Có mấy thứ gã chắc chắn phải nói với Nặc lão, tất nhiên là ngoài việc Hoàng Kim Bổn Nguyên và hạt giống Thức Thần Thảo. Kể từ khi mới tới đây, Lạc Thạch cũng đã chăm chỉ đọc thêm kha khá sách, lại từng len lén mượn Lạc Thường mấy cuốn ‘Dược Liệu nhập môn’, nhưng tuyệt nhiên không thấy tin tức về loài thực vật nào có tác dụng tương tự.
Trong Thức Thần Thảo bao gồm hai chất chính cần được phân biệt rõ ràng, thứ nhất là ‘Trợ Hồn Dịch’ dùng để mở khoá giới hạn não bộ, kích phát tư duy, tăng khả năng chống chịu áp lực tinh thần; và thứ hai là ‘Dưỡng Thể Dịch’, khi ngấm vào máu huyết sẽ cưỡng ép cơ thể rơi vào trạng thái nghỉ ngơi, quá trình trao đổi chất và hồi phục lúc này được đề thăng mạnh mẽ. Cái gã luôn tìm kiếm là thứ chỉ cần có thể thay thế được Trợ Hồn Dịch, nhưng vẫn bị rơi vào bế tắc, còn Dưỡng Thể Dịch, theo lời Nặc lão, thì có không dưới trăm loại Dược liệu có hiệu ứng tương tự. Chẳng hạn, Bách Ngọc Sâm mà Lạc Thạch từng thấy qua ở chợ thôn, là thành phần chính của một số đan phương chế luyện xuân dược, tác dụng rất mạnh làm cơ thể mềm nhũn thư thái, nếu phục dùng để nghỉ ngơi ôn dưỡng hay câu dẫn con gái nhà lành, thì chắc chắn phải được xếp trong mười hạng đầu.
“Không phải ý của vãn bối là thứ đó”, Lạc Thạch ngoáy ngoáy mũi, dè bỉu nhìn khi thấy bản mặt Nặc lão hồ hởi miêu tả về cái gọi là xuân dược câu dẫn kia, “Ài bỏ đi, Địa Đàng Động của vãn bối từng rất phổ biến, từ thanh niên tới lão niên, đều quen sử dụng Trợ Hồn Dịch như một hình thức giải trí. Tìm được cái này, ta liền có thể tăng giới hạn duy trì hoạt động của Tinh Hồn ít nhất lên gấp đôi...”
Nên biết, Nặc lão kinh nghiệm sâu dày, thì cũng là lần đầu nghe thấy thứ kêu ‘Trợ Hồn Dịch’ kia. Ở Thiên Diễn Tinh Cầu này, còn chưa có ghi chép bất cứ Dược vật hay đan phương nào có thể điều chế ra ‘thuốc’ tăng cường cho Tinh Hồn người ta. Điều này mà nói ra, không chỉ sợ bị cho là thằng điên, mà thậm chí còn mang tới hoạ sát thân. Tinh Hồn thần bí, khó lòng nắm bắt, vẫn luôn được coi là cái hố lớn trên con đường tu luyện, Cường giả mà nghe tin, mười cái Thập Minh còn không đủ để họ lật ngược lên.
“Vấn đề cuối cùng, là vật hình cầu phát ra ánh sáng vàng kim này, từng được vãn bối đeo trên người như một miếng ngọc bội kỷ niệm. Còn không hiểu sao lại nằm ở đây?”
Nặc lão lần nữa kêu gã dùng Nội Thị dò quét khắp cơ thể, nhưng vẫn là bặt vô âm tín. Mà đồ vật trong thực tại lại có thể chui vào trú ngụ trong Tinh Hồn, thì đúng là quá kỳ quái. Mất một lúc lâu suy nghĩ, lão rơi vào trầm ngâm, rồi lại cất lời.
“Không có ấn tượng, kể cả lão phu đã lục tung ký ức, thậm chí trong Thiên Địa Thần Giám cũng chưa từng nhắc đến vật này. Bất quá bây giờ chỉ có thể tạm kết luận, nó hiện không gây nguy hại gì cho ngươi. Đành phải thường xuyên để mắt theo dõi vậy...”
Rời khỏi trạng thái Nội Thị, Lạc Thạch ngồi thêm một chút, ôn lại những kinh nghiệm vừa trải qua, đoạn sửa soạn quần áo, chuẩn bị qua khu nhà bếp. Gã cũng đã đói meo, dự tính trước phải kiếm ở chỗ Sấu Thỉ chút gì bỏ bụng, rồi mới có thể tiếp tục bài tập luyện hằng ngày.
...
Buổi tối, sau bữa cơm, bọn trẻ lại quây quần làm việc mình thích. Hôm nay, nhóm chơi cờ đặc biệt sôi nổi, bởi có thêm Lạc Kỷ và ‘thần đồng Hý Kỳ mới nổi’ Lạc Phàm tiểu đệ đệ cùng tham gia. Chỉ trong một buổi trưa, bọn trẻ đều nhìn gã bằng con mắt khác, Kiên Định huynh đệ nằng nặc đòi khiêu chiến thử sức. Mà cái thằng ‘gã’ này cũng thật kỳ khôi, chẳng cần biết hứng thú nhiều hay ít, chỉ cần là cạnh kỹ, liền vuốt mặt không nể mũi, trực tiếp thắng trắng anh em kia, tràng cảnh có thể gói gọn trong hai chữ ‘thảm bại’.
“Không phục, Định ta tuyệt đối phải gỡ được một ván. Song Mã Đột Kích, Song Tượng Áp Chế, hay Song Xa Dựng Bích () đệ liền đã sử dụng hết. Lần này không đơn giản vậy đâu, ván thứ chín, đệ thắng đi trước, mau mau...”
Lạc Ngôn chỉ mỉm cười lắc đầu, lại cúi xuống chăm chú đọc sách, Lạc Kỷ thì đã ôm Tiểu Niệm ngủ gật tự lúc nào. Trình độ chênh lệch quá lớn, ngoài chiến thuật đột phá, tư duy tiếp cận ván cờ của Phàm đệ đệ đây mới chính là cái khoảng cách không thể san lấp giữa hai người. Thế cờ là vật chết, ứng dụng như thế nào cho hợp lý, lại cần một cái nhìn bao quát hơn rất nhiều, mà thứ này, thường chỉ có khi đã kinh qua trăm ngàn ván cờ. Tầm nhìn càng rộng, tâm cơ lại càng sâu, ‘chơi cờ thể hiện tính cách’, theo khía cạnh nào đó, thì điều này không cần phải bàn cãi.
Gã tuỳ thời có thể xoay chuyển chiến thuật thích hợp với tình hình, lại không quên ‘chốt’ lại những bẫy rập chết người, mà mãi vài nước sau mới phát huy tác dụng, nên hầu hết đều đưa Lạc Kiên vào đường cùng, trở tay cũng khó mà giãy thoát. Sắp đặt và tính trước nhiều nước như vậy, trẻ con mười ba mười bốn tuổi, nào phải là đối thủ.
“Dường như trong ba nước nữa lại hết cờ rồi, Định đệ”, Lạc Kiên nhận xét trong khi Lạc Định đang vò đầu bứt tai, rồi thở dài thu dọn bàn cờ, tiếp lời “Kỳ nghệ của Phàm đệ rất cao, mười ván là quá thừa để tiếp tục chơi nữa. Cỡ này, may ra chỉ có Mặc lão là còn áp chế được nha”.
Cười tủm trong lòng, thầm hô “cơ hội”, Lạc Thạch vẫn từ tốn phụ giúp dọn dẹp, chậm rãi lên tiếng.
“Ồ đệ có nghe qua, Mặc Đại Y Sư cũng là cao thủ đánh cờ. ‘Nhất Y Nhị Kỳ’, Mặc lão ngoài y thuật cao minh thì còn yêu cờ như mạng. Thật sự đệ rất muốn học hỏi a...”
Vuốt mông ngựa hoành tráng, không cần nghi ngờ, lập tức mang đến kết quả như ý nguyện. Huynh đệ Kiên Định nghe vậy liền đồng thanh hô to, kiểu gì cũng sẽ tóm gã lên giới thiệu với Mặc lão. Sau một hồi hứa hẹn, Lạc Thạch bèn kiếm cớ rút về phòng, lúc quay đi còn không thể kiềm chế mà vén lên một nụ cười gian manh, ‘ngôi sao mới nổi’, ‘thần đồng ẩn giấu’, kế hoạch bước đầu diễn ra khá thuận lợi.
Mục tử từ sau hành trình săn mồi hướng Noạ Bức Sơn, tự khai mở ra Nội Thị, liền đưa đến cảm giác áp bức mập mờ của Man Thú, mặc dù chưa kết được Ngạ Thú Đan. Tinh Hồn của Lạc Thạch nhạy bén nên cũng nhận ra sự khác biệt trước sau này, còn dã thú bình thường, bẩm sinh chế độ cảnh báo nguy hiểm phát triển vượt bậc, ‘ngửi’ thấy mùi đồng dạng với Man Thú toả ra trên người nó lập tức lùi xa. Bất quá, dù thần trí Mục tử thậm chí còn vượt hơn nhân loại bình thường, nó vẫn giữ thói quen cơ bản của loài bạch kiêu, ngủ ngày ăn đêm, nên sau khi vội vàng thông báo với Lạc Thạch, lại mau chóng tiếp tục rời đi.
Quãng đường chim bay từ đây đến Noạ Bức Sơn là khoảng tám mươi cây số vào sâu trong Vạn Thụ Sương Lâm, năm mươi cây số đầu tiên chỉ là vùng ngoại vi, dã thú quần cư chủ yếu, nên về cơ bản không tồn tại nguy cơ nào đối với Mục tử. Nó có thể yên tâm nghỉ ngơi và săn bắt trong khu vực này, chờ đợi cơ hội, sức mạnh tăng lên để bắt đầu tiến nhập nội vi. Ước định cứ khoảng ba ngày là nó sẽ bay trở lại phạm vi của Viễn Lý Hồn Giao để báo an cho hai người Lạc Thạch một lần, cần kíp hoặc gấp gáp lắm mới quay hẳn về Lạc Dược Trai.bg-ssp-{height:px}
Nặc lão cũng rất đồng tình với viễn trình như thế, để nó tối ưu hoá thời gian tu luyện, mau chóng đặt được chân lên Noạ Bức Sơn, thu hoạch Nhục Mễ. Tạm biệt Mục tử, Nặc lão liền quay ra hỏi Lạc Thạch đã đang ngồi xếp bằng trên giường trong tư thế Liên Hoa Toạ.
“Thạch đầu tử ngươi, hiện sau bao lâu nghỉ ngơi lại có thể sử dụng Nội Thị?”
“Cũng rất nhanh thôi, Nặc lão”, suy nghĩ giây lát, gã cất lời “Bổ sung năng lượng, vượt qua cơn đói, ngay lập tức lại có thể tiếp tục. Áp lực tinh thần cỡ này, tuy lớn nhưng vẫn chưa phải cực hạn của vãn bối, còn không làm khó được ta”.
Nói đoạn, như để minh chứng, gã liền tập trung tinh thần, nhanh chóng bước vào trạng thái Nội Thị. Vô hình chung, sự thăng tiến vượt bậc của Mục tử đã thôi thúc thêm quyết tâm của gã, tụt lại phía sau tên đệ đệ béo quay này, thật là có chút khó chịu.
Lại im lặng cảm nhận, ‘bóng ảnh’ gã bên trong Ngã Giới cũng nhắm mắt trầm ngầm hồi lâu.
“Ừm, mất khoảng hai mươi giây để bước vào trang thái này, vẫn còn chưa đúng với ý nguyện của mình...”
Mục tiêu của Lạc Thạch đặt ra rất rõ ràng, ý thức được Tinh Hồn mình chính là lợi thế trời ban, khả ngộ bất khả cầu, nên gã muốn đưa cơ chế ‘Nội Thị’ tiến nhập tiềm thức, lúc đó kỹ năng này sẽ được vận dụng tự nhiên giống như hít thở vậy, chớp mắt một cái liền nhìn thấy từng mạch máu, cơ quan bên trong. ‘Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’, nếu đã muốn giao tranh, thì trước phải đánh giá đúng tình trạng bản thân. Liều mạng đâm đầu, chỉ là cách làm của động vật bậc thấp, Lạc Thạch gã, sẽ tuyệt đối không chấp nhận.
Tương tự với rèn luyện thể chất, bắt cơ thể phải liên tục tập làm quen với đau đớn và cực hạn, từ đó hình thành phản xạ né hoặc đỡ. Thậm chí, nghiên cứu ở Trái Đất cho thấy, khả năng của con người là bất khả hạn lượng, từng thớ cơ, gân, cốt, bì v.v... đều có thể mài giũa đến một cấp bậc không thể tưởng tượng. Dường như các cơ quan, tế bào đều có vùng ‘tiềm thức’ của riêng mình, sau quá trình rèn đúc, đạt trình độ không cần thông qua ‘ý thức’ nơi não bộ, liền tự đưa ra phản ứng để phòng ngự lại công kích. Tỉ dụ như, ngay khi va chạm trực tiếp, dù có bị bất ngờ, cơ vẫn tự siết cứng, gân cũng xoắn vặn lại, tuyến thượng vị chủ động tiết ra lượng lớn andrenaline giảm đau và tăng hưng phấn, đưa bản thân tiến nhập vào trạng thái chiến đấu đỉnh phong ngay lập tức. Michael Mustermann () là hình mẫu thành công điển hình của phương pháp ma luyện này, ngày đó trên đỉnh Thần Phong, dù bị Lạc Thạch đâm thủng tay nhưng hắn ta vẫn nhăn nhở cười, làm gã tí thì toi mạng.
Tinh Hồn truy luyện, là một lĩnh vực mơ hồ mà gã từ khi tới đây mới được tiếp xúc, nhưng nó cũng không nằm ngoài bốn chữ ‘bách luyện thành thần’. Điên cuồng diễn tập, điên cuồng phá giới hạn, biến nó trở thành thứ có thể duy trì liên tục mà không ảnh hướng tới các hoạt động khác trong cuộc sống, mới thực sự đạt được yêu cầu bước đầu của gã.
Nặc lão thấy ‘Lạc Thạch’ mở mắt sau một hồi tĩnh lặng, liền lướt lại cạnh gã, bắt đầu giảng giải.
“Võ Thuật, cũng giống như Y Thuật, đều dựa theo hệ thống Kinh Mạch và Đại Huyệt trên cơ thể...”
Như đã nói qua, cơ thể sinh vật, bẩm sinh tồn tại hệ thống các Đại Huyệt chưa được ‘khai khiếu’, còn Kinh Mạch sẽ chỉ hình thành khi có Tinh Hồn trú ngụ bên trong. Vì vậy, Thiên Đạo coi chúng sinh bình đẳng, tạo hoá đều ban cho muôn loài hai thứ này, chỉ là phần lớn cũng không có đủ ý thức để mà vận dụng. Bằng cách trực quan nhất, Nặc lão chỉ ra những Đại Huyệt, đường Kinh Mạch trong cơ thể; gã chỉ việc ‘nhìn’ vào, ‘chúng’ liền phát sáng lên, nên việc thu nhận kiến thức mới cũng không quá phức tạp.
Y Thuật chia ba trăm sáu lăm đầu mút Kinh Mạch thành nhiều nhóm nhỏ, gọi chung là ‘Huyệt Đạo’. Mỗi một nhóm huyệt sẽ chủ trị những bệnh khác nhau, nên đây chính là kiến thức nền móng của tất cả những ai muốn trở thành Y Sư. Còn Tu Chân giả, lại chỉ quan tâm tới một trăm lẻ tám Đại Huyệt trong số đó, bởi chúng chính là những ‘cánh cổng’ quan trọng nhất để Nội Ngã và thế giới bên ngoài giao lưu. Thiên Địa chi khí ngoài hấp thu theo đường miệng và mũi, thì cũng thông qua các Đại Huyệt đã được ‘khai khiếu’ mà tiến nhập. Vì vậy, khai mở được toàn bộ những Huyệt Đạo này chính là bước đà lớn để đặt chân vào tu luyện đỉnh cấp. Bất quá, mỗi Đại Huyệt lại cần công pháp tương ứng mới mở ra được, thêm vào đó, nhóm Huyệt Đạo quan trọng nhất muốn sờ tới hầu hết đều là Bí Kỹ bất ngoại truyền của các gia tộc, tông môn, nên việc đả thông một trăm lẻ tám Đại Huyệt này, tuyệt đối là không dễ dàng. Chưa nói tới công pháp tu luyện khan hiếm, ít ra đối với gã hiện giờ và trong tương lai gần là như vậy, thì yếu tố ‘nhục thân’ bẩm sinh cũng đóng vai trò rất lớn. Cơ thể Liệp Nhân Vũ là thường nhân trong thường nhân, khiến Lạc Thạch lại rơi vào trầm tư. Nói như vậy, thì thiên tư của cái thân xác này bằng không, gã hiện đang xuất phát từ phía trước ‘vạch đích’ tương đối xa, khi đem so với những kẻ hữu duyên tu hành khác.
“Ài”, thở ra một tiếng thật dài, Lạc Thạch xua đi sự bi quan trong lòng, lẩm bẩm, nói với Nặc lão mà cũng như đang tự an ủi bản thân.
“Đến đâu thì đến, nhục thể tầm thường, vậy ta liền dùng Tinh Hồn mạnh mẽ để bù đắp. Con đường này mà quá may mắn dễ dàng, tự dưng lại chẳng còn hứng thú nhiều nữa...”
(): tên các thế cờ, chắc google-sama sẽ không biết, vì mình chém ra đó ^_^.
(): cho những độc giả đã quên, đọc lại chương : Sai lầm nha.