Tông chủ Thánh Thiên tông nói ra những lời như làm Lý Lân điên đảo :
- Thiên địa cũng có thể niết bàn. Thương Long đại lục ngày trước được hỗn độn dung dưỡng mà tạo ra thì nó cũng có một hy vọng để niết bàn. Mà nếu như niết bàn trùng sinh thành công thì thế giới mới đó còn có đẳng cấp vượt trội, thậm chí còn vượt qua cả thời kì hưng thịnh thời thượng cổ nữa. Do đó các thế lực lớn muốn bảo toàn lực lượng ở đỉnh cao để chờ đợi đến sau ngày thiên địa niết bàn mà quật khởi.
Lý Lân trầm giọng hỏi :
- Thiên địa có thể niết bàn trùng sinh? Chuyện này ai có thể đảm bảo được?
Tông chủ Thánh Thiên tông trầm giọng nói :
- Đó là sự thật, bởi vì ngày trước đã có một cường giả mạnh nhất của Thương Long đại lục tiến vào đến nơi sâu nhất của hỗn độn và nhìn thấy nó.
Lý Lân nghĩ ngay đến địa cầu ở kiếp trước của mình mà nói :
- Nếu nói vậy thì trong hỗn độn sẽ không chỉ có một thế giới như Thương Long đại lục ư?
- Dĩ nhiên rồi, hỗn độn là vô cực hạn, những thế giới mà nó dung dưỡng ra là không ít, chỉ là không có ai có thể đi hết được hỗn độn mà nhìn thấy diện mạo thật của những thế giới Vực Ngoại đó. Có điều là thế giới Vực Ngoại là thật sự có tồn tại, thời thượng cổ cũng từng có cường giả của Vực Ngoại đến được đây với ý đồ muốn đoạt lấy cơ hội niết bàn của Thương Long đại lục và dẫn ra một trận đại chiến kinh thiên động địa làm cho những sinh linh trên Thương Long đại lục phải điêu linh. Cũng chính vì điều đó mà Nhân tộc mới có thể quật khởi về cả tiềm lực và võ đạo, tạo nên thế cục ngày hôm nay trên Thương Long đại lục.
Giọng của tông chủ Thánh Thiên tông tràn đầy hoài niệm. Sự quật khởi của Nhân tộc có thể nói là kèm theo cả máu tươi và xương trắng, Nhân tộc có được địa vị ngày hôm nay cũng chính là bằng những cuộc chiến sống chết của ngày xưa.
- Có lẽ các ngươi cũng đã biết được thân phận của ta rồi, nếu có nhu cầu gì thì có thể trực tiếp đến Hỗn Loạn lĩnh.
Lý Lân trầm giọng dặn dò rồi trao trả lại vầng sáng màu vàng đất kia cho tông chủ Thánh Thiên tông.
- Chủ thượng, ngài không cần đến nó sao?
Tông chủ Thánh Thiên tông sau khi nói xong lời này thì có chút hối hận, bởi nếu Lý Lân không cần đến thì thật là quá tốt, bản thân hắn sao lại tự động đề cập đến vấn đề này chứ.
- Các ngươi cứ giữ lấy, nhưng có điều để trả giá cho việc đã tấn công ta thì ta sẽ lấy đi tất cả các điển tịch của Thánh Thiên tông. Với truyền thừa của các ngươi thì tất nhiên ta phải có dự phòng.
Lý Lân nói xong liền lập tức xoay người bỏ đi.
Tông chủ Thánh Thiên tông và ba thái thượng trưởng lão cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Một nữ trưởng lão nói :
- Tông chủ, chủ thượng nói vậy là có ý gì? Lẽ nào hắn không xem Thánh Thiên tông chúng ta ra gì cả sao?
- Ta cũng không biết, có điều ta thật lo là hắn sẽ lấy đi mất bản nguồn thế giới này của chúng ta. Đây là bản nguồn thế giới do lão tổ truyền lại, nói không chừng chúng ta có thể dựa vào bản nguồn thế giới này là phục sinh cho thủy tổ. Chỉ cần thủy tổ được phục sinh thì cho dù là ta có trả giá bằng cả thần hồn của mình cũng cam tâm tình nguyện.
Thủy tổ của Thánh Thiên tông vốn là cường giả trong các Thánh nhân, có tạo hóa rất lớn, chưa chắc là không có cơ hội để cứu chúng ra khỏi vòng khống chế. Lý Lân tuy là không có trói buộc gì với bọn chúng, nhưng thân là cường giả thượng cổ thì chúng sao lại cam tâm tình nguyện bị người khác khống chế chứ.
Nữ trưởng lão trầm giọng nói :
- Nhưng thủy tổ sau trận chiến với một cường giả khác thì thần hồn đã bị tan biến rồi, chỉ bằng một bản nguồn thế giới này thật có thể phục sinh cho ngài ấy sao?
Tông chủ Thánh Thiên tông trầm giọng nói :
- Lão tổ là cao thủ Thánh cấp, sớm đã đạt đến cảnh giới bất tử bất diệt, thần hồn của ngài sao lại có thể hoàn toàn bị tan biến chứ. Sau rất nhiều đời tông chủ tông môn ta nghiên cứu và tế luyện thì chúng ta biết được bản nguồn thế giới này chứa đựng không ít sức mạnh thần hồn của thủy tổ còn sót lại. Hơn nữa sau này chúng ta tiến ra chiến trường Vực Ngoại thì có thể sẽ tìm ra được huyết cốt của ngài.
Trần trưởng lão nói :
- Tông chủ không nên làm vậy. Chiến trường vực ngoại thâm sâu khó dò, chứa đựng rất nhiều nguy cơ tiềm tàng, càng huống hồ trong chúng ta ai cũng không thể bảo đảm là có thể tìm thấy huyết cốt của lão tổ từ đó. Nếu vì vậy mà mạo hiểm tiến đến đó thì thật là quá nguy hiểm rồi.
Tông chủ Thánh Thiên tông trầm giọng nói :
- Hiện tại chúng ta cũng đang gặp hiểm nguy trùng trùng rồi. Lý Lân không hề xem trọng chúng ta, cứ coi như dựa vào hắn là có thể vượt qua đại kiếp đi chăng nữa thì cũng sẽ bị suy yếu đến cực điểm, không thể nào có một vị thế nào khác được. Hiện tại bản nguồn thế giới của lão tổ đã ở trong tay chúng ta rồi, chúng ta đang có cơ hội để thoát khỏi sự khống chế của Lý Lân. Trần trưởng lão, nếu một năm sau mà ta vẫn chưa quay lại thì ngươi hãy thống lĩnh người trong tông môn đi đến Hỗn Loạn lĩnh.
Nữ trưởng lão nét mặt lo lắng nói :
- Tông chủ... Ngài...!
- Được rồi, không cần nói thêm nữa, ta đã quyết định như vậy rồi.
Tông chủ Thánh Thiên tông cực kì kiên quyết. Hắn có thể vì tông môn mình mà bỏ qua sự tôn nghiêm của một võ giả thì dĩ nhiên là cũng có thể vì sự hưng vong của tông môn mình mà hi sinh tính mạng. Với năng lực của một vị tông chủ đầy nguyên tắc như vậy thì việc phục sinh cho thủy tổ Thánh Tông môn không phải là điều không thể thực hiện được. Dẫu sao thì cường giả Thánh cấp cũng là những người bất tử bất diệt, cho dù thần thức có bị đánh tan thì nếu tập hợp lại đầy đủ những điều kiện về thần hồn và huyết cốt là sẽ có không ít cơ hội phục sinh rồi.
Ở một mặt khác, Lý Lân rất nhanh đã đến được biên giới của Đại Đường. Y nhìn thấy từng đội từng đội kim giáp sĩ binh đang phân bố dày đặc khắp các khu vực trong thành trì. Những kẻ này tuy đã giấu đi khí tức của mình, nhưng với thực lực của Lý Lân thì y có thể dễ dàng nhìn ra được kẻ yếu nhất trong chúng cũng là một cường giả cấp Võ Tôn. Đại Đường phái nhiều cao thủ tản ra các nơi như vậy thì nhất định là phải có một mục đích rất lớn nào đó.
Lý Lân vốn muốn đến thẳng đô thành của Đại Đường, nhưng khi nhìn thấy tình huống này thì y nghĩ ngay đến những lời của tông chủ Thánh Thiên tông và lập tức chuyển thân đi về hướng Hắc Thủy Vương Thành.
Hắc Thủy Vương Thành hiện tại vô cùng yên tĩnh, Hán Vương phủ tuy rằng đã tuyên bố sẽ tiến về Hỗn Loạn lĩnh, nhưng Hán Vương phủ vẫn chưa bị phá bỏ, những lực lượng vệ sĩ đoàn vẫn đang trấn giữ thành trì này.
Lý Lân vừa đến nơi này thì đã phát hiện ra một đội vệ binh kim giáp đang mai phục nơi đây. Đối với những kẻ này thì Lý Lân ra tay không hề khách sáo, trong nháy mắt đã tóm gọn bọn chúng và dùng thần niệm để tra xét xem mục đích của chúng là gì.
Lý Lân trong thoáng chốc đã trở nên trầm ngâm và nghĩ :
- Thu thập tất cả linh mạch trong thiên hạ đến Trường An, Vũ Vương lẽ nào muốn hủy diệt cả một Đại Đường chăng?
Đại Đường tuy rằng lớn rộng lớn, nhưng nếu đem so với cả một Thương Long đại lục thì thật không đáng là bao. Lại thêm vào Đại Đường nằm ở khu vực biên thùy, nguyên khí thiên địa và vô cùng mỏng, nhân khẩu cũng không thể so với sự phân bố dày đặc của Trung Vực được, nếu lấy nơi đây làm đất truyền thừa thì thật là không hề thích hợp chút nào cả. Từ kết quả mà xem xét, tất cả những hành động của những kẻ từ binh sĩ đến tướng soái của Đại Đường cho dù là sai hay đúng thì mỗi người bọn họ đều đã tàn nhẫn và ác độc hơn rất nhiều.