Dạ dày mau chóng lại được gã nhồi căng. Cái món canh này, chỉ được cái nhiều nước, không biết có cầm cự được tới bữa tối không.
“Dinh dưỡng đã đủ, ăn hơn nữa cũng không mang lại tác dụng gì”, tiếng Nặc lão vang lên khi gã xin thêm bát thứ ba, ra chiều giảnh giải. “Thân thể trẻ con, không nên quá mập mạp, vì bì, nhục, cốt mới là cái gốc của tu luyện. Mỡ tích lại chỉ khiến ngươi thêm chậm chạp, tuổi này xương cốt, cơ nhục sẽ phát triển rất nhanh, nhưng sẽ bị xốp, thiếu cứng cáp và dẻo dai. Thạch đầu tử ngươi thử tưởng tượng, ngươi cứ béo lên nhưng bộ xương không theo được, liệu có khác gì dùng cọng rơm chống nhà, có phải không?”
“Vãn bối đã hiểu, nhưng không phải Nặc lão bảo ta phải ăn nhiều lên sao?”, gã vừa định húp một miếng, chợt khựng lại.
“Nhiều không có nghĩa như vậy. Tinh tuý của ‘Y Thực Đồng Nguyên’ là lấy con đường ăn uống để chữa trị và cải tạo cơ thể, nên chỉ gói gọn trong hai chữ ‘Cân Bằng’ mà thôi, rồi sẽ dựa theo từng giai đoạn, thể cách mà thay đổi vị thuốc. Ngoài ra, chắc chắn là không thể thiếu tập luyện. Ngươi cứ ăn cho đẫy, chốc nữa ta sẽ bắt ngươi chẻ củi a...”, Nặc lão kiên trì giải thích, Lạc Thạch tất nhiên hiểu rõ, đồ ăn đóng hộp ở Trái Đất là một ví dụ, nguyên tố vi lượng được tính toán rất kỹ, nhưng vị thì như hạch, nên muốn ăn đến no cũng là một dạng thử thách.
“Cẩu Vận ngươi ăn xong rồi thì đi gánh nước đi, mau mau lại sắp đến giờ cơm tối rồi. Hài dà, tội nghiệp cái thân ta, là heo mà chẳng thế béo được”. Sấu Thỉ này, lúc nào cũng vội, chắc tại quanh năm tiếp xúc với mặt bếp còn nhiều hơn mặt người, nên đầu có chút nóng.
“Cái gì, tiến bối vừa nói gì cơ?”, Lạc Thạch đang mải hóng hớt, tưởng mình nghe nhầm, liền hỏi lại.
“Ta nói ngươi mau xin Sấu Thỉ trước mặt, giờ vắng người cho ngươi gánh nước chẻ củi, đổi lại sẽ có thêm đồ ăn”, lão nhàn nhã trả lời.
“Tiền bối à, ta mới bốn tuổi thôi, người xem Cẩu Vận hắn sức dài vai rộng, có lẽ không cần giúp đâu a. Mà từng đó việc đến hắn còn thở không ra hơi, người coi trọng ta quá rồi...”
“Ngươi có Tinh Hồn trưởng thành, nên cảm giác mệt mỏi ảnh hưởng lên cơ thể hài tử này sẽ rất nhỏ. Trẻ con cũng sẽ hồi phục rất nhanh, chỉ cần không tổn thương thì nghỉ ngơi và bổ sung dinh dưỡng là lại như mới. Có ta ở đây ngươi lười cái rắm a...”, Nặc lão cũng không vừa, với Y thuật của lão, Lạc Thạch muốn chết mệt cũng khó, lần này gã thực sự là phải làm cửu vạn rồi.
Thật ra gã nghe hiểu hết những điều Nặc lão đề cập, kiến thức thường thức ở Trái Đất mà thôi. Nơi trước đây hắn ở, còn có câu “Trẻ em như búp trên cành” cơ mà, chỉ tiếc là búp nào cũng bị TUE đánh số, mới gây ra cớ sự như vậy. Quá trình trao đổi chất trong cơ thể, cung cấp năng lượng, tái tạo tế bào. Trong giai đoạn từ sơ sinh tới trước năm hai mươi ba tuổi, chức năng này của cơ thể hoạt động rất mạnh, nhằm thúc đẩy cơ thể mau chóng đạt trưởng thành. Thế nên phải cung cấp đầy đủ dinh dưỡng, và vận động thật nhiều để tế bào mới sinh ra thật nhanh, khiến xương, cơ, da, thịt hay thậm chí hệ miễn dịch bền bỉ và kiên cố hơn.
“Sấu Thỉ ca...”, gã dè dặt lên tiếng, “ta có một yêu cầu, chỉ có ca mới đáp ứng được thôi a”.
...
Phiên bà bà đang lôi gã về Thực Dưỡng Phòng, vừa đi vừa càu nhàu.
“Hài tử ngươi làm bà bà sợ phát khiếp, thì ra lại trốn xuống bếp. Mau theo bà bà qua đây, giờ này trong ngày thường sẽ tập trung ở Thực Dưỡng Phòng, là giờ sinh hoạt chung đó. Phàm nhi ngươi mới đến, càng phải chú ý tham gia”.
Gã lẽo đẽo đi theo, cũng không nói gì, chỉ mông lung nghĩ tới chuyện lúc nãy. Sấu Thỉ trợn mắt khi nghe gã đề nghị được chẻ củi gánh nước đổi lại là thêm đồ ăn, nhưng sau đó cũng nhanh chóng đồng ý. Trong mắt hắn, vị Thập ngũ thiếu gia này cũng có vẻ lanh lợi, theo Chẩn đơn mà đoán định, về sau có thể sẽ là một phương thế lực trong nhà. Chiều y một tí, cùng lắm sai Cẩu Vận trông coi, đồ ăn thì, hắc hắc, bốn tuổi thì tốn được bao nhiêu chứ, mà kể cả là sức ăn như Mại Ngầu (), thì hắn cũng cân tất. Cái chức Trù sư () của Lạc gia đâu phải nói chơi, rất có trọng lượng nha.
“Ngu xuẩn”, Lạc Thạch cười thầm. Sấu Thỉ nghĩ gì trong lòng gã đều rõ như ban ngày, gã mà không phải ‘hài đồng hiểu chuyện’ thì có là Thiếu chủ nhân đi chăng nữa, cũng sẽ bị khước từ. Tạo ấn tượng ngoan ngoãn trước, giảm đi mối lo về sự ‘phá phách’, đưa ra yêu cầu vừa phải - ‘đồ ăn’, tăng lợi ích nhận được - ‘thân phận’, chia trách nhiệm - ‘Cẩu Vận’. “Con người mà, thời đại nào thì cũng vậy thôi. Đặc biệt là bây giờ, không có phương pháp liên lạc xa nào ngoài thư tín, vừa chậm vừa dễ bị kiểm soát, ‘thông tin bị bưng bít’, phàm nhân lại càng ngây thơ. Chậc”. Đầu gã khẽ lắc, đoạn bất giác thở dài, không hiểu đang cám cái cảnh người người ngu ngơ ở thời đại này, hay đang nhớ đến cái cảnh người khôn nuốt người nơi quê hương gã ngày trước.
“Mấy đứa hơn năm giờ chiều rồi, mau vào trong, trời tối sẽ lạnh, không tốt a...”, giọng Phiên bà bà lôi gã về thực tại. Tiếng bọn trẻ con vâng dạ, lục đục kéo vào, Phấn Phấn còn có vẻ chỉ chờ có thế, đã đợi sẵn ở cửa, tươi roi rói vì ngồi vào bàn đầu tiên.
Năm giờ chiều, giờ ‘canh’, là khoảng thời gian mong ngóng nhất trong ngày của đám trẻ. Bốn giờ là xong hết việc nơi Dược Khố, vui chơi một chút là đến giờ ăn canh tẩm bổ, rồi vào làm bài tập hoặc chơi tiếp, bảy giờ mới là cơm tối.
“Có ý tứ...”, Nặc lão gật gù khen “Nhi đồng thực vi, chia nhỏ một ngày nhiều bữa, mỗi bữa ăn vừa đủ, quả là có ý tứ”.
“Ồ cái này rất lạ sao, Nặc lão?”. Gã lẩm bẩm, ở Trái Đất thì kiểu ăn này đã phổ biến từ đầu thế kỉ , gọi chung là ‘Poly-Meal’ (), ăn ít, nhưng liên tục, giúp cơ thể lúc nào cũng ở trạng thái ‘thức’, rất có lợi cho sinh hoạt xã hội vào lúc đó.
“Chứ ngươi nghĩ sao?”, Nặc lão ‘hừ’ một cái, “Cái này chính là bước thứ nhất của ‘Y Thực Đồng Nguyên’, là sáng tạo của riêng lão phu. Kẻ này có cùng tư duy với ta, Lạc gia không một bước lên trời cũng khó a”.
Bọn trẻ cũng đang cắm cúi ăn canh của mình, thỉnh thoảng vang lên tiếng xì xầm nói chuyện. Lạc Thạch vì ăn trước đó rồi nên tất nhiên đã hết phần, gã cũng chỉ ngồi nhìn quanh.bg-ssp-{height:px}
“Hừ, bất quá cũng chỉ vậy mà thôi”, Nặc lão lên tiếng, gã vẫn dớn dác không nói, chờ lão tiếp lời “nguyên liệu thực phẩm tuy lựa chọn rất thích đáng cho việc bồi bổ cơ thể, định lượng vừa phải không thừa không thiếu, nhưng vị thuốc lại quá cầu toàn, chỉ mang tính kềm hãm chứ không thể chữa dứt thương thế của mấy đứa nhỏ này. Có thể là do không muốn vị thuốc quá nhiều phá mất vị canh, hoặc cũng có thể là không biết dược phương chữa trị”.
“Thương thế? Tất cả đều có sao?”, gã ngạc nhiên. Có những đứa như Lạc Bình hỏng một mắt, Lạc Thường mất bên tai dễ dàng nhìn ra, đoán chừng cô nàng Lạc Mẫn cũng có một bệnh lý gì đấy ngoài da, nhưng tất cả đều bị thương thế thì có hơi kỳ lạ.
“Sinh ra đã bị khiếm khuyết, chúng ta gọi là ‘bẩm sinh’, còn trong quá trình trưởng thành mà một bộ phần nào đó mất chức năng, thì kêu ‘thương tổn’. Cũng có những thương tổn xuất hiện quá sớm, thường là trước ba tuổi, thì coi như bẩm sinh, bởi lúc đó cơ thể phải tập thích nghi lại cuộc sống mới mà không có cái bộ phận hỏng hóc kia...”, Nặc lão chầm chậm giải thích.
Trong quá trình thích nghi này, cơ thể sẽ kích phát những khả năng kỳ lạ, nhằm thay thế cho cái khuyết thiếu kia, coi như là một cơ chế tiến hoá thích nghi của động vật bậc cao. Gã chớp chớp mắt thay cho cái gật gù, đoạn lại nghe Nặc lão nói tiếp.
“Y Thuật phàm phu tục tử, coi ‘bẩm sinh’ hay ‘vô phương cứu chữa’ là nan y, còn ‘tổn thương’ bình thường chữa trị cũng không triệt để, lưu lại di chứng rất nguy hiểm. Còn Thần Luyện Y Thuật, lại có sự bổ sung cải tiến của lão phu, phư phư, đừng nói ‘vô phương’, ngay cả ‘bẩm sinh’ Tà Y ta cũng có thể chữa”.
“Bẩm sinh cũng có thể cải tạo lại sao?”. Cũng thường thôi, đầu thế kỷ ở Trái Đất y học cũng dần tân tiến, đến cả nhan sắc bẩm sinh còn chỉnh trang lại được nữa là. Nhưng Nặc lão nếu quả thật có thể chữa trị được khuyết tật bẩm sinh, thì chẳng phải quá kinh khủng sao. Nên biết những thứ thuộc về bẩm sinh đều nằm trong phạm trù ‘Kỹ Thuật Giải Mã Gene’, Khoa Kỹ ở Trái Đất cũng còn chưa thể vỗ ngực giải đáp được một trăm phần trăm ý nghĩa của cái ‘chìa khoá sinh mạng’ này. Nặc lão có hơi quá không?
“Nếu là ta, Y Thực Đồng Nguyên bước thứ hai, ‘ăn gì bổ nấy’. Ngoài nguyên liệu như kia ra, vị thuốc ta sẽ chọn bí phương chữa trị, lại thêm vào một chút độc phương mãn tính ảnh hưởng trực tiếp lên chỗ khiếm khuyết, cơ thể sẽ sinh ra kháng tính mà thậm chí còn bồi bổ nhiều hơn cho bộ phận đó. Khư khư khư. Bộ phận đó thậm chí tái tạo hay mới đản sinh, chắc chắn chỉ mạnh chứ không yếu hơn cái cũ. Khư khư”, Nặc lão làm việc quái đản, cách nói chuyện cũng rất biến thái.
Gã ngoáy ngoáy mũi, nhìn trần nhà, nghĩ ngợi “Ài chỉ là Vaccin thôi mà, nhưng Nặc lão này quả thật rất giỏi đấy”.
Loáng cái là đã xong giờ ‘canh’, bọn trẻ cũng đã chuyển sang đọc sách hay tụ tập nhóm ba nhóm năm chơi trò chơi. Gã cũng hiếu kỳ chạy quanh. “Sách giấy”, gã nghĩ thầm.
Sách luôn có sức hút nhất định với gã, nếu một ngày từ mười năm nay, gã không được đọc sách thì sẽ không yên. Nó đều đặn giống như là một cái đồng hồ điện tử vậy, nhịp rất ổn định.
Vơ lấy một quyển trên bàn, gã trèo lên ghế ngồi cạnh Lạc Ngôn, Ngũ sư huynh trong Thực Dưỡng Phòng. Hắn bị câm, bẩm sinh, nhưng thính giác lại bình thường (), sở thích của hắn đơn giản chỉ là được an tĩnh đọc sách. Lạc Ngôn người cũng như tên, nghe rất lạc quan thông thái. Có lần kể lại, mọi người hỏi xoáy hắn, rằng con người đáng giá bao nhiêu phân tiền. Hắn chỉ mỉm cười viết xuống ‘Im lặng là vàng’, rồi lắc lắc đầu vẻ không quan tâm, ý bảo người khác thì hắn không rõ chứ hắn bị câm thì đáng tiền lắm. Thấy Lạc Thạch mở sách xem, Lạc Ngôn cũng không khó chịu gì, chỉ với lấy quyển khác, ấn ấn vào tay gã. Hắn đập đập cuốn sách rồi dơ ngón tay cái, mặt cười tươi với Lạc Thạch.
“Là sách học chữ vỡ lòng thôi, đừng bảo ta là ngươi mù chữ nha?”
Nặc lão lên tiếng, gã cố rặn ra một nụ cười cũng tươi không kém, giơ ngón tay cái theo, hậm hực lẩm bẩm.
“Vãn bối quả thực có đi học, nhưng chữ viết của nơi này không có giống a...”
‘Ngôn ngữ’, một trong hai thứ quan trọng bậc nhất khẳng định sự tồn vong của một quốc gia. Dân tộc quê hương gã có hệ thống ngôn ngữ riêng, và chữ viết cũng từ đó mà riêng biệt. Ngôn ngữ Bách Việt là pha trộn ‘khẩu hình’ và ‘bính âm’ của vùng phía Nam Hoa Hạ, lấy luôn hệ thống chữ viết Latin thể hiện ‘bính âm’ đó, cải biên để làm chữ quốc ngữ. Tất cả đều đã được quy chuẩn rõ ràng, ngôn ngữ chính là sự khẳng định chuẩn chỉ nhất gốc dân. Bách Việt tộc đạt được Ngôn ngữ riêng này, mới chính thức bước lên thành một phương thế lực quật cường trong Chiến loạn. Dòng máu nóng chảy qua tim hay tư tưởng quên mình, hi sinh bi tráng cũng cần phải được phát tiết ra mới có thể dẫn dắt lòng người, lợi thế của Ngôn ngữ riêng chính là ràng buộc, tạo làn sóng lan truyền mạnh mẽ để kết nối mỗi cá thể với nhau. ‘Ngôn từ’ hay ‘chữ viết’ đều có tính sát thương, hàm ý ám chỉ điều này.
Học ngôn ngữ mới cũng cần phải có cách. Trí nhớ góp phần lớn, nhưng cũng không phải tất cả. Cái làm chúng ta xử lý chậm trong giao tiếp ngôn ngữ lạ lẫm chính là não bộ phải mất quá nhiều thời gian để phản hồi thông tin nhận được. Tư duy bằng hình ảnh, lấy hình ảnh làm điểm chung giữa hai loại ngôn ngữ, để dễ dàng đưa nó vào vùng ‘tiềm thức’, trở thành phản xạ vô điều kiện khi nghe thấy hay đọc thấy từ đó. Trừ khi phải dịch thuật song ngữ, nếu chỉ giao tiếp bằng một thứ tiếng, hãy chỉ tư duy và suy nghĩ bằng thứ tiếng đó. Lạc Thạch gã từ bé tới giờ, đều chỉ coi khả năng “Ghi nhớ thần tốc” là công cụ hỗ trợ, nên không phụ thuộc vào thiên phú này quá nhiều. Cái gã rèn luyện là phương hướng tư duy, áp dụng kể cả cho việc học ‘ngôn ngữ mới’, tìm ra điểm chung nhanh nhất để dễ dàng nắm bắt quy luật, và đó cũng chính là cách nghĩ để bảo toàn mạng nhỏ trong Chiến loạn Trái Đất. Gã mang áp dụng thực tế để học chữ nơi Phàm Nhân Lục Địa, cũng là ‘dao mổ trâu để giết gà’ mà thôi.
(): Ngầu là ‘Ngưu’ đọc trại, ‘mại ngầu’ là ‘bán trâu’, ý chỉ kẻ bán sức trâu.
(): đầu bếp.
(): google-sama nha, bạn nào đang muốn diet có thể nghiên cứu ^_^.
(): bị khiếm thính bẩm sinh phần lớn đều dẫn đến câm, dù họ không có vấn đề về cơ quan phát âm. Còn bị câm bẩm sinh thì thính giác vẫn hoạt động bình thường.