- Phụ thân, đó đúng là phụ thân?
Thời điểm Tần Tranh xuất chinh Tần Tuyết Linh còn rất nhỏ, đối với nàng phụ thân trong trí nhớ cũng không nhiều, nhưng mà từ khi bắt đầu biết chuyện, mọi người chung quanh đều nói phụ thân là người vĩ đại. Mưa dầm thấm đất, phụ thân tuy rằng mất tích nhưng vẫn là thần tượng nho nhỏ trong lòng nàng, hiện tại đột nhiên nhìn thấy một người có thể là phụ thân, trong lòng Tần Tuyết Linh không thể giấu được chờ mong bộc phát òa lên.
- Tuyết Linh, nàng tỉnh táo một chút đi, mặc kệ ông ta có phải phụ thân của nàng hay không thì điều này cũng không phải là một tin tức xấu.
Lý Lân nhẹ nhàng trấn an nàng.
Lúc này bên trong Hỏa Diệm sơn có mấy đạo thân ảnh bay tới.
- Điện hạ người đã trở lại?
Trước mặt là một người mặc áo giáp mềm, đó là một nữ tử dáng người cực kỳ cao gầy, nhìn xem chiều cao có thể so với Lý Lân cũng không thấp hơn bao nhiêu. Phải biết rằng Lý Lân đã cao đến m mà nữ tử kia có thể không thấp hơn Lý Lân, người cao như thể trong đám nữ nhân có thể nói là cự nhân rồi.
- Phi Linh, mấy năm không gặp ngươi lại cao lớn hơn nữa ư?
Lý Lân nhìn người nữ tử có chiều cao rất có tính áp bách kia nhịn không được cất tiếng nói. Hai người chiều cao tuy rằng không sai biệt lắm, nhưng nữ tử trời sinh so với nam tử không cao bằng, khi hai người đứng ở cùng một nơi, Lý Lân luôn có cảm giác so với nàng mình thấp hơn không ít.
- Điện hạ, người đã trở lại, mọi người biết được tin tức này sẽ rất vui vẻ.
Mạc Phi Linh có lý do để hưng phấn, Lý Lân trở về đại biểu cho sự thay đổi, bọn họ bị vây ờ chỗ này đã rất lâu rồi, đã từ lâu bọn họ mong mỏi Lý Lân trở về, để bọn họ có thể theo hắn cùng đi làm đại cuộc.
- Hương Lân còn ở nơi này không? Ta nhớ nha đầu kia cũng không ngốc nghếch lắm thì phải.
Lý Lân mỉm cười, Tần Tuyết Linh đã muốn thu hồi cảm xúc của mình, một thoáng trầm mặc nàng đứng ở đằng sau Lý Lân. Nàng là một nữ nhân thông minh và kiên cường, không biết người nam nhân hư hư thực thực vừa rồi kia có phải phụ thân của nàng hay không, ý tứ ra sao?
- Phu nhân còn đang ở trong, hiện tại đang luyện chế một lò đan dược cao cấp, đã một tháng nay không xuất quan.
Mạc Phi Linh nói.
- Được rồi, về sau ngươi không được gọi nàng là phu nhân nữa, người ta là một hoàng hoa khuê nữ , cũng không thể chỉ vì vui đùa mà làm ảnh hưởng đến danh dự của nàng.
Lý Lân khẽ cười nói, sau đó một tay nắm tay Tần Tuyết Linh cùng với Mạc Phi Linh, đoàn người cùng nhau bay vào chỗ sâu trong Hỏa Diệm sơn.
Ở vị trí giữa Hỏa Diệm Sơn này, ở bên trong một tòa tiểu thế giới Võ Tôn tam phẩm, Lý Lân nhìn thấy được thiên hỏa từ thế giới bên ngoài không ngừng chảy vào, sau đó hồi tụ đến một lò đan dược bằng thanh đồng thật lớn. Thấp thoáng có một đạo thân ảnh hết sức gầy gò đang chăm chú đứng trước lò luyện đan, hai tay luân phiên đánh ra các loại pháp quyết, mùi thuốc nồng đậm từ trong lò luyện đan phát tán ra. Mọi người đều hiểu được đây là một lò đan đã đến thời kỳ mấu chốt, thành bại là chuyện chỉ trong nháy mắt, nên tất cả đều không dám nói năng gì, mọi người đều im lặng chờ đợi.
Mùi thuốc càng lúc càng nồng đậm, dần dần trên không đan dược ngưng tụ thành một màn sương khói màu tím, màn sương khói này không ngừng biến hóa hóa thành đủ các loại hình dạng.
Ong
Lò luyện đan rung động lên một trận thật mạnh, một luồng khí mờ mịt tán phát ra, toàn bộ nắp lò luyện đan đột nhiên ầm vang lên một tiếng, bật thẳng lên trời.
Đang khoanh chân mà ngồi nhưng Hương Lân không một chút nào chậm chễ, cả người vọt tới phía trên không lò luyện đan, chân khí mạnh mẽ từ trong tay vẩy ra, trong nháy mắt một dòng bán trạng thái chất lỏng từ trong lò luyện đan chảy ào ra. Sau đó hai tay không ngừng vũ động, mỗi một vòng vũ động, có một dòng bán trạng thái cố định hóa thành đan dược Hỗn Nguyên bay ra, ước chừng được đầy đủ mười viên, dược thủy bán trạng thái cố định đã dùng đi bảy thành, còn lại ba thành vô luận Hương Lân có cố gắng như thế nào thì cũng đều không thể thành đan dược được.
Một tiếng ầm vang, ba thành dược thủy trong đó đột nhiên bộc phát ra một ngọn lửa, sau đó hóa thành tro tàn, Hương Lân bất đắc dĩ thở dài, tay phải nắm chặt mười viên Hỗn Nguyên đan dược cho vào một cái bình ngọc lớn bằng một cái đầu người.
Cả người Hương Lân lảo đảo từ giữa không trung ngã xuống, mà thẳng xuống phía dưới chính là lò luyện đan cực nóng, Lý Lân quyết đoán ra tay kéo Hương Lân từ giữa không trung lên, sau đó từ từ đưa nàng hạ xuống đất.
- Ta đã thành công, ta đã thành công.
Hương Lân hưng phấn ôm bình ngọc trong tay, giống như trong tay nàng là tuyệt thế trân bảo trên thế giới không thể có. Nàng căn bản không ý thức được nguy hiểm ở phía trước, thậm chí ngay cả khí Lý Lân và mọi người đi đến nàng cũng không phát hiện ra.
- Nàng là ai?
Sắc mặt Tần Tuyết Linh hơi cổ quái hỏi. Tuy rằng không hiểu thuật chế thuốc, nhưng từ thủ pháp của Hương Lân cùng với hơi thở của đan dược thành phẩm kia mà nói thì người nữ chế thuốc trong tiểu thế giới này, năng lực thực không phải là nhỏ.
- Nàng tên là Hương Lân, là người thế gia trong trung vực chế thuốc, bởi vì chối bỏ hôn nhân đi vào Hỗn Loạn Lĩnh, sau đó ở luôn tại nơi này chế đan dược. Tất cả đan dược của Hán Vương phủ đều là đến từ nơi này.
Lý Lân thấp giọng nói.
Đối thoại của hai người cuối cùng đem tới chú ý của Hương Lân, nàng mờ mịt quay đầu nhìn về phía Lý Lân và đoàn người, rồi cúi đầu nhìn vào bộ dạng nhếch nhách của chính mình, sau đó phát ra một âm thanh bén nhọn, nàng xông vào trong một nhà đá ở cách đó không xa.
Lý Lân kinh ngạc cười, nữ nhân này còn có bản năng động vật thật khó khăn để lý giải. Bằng hữu đã lâu không gặp, trước hết không đi đến chào hỏi mà lại trước tiên đi chú ý đến hình tượng của mình.
Tần Tuyết Linh và Mạc Phi Linh thì lại cực kỳ hiểu rõ, Mạc Phi Linh lại bay đến nhà đá phía trước, ở phía bên trên nhà đá có bố trí mấy đạo cấm chế, một ánh mắt hữu ý vô ý nhìn về phía Lý Lân.
- Phi Linh, ánh mắt ngươi như vậy là có ý gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng bản vương sẽ đi dòm ngó Hương Lân sao?
Lý Lân bất mãn nói, hắn không biết nhân phẩm của mình từ khi nào lại kém như vậy. Hắn luôn luôn cảm giác trong mấy năm này, khẳng định luôn có người đặt điều bôi nhọ nhân phẩm của mình.
- Điện hạ, người hiểu lầm rồi?
Mạc Phi Linh xấu hổ cười nói.
- Lý Lân, chẳng lẽ trước kia huynh đã từng làm qua cái chuyện rình coi sao?
Trong ánh mắt Tần Tuyết Linh có chút nguy hiểm.
- Không có, tuyệt đối không có, Tần Tuyết Linh muội hẳn là tin tưởng nhân phẩm của ta.
Lý Lân cực kỳ quyết đoán phủ định nói.
- Lời này của huynh đem đi mà lừa các tiểu cô nương nhé, đối với muội thì vô dụng.
Hiển nhiên là hiện tại Tần Tuyết Linh đã vô cùng hiểu Lý Lân, có đôi khi nàng đã buồn bực chính mình, không biết lúc trước như thế nào lại thích một cái tên trong ngoài không đồng nhất như vậy.
Lý Lân hoàn toàn buồn bực, một cái lắc mình nhằm về hướng xa xa, ở nơi đó có một doanh trại quân đội lớn, đó là trú địa phủ vệ đội của Hán vương phủ.
Khi trước, sau khi Lý Lân ở chỗ này mở căn cứ địa, Vệ đội Hán vương phủ ở chỗ này huấn luyện. Nguyên bản kế hoạch là muốn thành lập một nhánh bộ đội tinh nhuệ chuyên thuộc về Hán vương phủ, đáng tiếc vì biến hóa của Đại Đường nên Vệ đội Hán vương phủ trước sau không có điều động về. Mấy năm trôi qua, một ngàn người phủ vệ đội Hán vương hiện tại chỉ còn lại có tám trăm người, hơn nữa thực lực của mỗi người đều đã biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hương Lân đã tận lực hết sức lực của mình, cùng với đan dược chi viện cho phủ vệ đội, nên trong phủ vệ đội người yếu nhất cũng đạt đến Tiên Thiên hậu kỳ. Những người có thiên phú xuất chúng đã đột phá đến nửa bước Võ Hoàng, mà Hương Lân đã hao phí một tháng luyện chế lô đan được cao cấp này, chính là luyện chế dành cho thành viên phủ vệ đội đạt tới nửa bước Võ Hoàng, ý đồ mượn dùng đan dược đánh sâu vào hoàng cực.
Hiện tại vệ đội cũng không ở đây, bọn họ phải chịu nguyên tắc ma luyện sinh tử, lúc trước ở Hắc Thủy lâm luyện tập bởi vì Hán vương phủ cùng với Hắc thủy lâm có quan hệ, vệ đội luyện tập gần như không có thương vong gì. Nhưng kể từ sau khi Hắc Thủy lâm bị Vũ vương tàn phá, toàn bộ giai cấp thống trị của Hắc Thủy lâm hoàn toàn bị hủy diệt, khắp nơi đều là điên cuồng chém giết cắn nuốt linh thú. Trong vệ đội Hán vương phủ từng trải và có kinh nghiệm cũng bắt đầu xuất hiện thương vong, mặc dù dưới tình huống như thế vệ đội cũng không có ngừng công việc huấn luyện, bởi vì có mỗi ngày sinh tử gian nan mài luyện, mới có được thành quả hiện tại.
Ở trong trú địa cũng không để lại binh lực phòng thủ, hiển nhiên là vệ đội trưởng Ngụy Duyên đối với cái tiểu thế giới an toàn này cực kỳ tin tưởng. Lý Lân yên lặng hành tẩu ở khắp trong doanh trại, trên mặt lộ ra thần sắc vừa lòng. Muốn nhìn xem một chi đội mạnh yếu, ngoại trừ sức chiến đấu bên ngoài, trong doanh trại quân đội cũng có thể thấy được rất nhiều vấn đề, nhìn thấy doanh trại chỉnh tề, Ngụy Duyên lãnh binh vẫn là làm cho Lý Lân thật vừa lòng
- Điện hạ! Ta đã phát ra lệnh triệu tập, bọn Ngụy Duyên rất nhanh sẽ trở về.
Mạc Phi Linh bay tới nói.