- Ám sát? Tên tiểu tử loài người này tinh thông ám sát à?
Đây quả là một tin chẳng tốt lành gì, có một thế giới ma vực kì quái như vậy lại còn thêm vào kĩ năng ám sát đỉnh cao, những lực sát thương này thật không giới hạn trong thực lực của Lý Lân rồi. Một cao thủ Võ Tôn sơ cấp tuy rằng thực lực đáng kiêng dè, nhưng chưa nói là e sợ được, có điều nếu cao thủ Võ Tôn sơ cấp ấy lại là một sát thủ siêu cấp thì lực uy hiếp của hắn phải đáng sợ hơn gấp trăm lần.
Ưng Trường Không nét mặt lo lắng nói :
- Chắc chắn là không sai rồi, tôi có tiếp xúc qua với ngươi của Ám Ảnh tộc và Địa Tinh tộc, trên người tên tiểu tử loài người này có khí tức của một sát thủ hàng đầu, thậm chí có thể nói hắn là một tuyệt thế thích khách.
- Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta sẽ tận lực cứu những người khác ra khỏi đó.
Lão đầu gầy gò tên gọi Kim lão tiếp tục ra tay oanh kích vào thế giới ma vực.
Vù... Vù...!
Thế giới ma vực sau khi phải chịu hơn cả trăm, thậm chí đến cả ngàn chưởng của Kim lão thì bắt đầu lung lay, tốc độ hồi phục của nó càng lúc càng chậm dần so với tốc độ tấn công của lão. Kim lão lộ nét vui mừng, lão tin chắc rằng thế giới ma vực chịu đòn đã gần đến cực hạn rồi, chỉ cần phá vỡ nó thì một cao thủ Võ Tôn sơ cấp cho dù có là tuyệt thế sát thủ thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Một tiếng nổ ầm lại vang lên, thế giới ma vực đã hóa thành luồng ma khí vô biên quay trở về thân thể Lý Lân, cuối cùng Lý Lân cũng lộ diện trở lại. Đứng sau lưng Lý Lân là một ma vật to lớn cao đến mười trượng, không một ai biết đây là vật gì, chỉ biết trước khi Lý Lân tu luyện Thần Ma quyết ngưng tụ ma thân thì nó đã xuất hiện rồi, thậm chí lúc đầu còn suýt chút nuốt chửng cả Ngao Vô Không nữa.
Ụa... Ọe...!
Những tiếng thổ huyết truyền ra, những người còn lại nét mặt kinh hãi vội vã lui về phía của Kim lão.
Kim lão thở phào nhẹ nhõm vì năm cao thủ vẫn còn sống, thậm chí đến kẻ có thực lực yếu nhất ở cấp Võ Tôn sơ cấp là Sài Hùng vẫn chưa chết và thương tích của y cũng có phần còn nhẹ hơn những người còn lại.
Một cường giả cấp Võ Tôn tứ phẩm trong số đó chỉ vào vết thương trên vai hắn nói :
- Kim lão, chúng tôi bị hắn ám toán rồi!
Lực công kích của ma khí gây sát thương vô cùng lớn, cho dù là cao thủ cấp Võ Tôn cũng khó lòng điều động sức mạnh của thế giới hồi phục vết thương trong thời gian ngắn được. Không chỉ vậy mà ma khí thậm chí còn tích tụ trong vết thương rồi ăn sâu vào máu thịt làm cho việc chữa trị vô cùng khó.
Kim lão an ủi nói :
- Còn sống được là tốt rồi, chỉ cần các ngươi chưa chết thì hư không đại trận cũng vẫn còn tồn tại, phi châu sẽ không cách nào thoát đi được, đến lúc đó Lý Lân tên tiểu tử này sẽ chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Lần này Kim lão dẫn theo cả một nhóm cao thủ trẻ và năm cao thủ cấp Võ Tôn đi truy sát Lý Lân, nếu lỡ như trong đó có ai bị thiệt mạng thì thật là mặt mũi lão cũng không còn biết để đâu nữa. Cho nên lần ra tay đầu tiên này không lấy được mạng của Lý Lân lão cũng không hề nổi giận mà ngược lại còn có chút nhẹ nhõm nữa. Thế giới ma vực bị phá vỡ sẽ làm cho Lý Lân như hổ mất đi nanh vuốt, không còn đáng sợ nữa, sinh mệnh y nhất định sẽ nằm trong tay lão mà thôi. Do đó nỗi lo trong lòng Kim lão nay đã biến thành sự tự tin, nếu lần này thực sự không giết được Lý Lân thì có thể lão sẽ tự sát vì xấu hổ mất.
Sắc mặt Lý Lân hiện đang lộ ra nét lo lắng, điều này trong mắt Kim lão thì y không khác gì đang tuyệt vọng vì cùng đường mạt lộ vậy. Tâm lý đắc ý cũng từ đó mà nảy sinh ra trong lòng Kim lão, nếu như lão săn giết thành công kẻ đứng đầu trong bảng truy nã thì sẽ đạt được một lợi ích vô cùng to lớn. Và nếu may mắn được các chủng tộc lớn để mắt đến thì lão sẽ một bước mà lên tới trời rồi.
Nụ cười trên mặt Kim lão chưa kịp tắt thì thần sắc y trong nháy mắt nghiêm trở lại. Lão như không tin vào mắt mình khi nhìn vào lồng ngực đang xuất hiện một lưỡi đao ma khí từ trong thân thể từ từ chui ra, đồng thời một sức mạnh bá đạo dị thường nhanh chóng khống chế lấy đan điền của lão.
Kim lão kinh ngạc đến không còn tin được vào mắt mình, thậm chí lão quên cả việc điều động sức mạnh để đánh bật sự khống chế vô hình đó.
- Không...! Không thể nào! Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Phía sau lưng lão, Sài Hùng đang cầm một thanh trường đao chứa đầy ma khí, sắc mặt nở một nụ cười kì quái. Khi Kim lão xoay lưng nhìn lại thì thấy hai vầng mắt như đã hóa đen thì trong lòng cũng đã hiểu ra vấn đề.
- Ma hóa! Ngươi có thể ma hóa cả một cao thủ đồng cấp để biến hắn thành con rối sao?
Kim lão vừa giận lại vừa sợ, xoay đầu nhìn các cao thủ vừa được mình cứu thoát ra khi nãy với một ánh mắt tuyệt vọng. Trừ Sài Hùng ra thì trong nhóm cũng còn có hai cao thủ Võ Tôn sơ cấp khác bị ma hóa, tay cầm binh khí có chứa ma khí. Nhân lúc những người đứng gần đó chưa kịp chuẩn bị gì thì đã nhảy bổ tới mà cắn vào ngực của hai người còn lại.
- Aaaaaa! Không ngờ lão phu thận trọng như vậy mà vẫn trúng kế của ngươi! Nhưng ngươi nghĩ rằng chỉ như vậy mà có thể làm khó ta được sao?
Kim lão trầm giọng quát lớn rồi vận sức mạnh của thần hồn biến nó thành thực thể mà xông vào tấn công Lý Lân.
Lý Lân giọng lạnh lùng nói :
- Hừ! Ngươi không còn cơ hội đó nữa rồi!
Ma vương sau lưng Lý Lân liền rít gào lên một tiếng rồi nhằm vào hướng Kim lão mà đánh.
- Chết đi cho ta!
Kim lão rống lên một tiếng, thần hồn của lão lập tức đánh ra một sức mạnh vô cùng to lớn.
Kim sắc hồn lực của Kim lão đánh vào trong cơ thể của ma vương làm nó phải lui lại. Cảnh tượng này thật không như dự liệu là ma vương sẽ bị thần hồn của Kim lão đánh cho tan xác, ngược lại ma vương bị đánh lui về phía sau tiếp tục ngửa mặt lên trời rít gào, trong nháy mắt đã nuốt chửng sức mạnh thần hồn mà lão luyện hóa ra.
- Không thể nào! Với thực lực của ngươi sao có thể đối kháng được với bản tôn chứ!
Kim lão lại như không tin vào mắt mình mà hét lớn. Thực lực của cả hai vốn cách biệt rất lớn, Lý Lân tuyệt đối không phải là đối thủ của lão mới đúng chứ.
Lý Lân không nói thêm lời nào, y cật lực cho hư ảnh của ma vương tiếp tục nuốt thần hồn của Kim lão. Chỉ tiếc là Kim lão đã có chuẩn bị trước, lão không vận sức mạnh thần hồn nữa mà vận ra nội thế giới của bản thân để dùng nó trấn áp Lý Lân.
- Đối kháng bằng thế giới à! Ta còn sợ ngươi nữa sao!
Lý Lân khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm, ma vực lại một lần nữa giáng lâm trước thân y. Đồng thời lần này bên ngoài lĩnh vực sắc đen lại xuất hiện thêm một chút lam sắc bao trùm quanh thân y. Sau đó nội thế giới lưỡng sắc đó ầm ầm vọt tới đối kháng với kim sắc thế giới của Kim lão.
Một tiếng nổ ầm vang lên, hai đại nội thế giới đụng nhau lại kì quái đến mức không phát ra dao động nào khác, giống như là hai thế giới này đều là hư ảnh không tồn tại vậy. Nhưng cao thủ cấp Võ Tôn trở lên đều hiểu là nội thế giới của hai đại cao thủ chỉ là giao tranh với nhau ở trước mắt, còn bản thể trên thực tế đang ở trong không gian khác, phá hoại sự sản sinh ra từ nó chứ không hiển hiện ra trong thế giới này.
Tiếng răng rắc vang lên, nội thế giới hai màu của Lý Lân bị đánh lui về phía sau, tiếng vỡ đột nhiên phát ra này làm cho nét mặt của Kim lão lộ ra nét vui mừng.
Kim lão cất tiếng cười chọc ghẹo Lý Lân :
- Chỉ là nội thế giới của một Võ Tôn sơ cấp mà dám so sánh với hoàng kim thần giới của ta à. Ngươi đúng là muốn tự sát mà.
Lý Lân sắc mặt vẫn lạnh lùng, một lúc sau lại nở nụ cười tà ác rồi tiếp tục vận nội thế giới xông về phía thế giới của Kim lão.
Vang ầm ầm...!
Những tiếng ken két của cuộc giao tranh không ngừng vang dội khắp cả một vùng trời. Tất cả mọi người đều rất căng thẳng quan sát trận đánh, đối với hành động tự sát này của Lý Lân vô cùng khó hiểu.
- Không thể nào, nội thế giới của ngươi sao lại có thể như vậy được... Không thể nào, chẳng lẽ nội thế giới bị rạn nứt ban nãy là... của lão phu?
Nét mặt Kim lão từ kinh ngạc chuyển sang sợ hãi nhìn Lý Lân điên cuồng huy động thế giới xanh đen kì quái của y đánh vào mình. Lần này Kim lão thật sự cảm thấy khiếp sợ rồi.
Nội thế giới vốn là bản nguồn của cao thủ cấp Võ Tôn, nếu như mất đi khả năng khống chế nội thế giới thì võ giả không những thực lực bị tổn thất lớn mà còn có khả năng vì lí do đó mà thần hồn bị phá nát cho đến chết. Kim lão do trước đó quá tự tin vào thực lực của bản thân nên đã không nghĩ qua nội thế giới bị vỡ nát chính là của bản thân mình. Nhưng sau cuộc giao tranh thì lão đã cảm thấy trong bản nguồn nội thế giới của bản thân xuất hiện luồng khí tức hủy diệt, do đó mới cảm thấy bất an. Chỉ tiếc là đến lúc này muốn dừng trận đấu lại thật không phải là điều dễ dàng.