- Ngao Kiệt!
Nghe thấy có người gọi mình, thiếu niên quay người lại:
- Biểu ca! Tỷ tỷ!
Trầm Hương và Tiểu Ngọc đến gần Ngao Kiệt. Tiểu Ngọc xoa đầu nó:
- Đến thăm Tam cô cô?
- Vâng.
Nhìn Ngao Kiệt nở nụ cười nhu thuận với Tiểu Ngọc, Trầm Hương tặc lưỡi. Hình như ngoài người nhà, tiểu ác ma chỉ dành thái độ đặc biệt này cho mẹ hắn và Tiểu Ngọc. Chứ ai đắc tội nó đều bị nó chỉnh cho tới bến. Đừng nhìn khuôn mặt luôn tươi cười ôn hòa kia mà lầm. Trong bụng tiểu tử này toàn những ý nghĩ xấu xa. Nếu lọt vào sự chú ý của nó, nó sẽ cho ngươi thê thảm. Kể cũng lạ, Trầm Hương hắn đâu có gây thù chuốc oán với đại ma vương này, tại sao ngay từ lần gặp đầu tiên đã bị nó nhớ thương rồi. Không chỉ hắn, ngay cả Na Tra thúc thúc và sư phụ cũng bị nó đùa giỡn, đùa tới đùa lui đùa đến tận một ngàn năm. Đã thế bọn họ còn không có cách nào phản pháo. Nghĩ lại mà thấy run người!
- Phải rồi, tỷ vừa thấy dì Hằng Nga rời khỏi đây. Nhìn vẻ mặt dì có vẻ không tốt lắm. Đã xảy ra chuyện gì sao?
Tiểu Ngọc lên tiếng hỏi khiến Trầm Hương chú ý vào đây. Hắn hơi nhíu mày lo lắng. Ngàn năm này, mối quan hệ giữa mẹ hắn và những tiên hữu khác không tốt, đặc biệt là với những người liên quan đến đến vụ phá núi cứu mẹ khi xưa của hắn. Thế nhưng đối với hắn, những người đó đều là anh em bạn bè cùng trải qua hoạn nạn, sống chết có nhau. Hắn bị kẹt ở giữa, quả thực khó xử vô cùng.
Ngao Kiệt nở nụ cười nửa miệng đặc trưng của mình:
- Lúc nãy Tam cô cô và Hằng Nga bà bà nói chuyện riêng với nhau. Sau đó thì bà bà cưỡi mây mà đi. Hồi nhỏ đệ từng nghe mẹ kể về tích Hằng Nga bôn nguyệt , bây giờ thấy được quả thật là danh bất hư truyền.
Trầm Hương và Tiểu Ngọc run rẩy khóe miệng. Kiệt cục cưng, biết là cưng không thích dì Hằng Nga, biết là cưng kém bà bà... khụ, dì Hằng Nga rất nhiều tuổi, nhưng cũng không đến nỗi cứ mở miệng ra là bà bà này bà bà nọ đi! Dù sao người ta cũng là chủ nhân của Nguyệt cung, là đệ nhất mỹ nhân tam giới đâu. Còn nữa, cái bộ dáng chạy trối chết đó, nếu chuyện xưa Hằng Nga bôn nguyệt cũng là như vậy, thế thì không phải vì bất đắc dĩ mới lên cung trăng, mà là ham làm tiên đến điên rồi mới phi vội lên đó.
- Chắc không phải Tam cô cô nói gì đó chứ?
Tiểu Ngọc đột nhiên cảm thấy lo lắng.
- Tam cô cô nói rồi! Mà không phải chỉ nói cho Hằng Nga bà bà, tất cả những người có mặt ở Quảng Hàn cung hôm nay đều đã được nghe!
- Cái gì?
Tiểu Ngọc trợn trừng mắt. Nàng lo lắng quay sang Trầm Hương. Nếu mọi người đã biết, vậy Trầm Hương...
- Hai người đang nói gì vậy?
Trầm Hương mờ mịt.
- Không có gì đâu, biểu ca. Chuyện này... huynh sẽ sớm được biết thôi!
Ngao Kiệt buông rèm mi, che đi suy nghĩ nơi đáy mắt. Cả người nó lộ ra vẻ thâm trầm không phù hợp với lứa tuổi.
- Tam tỷ tỷ!
Tiếng kêu hốt hoảng của Na Tra đột nhiên vang lại đây kéo lại sự chú ý của ba người. Cả ba phi nhanh vào thần điện.
- Mẹ!
Trầm Hương lao đến đỡ lấy mẹ mình từ tay Na Tra. Tam Thánh Mẫu suy yếu nằm trong lòng hắn, khóe môi vẫn còn vệt máu.
- Biểu ca, mau đưa Tam cô cô vào Tây phòng!
Ngao Kiệt vội nói.
- Được!
oOo
Tây phòng.
- Thế nào rồi?
Mọi người sốt ruột nhìn Ngao Kiệt bắt mạch cho Tam Thánh Mẫu. Đừng thấy hắn tuổi nhỏ mà coi thường, khắp tam giới ai ai cũng biết Đông Hải tiểu thái tử y thuật cao minh không người bì kịp. Chỉ là ít ai biết, ngoài y thuật, vị thái tử nhỏ tuổi này còn xuất sắc ở nhiều phương diện khác.
- Tam cô cô không sao! Chỉ là trong lúc tu luyện không thể tĩnh tâm dẫn đến chân khí hỗn loạn. Nghỉ ngơi một chút là được!
Mọi người nghe vậy đều thở phào. Ra đến thần điện, Trầm Hương nghiêm túc nhìn thẳng bọn họ.
- Bây giờ mọi người có thể cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Tiểu Ngọc, Na Tra cùng Tôn Ngộ Không đều im lặng không nói. Chỉ có Ngao Kiệt cau mày không biết suy nghĩ gì.
- Mọi người nên nói cho biểu ca biết.
- Kiệt!
Tất cả kinh ngạc nhìn thiếu niên vừa mở miệng.
- Mọi người nói sẽ tốt hơn là để huynh ấy nghe từ đám người kia.
-...
- Vậy được rồi! Chúng ta sẽ nói. Trầm Hương, con phải nghe cho thật rõ. Đời này, con không được phép quên những gì mà cậu con đã làm cho con!
Giọng Na Tra nghiêm túc chưa từng thấy khiến Trầm Hương càng thêm phần khẩn trương. Cũng vì vậy, hắn đã không chú ý đến điểm kì lạ trong câu nói kia.
oOo
Bộp!
Lưu Trầm Hương quỳ xuống, nước mắt rơi đầy mắt. Sao hắn có thể... sao có thể...
- Ta đúng là tội đáng muôn chết! Sao ta có thể làm ra chuyện trời đất không dung như vậy! Cậu, Trầm Hương có lỗi với cậu...
Lưu Trầm Hương không ngừng tự đánh chính mình. Những người khác không ngăn cản. Họ biết, so với những cú đánh này, lòng hắn còn đau khổ hơn gấp bội. Nhị Lang Thần thiết kế hết thảy đều là vì tam giới chúng sinh. Nhưng ai có thể phủ nhận, nếu không do bảo vệ mẹ con Lưu Trầm Hương, Nhị Lang Thần sao phải đi một vòng lớn như vậy. Sự thật phơi bày. Sự hi sinh của Nhị Lang Thần, lòng bác ái, tình thương, sự bao dung vô tận vô hạn của hắn cũng hiện rõ, nhưng đồng thời, sự vô tri, ngu ngốc, ích kỉ, thậm chí tàn nhẫn vô tình của đám người được xưng là anh hùng kia cũng lộ ra. Tam Thánh Mẫu nói đúng, bọn họ thật đáng khinh, cũng thật đáng thương, luôn gào to đạo lí này nọ, nhưng chính bọn họ lại làm không được, càng không biết người bọn họ oán hận lại luôn ở phía sau giải quyết những rắc rối mà bọn họ gây ra. Nhưng như vậy thì sao chứ? Bọn họ sẽ ăn năn được bao lâu. Những hạt cát của thời gian sẽ vùi lấp đi sự day dứt của bọn họ. Đến trăm ngàn năm sau, liệu còn ai nhớ đến?
Tiểu Ngọc quay đi lau nước mắt. Nàng hiểu cha, nhưng tha thứ nàng không thể đồng cảm với cha. Bởi vì nàng cũng thật ích kỉ, ích kỉ muốn cha quay về bên nàng, chẳng màng cái gì tam giới, cái gì chúng sinh. Ích kỉ muốn mọi người bằng cách này hay cách khác vẫn phải nhớ đến cha nàng, dù rằng có thể nó sẽ khiến bọn họ cắn rứt và đau khổ. Có phải nàng đang dần trở nên xấu xa?
- Tỷ tỷ! - Một bàn tay nhỏ bé ấm nóng nắm lấy tay nàng. Cảm xúc bình yên như được vỗ về này khiến nàng nhớ tới cha. - Đừng đóng kín những cảm xúc tích cực của bản thân. Thay vì muốn họ nhớ đến cha tỷ với nỗi ân hận vô bờ, sao tỷ không nghĩ cách để họ góp một phần sức mình hoàn thành tâm nguyện của người.
Nói rồi, Ngao Kiệt đi đến bên người Trầm Hương. Nó nâng Trầm Hương dậy:
- Biểu ca, chúng ta nói chuyện này không phải để huynh thành ra như vậy. Vì thời thế, vì chúng sinh, vì chính bản thân huynh và gia đình huynh, người buộc phải ép huynh trưởng thành. Người luôn tự trách vì điều đó. Nếu như người ở đây, thấy được những việc huynh làm suốt bao năm qua, người nhất định sẽ rất tự hào.
Ngàn năm qua, sống dưới trần gian, Lưu Trầm Hương cũng không hề rảnh rỗi. Ngoài việc tu luyện, hắn đi khắp nơi thu phục yêu ma, giúp đỡ dân lành. Mọi người ai ai cũng kính trọng hắn. Cho dù là Tam Thánh Mẫu hay Tiểu Ngọc, thấy hắn cứng cáp từng ngày, trong lòng đều vô cùng vui sướng.
- Tiểu Ngọc, ngay từ đầu muội đã biết rồi phải không?
Tiểu Ngọc lẳng lặng gật đầu.
- Vậy... vậy sao muội không nói?
Tiểu Ngọc cắn môi. Nước mắt nàng như trân châu từng giọt từng giọt rơi xuống.
- Huynh nghĩ muội không muốn nói sao? Muội là người muốn nói ra sự thật hơn bất cứ ai. Nhưng muội không thể, huynh biết không? Cha đã bắt muội và dì Tứ thề độc, thề rằng... thề rằng nếu nói ra, cha sẽ tan thành khói bụi, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Mọi người hút một ngụm khí lạnh. Dương Tiễn này, hắn có thể bao dung với toàn bộ tam giới, nhưng lại quá tàn nhẫn với chính mình.
Ngao Kiệt nhìn mọi người một lượt, thở dài:
- Ta nghĩ đã đến lúc cho mọi người biết sự thật rồi! Chúng ta đi thôi!
- Đi... đi đâu cơ?
- Côn Lôn!
oOo
Những ngày sau đó, chúng thần đều ngạc nhiên khi thấy mấy nhân vật truyền kì từ ngàn năm trước nhưng rất ít xuất hiện trên Thiên Đình lại chăm chỉ lên đây đến không ngờ. Tình cảm mẹ con Lưu Trầm Hương đột nhiên trở nên tốt đẹp, hòa thuận. Có con trai ở bên cạnh báo hiếu, tính tình Tam Thánh Mẫu cũng ôn hòa rất nhiều.
- Kiệt!
Trầm Hương và Tiểu Ngọc bước vào Chân quân thần điện. Thiếu niên thấy họ thì mỉm cười.
- Chúng ta đã sắp xếp đâu vào đấy rồi. Tiếp theo sẽ phải làm gì?
- Tiếp theo? Ừm, hai người tập trung những thần tiên mà hai người tin tưởng lại đây, đặc biệt là mấy vị còn đang ngồi nhà xám hối kia. Đệ sẽ dạy cho mọi người loại pháp thuật có thể đối phó với hắn.
Cùng lúc đó, trong mê cảnh, Dương Thiền thu hồi lại pháp lực. Nàng đã hoàn thành bước cuối cùng của Nhất Tâm Bảo Thuật. Từ giờ khắc này trở đi, nàng và Bảo Liên Đăng đã là một thể. Nhìn pháp bảo đã theo mình nhiều năm tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, không ngừng vờn quanh mình như lưu luyến, Dương Thiền cười nhẹ:
- Bảo Liên Đăng, cám ơn ngươi vẫn luôn ở bên ta. Cho dù ta làm sai nhiều chuyện như vậy, ngươi vẫn không từ bỏ ta.
Ai cũng rõ những pháp bảo có linh tính đều có thể tự chọn chủ nhân cho mình. Nhưng rất ít người biết chúng còn có thể rời bỏ chủ nhân nếu thấy chủ nhân của chúng không còn xứng đáng. Năm đó, Bảo Liên Đăng chọn nàng vì muốn nàng mang sự nhân từ của mình tạo phúc cho chúng sinh. Nhưng nàng thì sao? Nàng vì hạnh phúc của riêng mình mà hoàn toàn ném điều đó ra sau đầu. Nàng hưởng hương khói nhân gian mà lại quên đi chức trách của một vị thần tiên. Hơn một năm sống cùng chồng con, nàng quên. Mười mấy năm dưới đáy Hoa Sơn, nàng quên. Nàng chỉ biết khóc lóc, chỉ biết cầu xin Nhị ca tha cho chồng con mình với những đạo lí mà ngay chính bản thân nàng còn không hiểu được tầng ý nghĩa sâu nhất. Nàng giao pháp bảo cho người khác, tiết lộ khẩu quyết, khiến Bảo Liên Đăng phải qua tay quá nhiều người, thậm chí mất đi bấc đèn. Thánh vật thuần khiết nhất tam giới cứ như vậy mà bị làm bẩn. Nếu không có Nhị ca tìm cách tinh lọc Bảo Liên Đăng, nói không chừng...
Cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, Bảo Liên Đăng chạm nhẹ vào người Dương Thiền. Nàng mỉm cười:
- Ngươi yên tâm! Ta nhất định sẽ đưa Nhị ca trở về.
“Cho dù phải đánh đổi cả sinh mệnh này.”
Nửa câu sau, Dương Thiền không nói. Cuộc đời nàng làm sai quá nhiều chuyện rồi, giờ đã đến lúc nàng trả giá. Nàng không dám mơ tưởng xa vời. Thế nhưng nàng không ngờ trước khi mọi chuyện kết thúc, nàng có thể hàn gắn tình cảm với Trầm Hương. Nhiêu đó cũng đủ để nàng cảm thấy mãn nguyện. Nếu trời cao thương xót, hãy để cho nàng tham lam thêm một lần nữa thôi, xin hãy để nàng được đứng trước mặt Nhị ca nói một câu xin lỗi.
oOo
Tại nơi hư vô mờ mịt nhất của trời đất, một đôi mắt đỏ rực đột ngột mở ra. Tiếng cười điên cuồng khuếch tán trong không khí.
- Ha ha ha, cuối cùng đã đến lúc rồi!
Hằng Nga bôn nguyệt: Đây là sự tích Hằng Nga bay lên cung trăng.
“Tương truyền, vào thời xa xưa, trên trời xuất hiện mười ông mặt trời, cùng chiếu xuống mặt đất nóng đến bốc khói, biển hồ khô cạn, người dân gần như không thể sống nổi.
Chuyện này đã làm kinh động đến một anh hùng tên là Hậu Nghệ. Anh đã trèo lên đỉnh núi Côn Lôn, dùng thần lực giương nỏ thần bắn rụng chín ông mặt trời. Hậu Nghệ đã lập nên thần công cái thế, nhận được sự tôn kính và yêu mến của mọi người, rất nhiều chí sĩ mộ danh đã tìm đến tầm sư học đạo, trong đó có Bồng Mông là một kẻ tâm thuật bất chính.
Không lâu sau, Hậu Nghệ lấy một người vợ xinh đẹp, tốt bụng, tên là Hằng Nga. Ngoài dạy học săn bắn, cả ngày Hậu Nghệ luôn ở bên cạnh vợ, mọi người đều ngưỡng mộ đôi vợ chồng trai tài gái sắc này.
Một hôm, Hậu Nghệ đến núi Côn Lôn thăm bạn, trên đường tình cờ gặp được Vương mẫu nương nương đi ngang qua, bèn xin Vương mẫu thuốc trường sinh bất tử. Nghe nói, uống thuốc này vào, sẽ lập tức được bay lên trời thành tiên. Nhưng Hậu Nghệ không nỡ rời xa vợ hiền, đành tạm thời đưa thuốc bất tử cho Hằng Nga cất giữ. Hằng Nga cất thuốc vào hộp đựng gương lược của mình, không ngờ đã bị Bồng Mông nhìn thấy.
Ba ngày sau, Hậu Nghệ dẫn học trò ra ngoài săn bắn, Bồng Mông với tâm địa xấu xa đã giả vờ lâm bệnh, xin ở lại. Đợi Hậu Nghệ dẫn các học trò đi không lâu, Bồng Mông tay cầm bảo kiếm, đột nhập vào hậu viện, ép Hằng Nga phải đưa ra thuốc bất tử. Hằng Nga biết mình không phải là đối thủ của Bồng Mông, trong lúc nguy cấp đã vội vàng mở hộp gương lược, lấy thuốc bất tử ra và uống hết. Hằng Nga uống thuốc xong, thấy người bỗng nhẹ rời khỏi mặt đất, hướng về cửa sổ và bay lên trời. Nhưng do Hằng Nga còn nhớ chồng, nên chỉ bay đến mặt trăng là nơi gần với nhân gian nhất rồi trở thành tiên.
Tối hôm đó, khi Hậu Nghệ về đến nhà, các thị nữ vừa khóc vừa kể lại câu chuyện xảy ra lúc sáng. Hậu Nghệ vừa lo vừa giận, đã rút kiếm tìm giết nghịch đồ, nhưng Bồng Mông đã trốn đi từ lâu. Hậu Nghệ nổi giận nhưng chỉ biết vỗ ngực giậm chân kêu khóc. Trong lúc đau khổ, Hậu Nghệ đã ngửa cổ lên trời đêm gọi tên vợ hiền. Khi đó, anh kinh ngạc phát hiện ra, trăng hôm nay đặc biệt sáng ngời, mà còn có thêm một bóng người cử động trông giống Hằng Nga. Hậu Nghệ vội sai người đến hậu hoa viên nơi Hằng Nga yêu thích, lập bàn hương án, đặt lên đó những món ăn và trái cây mà bình thường Hằng Nga thích ăn nhất, để tế Hằng Nga nơi cung trăng đang nhớ đến mình.
Sau khi mọi người nghe tin Hằng Nga lên cung trăng thành tiên nữ, đều đã lần lượt bày hương án dưới ánh trăng, cầu xin Hằng Nga tốt bụng ban cho may mắn và bình an. Từ đó, phong tục “bái nguyệt” vào tết trung thu được truyền đi trong dân gian.”