Để củng cố ấn tượng của Lê Dạ, Tần Liệt Dương vô cùng gian xảo dẫn anh tới nhà hàng chuyên về cá đang nổi gần đây, vốn là muốn tiếp tục đùa giỡn, ai ngờ gặp được Phương Dương và Tần Lộ.
Tới nơi này đa số là người trong giới, tình cờ gặp là bình thường, chỉ có điều gặp hai người này đi chung thì có chút khác thường.
Ai cũng biết, Phương Hải Đông theo phe mẹ của hắn, đương nhiên lão có mục đích riêng của mình.
Còn chú Tần Dũng của hắn là người hiền lành, theo phái trung dung, nhưng nếu muốn biểu quyết thì chú thường đứng về phía ba hắn.
Mấy năm nay giữa hai người nhìn thì tương đối hòa thuận, thật ra đối đầu tuyệt đối không ít.
Quan hệ hai nhà cũng tương tự.
Ít nhất ở Bắc Kinh có ba nhà xem như thân thích gần nhất, hàng năm lễ mừng năm mới toàn là nhà ai nấy ăn.
Đêm nhà nào ở nhà nấy.
Mùng thì qua nhà Tần Dũng tổ chức liên hoan, mùng qua nhà Phương Hải Đông ăn nhậu.
Người lớn như vậy thì con cháu trong nhà cũng không quá thân thiết, ít nhất biểu hiện bề ngoài Tần Lộ va Phương Dương không nói chuyện với nhau nhiều, tuyệt đối không thân đến mức có thể hẹn nhau đi ăn.
Tần Lộ rất phóng khoáng, chào một tiếng: “Anh cũng tới đây ăn à, hôm nay rất đông, hay là chúng ta ngồi chung đi.” Tần Liệt Dương không đặt trước nhưng hắn tới thì nhất định có chỗ, Tần Liệt Dương liếc nhìn hai người xong gật đầu.
Ngược lại Phương Dương thì không được tự nhiên, nhìn Tần Liệt Dương cười xấu hổ: “Liệt Dương cũng tới à.”
Tần Liệt Dương gật đầu, chào anh họ, sau mới nói: “Ở nhà nấu đồ ăn bị cháy, ra ngoài ăn.” Sẵn tiện giới thiệu Lê Dạ, “Anh ấy là Lê Dạ, tôi đã đề cập với mọi người trước đây, hơn mười năm trước tôi đã ở nhà Lê Dạ hai năm.” Xong thì quay sang nói với Lê Dạ, “Đây là anh họ, Phương Dương, con cậu.
Còn đây là em gái tôi Tần Lộ, con chú.
Hai người đều nhỏ hơn anh, kêu tên được rồi.”
Lê Dạ nhanh chóng chào hỏi.
Tần Lộ va Phương Dương đều có quan hệ tốt với Tần Liệt Dương, cũng sớm nghe được chuyện hồi đó, tự nhiên có biết Lê Dạ.
Chỉ là khi đó Tần Liệt Dương nhắc tới Lê Dạ không hề có dáng dấp vừa nói vừa cười thế này, mà là hận nghiến răng nghiến lợi, không thể nhắc tới người này trước mặt hắn.
Phương Dương nhớ rất rõ, sau khi Tần Liệt Dương được đưa về, ba của Tần Lộ, chú của Tần Liệt Dương đã nói phải cảm ơn người ta, nhỏ như vậy mà có thể thu lưu Tần Liệt Dương, thật sự hiếm có.
Tần Liệt Dương lại nói hai trăm ngàn là đủ rồi.
Mà hôm nay hai người này làm sao lại gần gũi như vậy? Nếu nhớ không lầm thì thành phố Lê Dạ ở cách Bắc Kinh khá xa, hơn nữa mười mấy năm qua không nghe có liên lạc.
Phương Dương lúc đó đã sắp thành thanh niên, tất nhiên nhớ được nhiều chi tiết, anh nhớ Lê Dạ lúc đó làm lái xe, rất cực khổ.
Hiện giờ Phương Dương không kìm được nhìn Lê Dạ, Lê Dạ mặc áo sơ mi quần jeans, quần áo không quá nổi bật, nhưng phù hợp với khí chất của anh một cách kì lạ, tuyệt đối không giống tài xế xe tải, ngược lại nhìn như sinh viên, cảm giác rất ôn hòa.
Bốn người đứng một lát rồi cùng đi vào phòng Tần Lộ đặt trước.
Ở đây đầu bếp nổi tiếng về hải sản, nguyên liệu nấu ăn đều được tuyển chọn tốt nhất, cho nên được giới thiệu rất nhiều.
Đồ ăn vừa lên, Tần Liệt Dương lập tức gắp miếng cá giúp Lê Dạ tách xương, không ngờ nhìn Phương Dương ngồi đối diện rất tự nhiên gắp con tôm bỏ vào dĩa của Tần Lộ.
Có lẽ do thấy ánh mắt của hắn, Phương Dương cũng gắp đồ ăn cho hắn, nhưng Tần Liệt Dương từ chối.
Mấy hành động này rõ ràng muốn giấu giếm, ai chẳng biết Tần Lộ có bệnh khiết phích, đũa chung gắp thức ăn còn không chịu ăn, huống hồ là đũa riêng của Phương Dương.
Cái này không cần hỏi, Tần Liệt Dương đã đoán được chuyện gì.
Phương Dương la người thông minh, nhìn mặt Tần Liệt Dương là biết, ngượng ngùng rút đũa lại.
Bốn người không nói nhiều, Tần Lộ hỏi thăm Lê Dạ đang làm gì, chuyện của Lê Dạ không có gì phải giấu giếm, anh kể đang theo học vẽ tranh với Liễu Đường Sinh, chuẩn bị sau này học sơn mài.
Ăn được phân nửa, Tần Liệt Dương đứng đậy đi nhà vệ sinh, Phương Dương lập tức theo sau.
Anh ra cửa vừa rẽ hướng thì nhìn thấy Tần Liệt Dương đứng một góc hút thuốc, rõ ràng là đang chờ anh.
Anh em hai người không nói gì, Phương Dương rất tự nhiên thò tay vào túi áo của Tần Liệt Dương tìm bao thuốc, rút ra một điếu ―― Anh bình thường không hút thuốc lá, nên không mang theo người.
Hút xong một hơi, Tần Liệt Dương mới hỏi: “Từ lúc nào?”
“Nửa năm rồi.” Phương Dương thở dài, “Anh không dám để lộ, chỉ thường tìm một chỗ hẹn nhau dùng bữa, anh cũng thấy rất thiệt thòi cho Tần Lộ.”
Tần Liệt Dương cau mày: “Anh cũng biết cậu nhất định không đồng ý, cậu và chú không phải người chung đường.
Hai người như vậy không phải là tự tìm khổ sao?”
“Cậu tưởng muốn cắt là cắt đứt được?” Nhắc tới cái này, Phương Dương lại rít một hơi, thở dài nói, “Lúc anh đại học em ấy trung học, hai tụi anh đã có ý với đối phương, lúc đó cũng biết không có khả năng nên nhịn.
Nhưng bao nhiêu năm trôi qua vẫn không kìm được, thích nhau như vậy biết làm sao?”
“Giấu đến chết?” Tần Liệt Dương hỏi.
“Không đồng ý thì giấu đến chết.
Dù thế nào cũng không tách ra.” Phương Dương có chút đè nén nói: “Ba Tiểu Lộ thì tốt rồi, nhưng ba anh… muốn đánh muốn chửi tùy ổng, dù sao cũng không có khả năng ổng kết thông gia, đây là hạnh phúc của anh.
Với lại Tần Lộ có gì không tốt, môn đăng hộ đối, tri kỷ biết điều, không ai thích hợp hơn.
Không hiểu ba anh nghĩ gì, mỗi ngày cứ muốn đẽo gọt một chút, ổng đúng là nằm mơ ban ngày.”
Anh nói tới cái gì, Tần Liệt Dương tự nhiên hiểu.bg-ssp-{height:px}
Lập trường anh em hai người rất rõ ràng, Tần Liệt Dương bất lực vỗ vỗ vai anh, “Vậy anh suy nghĩ cho kỹ, chuyện này không thể lập tức nói ra, nhưng không thể kéo dài, nếu để mợ phát hiện càng khó giải quyết.”
Trong lòng Tần Liệt Dương, Lữ Bình đối xử với Phương Dương giống Phương Mai đối xử với hắn, không phải người tốt gì.
Anh em nói chuyện bên ngoài xong mới đi vào phòng.
Tần Lộ với Lê Dạ đã nói chuyện xong, Tần Liệt Dương vô cùng ngạc nghiên chớp chớp mắt, thấy bộ dạng Lê Dạ một câu cũng không muốn nói thêm, hai người bọn họ nói gì mà vui vẻ như vậy? Có điều nhìn dáng vẻ ăn ý của hai người, hắn vừa tiến vào thì không nói tiếp, hắn không thể ép hỏi, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Chờ ăn cơm xong, bốn người chia ra mà đi.
Lê Dạ hình như rất vui vẻ, tuyệt không giống bộ dạng câu nệ trước kia, luôn hiếu kỳ nhìn ngoài cửa sổ.
Tần Liệt Dương có chút hối hận, không nên lái xe đi làm ra ngoài, đáng lẽ nên lái xe thể thao mui trần, người này nhất định sẽ hứng phấn nhảy nhót luôn.
Hắn hỏi, “Anh đang nhìn gì?”
“Nhìn phong cảnh.” Lê Dạ rất thành thật nói với hắn, “Anh tới Bắc Kinh nhiều năm vậy mà chưa bao giờ ngắm nhìn cảnh đêm.”
“Vậy tôi dẫn anh đi dạo.” Hắn sẵn tiện quẹo phải ở góc đường, “Chúng ta tới đường Trường An dạo một vòng đi.”
Buổi tối ở đường Trường An là cực đẹp không thể nghi ngờ, đôi mắt Lê Dạ rất nhanh không đủ xài, nhất là lúc qua Thiên An Môn, đáng tiếc không thể đậu xe, đành phải lái xe đi qua, Lê Dạ liên tục quay lại nhìn.
Tần Liệt Dương nhìn thấy mà lòng mềm nhũn, an ủi anh, “Lần sau dẫn anh đi.” Lê Dạ rất trịnh trọng gật đầu, “Muốn.” Chọc Tần Liệt Dương cười một trận.
Như cũ bị Tần Liệt Dương ôm cả đêm, sáng hôm sau hâm nóng lại đồ ăn cũ, hai người ăn xong thì vội vàng đi.
Tiểu Châu đưa Lê Dạ đi học, Tần Liệt Dương phải gặp Tưởng Vũ Văn, hôm qua cô nàng gọi điện cho hắn, nói muốn tâm sự với hắn.
Hôm nay trong lớp học rất náo nhiệt, Lê Dạ đi vào, Đại Hùng vừa nhìn thấy anh, chạy lại tiếp xe lăn từ tay Tiểu Châu, đẩy anh lên trước, sẵn tiện nhiều chuyện: “Chú Lê, biết gì chưa, chúng ta sắp được đi vẽ thực tế đó! Rốt cuộc không cần quanh quẩn ở đây tập vẽ nữa.”
Lê Dạ là lão nhà quê, chớp chớp mắt chả hiểu gì.
Đại Hùng phải giải thích cho anh một phen, sau đó rất phấn khích nói: “Ây, anh biết đi chỗ nào không? Nam Thành! Cổ thành ở đó được bảo tồn rất tốt, nghe nói phong cảnh cũng đẹp.”
Vừa nghe Nam Thành, trên mặt Lê Dạ lộ ra biểu tình sửng sốt, anh không bao giờ ngờ tới, đúng là muốn đi Nam Thành.
Nhà anh ở đó, bởi vì một lòng cày tiền, đã rất lâu chưa trở về.
Anh nhờ chú Lý trông nhà giúp, không biết giờ thế nào rồi? Không biết có thời gian về đó xem không, cũng nên dọn dẹp nhà một chút.
Vừa nghĩ như vậy, trên mặt Lê Dạ rốt cuộc cũng ánh lên nét vui mừng.
Đại Hùng chỉ nghĩ anh phản ứng chậm, thấy anh đơ một hồi cũng không để ý.
Lê Dạ hỏi cậu, “Bao giờ đi? Đi bao lâu?” “Cuối tuần đi, một tuần.
Có thể kéo dài tới mười ngày hay nửa tháng.”
Nói xong Đại Hùng nhìn ra cửa, xác định hôm nay chỉ có mình Tiểu Châu đi theo Lê Dạ, mới yên tâm hỏi: “Nè, chú Lê, tài khoản cháu đưa chú xem chưa? Thấy sao?” Hôm qua cậu đã muốn hỏi, nhưng gặp Tần Liệt Dương tới dọn đồ, người đó khí tràng quá mạnh làm cậu không dám nói lời nào, mới nghẹn tới hôm nay.
Lê Dạ ngẩn người, sau đó giả vờ bình tĩnh qua loa nói, “Tôi chưa kịp xem.” Đại Hùng vẻ mặt kiểu tôi hiểu mà, “Chú à chú học hư nha, rõ ràng tải về còn không nhận, cháu sẽ không cười chú đâu.”
Lê Dạ không hiểu ra sao: anh tải cái gì về?
Tần Liệt Dương và Tưởng Vũ Văn trực tiếp hẹn ở quán cà phê, cô nàng kia khá đúng giờ, Tần Liệt Dương ngồi xuống chưa tới năm phút cô nàng đã tới, nhìn thấy hắn lập tức tươi cười, đi thẳng về phía hắn.
Hai người có thể xem như biết nhau, nhưng không quen thuộc, ngồi xuống xong thì gọi đồ uống, Tần Liệt Dương đi thẳng vào vấn đề, “Không biết cô Tưởng muốn gặp tôi có việc gì? Không bằng nói thẳng đi.”
“Không có,” Tưởng Vũ Văn cười mỉm đánh giá Tần Liệt Dương, trong mắt đều là thưởng thức, “Tôi nghe nói cuối cùng ‘Đại Minh Thục Phi Truyện’ đã được giải quyết.
Lúc trước nghe mọi người nói anh có bản lĩnh, tuổi còn trẻ đã tiếp nhận Tần thị, không những tiếp nhận thuận lợi còn dẫn dắt Tần thị ngày một lớn mạnh trong gần một năm nay, tôi cứ cho là nói khoác.
Thanh niên trong giới này tài cán tới đâu trong lòng mọi người đều rõ, đơn giản do người lớn đứng sau tạo thế mà thôi, thật ra đều là hư ảo.
Lần này tôi mới phát hiện, anh thật sự là tiểu hồ ly!”
Cái tên gọi này Tần Liệt Dương hoàn toàn không thích, hắn đáp lại: “Cô Tưởng, có việc mời nói, tôi nghĩ chúng ta không đủ thân thiết đến mức có thời gian nói đùa với nhau.”
Tưởng Vũ Văn cười: “Rất đơn giản, chuyện lần này là do tôi bới ra.
Vì đả kích sự nghiệp của Tần Phù, ai biểu cậu ta có lỗi với tôi làm gì.
Tôi còn tưởng anh sẽ nhân dịp đạp thêm một cú, tiếp quản luôn công ty, triệt để chặt đứt con đường tiến vào giới thương nghiệp của Tần Phù, để cậu ta an tâm ở nhà làm cậu ấm, nuôi cậu ta thành phế nhân.
Tôi thật sự không ngờ anh thông minh như thế, ân uy cùng thực hiện, làm Tần Phù và Phương Hải Đông lục đục, tuy bây giờ hiệu quả không rõ ràng, nhưng hiển nhiên theo thời gian, cục diện sẽ từ một đối một trở thành thế vạc ba chân, quả nhiên là cao tay.
Cái này sợ là Tần Phù hay Phương Hải Đông đều không có biện pháp đối phó anh.
Tôi vốn nghĩ anh tùy tiện kiếm một người gả cho Tần Phù, chỉ khiến cậu ta không có gia đình vợ làm chỗ dựa, không ngờ thâm ý ở đây.”
Chuyện này tất nhiên Tần Liệt Dương không thừa nhận, tựa như hắn từ đầu đến cuối chưa bao giờ thừa nhận hắn thông đồng với Đường Đỉnh Hân lừa Tần Phù lên giường, đều là ý của hắn.
Hắn chỉ ngồi một chỗ bình tĩnh nhìn Tưởng Vũ Văn, nghe cô nàng nói xong mới lên tiếng: “Cô Tưởng nói gì tôi nghe không hiểu, có điều nếu cô vẫn để ý chuyện của Tần Phù, tôi là anh nó, thay mặt nó xin lỗi cô.
Không cưới được cô là tổn thất của nó.”
Tưởng Vũ Văn nhìn hắn nói: “Thật ra tôi thấy chuyện này cũng không tệ, sau khi trả thù xong đột nhiên cảm thấy cậu ta quả thật quá trẻ con, tôi phát hiện mình hứng thú làm chị dâu của cậu ta hơn.”
Tần Liệt Dương sớm nghe nói Tưởng Vũ Văn bị điên, không ngờ cô nàng lại không biết giới hạn tới vậy.
Hắn không phải Tần Phù, cần nhà vợ hùng mạnh làm chỗ dựa, Tần Liệt Dương hắn chỉ dựa vào bản thân, có lẽ có người cho rằng thẳng thắn kiểu này là gợi cảm, nhưng hắn lại thích người kín đáo nội liễm như Lê Dạ, Tần Liệt Dương trực tiếp đứng dậy: “Thời gian không còn sớm, cô Tưởng cũng đùa đủ rồi, hi vọng chúng ta ít gặp.”
Tưởng Vũ Văn lại trả lời hắn: “Rất nhanh, chúng ta sẽ quen thôi.”.