Sắc mặt Tần Phù vô cùng khó coi.
Chuyện Vương Tuấn Vĩ cậu có biết, Đường Đỉnh Hân là liều chết gã cho cậu, cậu tự nhiên phải đi điều tra nguyên nhân, chuyện gì đã làm cho cô ta cả loại giao dịch này cũng dám làm, sau đó tra được anh hai của Đường Đỉnh Hân, chuyện anh ta muốn gả cô cho Vương Tuấn Vĩ.
Cho nên Phương Hải Đông đã khiến Đường Đỉnh Thịnh đến ngăn cản, cậu mới thấy tin được.
Sau đó Đường Đỉnh Thịnh thật sự tới buổi gặp mặt của hai nhà để trao đổi việc cưới xin, nhưng không ngờ được ông chủ nhà họ Đường còn chưa hồ đồ, chuyện này tất nhiên không thể đồng ý, hôn sự của bọn họ bị quyết định xong.
Chỉ là không biết Đường Đỉnh Thịnh đã làm gì để giải quyết với Vương Tuấn Vĩ.
Có một điểm cậu có thể tin tưởng, bất kể Vương Tuấn Vĩ có thích Đường Đỉnh Hân hay không, nhưng ‘mối hận cướp vợ’ này, nhất định sẽ không nương tay với cậu.
Dù vô tình hay cố ý thì vẫn là liên tục gây chuyện với người ta.
Tần Phù nhăn mày: “Nhà họ Vương ra mặt sao? Hiện giờ bên đó muốn gì?”
Phương Vĩ đưa ipad qua cho cậu nhìn: “Ngay từ đầu không có, chỉ có luật sư đến tìm tác giả Lê Hoa Lạc, yêu cầu cô ngừng xâm phạm bản quyền, chấm dứt phát hành sách, chấm dứt chuyển thể phim, bồi thường tổn thất một triệu, còn phải công khai xin lỗi nguyên tác giả Vương Tuấn Lâm.”
“Lê Hoa Lạc không đồng ý.
Sau đó còn lên weibo khóc lóc kể lể, nói có người hãm hại cô ta, cô ta fan nhiều, sau đó bắt đầu ném đá.
Phiền nhất chính là có người còn nói, ‘Coi như đạo văn thì cũng hay hơn nguyên tác nhiều, đó là bản lĩnh của tác giả.’ ‘Với trình độ của Vương Tuấn Lâm, có viết tới chết cũng không hồng’, không ít fan khen ngợi, còn nói đối phương thủy tinh tâm các kiểu.
Kết quả những lời đó bị người nhà họ Vương thấy được, Vương Tuấn Lâm là em út trong nhà, vốn được yêu thương quá đà, cô ta lại qua đời sớm, nhà họ Vương bùng nổ, đã bị đạo văn còn bị người ta chửi, nhà họ Vương đi điều tra, kết quả phát hiện, người mắng chửi là tài khoản clone của tác giả, hiện giờ weibo đều bị thổi bay.”
Phương Vĩ cau mày nói: “Nhà họ Vương nói sẽ không bỏ qua chuyện này.
Ngoài ra, còn đặc biệt điểm danh công ty chúng ta, nói chúng ta biết rõ còn cố làm, muốn xóa bỏ thứ đạo văn này, sẽ bắt đầu từ chúng ta, công ty ảnh thị bất lương không phân biệt đúng sai chỉ biết lợi ích, anh ta còn nói bộ phim này đừng hòng lên sóng.”
Tần Phù lập tức đập bàn, nhưng cậu có thể nói gì? Cậu ban đầu thật sự là ôm thái độ khinh thường đối phương không thế lực, ai mà ngờ được là người nhà họ Vương? Tần Phù cũng không ngốc, cậu biết đã dính vào nhà họ Vương, cậu không có khả năng xử lý.
Cậu lúc này mới nhớ tới nhắc nhở của Trương Hàng, bây giờ biết được đã muộn.
Cậu chỉ có thể nghĩ rằng, chuyện này là do người nhà họ Vương vì Vương Tuấn Lâm ra mặt, nhưng e rằng có đến hai ba phần là vì cậu cưới Đường Đỉnh Hân mà ra, căn bản không thể giải quyết êm đẹp.
Phương Vĩ bên cạnh đề nghị: “Đã đầu tư nhiều tiền như vậy, chúng ta dù sao cũng là công ty con của tập đoàn, hay là dùng danh nghĩa Tần thị thử xem?” Nhà họ Tần dĩ nhiên có thể cùng nhà họ Vương nói chuyện, chỉ là bây giờ người đang nắm quyền Tần thị là Tần Liệt Dương, quan hệ giữa Tần Phù và hắn là loại chỉ hận không thể nhìn thấy đối phương xấu hổ, làm sao có khả năng lấy sai lầm của mình ra cho đối phương nhìn đây?
Cậu lập tức phủ quyết: “Đi nói chuyện với trang web chia sẻ video, chúng ta đã ký hợp đồng, tạo áp lực cho bên đó.
Nhà họ Vương không đụng được, nhưng tôi cũng là người không thể chọc được.”
Phương Vĩ biết cái này chỉ là cố chống tạm thời, nhưng gã cũng biết quan hệ của Tần Liệt Dương và Tần Phù, tự nhiên hiểu muốn Tần Phù đi cầu xin Tần Liệt Dương, còn không bằng tự gồng thoải mái hơn.
Đành thở dài, lên tiếng trả lời.
Ninh Trạch Huy thất tình, không có tâm tình về nhà.
Khó khăn chịu đựng hết ngày làm việc, tới giờ tan làm đứng ở hành lang la hét: “Đi bar, đi bar, tôi mời khách.”
Tầng này rất ít người, đều là thân tín của Tần Liệt Dương.
Trợ lý của Tần Liệt Dương không phải mỗi Ninh Trạch Huy, thư ký cũng không phải mỗi thư ký Vương, công việc của hắn đa dạng, gần đây trợ lý bốn người, thư ký tròn mười người, mỗi người đều tự phân chia công việc mà làm.
Trong số này thì có mấy vị đã ở hàng bốn, nhưng thanh niên vẫn chiếm đa số, lập tức có người gào lên: “Đu đại gia đu đại gia!”
Ninh Trạch Huy gia cảnh bình thường, sau khi tốt nghiệp thì theo Tần Liệt Dương, tiền lương kiếm được không ít, bằng không cũng không có khả năng mới lăn lộn năm năm đã lên kế hoạch mua nhà ở Bắc Kinh.
Gã cũng không keo kiệt, lên tiếng đồng ý: “Hôm nay ăn cơm đi bar ktv tôi bao hết toàn bộ, nhưng tôi nói trước, ai dám con mẹ nó đi trước mười hai giờ, ghi người đó!”
Một đám người nhao nhao đồng ý.
Đang náo nhiệt, chợt nghe thấy giọng nói trầm ấm gợi cảm của Tần Liệt Dương nhẹ nhàng vang lên: “Sao đây? Mọi người chuẩn bị ngày mai đình công không làm?”
Hắn không khác gì diêm vương, một đám người sợ tới mức lập tức im lặng, mọi người đồng loại quay đầu qua, nhìn thấy ông chủ kim cương vương lão ngũ của bọn họ, đang tựa nửa người lên cánh cửa, ánh mắt rất có thâm ý nhìn bọn họ.
Có lẽ đã tới giờ tan tầm, người này không còn trang phục nghiêm chỉnh như mọi khi, đã cởi áo vest, tháo cà vạt, áo sơ mi cũng mở hai ba nút, lộ ra hầu kết, phối với gương mặt đàn ông trời sinh, khêu gợi đến mức khiến người ta muốn thét chói tai.
Nhưng bọn họ bây giờ, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không ai dám lên tiếng.
Chuyện lần này phải do Ninh Trạch Huy đứng ra thôi: “Chỉ nói chơi thôi, tối đa mười giờ giải tán!”
Sau đó lại nghe được một câu làm bọn họ muốn rơi mắt xuống đất: “À, thêm tôi luôn.”
Tần Liệt Dương thật ra không hề thân thiết với nhân viên, tuy hắn chăm chỉ, cố gắng, chuyên nghiệp, là cấp trên tốt, nhưng cái mặt tràn đầy lệ khí kia, thật sự là vô cùng uy áp, tuyệt không thích hợp đi theo con đường thân thiết cấp dưới.
Chỗ hắn khác với Tần Phù chính là, hắn luôn biết mình thích hợp làm cái gì, cho nên từ khi tiến vào công ty, hắn chưa từng ăn cơm với đồng nghiệp, đều trực tiếp chi tiền để bọn họ chơi với nhau.
Thật ra làm vậy lại khiến các đồng nghiệp vui vẻ, dù sao thì tự do hơn mà! Nhưng thời gian lâu mọi người cũng hiếu kỳ, bộ dạng lúc say của Tần Liệt Dương sẽ thế nào?
Ai ngờ lần này Tần Liệt Dương cho bọn họ cơ hội.
Chuyện hôm nay, hoàn toàn là do Ninh Trạch Huy thất tình muốn mượn rượu giải sầu, ngay cả xe gã cũng ném ở công ty, cùng mọi người nhất trí, nếu gã say bất tỉnh, cứ kiếm một phòng khách sạn ném gã vào là được.
Nhưng ai mà ngờ Tần Liệt Dương cũng muốn mượn rượu giải sầu! Tới lúc ngồi trên bàn ăn, mọi người còn đang nghĩ phải làm thế nào để biểu đạt sự kính trọng và cảm ơn tới lãnh đạo, hắn đã uống rượu với Ninh Trạch Huy, khi tới quán bar lại càng khó lường, hơn nữa vị này không giống Ninh Trạch Huy, Ninh Trạch Huy là tửu lượng xì ke nhưng chết không thừa nhận, Tần Liệt Dương thuộc dạng tửu lượng tốt còn biết chừng mực.
Đến khi tàn tiệc, Ninh Trạch Huy đã đứng không nổi, còn Tần Liệt Dương vẫn còn tỉnh táo, ngoại trừ mặt hơi đỏ ra không thấy gì khác.
Bọn họ đem Ninh Trạch Huy ném ở khách sạn, Tần Liệt Dương sớm tự mình lái xe về nhà.
Một đám người bây giờ mới hiểu ra, cái gì mà mời ăn mời chơi, rõ ràng là hai người này không vui muốn ra ngoài uống rượu, cũng may còn được ăn uống, mọi người đều lắc đầu rồi nhà ai nấy về.
Hôm nay Lê Dạ vẫn như cũ chưa đi ngủ, ở phòng khách chờ Tần Liệt Dương.
Trên tivi đang chiếu kênh CCTV, vẫn là nội dung kinh nghiệm làm giàu, bác sĩ Trác nói anh không thể nuôi gà, cảm thấy anh không thể làm được.
Nhưng anh lại không biết làm gì khác ngoại trừ nuôi gà.
Muốn làm ăn thì anh không có tiền, làm cái khác lại không biết, cái có khả năng nhất là lái xe.
Anh nghĩ được hai cái, hiện tại nhu cầu thuê xe rất nhiều, chỉ cần kiếm được mối sẽ có khả năng kiếm tiền.
Chỉ là xe ở đâu ra, anh suy nghĩ một chút, hay là về nhà dưới quê, ở đó có chú Lý, có Bàn Tử, tóm lại vẫn có đường sống.
Nếu không thì đi làm giáo viên dạy lái xe, cái đó ngoại trừ dầm mưa giải nắng, thật ra cũng không mệt, anh tính tình tốt, dạy người không thành vấn đề.
Khi anh đang suy nghĩ thì nghe có tiếng gõ cửa.
Lê Dạ vô thức ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng.
Vừa định hỏi là ai? Chợt nghe bên ngoài có người gọi: “Lê Dạ, tôi về rồi, Lê Dạ, mở cửa, Lê Dạ, anh đang ngủ sao?”bg-ssp-{height:px}
Tiếng khá lớn, ở trong phòng khách cũng nghe được, rõ ràng người bên ngoài đang hét lên.
Lê Dạ càng hoảng sợ, nhớ tới mười năm trước, Tần Liệt Dương mỗi ngày đi làm về đều sẽ kêu hai câu như thế, chỉ là không lớn tiếng như vậy, bởi vì biết, anh nhất định đang quan tâm.
Lê Dạ nhịn không được lên tiếng: “Tới đây.” Vội vàng đẩy xe ra cửa, lại nghe tên đứng bên ngoài nói thêm một lần: “Lê Dạ, tôi về rồi, Lê Dạ, mở cửa, Lê Dạ, anh đang ngủ sao?”
Lê Dạ nhanh chóng mở cửa bằng tay trái, nhìn thấy Tần Liệt Dương cả người toàn mùi rượu đứng bên ngoài, nhưng xem ra rất có tinh thần, không giống như đang say.
Nhìn thấy anh, tên này lại không nói nửa chữ, đột nhiên nhào tới, Lê Dạ thấy trước mặt tối sầm, đã bị người trước mặt ôm lấy.
Thậm chí anh có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương, còn có tiếng tim đập của mình.
Qua bao lâu, Lê Dạ cũng không biết, Tần Liệt Dương chỉ ôm anh không nhúc nhích, Lê Dạ mới nghĩ không đúng, kêu thử: “Liệt Dương? Liệt Dương?” Người này đã ngủ say.
Dù sao vẫn không thể ngủ ngay cửa được.
Lê Dạ nhìn hai bên, khu bên này một tầng chỉ có hai nhà, mới đến hai ngày, Lê Dạ chưa từng nghe nhà đối diện có tiếng động gì, hơn nữa đã quá nửa đêm tìm người ta cũng không tiện, anh đành vừa kéo Tần Liệt Dương vừa điều khiển xe lăn điện lui về sau, cố gắng lôi Tần Liệt Dương vào trong, sau đó mới đóng cửa.
Nhưng muốn kéo Tần Liệt Dương vào phòng hay thậm chí khiêng lên giường, Lê Dạ lại không có khả năng này.
Anh suy nghĩ một hồi, vào phòng lấy hai cái chăn, một cái trải ra đất, dùng tay trái lăn Tần Liệt Dương nằm lên chăn, có lẽ dùng sức hơi lớn, khi anh lấy cái chăn còn lại chuẩn bị đắp cho hắn thì Tần Liệt Dương đột nhiên mở mắt.
Lê Dạ thử hỏi: “Liệt Dương, cậu tỉnh rồi?”
Tần Liệt Dương nháy mắt mấy cái: “Lê Dạ?”
“Là anh.
Tỉnh rồi thì đứng dậy đi, nằm trên đất lạnh.” Lê Dạ muốn lui lại, để hắn đứng lên, thì phát hiện tay mình bị nắm chặt, còn dùng sức giống như muốn bóp nát cổ tay của anh, hơn nữa, Tần Liệt Dương chăm chú nhìn anh, giữa hai chân mày của hắn nhăn thành hình chữ xuyên, có vẻ rất đau khổ, hắn hỏi anh: “Vì sao anh bán tôi? Tiền thật sự quan trọng đến vậy sao? Tôi hiện giờ có rất nhiều tiền, một chút vui vẻ cũng không có.”
Lê Dạ biết, có ngày Tần Liệt Dương nhất định hỏi chuyện này.
Chỉ là anh không ngờ lại nhanh vậy, còn là hoàn cảnh thế này.
Nhưng anh vẫn muốn trả lời.
Chuyện đó phải nói thế nào nhỉ! Khi đó Lê Dạ thường ra ngoài chạy xe, anh vừa keo kiệt vừa bủn xỉn, đồ ăn rất mắc nên anh thà nhịn đói cũng không mua, trước khi Tần Liệt Dương về nhà nửa năm, anh bắt đầu ho ra máu, sau đó càng ngày càng nặng, cơm nước cũng ăn không vô, trong tay anh bấy giờ chỉ có hơn mười ngàn, tất nhiên là tiếc tiền đi khám bệnh, đành cố chịu đựng.
Sau đó có một đồng nghiệp trong đoàn xe tên Lý Truyền Phúc nhìn thấy, anh ta cũng là có lòng tốt, nói với anh: “Không đi bệnh viện, thật ra tôi có quen một bác sĩ làng, rất giỏi, cậu theo tôi đến đó khám đi, tốn ít tiền thôi.”
Lê Dạ tốn ba trăm đồng, người ta nói anh bị ung thư dạ dày, đã thời kỳ cuối.
Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ vị bác sĩ có vẻ ngoài như tiên nhân kia đã nói: “Bệnh này của cậu có đi bệnh viện lớn cũng không chữa được đâu, không cần phí tiền.
Thật ra chỗ tôi có thuốc này biết đâu có thể chữa được, cậu tự suy nghĩ đi.”
Anh cùng lắm là một đứa trẻ mới học hết trung học, tự nhiên nghe được tin dữ, khiến anh ngay cả khả năng phân biệt thật giả cũng không có, anh chỉ biết một việc, anh sắp chết.
Người giống như anh, làm sao nở đem mười ngàn đồng vốn là tiền tích trữ dùng khi cần thiết trong nhà đi chữa bệnh cứu sống mình.
Hơn nữa chẳng khác nào đem muối bỏ biển.
Điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là hai đứa trẻ kia phải làm sao bây giờ? Lê Diệu lúc đó mới đậu vào trung học phổ thông, nó học rất giỏi, còn xin được học bổng, chỉ cần học thêm hai năm nữa, rồi lên đại học, khi đó sẽ được cho vay đi học, sau đó mọi chuyện đều dễ.
Còn Tần Liệt Dương thì sao, đúng rồi, khi đó hắn tên Tiểu Lục.
Lê Diệu không thích Tiểu Lục, nếu nó biết mình mất, Lê Diệu nhất định sẽ đuổi Tiểu Lục đi.
Một đứa trẻ mười bốn tuổi, không có chứng minh thư, hắn làm sao sinh tồn?
Cho nên anh bắt đầu thăm dò thân thế của Tiểu Lục.
Có lẽ do tín nhiệm, tại cái vườn nho nhỏ trong nhà, Tiểu Lục thẳng thắn nói với anh, sau anh hỏi hắn vì sao không về nhà, Tần Liệt Dương không chịu nói, chỉ nói qua loa là do mâu thuẫn.
Anh đương nhiên biết, ngày anh gặp được Tần Liệt Dương, bộ dạng của hắn rất chật vật, khẳng định là có chút không tốt, nhưng dù sao có không tốt đi nữa thì vẫn đỡ hơn là lang thang đầu đường xó chợ, nhất định phải đưa Tiểu Lục về nhà, có điều anh không có manh mối.
Không có số điện thoại phải làm sao, anh nghĩ nếu có cơ hội chuyển hàng tới Bắc Kinh thì tốt rồi, nếu vậy nói không chừng anh sẽ tìm được.
Trước kia bác sĩ có nói anh sống không quá hai tháng, vậy mà anh đã sống nửa năm rồi… Sau đó anh thấy có chút sai sai.
Có lần anh lén nói với Bàn Tử, Bàn Tử lập tức lôi anh đến bệnh viện, mới biết thì ra chỉ viêm dạ dày.
Anh thở phào nhẹ nhõm, không quan tâm chuyện này nữa.
Ai ngờ, người nhà họ Tần tìm tới cửa.
Hôm đó bọn họ vừa bán dưa hấu xong về nhà, ba mẹ nhà họ Tần từ trong nhà vội chạy ra, bọn họ ôm chặt Tần Liệt Dương khóc muốn ngất, Lê Dạ ngơ ngác tại chỗ, chính Lê Diệu túm anh nói: “Thì ra hắn tên Tần Liệt Dương, ba mẹ hắn tới đón con.”
Bọn họ là người nhà họ Tần a, còn có rất nhiều người có chức, còn có trưởng thôn cùng tới.
Tần Chấn hỏi ý kiến của anh, anh còn có thể nói gì? Anh chỉ nói: “Ngài có thể bảo đảm sẽ đối xử tốt với hắn không? Lúc cháu gặp được hắn, trông hắn rất đáng thương.” Đối phương nói tất nhiên có thể bảo đảm, thật hay giả? Anh đều không thể làm gì khác, huống chi, một lần sinh bệnh nói cho anh biết, anh vốn không có bản lĩnh gánh vác một đứa trẻ.
Tần Liệt Dương ở chỗ này so ra kém xa với về nhà.
Đại khái vì anh đồng ý, Tần Liệt Dương không chịu nói chuyện với anh.
Tần Chấn qua cảm ơn anh, Phương Mai cũng qua cảm ơn anh, bọn họ đều rất khách sáo, còn hỏi anh có cần gì không, bọn họ sẽ bù đắp.
Lê Dạ sao lại cần? Anh từ chối.
Sau đó Tần Chấn đưa danh thiếp có số điện thoại cho anh, ông nói: “Cháu là đứa trẻ ngoan, sau này có gì khó khăn, nhớ gọi đến số này, số điện thoại này mãi mãi sẽ không đổi.”
Ngày hôm sau bọn họ vội vàng rời đi, một món đồ cũng không để lại, nhét Tần Liệt Dương vào xe rồi đi.
Sau đó có một hôm Lê Diệu nói với anh: “Anh, chúng ta phát tài rồi, chúng ta có hai trăm ngàn nè.”
Kể xong hết Lê Dạ mới nói tiếp: “Tuy không phải anh lấy, nhưng tiền đích thật ở trong tay anh, xin lỗi.”
Anh nói xong nhìn xuống Tần Liệt Dương, người này không biết đã ngủ từ lúc nào, cũng không biết hắn nghe được bao nhiêu..