Trần Thanh Tùng chỉ vào bảng danh sách nói tiếp :
- Lý huynh xin xem bên này, Thanh Tùng bất tài, cũng đã trảm sát hai cao thủ trẻ của vạn tộc nên do đó được xem là đối tượng bị truy sát xếp thứ mười lăm trong bảng.
Lý Lân nói :
- Hả? Ngươi cũng giết người của vạn tộc thượng cổ à? Xem ra ngươi vẫn chưa đủ tự tin, nên đến Hỗn Loạn Lĩnh đúng không?
- Đúng vậy, ta phải đến để truyền tin của sư phụ, vạn tộc thượng cổ sắp giáng lâm rồi, không những vậy bọn chúng còn lập ra một đội sát thủ đi tiên phong vượt qua Thiên Môn đại trận mà tiến vào Thương Long đại lục, và mục tiêu đầu tiên của bọn chúng chính là những người có tên trong bản danh sách này. Trong tiểu đội sát thủ này có cả cao thủ cấp Võ Tôn nữa, mà tại hạ vẫn chưa có tự tin có thể thoát thân khỏi tay của những cao thủ cấp Võ Tôn này.
Trần Thanh Tùng chua xót nói, y hiện nay không còn gia tộc lớn mạnh chống lưng như xưa nữa, nếu gặp phải cao thủ cấp Võ Tôn thì thật y không phải là đối thủ.
Lý Lân trầm tư một lúc rồi nói :
- Ngươi có thể đi cùng với bọn ta, nhưng ta không đảm bảo ngươi sẽ bình yên vô sự đến được Hỗn Loạn Lĩnh đâu.
Trần Thanh Tùng cũng trầm ngâm rồi gật gật đầu nói :
- Cũng được! Có điều trước đó tôi có chuyện muốn nhờ cậy Lý huynh giúp đỡ.
- Nói đi!
Lý Lân cũng biết Trần Thanh Tùng lần này đến không đơn giản chỉ là báo tin.
- Ta muốn Lý huynh cho phép ta dẫn theo vài người, họ là... là những người mang huyết thống của Trần gia ta.
Vừa nói Trần Thanh Tùng vừa liếc nhìn sang phía Lạc Khuynh Thành, nét mặt có chút khẩn trương.
Lạc Khuynh Thành ngạc nhiên nói :
- Trần gia không phải đã diệt vong rồi sao?
Năm đó Trần gia tạo phản, Bích Lạc hoàng thất đã dùng biện pháp mạnh triệt để diệt cỏ tận gốc. Có thể nói toàn bộ Trần gia ngoại trừ Trần Thanh Tùng may mắn thoát khỏi kiếp nạn ra thì những kẻ có danh tính trong Trần gia đã đều phải đền tội.
Trần Thanh Tùng trầm ngâm không nói như không muốn thổ lộ thêm điều gì nữa. Dù sao thì làm cách nào để bảo vệ một bộ phận người mang huyết thống Trần gia thoát khỏi nạn kiếp trong tình hình lúc đó cũng là một bí mật không thể nói ra của Trần Thanh Tùng.
Lý Lân mỉm cười nói :
- Ngươi cũng biết Khuynh Thành là công chúa của Bích Lạc Hoàng Triều, Hắc Sơn Cốc tuy không thuộc hoàng thất nhưng cũng không phải là kẻ địch, ngươi không sợ bọn ta giữa đường phục kích giết ngươi diệt trừ hậu hoạn cho hoàng thất sao?
Lý Lân tin chắc rằng Trần Thanh Tùng biết rõ việc đó, nhưng lại vẫn chấp nhận tìm đến, nên rất muốn biết lí do tại sao.
Trần Thanh Tùng trầm giọng nói :
- Ta hiện nay không còn lựa chọn nào khác nữa, nếu Lý huynh đồng ý giúp đỡ thì tại hạ sẽ dùng trọng bảo để báo đáp.
Lý Lân từ chối cho ý kiến, trọng bảo tuy rất có sức thu hút nhưng nếu nói về mặt nguyên tắc thì y tuyệt đối không nhượng bộ. Càng huống hồ việc này có liên quan đến thái độ của Lạc Khuynh Thành, nếu nàng không đồng ý thì Lý Lân cũng sẽ không thể đáp ứng yêu cầu đó được.
Thấy biểu hiện của Lý Lân, Trần Thanh Tùng cũng hiểu là y không thể đả động gì được Lý Lân, còn việc đồng hành đến nay có lẽ cũng chỉ còn là trò cười mà thôi.
Trần Thanh Tùng trầm giọng nói :
- Lý huynh đang tu luyện Thần Ma quyết đúng không?
Lý Lân gật đầu, điều này cũng không phải là bí mật gì, huống hồ y và Trần Thanh Tùng trước đó cũng có tiếp xúc qua.
Trần Thanh Tùng trầm giọng nói :
- Thần Ma quyết vốn là nội công tâm pháp được lưu truyền lại từ thời thượng cổ, nó được chia ra thành chín quyển phân tán trong tru thiên vạn giới nên vài trăm năm lại đây không ai có thể thu thập được toàn bộ. Thiết nghĩ trong tay Lý huynh nhiều nhất cũng chỉ có được một hai quyển. Nếu Lý huynh đáp ứng điều kiện của tại hạ thì tại hạ xin đem một quyển trong số đó tặng cho Lý huynh.
Lý Lân kinh ngạc nói :
- Cái gì? Thần Ma quyết đang ở trong tay ngươi?
Trần Thanh Tùng lắc đầu nói :
- Thần Ma quyết là của sư phụ ta thu thập được, trong tay ta chỉ có một phần mười của một quyển, chín phần còn lại chia đều trong tay của các sư huynh đệ ta. Nếu Lý huynh chịu dẫn người của Trần gia ta đến Hỗn Loạn lĩnh thì ba bốn phần của một quyển hoàn chỉnh ta có thể giao tặng cho huynh.
Trong chốc lát nét mặt Lý Lân nghiêm lại, tin tức này quả thật là có sức hấp dẫn với y. Không khó có thể nhận ra là trong tay sư phụ của Trần Thanh Tùng chắc chắn nắm giữ một quyển hoàn chỉnh, thậm chí là còn nhiều hơn nữa.
Trần Thanh Tùng nét mặt chờ đợi nói :
- Không biết rằng một phần của Thần Ma quyết trong tay ta đủ để làm Lý huynh suy nghĩ lại chưa?
Lý Lân nhìn Trần Thanh Tùng trầm giọng nói :
- Ta đồng ý với ngươi!
Nói xong y xoay đầu về hướng Lạc Khuynh Thành nói :
- Khuynh Thành, Thần Ma quyết đối với ta rất quan trọng, nhưng có điều cô hãy yên tâm, nếu sau này Trần gia lại làm điều gì bất lợi cho Bích Lạc Hoàng Triều thì ta sẽ là người đầu tiên đứng ra chịu trách nhiệm.
Lời của Lý Lân vô cùng trịnh trọng làm cho nét mặt Khuynh Thành vốn vô cảm bỗng lộ nét vui mừng mà cười khẽ nói :
- Đây là do huynh nói đấy nhé, huynh chỉ cần không quên nó là được!
Lý Lân trịnh trọng gật đầu, trong lòng có chút áy náy vì lần trước y vốn đồng ý giúp Bích Lạc Hoàng thám thính chuyện Diệt Thế Giả nhưng do việc ngưng tụ ma thai phát sinh sự cố nên phải bế quan đến ba năm. Đến khi y xuất quan thì Bích Lạc Hoàng đã chết, còn Lạc Khuynh Thành lại rời cung. Tuy việc này xét cho cùng thì Lý Lân cũng là người bị hại và không có liên quan gì, nhưng việc không hoàn thành việc đã hứa đã là sự thật và y cảm thấy vô cùng áy náy.
Trần Thanh Tùng thấy Lý Lân đã đồng ý thì mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều. Lý Lân hiện tại là một cao thủ cấp Võ Tôn thực sự, lại cộng thêm Ảnh Tử thực lực cao thâm khó dò thì việc đi chung với họ sẽ an toàn hơn nhiều.
- Nếu Lý huynh và công chúa điện hạ đã đồng ý thì tại hạ sẽ đợi các người ở bên ngoài Trung Châu thành. Cáo từ!
Trần Thanh Tùng nói vậy là vì không thể để cho những huyết mạch cuối cùng của Trần gia đến Hắc Sơn Cốc được, dù sao thì Trần gia cũng chỉ còn sót lại những giọt máu này, y không thể làm một việc vô cùng mạo hiểm như vậy được.
Dưới sự chỉ đạo của Lạc Khuynh Thành, sáu trăm thuộc hạ trang bị chỉnh tề chuẩn bị lên đường. Những người này đều là những người đã mất đi toàn bộ người thân trong trận bạo loạn ở Trung Châu thành, và chỉ có những người không còn vương vấn gì như họ thì mới chịu đồng ý liều mạng cùng Lạc Khuynh Thành đi đến Hỗn Loạn lĩnh.
Do cao thủ cấp Võ Tôn như Lý Lân muốn dùng truyền tống trận đưa những người này đi thì phải trả một giá rất lớn nên họ không dung truyền tống trận dịch chuyển đoàn người mà dùng phi châu. Đây là một loại phương tiện di chuyển trên không có giá trị rất cao, nếu không phải là một thế lực lớn thì không thể chế tạo được.
Lý Lân nhìn chiếc phi châu dừng tại Hắc Sơn Cốc nét mặt có chút phấn khích. Chiếc phi châu này chiều dài ba trăm mét, cao chừng năm mươi mét, được cấu tạo bằng sắt thép, cả thân nó toát ra một khí thế vô cùng dữ tợn. Hình thể của nó như một giọt nước, có thể thấy được rằng người thiết kế phải là một người rất am tường khí động lực học.
Lạc Khuynh Thành cười nói :
- Lý Lân, đây là những chiếc phi châu mà muội mượn từ hoàng thất, nó có thể đưa chúng ta đến Hỗn Loạn lĩnh.
Lý Lân tán thưởng nói :
- Xem ra cửu ca của nàng cũng rất tốt với chúng ta đấy chứ. Đây là lần đầu tiên mà ta thấy vật này, khởi động nó chắc tốn không ít tinh thạch nhỉ?
Chiếc phi châu này nếu ở vào thời hiện đại thì thật sự đúng là một kiệt tác mà chỉ có trong những phim khoa học viễn tưởng của Mỹ mới xuất hiện trong đó mà thôi.
Lạc Khuynh Thành mặt đầy tự hào nói :
- Đây là loại nhỏ nhất rồi, Bích Lạc Hoàng Triều là một hoàng triều siêu cấp, loại phi châu này có đến ba chiếc, chiếc to nhất phải dài đến ngàn trượng, cao đến trăm trượng, một lần có thể chở đến mười vạn đại quân, không những vậy nó còn được trang bị trận pháp công kích và vũ khí với uy lực vô cùng lớn.
Lý Lân gật gật đầu, trong lòng chợt nảy sinh ra ý muốn sở hữu một chiếc phi châu như vậy. Có điều y cũng biết được rằng điều này rất khó thành hiện thực. Bích Lạc Hoàng Triều thực lực hùng hậu như vậy mà cũng chỉ chế tạo được có ba chiếc thì với kẻ một thân một mình như y điều này lại khó càng thêm khó.
- Đi thôi! Chúng ta bắt đầu khởi trình một giấc mộng đẹp của thời đại thôi!
Lạc Khuynh Thành tuy không phải là chưa từng nhìn thấy phi châu, nhưng ngồi lên nó thì đây là lần đầu nàng có vinh dự này, dẫu sao đây cũng là một vũ khí chiến lược không dễ dàng xuất hiện. Theo hiểu biết của Khuynh Thành thì cho dù đây là chiếc phi châu nhỏ nhất nhưng sức công phá của nó cũng thừa sức tiêu diệt cả một gia tộc hạng trung, điều này có thể nói lên sức mạnh của nó là vô cùng khủng khiếp.
Đoàn người lũ lượt bước vào phi châu, tiếp đó ầm một tiếng phi châu bay thẳng lên không trung. Loại tinh thạch để khởi động chiếc phi châu khổng lồ này hoàn toàn không giống chút nào với phi cơ thời hiện đại, cả một chiếc phi châu khổng lồ bay trên không trung mà không hề phát ra tiếng động nào, như là xé không khí mà bay vậy. Bên trong phi châu thì lại ổn định như là trên mặt đất vậy, điều này càng làm cho Lý Lân thêm ngưỡng mộ không thôi.