Bên trong không gian Lục Mang Tinh, khi y vừa xuất hiện một bóng đen liền nhảy vội lên vai của Lý Lân, hai mắt đen tuyền của nó mở to nhìn Lý Lân với một vẻ vô cùng gấp gáp.
Ám Ảnh vốn rất ít khi tỏ ra như vậy, điều này làm Lý Lân vô cùng lo lắng.
- Thích Già, chuyện gì vậy?
Ám Ảnh không biết nói chuyện, nhưng Thích Già thì có thể. Thích Già vốn dĩ sống chết gì cũng đều bám lên cổ của Ám Ảnh, có chết cũng không chịu rời đi, danh tiếng Phệ Thiên Hổ của thời thượng cổ dĩ nhiên là không phải trò đùa, đi theo nó với Thích Già sẽ có được lợi ích khó mà tưởng tượng được.
Thích Già vẫn còn sợ hãi nói :
- Là hai đứa con của ngươi, lão phu cả đời chưa bao giờ thấy hai đứa trẻ dữ dội đến như vậy. Nếu như không phải Ám Ảnh chạy nhanh thì lão phu chắc đã bị hai tên tiểu ma đầu đó chẻ đôi ra rồi.
- Chúng hiện nay đang ở đâu?
Lý Lân lập tức dò xét mọi thứ trong không gian Lục Mang Tinh, nhưng vẫn không hề phát hiện ra tung tích của hai đứa bé. Lý Lân không bỏ cuộc mà lần nữa tìm kiếm, tiếc là vẫn không hề có kết quả gì.
- Chúng bị cây sinh mệnh nuốt vào rồi, cũng chưa biết được là hiện tại đã bị tiêu hóa hay chưa nữa.
Thích Già đối với hai đứa trẻ nghịch ngợm này vô cùng thiếu thiện cảm, trong lời nói của nó như có chút vui mừng khi chúng gặp nạn vậy. Lý Lân cũng không chấp thái độ này của Thích Già mà nhanh chóng xông về phía cây sinh mệnh đang phát ra những ánh sáng chói lòa kia.
Sau khi liên thông thần niệm với cây sinh mệnh thì lúc này nét lo lắng trên mặt Lý Lân mới mất đi. Lý Lân cảm nhận được thiện ý từ cây sinh mệnh, hai đứa trẻ trước đó đảo lộn cả không gian trong Lục Mang Tinh nay đang ngủ say phía bên trong thân của cây sinh mệnh.
- Trẻ con... Chúc phúc...!
Một sóng âm yếu ớt từ cây sinh mệnh truyền đến cho Lý Lân, đây cũng là lần đầu tiên mà cây sinh mệnh truyền ra một câu nói hoàn chỉnh đến như vậy.
Lý Lân lúc này đã hoàn toàn nhẹ nhõm, y lùi ra sau một bước rồi hành lễ với cây sinh mệnh :
- Đa tạ tiền bối đã giúp đỡ!
Lời cám ơn của Lý Lân vô cùng thành khẩn. Từ lúc cây sinh mệnh cắm rễ vào bên trong không gian của Lục Mang Tinh đến nay thật sự đã đem đến cho y quá nhiều lợi ích, có thể nói nếu không có sự giúp đỡ của cây sinh mệnh thì Lý Lân khó mà có thể trưởng thành nhanh đến như vậy. Hiện tại Lý Lân có thể xác định rằng cây sinh mệnh chính là đệ nhất thần thụ trong thiên địa, do đó hiện nay y không còn dám hỗn xược với nó nữa.
- Cây sinh mệnh này của ngươi chẳng phải chính là một gốc cây khai thiên lập địa sao?
Giọng nói cổ quái của Thích Già truyền đến. Ám Ảnh vốn rất thích bám trên vai của Lý Lân, điều này cũng đồng nghĩa với một lão quái vật như Thích Già cũng đang bám trên vai của Lý Lân vậy.
- Nếu quả thật là như vậy thì hai đứa trẻ này thật là rất may mắn rồi, con hổ, chúng ta cũng đi chia một phần đi. Đây cũng là duyên số đấy.
Lời của Thích Già đầy vẻ khuyến khích, nhưng Ám Ảnh thật căn bản không hề có hứng thú gì. Phệ Thiên Hổ và Tầm Bảo Thử vốn là hai thần thú trong truyền thuyết của thời thượng cổ, hai con thần thú này cực kì mẫn cảm với pháp bảo và linh vật trong thiên hạ. Nhưng có một điều không tương đồng là một con thì có tiếng thơm lan xa, còn một con thì mang đầy tai tiếng. Phệ Thiên Hổ thật không may thì là con thần thú thứ hai mang đầy tiếng xấu. Tầm Bảo Thử vốn chỉ có sở thích tìm kiếm những bảo vật vô chủ, còn Phệ Thiên Hổ thì ngược lại, nó rất có húng thú với những cấm địa cơ mật và những linh dược mà các cường giả thượng cổ dày công luyện chế, cũng chính vì điều này mà ở thời thượng cổ, việc Phệ Thiên Hổ bị truy sát là điều như cơm bữa, việc này làm cho chúng gần như bị tuyệt diệt. Ám Ảnh chính là con Phệ Thiên Hổ cuối cùng của Thương Long đại lục, trên đời này không có một cấm chế nào có thể làm khó được nó. Do đó Phệ Thiên Hổ không hề thiếu duyên số, mà nếu như nó muốn thì tự bản thân nó càng có thể đi tìm được thêm càng nhiều duyên số khác nữa.
- Thích Già, tông môn thượng cổ kia rốt cuộc có bí mật gì không?
Lý Lân trầm giọng hỏi, khi nãy y không hề để ý nhiều đến tâm tư của lũ tông môn thượng cổ kia, với Lý Lân thì việc nhờ vào thực lực của bản thân đáng tin hơn nhiều so với dựa vào kẻ khác.
Thích Già giả thích :
- Những tông môn thượng cổ có thể truyền thừa đến ngày hôm nay ngoại trừ việc có những bảo vật thời không chí tôn ra, họ còn lợi dụng cánh cửa thời không trong truyền thuyết. Căn cứ vào truyền thuyết thì những ai đã bước qua cánh cửa thời không sẽ bị lưu lại ấn kí thời không ở nơi đó, dựa vào những ấn kí thời không này, chúng ta có thể tìm ra chính xác vị trí của cánh cửa thời không kia.
Lý Lân hỏi tiếp :
- Ngươi muốn ta đi tìm cánh cửa thời không đó à?
Có điều Lý Lân không tin sự việc đơn giản như lời Thích Già nói, bằng không thì cánh cửa thời không sẽ không còn chút ý nghĩa nào để y tranh đoạt nữa.
Thích Già trầm giọng nói :
- Cánh cửa thời không là thứ không cách nào nắm giữ được, nhưng ngươi có thể từ trong bọn chúng mà thu lấy được ấn kí của cánh cửa thời không, điều này đối với ngươi sau này sẽ sản sinh rất nhiều lợi ích. Không những vậy, nếu ngươi thu phục được một cường giả Thần cấp thì khí vận mà hắn sản sinh ra có thể ngang ngửa với cả trăm triệu người bình thường, khí vận mà một tông môn thượng cổ vốn tích lũy được là vô cùng khủng khiếp. Khí vận rất quan trọng đối với việc tu luyện, ngươi có thể dẫn dụ thiên phạt, nguyên nhân lớn nhất cũng là do phúc duyên, mà nếu khí vận càng tăng cao thì phúc duyên cũng từ nó mà tăng lên rõ rệt.
Lý Lân nhíu nhíu mày nói :
- Ta muốn đi con đường thu thập khí vận của đế triều thượng cổ, lẽ nào đó chính là phúc duyên mà ngươi đã nói chăng?
- Ngươi biết được cách kiến lập đế triều thượng cổ?
Lần này là đến Thích Già tỏ ra kinh ngạc.
- Có chút hiểu biết!
Lý Lân trước đó xác thật đã thu hoạch được cách sử dụng khí vận từ phụ thân Thánh Quân của y. Nhưng có điều là trong giai đoạn hiện tại thì khí vận của Lý Lân lại liên thông với khí vận của Đại Đường, nếu khuếch tán nó thì e rằng sẽ dẫn dến sự chú ý của đám người Vũ Vương.
- Tiểu tử, ngươi có phải xuất thân từ đế triều thượng cổ không? Ta cảm nhận được trên người ngươi có một khí tức huyết mạch vô cùng khủng khiếp.
Có thể nói là cảm nhận của Thích Già là vô cùng mẫn cảm.
Lý Lân nói :
- Cứ cho là đúng đi, nhưng có điều là ta vẫn chưa khởi động huyết mạch của đế triều.
Thích Già tán dương nói :
- Làm đúng lắm, nếu ngươi mà làm như vậy thì cho dù là trong khoảng khắc có thể có được thực lực mạnh mẽ, nhưng cả đời ngươi cũng đừng hòng bước chân được vào cảnh giới đỉnh cao.
Lý Lân khó hiểu nói :
- Tại sao lại như vậy?
- Sức mạnh của huyết mạch đến từ đế triều thượng cổ, kẻ kế thừa huyết mạch này căn bản không thể nào vượt qua được huyết mạch của đại đế, thậm chí cả con đường sau này của những kẻ đó cũng sẽ được định đoạt từ đó. Mà những cường giả trong thiên địa thì nhất định phải đi một con đường của riêng mình.
Thái độ của Thích Già vô cùng nghiêm túc, những lời của nó nói biểu hiện rõ những gì mà nó đã lĩnh hội được là thứ vô cùng quan trọng.
Lý Lân bắt đầu trầm mặc, quả thật y cảm nhận được sức mạnh của Đại Đường là vô cùng khủng khiếp, nhưng sự khủng khiếp đó từ trước đến nay vẫn không hề thăng tiến thêm bước nào. Lý Lân vẫn chưa khởi động huyết mạch của đế triều thượng cổ, nguyên nhân lớn nhất chính là y không hề xem trọng nó, dẫu sao thì những gì mà y đạt được cho đến ngày hôm nay cũng không hề phải dựa vào bất cứ một sức mạnh huyết mạch nào cả.
Thích Già trầm giọng nói :
- Tiểu tử, thời không vốn là một sức mạnh cấm kị, không ai có thể hoàn toàn nắm bắt được nó cả, ngươi cũng nên lựa chọn con đường tiếp theo của mình đi.
Thích Già lại khuyên Lý Lân :
- Sau trận đại chiến thời thượng cổ thì thời không đã bị hủy hoại đi rất nhiều, pháp tắc của thời không cũng có nhiều thiếu sót, cho dù là có được thiên phú kinh người thì nếu không có một pháp tắc hoàn chỉnh cũng chỉ uổng phí đi mà thôi. Càng huống hồ là vùng thiên địa này vốn không thể chấp nhận được một người có thể lĩnh ngộ được hoàn toàn sức mạnh thời không xuất hiện nữa, điều này có liên quan đến những ẩn mật trong thiên địa, trong lịch sử cũng chưa từng ghi chép lại có một ai thành công qua. Ngươi tốt nhất nên lựa con đường tu luyện khác thì hơn, bằng không rất có thể sẽ phải uổng phí đi những nỗ lực trong những năm qua đấy.
Lại nói về sinh mệnh trong trời đất đã có rất nhiều người bước vào nhập môn của sức mạnh thời không, trong bọn họ không một ai không phải là cường giả tuyệt thế cả, nhưng cuối cùng cũng không một ai có thể hoàn toàn lĩnh ngộ được pháp tắc của thời không mà bước chân vào đỉnh cao vô thượng.
Lý Lân lắc lắc đầu nói :
- Cám ơn sự nhắc nhở của ngươi, nhưng thời không đối với ta có một hàm ý vô cùng quan trọng, ta không thể dễ dàng mà từ bỏ nó được.
Thích Già cũng không khuyên giải thêm, dẫu sao quan hệ của hai bên cũng chỉ dừng lại ở mức hợp tác mà thôi, nó giúp cho Lý Lân lí giải thêm nhiều kiến thức về thời thượng cổ, còn Lý Lân thì đồng ý giúp nó đi tìm xá lợi của phật tổ. Trước đó nó mở miệng khuyên răn cũng chỉ là vì nhất thời không muốn nhìn thấy một tuyệt thế thiên tài phải đi sai đường mà thôi.