Tần Chấn ngồi ngay ngắn trên cái ghế được thiết kế riêng cho ông, nghiêm túc luyện chữ.
Ba của hắn gần đây ngày càng có tiên khí, lúc đánh cờ viết chữ thì bất kỳ tiếng động nào cũng không thể làm phiền ông, Tần Liệt Dương không làm phiền ông, tùy ý đi lại sofa ngồi xuống im lặng đợi ông.
Khoảng chừng hơn nửa tiếng Tần Chấn mới thu bút, ngồi đó tỉ mỉ quan sát, mới nhìn qua Tần Liệt Dương đang thả hồn đâu đâu, nói, “Xong rồi, dọn đi.”
Mấy chuyện này Tần Liệt Dương làm quen rồi.
Đầu tiên đi rửa bút, xong thì đặt lên giá bút, lúc này chữ cũng vừa khô, cuốn lại cất vào tập bản thảo bên kia ―― Chỗ này đã tập hợp một xấp rất dày, Tần Liệt Dương nghĩ chút nữa ra ngoài sẽ nói má Lưu thu dọn cất chỗ khác cho gọn.
Đợi hắn làm xong, Tần Chấn cũng rửa tay xong, vừa cầm khăn lau vừa hỏi hắn, “Sao lại về nhà vào buổi sáng thế này? Có chuyện gì sao?” Thời gian biểu của Tần Liệt Dương luôn rất kín, hiếm khi nào về nhà buổi trưa, Tần Chấn cảm giác hắn có việc cũng bình thường.
Tần Liệt Dương nhất thời không biết mở đầu thế nào mới tốt.
Ba hắn tất nhiên đã biết không thể tin Phương Hải Đông, nhưng theo lý giải của hắn, ba hắn lẫn Tần Phù chỉ cho rằng Phương Hải Đông có ý nghĩ tới Tần thị mà thôi.
E là hai người đó không chút nghi ngờ người anh em cùng mình xây dựng sự nghiệp, anh ruột của vợ, sẽ muốn giết mình.
Tần Liệt Dương khó xử, không phải hắn muốn che giấu cho Phương Hải Đông, chỉ là không biết nói tin này làm sao để Tần Chấn tiếp nhận nó một cách nhẹ nhàng nhất.
Hắn im lặng với vẻ muốn nói lại thôi, trong mắt Tần Chấn thì chẳng có gì lạ, hẳn là chuyện khó khăn.
Làm một người già đã trải qua rất nhiều mưa gió nên nhìn mọi việc rất thoáng, ông còn có vẻ đùa giỡn hỏi Tần Liệt Dương, “Làm sao vậy? Tần thị phá sản rồi sao?”
Chuyện cười này thật khó tin, Tần Liệt Dương bị chọc mà khóe môi giật giật, cảm giác thả lỏng hơn.
Hắn cũng hiểu lo lắng như vậy không ích gì, ho khan một tiếng, cực kỳ nghiêm túc hỏi, “Ba, ba từng nghĩ tới tai nạn xe lần đó không?”
Tựa như tái hiện ngay trước mắt, tay phải Tần Chấn đặt trên tay vịn xe lăn run mạnh một cái.
Chỉ cần nhìn thấy chi tiết nhỏ này là Tần Liệt Dương khẳng định ba hắn từng nghĩ tới.
Cũng đúng, ba hắn làm ăn kinh doanh cả đời, làm người khôn khéo, sao có thể không chút nghi ngờ? Hắn lập tức hỏi, “Ba, ba từng hoài nghi đúng không?”
Tần Chấn thở dài, “Cũng không hẳn.
Trực giác, cứ cảm giác được ngày hôm ấy, chiếc xe kia đáng lẽ có thể tránh được, nhưng lại cố tình đụng thẳng vào, có chút không đúng.
Có điều không điều tra được gì.
Lưu Nhị kia giống một người trung thực, nói hôm đó mệt trong người nên điều khiển xe không được nhanh nhạy, không thấy chỗ nào khả nghi.”
Tần Liệt Dương hiểu ngay, hẳn là điều tra lúc mới xảy ra chuyện, khi đó người trung gian là Lưu Thành vẫn chưa bị lộ, khoản tiền kia cũng chưa xuất hiện trên tài khoản của Lưu Nhị, lúc ấy thái độ xin lỗi của Lưu Nhị cũng vô cùng chân thành, chuyện này lúc ấy cứ vậy mà kết thúc một cách im lặng.
Hắn nói tiếp, “Ba, thật ra nghi ngờ của ba là đúng.”
Lời ấy nói xong, Tần Chấn rất ngạc nhiên nhìn hắn.
Bấy giờ Tần Liệt Dương mới kể lại mọi chuyện hôm nay nghe được ở chỗ của Đội trưởng Vương, vì lo lắng cho tâm trạng của ba hắn nên hắn cố gắng kể chuyện này một cách ôn hòa, cho dù vậy thì Tần Chấn vẫn bị chọc giận.
Đập tay lên tay vịn xe lăn, mở to mắt gầm lên, “Phương Hải Đông! Ta không hề có lỗi với lão, vậy mà lão đối xử với ta như vậy!”
Tiếng hét của ông khàn đặc, mặt đỏ rần khiến Tần Liệt Dương sợ hết hồn, vội vàng lục mấy viên thuốc trong túi áo đưa cho ông uống, sau đó giúp ông thuận khí, khuyên ông, “Ba, nếu chuyện này điều tra ra được thì làm gì cũng không do chúng ta quyết định, ba đừng tức giận.
Vì lão không đáng đâu.”
Tần Chấn còn chưa nói xong thì cửa đột nhiên mở ra, Phương Mai đẩy cửa vào, nhíu mày nhìn hai ba con.
Trạng thái lúc này của Tần Chấn không được tốt, từ sau khi xảy ra tai nạn ông bị bệnh tim, giờ thấy mặt ông đỏ bừng, nhìn là biết bị chọc giận, Phương Mai vội vàng lại gần đẩy Tần Liệt Dương ra, vừa thuần thục giúp ông thuận khí vừa dạy dỗ Tần Liệt Dương, “Con nói gì với ba đấy, sao ông lại tức giận đến mức này? Cho dù cậu con có làm gì không đúng cũng không tới lượt con ở đây mỗi ngày lên án lão, cậu con lại làm gì chọc tới con à, Tiểu Vĩ vẫn còn nằm trong bệnh viện đấy.”
Bà còn muốn dài dòng, chợt nghe Tần Chấn hơi thở yếu ớt nói, “Đi ra ngoài.”
Tiếng không lớn nhưng đủ cho Phương Mai và Tần Liệt Dương nghe thấy, Phương Mai không hề nghĩ ông nói bà, chỉ nghĩ Tần Chấn tức giận vì Tần Liệt Dương, nói hùa theo, “Có nghe thấy không, ba con kêu con đi ra ngoài kìa.” Còn lầm bầm một câu, “Hiếm khi về nhà sớm như vậy mà chẳng làm được gì tốt.”
Tần Liệt Dương đương nhiên không rời đi, Phương Mai nhìn thấy còn cho rằng Tần Liệt Dương ngỗ nghịch với bà, thực tế thì từ sau khi nói thẳng chuyện bà chủ động bỏ rơi hắn thì hai mẹ con đã triệt để trở mặt với nhau rồi.
Bà luôn cư xử xa cách và chế giễu hắn, Tần Liệt Dương càng đơn giản hơn, hắn trực tiếp coi bà như không tồn tại.
Thường ngày Tần Liệt Dương khí thịnh, Tần Phù bị mua chuộc, Phương Mai không thể đụng vào hắn, nhưng hôm nay Tần Liệt Dương dám chọc giận Tần Chấn, Phương Mai tất nhiên sẽ không cho hắn cơ hội, lại hét lên, “Nghiệt tử, kêu mày đi ra ngoài kìa!”
Ai ngờ còn chưa dứt lời thì nghe thấy Tần Chấn khó khăn lặp lại câu vừa nãy, “Đi ra ngoài!”
Tần Liệt Dương mới lên tiếng, “Mẹ, ba là nói mẹ đi ra ngoài đó!”
Phương Mai sững sờ, bà không dám tin mà nhìn Tần Liệt Dương, Tần Liệt Dương mặt không cảm xúc, bà không nhìn ra được cái gì từ trên mặt của Tần Liệt Dương, cúi đầu nhìn Tần Chấn mới phát hiện sự ghét bỏ trên mặt ông.
Phương Mai xuất hiện chút bối rối, còn có một chút tủi thân và khó hiểu, “Ông xã, anh nói cái gì?”
Tần Liệt Dương dứt khoác đứng dậy đỡ ba hắn, thuận tiện chắn ở giữa hai người, nhìn thẳng Phương Mai nói, “Mẹ, ba nói muốn mẹ đi ra ngoài.
Con với ba đang nói chuyện.”
Dù là lúc ngoại tình hay lúc biết được bà vứt bỏ Tần Liệt Dương, cả đời Tần Chấn luôn đối xử ôn hòa với Phương Mai, chưa bao giờ có nửa phần không kiên nhẫn.
E rằng đây là lần đầu tiên ông không cho bà mặt mũi trước mặt con cái đã trưởng thành.
Phương Mai nhìn Tần Chấn, lại nhìn Tần Liệt Dương, cảm giác mặt mình nóng ran, nhưng nếu muốn nổi giận thì bà lại không có tự tin để chống lại Tần Chấn, nói mày mày mày cả buổi, tức giận đến mức nói không được câu hoàn chỉnh, quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Đóng cửa cái rầm, Phương Mai có thể nói tức giận vô cùng, đúng lúc má Lưu lên lầu hỏi bà cơm trưa nay muốn làm thế nào, bà liếc xéo má Lưu rồi bỏ đi khiến má Lưu sợ hãi.
Phương Mai đi thẳng về phòng xong ngồi xuống, trong đầu tức muốn ngất bắt đầu bình tĩnh lại, cảm giác chuyện này hình như có gì đó không bình thường?
Tần Liệt Dương nhất định là nói về chuyện của anh hai bà, bà nghe được câu kia rất rõ ràng.
bg-ssp-{height:px}
Bà vừa vào lại đuổi bà ra ngoài, còn không phải là nhằm vào anh của bà sao! Lần trước ở trước mặt mọi người Tần Liệt Dương đã nói chuyện làm tổn hại đến danh tiếng của QUEEN là do Phương Hải Đông làm.
Chuyện này bà biết rõ, nghĩ là vậy nhưng không hiểu sao vẫn có chút lo sợ, lập tức cầm điện thoại gọi cho Phương Hải Đông.
Hai ngày nay Phương Hải Đông cũng rất buồn phiền, ý của Tần Liệt Dương ngày đó rất rõ ràng, hắn đã chắc chắn chuyện của QUEEN là do lão làm.
Cũng hôm đó Tần Liệt Dương một câu tiếp một câu đã khiến lão lòi đuôi chuột, nếu không có Phương Vĩ phản ứng nhanh thì rơi vào bẫy rồi.
Về sau bình tĩnh suy nghĩ lại lão mới phát hiện lỗ thủng, vấn đề rất đơn giản, nếu Tần Liệt Dương có chứng cứ đầy đủ thì tên điên đó làm sao có thể chỉ nói miệng không cho người ta phản bác mà không lấy chứng cứ ra! Lão bị lừa rồi!
Nghĩ tới đó thôi là Phương Hải Đông tức gần chết.
Nhưng quan trọng nhất là những manh mối đó cũng rất đáng sợ.
Lão với Tần Chấn quen thân đã nhiều năm, đi theo ông phấn đấu đến hôm nay tự nhiên phải biết ông luôn xem QUEEN như tính mạng của mình vậy, bây giờ chưa có chứng cứ, lão còn là nguyên lão và cổ đông, cho dù Tần Chấn có ý kiến cũng không thể làm gì được lão.
Nhưng nếu để cho Tần Liệt Dương thật sự lấy được chứng cứ, vậy thì rất khó nói.
Tần thị phát triển nhiều năm vậy rồi, từ một xưởng gia công quần áo trở thành Tập đoàn Tần thị như bây giờ, ở giữa ra ra vào vào bao nhiêu là anh em, nếu so sánh thì chỉ là thái độ của Tần Chấn tốt hơn Tần Liệt Dương một chút, còn về thủ đoạn thì quả thật hiểm độc như nhau.
Cho nên Phương Hải Đông mới tung tin đồn Phương Vĩ bị bỏng rất nặng, mỗi ngày phải chăm sóc con trai, thực tế là đi điều tra tình hình của Lưu Thành.
Nhưng vấn đề là Lưu Thành đang ở trại tạm giam, theo quy định ngoại trừ luật sư ra thì không thể gặp bất kỳ ai.
Lưu Thành đã mời luật sư rồi nhưng thái độ rất lập lờ, từ đầu đến giờ luôn đánh thái cực với lão.
Phương Hải Đông không có cách nào đối phó với gã, chỉ có thể cho người khác nghĩ cách đi hỏi xem tình huống vụ án của Lưu Thành ra sao rồi.
Không ngờ lại giống như thùng chứa nước, kín không kẽ hở.
Người được lão nhờ cậy còn nhắn lại cho lão một câu, “Vụ án này được nhà họ Vương xen vào, không ai dám lộn xộn.”
Nhà họ Vương? Phương Hải Đông đương nhiên biết nhà họ Vương.
Chẳng phải là nhà của Vương Tuấn Vĩ người muốn cưới Đường Đỉnh Hân về làm vợ hờ đó sao? Nếu như nói tại thời điểm Đường Đỉnh Hân gả cho Tần Phù, lão không biết Tần Liệt Dương và Vương Tuấn Vĩ là bạn thân từ bé, thì vào lúc Tần Phù đầu tư phim truyền hình bị cho là đạo tác phẩm khi còn sống của cháu gái nhà họ Vương, lão đã biết.
Nhìn sơ là hiểu, chuyện này do Tần Liệt Dương làm.
Phương Hải Đông vừa hận vừa nghĩ đối sách muốn nát óc, nghĩ xem đến lúc đó nói thế nào mới được.
Dù sao tổn hại đến lợi ích của Tần thị, lần này còn nguy hiểm tới vậy, cho dù lão là nguyên lão thì đám cổ đông cũng sẽ ăn tươi lão thôi.
Cũng may, bây giờ lão có thể xác định Lưu Thành có lẽ chưa nói gì, nếu không Tần Liệt Dương đã tìm tới tận cửa rồi.
Ngay lúc này lão nhận được cuộc gọi của Phương Mai, trong điện thoại Phương Mai có phần gấp gáp mà nói, “Không biết Liệt Dương nói cái gì với lão Tần, lão Tần rất tức giận, em thấy tức đến độ muốn tái phát bệnh tim, em nghe thấy anh ấy nhắc đến tên của anh, hắn là chuyện lần trước của QUEEN, anh, không lẽ chuyện này đã lộ rồi.”
Phương Hải Đông tiện tay bấm mấy nút trên điện thoại, nói với Phương Mai, “Vậy cũng không còn cách nào, Tiểu Mai, nếu không phải vì em với A Phù, anh cũng không làm vậy.”
Phương Mai nghe xong cũng rất đau lòng, “Anh,” Bà gọi lớn, “Em biết anh là vì tốt cho em, cũng vì A Phù, gần đây nó bị quỷ ám nên mê muội nhưng em thì hiểu rõ.
Nếu để Tần Liệt Dương quản lý, đợi lão Tần mất rồi thì em và A Phù khẳng định không có kết cục tốt.
Chuyện này anh đừng lo lắng, em sẽ nghĩ cách nói với lão Tần, mọi chuyện đều là ý của em, dù sao lão Tần đối với em vẫn tốt hơn anh một chút.” Bà thở dài, “Thật sự là không bằng ba mươi năm trước!”
Ba mươi năm trước bọn họ ai cũng còn trẻ lắm.
Luôn làm việc thẳng thắn, chỉ nghĩ tới kiếm tiền kiếm tiền và kiếm tiền, hồi ức thật đẹp biết bao.
Phương Hải Đông cũng lên tiếng cảm thán, “Được rồi, con người ai cũng thay đổi.”
Trong phòng sách, Tần Liệt Dương giúp ba hắn uống hớp nước, bớt giận, cảm thấy ổn thỏa rồi mới hỏi, “Ba, con nói chuyện này ra không phải để ba tức giận, chỉ muốn hỏi ý kiến của ba, dù sao Phương Hải Đông vẫn là cậu con, cùng ba dốc sức nhiều năm, còn liên quan tới mẹ, phải xử lý thế nào mới được? Đương nhiên vẫn còn lý do khác,” Tần Liệt Dương nói, “Năm nay Tần thị có nhiều tin xấu lắm rồi, không phải con không để tâm, nhưng ba nghĩ thế nào?”
Tần Liệt Dương tất nhiên là muốn thẳng tay trừng trị, hắn có tình cảm gì để nói đâu.
Nhưng ba hắn mới là người trong cuộc, có muốn niệm tình thân hay không, có muốn chú ý đến sự ổn định của Tần thị hay không? Tất cả đều là vấn đề.
Nhưng Tần Liệt Dương cảm thấy ba hắn tuyệt đối không phải người thiếu quyết đoán, không có ai thiếu quyết đoán mà có thể gầy dựng sự nghiệp lớn thế này.
Bên dưới cách xử lý mọi chuyện nhìn có vẻ ôn hòa nhưng thực tế luôn cân nhắc lợi ích lớn nhất.
Chỉ là cách hành động khác với hắn mà thôi.
Nhưng lần này quyết định của ông lại ngoài dự đoán của hắn, nói không chút lưu tình, “Cứ theo lý mà giải quyết.”
Tần Chấn thấy con trai ngạc nhiên, rất bình tĩnh giải thích, “Lão đã dám giết người, vì con và A Phù, không thể giữ lại lão được nữa.
Lão là bậc cha chú, còn thêm mẹ con nữa, con với A Phù đều không tiện ra mặt.
Nhân lúc ba còn sống để ba ra mặt, con không cần nhúng tay.”.