Tần Chấn sức khỏe yếu, sớm đã không còn khí phách như năm nào, âm thanh khẩu hiệu phát ra chỉ lớn hơn tiếng nói của người bình thường một chút thôi, cho dù như vậy nhưng các thành viên Hội đồng quản trị nghe xong ai cũng sục sôi đứng lên.
Mọi người chen nhau nói, “Chuyện này nhất quyết không thể nhân nhượng!” “Đại ca, anh nói làm gì mọi người sẽ nghe theo anh!” “Con chuột này không thể giữ lại bên cạnh chúng ta nữa!”
Một là vì Tần Chấn có uy vọng cao, hơn nữa vì bệnh nên lâu rồi ông không xuất hiện, bây giờ đặc biệt ra mặt vì chuyện này, mức độ nghiêm trọng trong đó đã là mức độ cao nhất rồi.
Đương nhiên điểm thứ hai là quan trọng nhất, thành viên Hội đồng quản trị đều là cổ đông, Tần thị là gà đẻ trứng vàng của tất cả mọi người.
Bình thường thì anh em có tốt cỡ nào nhưng nếu ngươi đào căn cơ của ta, phá đường tiền tài của ta, ai cũng sẽ trở mặt.
Trước giờ Tần Dũng thường không lên tiếng, nhưng đến thời khắc mấu chốt ông ấy lập tức đứng dậy trợ uy cho anh mình, hai anh em từ lâu đã phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn.
Lúc này nhìn lên mọi người đều mồm năm miệng mười, tuy rằng ai cũng tức giận nhưng không nói đến cùng, Tần Dũng trực tiếp đập bàn đứng dậy, tức giận nói, “Chủ tịch, chuyện này trong lòng chúng tôi đều khó nhịn, Tần thị phát triển được như hôm nay không hề dễ dàng.
Ba mươi ba năm trước chúng ta xây nhà xưởng, tiền đều mua thiết bị, ngay cả miếng gạch cũng không mua nổi, Lý Náo đem gạch cần dùng để xây nhà của mình đem ra, nếu không chúng ta làm sao có thể thuận lợi xây dựng nhà xưởng?”
Ông ấy nói xong, hôm nay Lý tổng nhìn đã có dáng vẻ tiêu chuẩn của doanh nhân thành đạt cũng không nén nổi kích động trong lòng, vỗ bàn hưởng ứng, “Đó là đương nhiên, không thể để người khác chà đạp được!”
Tần Dũng nói tiếp, “Năm thứ ba chúng ta mở nhà xưởng, chúng ta nhận được đơn đặt hàng gia công cho một nhãn hiệu lớn của nước ngoài, làm ăn phát đạt, khiến nhiều nhà xưởng cạnh tranh với chúng ta đỏ mắt.
Bao nhiêu người tìm cách hãm hại, hận không thể đốt luôn nhà kho của chúng ta.
Khi đó anh Vương Lục còn tự mình làm người gác cửa, mỗi buổi tối đều dẫn một đám thanh niên đi tuần tra, chỉ sợ xảy ra chuyện, kết quả vẫn để cho một tên vô lại ở thôn bên cạnh thiếu chút nữa châm lửa thành công.
Trên tay hắn còn cầm xăng, anh Vương Lục không hề suy nghĩ gì đã bổ nhào qua.
Nếu không phải anh Vương Lục liều mạng chúng ta đã không phát triển được, chúng ta còn trồng trọt đủ thứ tại nhà mình.”
Anh Vương Lục nhanh nhẹn ngày ấy bây giờ đã trở thành người mập mạp bụng phệ, nghe kể lại sự tích anh dũng năm đó, trên mặt cũng không giấu được đắc ý, hướng về Tần Dũng nói, “Nhà máy là mạng của chúng ta mà, làm sao có thể để cho người ta đốt được.”
“Còn có anh Lý Tam.” Tần Dũng quay đầu nhìn một người khác, “Anh là người nhìn xa trông rộng, nói nhân công càng ngày càng quý, nhận gia công theo đơn đặt hàng không phải chuyện dài lâu, chúng ta phải có nhãn hiệu của riêng mình.
Nhưng khi đó chúng ta cái gì cũng không có, nhà thiết kế gì đó chúng ta có thể tuyển dụng, nhưng nguồn tiêu thụ thì sao đây? Là anh Lý Tam, dành trọn hai năm đi một vòng hết các thành thị lớn và các hệ thống cửa hàng để tạo con đường liên kết đến nổi không có thời gian về nhà, nghiệp tích kinh doanh chúng ta mới đi lên được như vậy.
Thời gian đó còn chưa có máy bay hay đường sắt cao tốc, đừng nói là vé giường nằm, ngay cả vé ngồi cũng không dễ mua, mỗi lần đi công tác anh Lý Tam đều mang theo cái mền, không có vé thì đi thẳng đến cuối chỗ ngồi, ngồi xuống quấn mền nghỉ ngơi.
Ai có thể chịu được cực khổ như vậy?”
Lý Tam đến nay không có phát tướng, hôm nay mặc một bộ âu phục lông cừu đặt may thủ công, đeo mắt kiếng gọng vàng, thoạt nhìn trông rất giống giáo sư đại học, rất nho nhã, không còn nhìn ra một chút nào bóng dáng phấn đấu năm đó.
Ông phất tay nói, “Đều đã qua, chúng ta ngồi ở đây có ai mà không cố gắng đâu.”
Đó là tất nhiên, bao nhiêu nhà xưởng phát đạt rồi phá sản ngay cả cái tên cũng không ai nhớ.
Có bao nhiêu công ty trên toàn quốc phát triển lớn, bao nhiêu sản phẩm đều bán hết, nhưng hôm nay cũng không còn bóng dáng.
Bọn hắn có thể đứng vững trong làn sóng thương trường nhộn nhịp, còn tạo được tên tuổi riêng, bước lên hàng đầu của ngành sản xuất, đều là công lao của từng người ngồi ở đây.
Ít nhất người người đều biết tất cả mọi người đang ngồi ở đây, tuy hiện giờ nhìn có vẻ kiêu ngạo nhưng thật ra năm xưa đều là người liều mạng phấn đấu.
Tần Dũng thừa dịp anh Lý Tam nói ra lời này, “Chúng ta đều không dễ dàng, cho nên con chuột muốn đào góc tường của chúng ta thật đáng ghê tởm, anh, người anh nói là ai? Em nhất định không tha cho hắn!”
Đoạn nhạc đệm này của Tần Dũng đúng thật đã chặt đứt đường lui của tên phản bội, nếu không có nhạc đệm này, mọi người ở đây nào còn nhớ những tháng ngày gian khổ đó, khi biết được người đó là ai nhưng vì tình nghĩa có lẽ còn muốn nói tốt vài câu.
Nhưng lúc này, Lý Náo nhớ lại bản thân vì nhà xưởng tới nhà cũng không hoàn tất, anh Vương Lục nhớ lại mình vì nhà máy đến mạng cũng không màng, anh Lý Tam nhớ lại bản thân vì tương lai nhà xưởng bỏ nhà đi hai năm, lập tức không còn ai sẵn lòng nói đỡ một lời nào nữa.
Tần Chấn nhìn một vòng, nhận thấy bầu không khí thích hợp rồi, cuối cùng ông lên tiếng, “Đều là anh em nhiều năm, tôi cho thêm một cơ hội nữa, trong thời gian năm phút, nếu bây giờ chịu đứng ra thú nhận tôi sẽ xem như tự thú!”
Trong phòng hội nghị lập tức yên tĩnh, mọi người đều nhìn quanh xem là người nào.
Tần Liệt Dương vừa vặn ngồi đối diện với Phương Mai và Phương Hải Đông, đúng lúc có thể thu hết sắc mặt của bọn họ vào mắt, Phương Mai có chút hoảng sợ, bà có ý định báo cho Phương Hải Đông cách đó không xa nhưng bọn họ lại không ngồi chung một hàng nên không dễ thực hiện.
Như vậy cũng tốt, nếu không Phương Mai nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh như thường của Phương Hải Đông hẳn là tức chết.
Thời gian trôi qua từng giây từng giây rất nhanh, mọi người nín thở chờ đợi, cho đến giây cuối cùng không ai trả lời.
Chờ giây cuối cùng qua đi, Tần Chấn lạnh mặt, nói thẳng, “Năm phút đồng hồ đó là cơ hội cuối cùng tôi dành cho tình nghĩa anh em nhiều năm, rõ ràng chỉ có tôi xem hắn là anh em, hắn lại xem tôi như kẻ thù, vậy không còn gì để nói nữa!”
Phía dưới lập tức nhao nhao hỏi những câu như thật ra là người nào, đại ca anh nói đi.
Lúc này Tần Chấn không tiếp tục trì hoãn nữa, nhìn thẳng Phương Hải Đông nói, “Hải Đông, Tần thị có lỗi với anh sao?”
Lời nói ra nhưng bên dưới lại không ai có phản ứng.
Bọn họ là nhiều năm lăn lộn tôi luyện ra đấy, mưu đồ của Phương Hải Đông ai mà không nhìn ra được.
Nhất là sau khi Tần Chấn gặp chuyện không may, lão với tư cách là cậu, chướng mắt Tần Liệt Dương, muốn nâng đỡ Tần Phù lên chức.
Lúc bắt đầu còn rất nhiều người bị lão xúi giục, cảm thấy Tần Liệt Dương tính tình hỉ nộ vô thường, không phải người cầm lái tốt, thua xa Tần Phù lịch sự nho nhã.
Nhưng theo thời gian dần qua, Tần Liệt Dương thủ đoạn sấm sét bọn họ cảm thụ không chỉ một lần, mấy lão già này có kiến thức, không cần biết bị Tần Liệt Dương chỉnh đốn bao nhiêu lần, nhưng trong lòng đều hiểu rõ một chuyện, Tần Liệt Dương ngồi trên vị trí này là thích hợp nhất, hắn không phải người bảo thủ chỉ lo giữ lấy mình, Tần thị dưới sự dẫn dắt của Tần Liệt Dương sẽ tiếp tục được huy hoàng của Tần Chấn năm đó, phát triển ngày càng tốt hơn.
Không có ai lại có trở ngại với tiền, những người này dần dần cũng từ bỏ suy nghĩ, chờ chia hoa hồng từ cổ phiếu.
Chỉ có Phương Hải Đông không chấp nhận, một mực xúi giục Tần Phù gây sự.
Nhưng càng gây sự càng có thể nhìn ra, Tần Phù đứa nhỏ này không được dạy tốt, mặc dù cậu có chút thông minh nhưng không phải người kinh doanh thông minh, cậu không thích hợp với Tần thị.
Bọn họ đều có thể nhìn ra, Phương Hải Đông càng già đời sao có thể không nhìn ra? Đã như vậy mà Phương Hải Đông còn tiếp tục ủng hộ Tần Phù, vậy thì đó là có vấn đề rồi.
bg-ssp-{height:px}
Không phải chưa có ai từng nói câu hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu, chỉ là Tần Liệt Dương vững vàng chiếm thế ưu thế nên không còn ai xem trọng chuyện đó nữa.
Nhưng hôm nay Tần Chấn nói Phương Hải Đông làm chuyện này, trong đầu mọi người lập tức nghĩ cũng chỉ có lão thôi, cho nên không ai có gì ngạc nhiên.
Phương Mai gần như ngay lập tức lúc ba chữ Phương Hải Đông được nói ra thì đứng dậy, muốn đứng lên ra mặt thay anh hai của mình nhưng bị Đường Đỉnh Hân ngồi ở kế bên đè chặt lại.
Đường Đỉnh Hân là phụ nữ mang thai tất nhiên không có sức lực gì quá lớn, nhưng mà cô ngoan độc, nói nhỏ vào tai Phương Mai, “Mẹ có tin không, nếu mẹ dám đứng dậy con liền dám nhảy ra.
Mẹ nói A Phù có thể cho rằng mẹ vì cậu hai ngay cả cháu trai cũng không cần không?”
Lúc nói lời này cô còn mỉm cười đấy, một tay vuốt ve bụng mình, không hiểu sao Phương Mai thấy cả người lạnh toát, bà hung dữ liếc Đường Đỉnh Hân, Đường Đỉnh Hân không thèm phản ứng lại, vẫn giữ nụ cười trên mặt, bàn tay đặt trên đùi lại nhấn mạnh xuống vài phần.
Phương Mai bị đè xuống, vậy chỉ còn duy nhất Phương Hải Đông nói chuyện mà thôi.
Thật ra chuyện này sớm đã có manh mối, Tần Liệt Dương để Tần Phù đuổi việc hết người nhà họ Phương và nhà họ Lữ.
Hơn nữa, Tần Chấn còn tiết lộ việc này ngay ngày họp hội Hội đồng quản trị.
Cũng may, Phương Hải Đông đã sớm có chuẩn bị.
Phương Hải Đông vẫn ngồi tại chỗ nói, “Em rể, em làm vậy là nói oan cho anh rồi.
Anh cũng là một thành viên của Tần thị, anh cũng trông mong Tần thị tốt.
Vừa rồi Tần Dũng nói mấy chuyện đó, nhưng đừng quên lúc trước vì bảo vệ nhà xưởng sản xuất, anh cũng ở lại nhà xưởng quanh năm đó, mẹ Phương Dương bị bệnh anh còn không thể bên cạnh.
Anh cũng từng trả giá cho nó.”
Tần Chấn trực tiếp ra hiệu cho Tần Liệt Dương, Tần Liệt Dương nhìn Ninh Trạch Huy gật đầu, Ninh Trạch Huy lập tức phân phát những tài liệu được chuẩn bị từ hôm qua xuống cho từng người.
Cái đầu tiên trên đó là lời khai của Lưu Thành, tiếp theo đó là bản viết tay khai báo chi tiết của Tống Hoành Ly, phía dưới cùng còn có chữ ký và dấu vân tay của lão ấy.
Tuy chỉ là bản photo nhưng nhìn rất rõ ràng.
Tần Chấn nói, “Lưu Thành này là đồng hương của anh, mười mấy năm trước gã có tiếp xúc với anh, hiện giờ gã đang ở trại tạm giam, đã khai toàn bộ, là anh bảo hắn bày ra ván cờ này, đây là bản sao ghi chép thẩm vấn, anh có gì để nói không? Mà Tổng biên tập Báo Đô Thị Tống Hoành Ly cũng là chiến hữu năm đó đi lính chung với anh, anh đồng ý bất kể lão ấy có thành công hay không, cũng cho lão ấy đến công ty của Lã Bình làm Tổng giám đốc, còn cho con của lão ấy đi du học.
Đáng tiếc chính là, Tần Liệt Dương đã đuổi việc hết thảy những người nhà họ Phương và nhà họ Lữ, nội bộ các người đã không ổn định, cho nên anh chậm chạp lần lữa không cho lão ấy câu trả lời thuyết phục.
Còn lão ấy bởi vì tổ công tác điều tra tiến vào chiếm giữ nên kinh hồn bạt vía, rơi vào đường cùng đã viết ra hết sự thật.”
Với chuyện Lưu Thành nhận tội Phương Hải Đông đã chuẩn bị tâm lý, dù sao ngày đó Tần Liệt Dương nói thật sự rõ ràng, hơn nữa Lưu Thành ở trong đó lão không xen tay vào được, cảm giác hết thảy không bình thường.
Nhưng lão tuyệt đối không nghĩ tới Tống Hoành Ly cũng nhận tội rồi, hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực.
Bất quá lão lại không hề hoảng hốt, dù sao chuyện này truy cứu đến cùng vẫn là nhà họ Tần xấu mặt.
Tần Chấn ngồi tại chỗ đau thương tố cáo lão, “Tôi biết rõ năm đó anh trả giá thế nào, nhưng cái đó không đủ để bao biện cho hành vi của anh hiện giờ.
Năm đó nhà máy của anh bị người ta lừa tiền phá sản, là tôi đem tiền tới thay anh phát lương cho nhân viên, sau đó anh không có việc làm, là tôi cho anh tới nhà xưởng của tôi làm.
Vợ anh bệnh, anh không có thời gian ở bên cạnh, là em gái Phương Mai của anh thay anh chăm sóc đó, nếu muốn tính ra thì Tần Chấn tôi không hề thiếu nợ anh.”
“Nhưng anh thấy tôi bị tai nạn xe, còn muốn kích động A Phù tranh giành, qua đó khống chế Tần thị.
Thậm chí vì đạt được mục đích này, còn làm ra việc bất lợi cho Tần thị, chuyện này tôi không cách nào nhân nhượng được.
Cho dù anh là anh vợ của tôi, tôi cũng không cách nào giúp anh giảm hình phạt trước pháp luật.
Tần thị đến bây giờ không phải của một mình tôi, thậm chí không phải sở hữu riêng của bất cứ ai ở đây, là của hai mươi ngàn người đó.
Chỉ cần anh còn ở đây Tần thị không có ngày yên ổn!”
Phương Hải Đông không muốn nghe mấy cái này, cau mày nói, “Em rể, em hôm nay không niệm tình thân, ở trước mặt các vị anh em hỏi đến đây, còn lấy ra mấy lời khai, dấu vân tay vứt đi này! Nói cái gì không thiếu nợ anh sỉ nhục anh, anh rộng lượng không so đo với ngài.
Nhưng một câu thôi, sự thật không phải như mặt ngoài vậy đâu.
Anh khuyên em một câu, đừng truy cứu chuyện này nữa, nếu không mọi người đều mất mặt!”
Nghe lão nói câu này, ánh mắt mọi người có mặt ở đây gần như lập tức nhìn về phía Phương Mai và Tần Phù.
Nếu không phải Phương Hải Đông hoặc Phương Hải Đông bị người ta sai khiến, còn ai ngoài hai mẹ con này?
Ánh mắt đó không dễ chịu, Phương Mai thoáng cái có chút đứng ngồi không yên.
Mặt Tần Phù cũng khó coi, cậu bất an nhìn Phương Mai, cậu chỉ là không có đầu óc kinh doanh chứ không phải ngu, chuyện này phức tạp như vậy không giống chuyện mẹ cậu có thể nghĩ ra được, chưa nói tới chuyện nhiều năm nay mẹ cậu luôn bị cậu hai xoay vòng vòng, tại sao đột nhiên vào lúc này nghe ngữ khí của cậu hai giống như muốn đem mọi việc đổ hết lên đầu mẹ cậu?
Tần Liệt Dương cho cậu một ánh mắt an ủi xem như là trọn tình nghĩa anh em.
Tần Chấn liền cười, hỏi lão, “Tần Chấn tôi cả đời đi ngay ngồi thẳng, cũng muốn nghe thử nếu truy cứu tiếp thì sẽ mất mặt thế nào?”
Lúc này Phương Hải Đông không còn gì để lo nữa, ra vẻ gia môn bất hạnh, “Chuyện này anh vốn không muốn nói, nhưng nếu đã làm ầm ĩ tới mức này anh tự nhiên phải nói ra rồi, A Mai, em đừng trách anh, chỉ tại em rể không tha cho anh, anh phấn đấu cả đời không thể tự nhiên mang tiếng không được lợi lộc gì.
Chuyện nhà của em tranh quyền đoạt lợi thì em tự mình giải quyết đi.”.