Từ Mông Mông tới Tập đoàn Tần thị rất nhanh, Ninh Trạch Huy hẹn gặp mặt ở phòng họp tầng .
Khi ả vào thang máy chuyên dụng rồi, người ở đây còn chưa kịp nhìn nữa.
Không phải Tần thị không lắp thiết bị cần thiết, mà là ả nghe được từ chỗ lễ tân đại sảnh, tầng này là văn phòng của Tần Liệt Dương.
Từ Mông Mông liền không nhịn được quan sát.
Ả với tư cách là phóng viên báo Tài Kinh, tuy lúc ấy không biết, nhưng đoạn thời gian này có tiếp xúc, cũng biết đại khái thực lực của các xí nghiệp trong giới kinh doanh.
So sánh Tần thị và các công ty thương mại điện tử, bởi vì là ngành sản xuất trang phục nên không cho người ta cảm giác khổng lồ, nhưng không phải như thế.
Không nói đến sức ảnh hưởng và lợi nhuận hàng năm của QUEEN, chỉ nói mỹ phẩm và cửa hàng thương mại bán mỹ phẩm, doanh thu một năm của Tần thị đã tương đối lớn, hơn nữa ả còn đặc biệt vào website của Cục Công Thương tra được báo cáo tài chính của Tần thị, lợi nhuận của Tần thị không phải chỉ có mỗi mảng này, còn liên quan đến rất nhiều sản nghiệp khác, quả thật là quái vật khổng lồ.
Đây cũng là nguyên nhân khiền Từ Mông Mông quyết tâm muốn quay lại, cái cột to như vậy lý nào lại không ôm?
Ả đi ngang qua phòng Đại diện Chủ tịch, ả chắc chắn đó là phòng của Tần Liệt Dương, có khả năng hắn còn ở bên trong, trước hết cứ để ý, sau đó được thư ký dẫn vào một phòng bên cạnh, thư ký nói, “Đây là phòng của Trợ lý Ninh, cô ngồi chờ một chút nhé, tôi đi nhắn với anh ấy.”
Cửa vừa đóng lại, Từ Mông Mông nhịn không được đánh giá xung quanh, phòng không tính lớn, trang trí cũng tiêu chuẩn không đặc sắc, bàn giám đốc giá sách sofa bàn trà, ngăn nắp sạch sẽ, không có bất kỳ đồ vật thừa thải nào, ngoại trừ cái bàn rộng kia, mặt bàn có một tập tài liệu, đang mở ra không chút đề phòng.
Hai ngày nay công việc hàng đầu của Tần thị chắc chắn là việc đáp trả công kích của Báo Đô Thị, có thể để lên bàn của Ninh Trạch Huy, e là tài liệu liên quan vấn đề này đi.
Nếu là cái khác thì Từ Mông Mông chả có hứng thú đâu, nhưng cái này lại liên quan trực tiếp đến việc ả có thể kiếm chỗ tốt từ Tần Liệt Dương được hay không, tất nhiên ả cảm thấy hứng thú.
Nhìn không thấy ai đến, Từ Mông Mông liền đi lên vài bước, đứng ở bên cạnh bàn.
Đều là văn kiện, chữ số chằng chịt, Từ Mông Mông chỉ có thể nhìn sơ qua, quả nhiên là có một phần tài liệu nhắm vào Báo Đô Thị, phần đầu là tổng kết hành động hiện thời của Báo Đô Thị, câu cuối cùng của tờ đầu tiên ghi là, cách thức phản kích của chúng ta như sau, tiếp đó nhìn không thấy.
Từ Mông Mông quay lại nhìn thoáng qua, phát hiện vẫn chưa có ai vào, vươn tay kéo ra tờ thứ nhất, ai ngờ ngay giây phút đó, cửa mở, Ninh Trạch Huy đứng ở cửa nhìn ả.
Từ Mông Mông gần như ngay lập tức buông tờ tài liệu ra, cũng may da mặt ả đủ dày, làm bộ như không có việc gì, “Xin chào Trợ lý Ninh, tôi là Từ Mông Mông, chúng ta đã từng gặp mặt.”
Ninh Trạch Huy nhìn ả rồi trưng ra vẻ mặt cười như không cười, điều này làm cho trong lòng Từ Mông Mông khá bồn chồn, loại tài liệu mật trong nội bộ xí nghiệp thế này, nếu Ninh Trạch Huy chắc chắn ả đã xem thì phiền phức to, mà xui xẻo là ả nửa câu cũng chưa thấy.
Cũng may Ninh Trạch Huy không nói gì thêm, gã ngồi xuống rồi nói, “Xin chào, mời ngồi.
Tổng giám đốc Tần gần đây bề bồn nhiều việc, bởi vì cô thông qua Lê Dạ yêu cầu gặp mặt, cho nên hắn quyết định để tôi gặp cô, cô có gì muốn nói sao?”
Từ Mông Mông nhìn Ninh Trạch Huy không nói yêu cầu với cô, cũng thở phào nhẹ nhõm, áp lực giảm bớt không ít, nhưng lại thêm phần khẩn trương.
Cô cũng ngồi xuống, hít sâu một hơi, sẵn tiện sắp xếp suy nghĩ của mình một lượt, sau đó bắt đầu giải thích, “Tôi tới đây là có thiện ý, có thể anh không biết, tôi là phóng viên báo XX Tài Kinh, hai ngày nay thấy được cảnh ngộ của QUEEN, còn bởi vì chồng tôi là Lê Diệu, em trai của Lê Dạ, hiện tại đang làm ở phòng thí nghiệm kiểm trắc, mặc dù không phải anh ấy làm kiểm tra của lần này, nhưng ảnh phát hiện vài điểm đáng ngờ, mặc dù chúng tôi và Lê Dạ có ngăn cách, nhưng vẫn là anh em ruột, Tần Liệt Dương cũng từng ở nhà chúng tôi hai năm, cũng xem như là người thân, chúng tôi đã bàn bạc với nhau cảm thấy nên giúp đỡ.”
Ninh Trạch Huy sắp bị ả làm mắc ói gần chết, lúc ấy ở bệnh viện, gã đã gặp được bộ mặt thật xấu xa của hai vợ chồng này, bây giờ còn dám đến đây giả bộ làm người tốt.
Có điều Ninh Trạch Huy ở thương trường kiến thức rộng rãi, loại người nào mà chưa gặp qua, trên mặt không hề biểu lộ gì, chỉ xa cách mà lạnh nhạt hỏi, “Các người muốn giúp đỡ như thế nào?”
Từ Mông Mông trộm nhìn sắc mặt của gã, lập tức nói, “Tôi đã báo cáo với Chủ nhiệm kỳ báo kế tiếp, có thể làm một chuyên đề về Tần thị, đây là kế hoạch dự định của tôi, tôi sẽ xâm nhập nhà xưởng của QUEEN, nói về chi tiết từng khâu, thuận tiện miêu tả lịch sử nhân văn của QUEEN, kết hợp nói về phát triển công thương nghiệp của Trung Quốc để nhắc đến ý nghĩa trọng đại của QUEEN đối với công nghiệp sản xuất trang phục Trung Quốc, sau đó lại viết thêm về những án lệ về các nhà thương nghiệp đã chịu thiệt hại thế nào vì bị truyền thông vu khống, đương nhiên, cuối cùng là bài viết chuyên đề về Tần Liệt Dương.”
Nếu không phải là Từ Mông Mông, Ninh Trạch Huy không thể không nói, đây là một chuyên đề hoàn toàn ổn, không bàn về văn phong và chiều sâu, kết cấu bài viết này để cho nhà báo nào viết đều được.
Chỉ là đối với Tần thị mà nói lại quá quy củ, Từ Mông Mông vĩnh viễn không biết Tần Liệt Dương là một người có bao nhiêu điên cuồng, đối với hắn thì bệnh thần kinh là một lời khen, người đàn ông này vốn sẽ không cho phép có người ở trên đầu mình bay liệng, hắn cũng sẽ không dùng phương pháp ôn hòa để giải quyết vấn đề, lấy tư tưởng của Tần Liệt Dương là: Dựa vào cái gì người tựa như bão tố làm hại đến ta, rồi còn muốn ta trả lại mưa xuân.
Tần Liệt Dương là muốn làm lốc xoáy đó.
Vì vậy Từ Mông Mông thấy Ninh Trạch Huy có hứng thú, bộ dạng cô đang làm tôi cảm thấy có chút hứng thú đó.
Bối rối do mới bị người ta bắt gặp mình nhìn trộm tư liệu, cộng thêm diễn xuất của Ninh Trạch Huy, khiến cô bị áp lực đè nặng.
Từ Mông Mông cũng biết Tần thị không thiếu nhân tài, những thứ này có thể dễ dàng mua được, nhưng có một điểm, tin tức bên chỗ Lê Diệu bọn họ khẳng định không chiếm được.
Ả suy nghĩ một hồi, quyết định nên để lộ thêm một ít bài tẩy, “Lê Diệu làm việc ngay tại phòng thí nghiệm đó, anh phải biết là bên trong có nhiều thiếu sót lắm.”
Ninh Trạch Huy nhíu nhíu chân mày, rốt cuộc bộ dạng cũng có chút hứng thú, “Có thiếu sót gì?”
“Ví dụ như nhân phẩm người làm thí nghiệm.” Thời điểm Từ Mông Mông kêu Lê Diệu đẩy việc này đi, đã nghĩ đến chỗ này, phòng làm việc của Lê Diệu có mấy chục người, bọn họ không phải đều là người chính trực, ít ra người tiếp nhận đơn hàng này danh tiếng không được tốt, nghe nói thường xuyên nhận hợp đồng riêng, danh tiếng cũng bình thường, còn từng xảy ra chuyện.
Ninh Trạch Huy hiểu ngay, nhưng vẫn biểu hiện không coi trọng cái này, “Quá mông lung rồi, cô nên hiểu chúng tôi không thể lấy thứ chỉ mang tính khả năng đi tố cáo người ta, chuyện này do người khác làm sai.”
Từ Mông Mông lập tức bổ sung, hi vọng khiến Ninh Trạch Huy có hứng thú thật sự, “Nếu như người đó đã đụng tay vào kết quả kiểm tra thì sao đây.
Đã có tiền sử, chẳng qua bên trên có người bao che, vì vậy chưa bị khai trừ.
Có điều chuyện này người trong phòng thí nghiệm đều biết.”
Ninh Trạch Huy nghe đến đó mới thật sự nghiêm túc.
Bọn họ cũng nghi ngờ chính là điểm này, có người làm nhiễm bẩn vật phẩm trong quá trình kiểm tra, nhưng Báo Đô Thị không chịu cung cấp thông tin người làm kiểm tra và vật phẩm, bọn họ không có biện pháp chứng minh, bởi vậy mới phải sử dụng mánh khóe.
Nếu có thể chứng mình chuyện này có khả năng tồn tại, như vậy bọn hắn không chỉ lật lại bản án đơn giản vậy nữa.
“Nói một chút về sự kiện kia nghe thử.” Ninh Trạch Huy dứt khoát nói.bg-ssp-{height:px}
“Cũng là kiểm trắc y phục, đối thủ cạnh tranh đưa tới, người đó trực tiếp yêu cầu xử lý, kết quả kiểm tra cũng là Aldehyde vượt tiêu chuẩn.
Chỉ là lúc người đó động tay vào kết quả thí nghiệm bị người khác thấy được, phần báo cáo này cũng không được đưa ra, người đó đã nhận cảnh cáo nghiêm trọng.” Từ Mông Mông nhẹ nhàng thở ra, cảm giác rốt cuộc mình đã làm Ninh Trạch Huy động lòng, lập tức lời ít ý nhiều nói, “Đương nhiên, nếu cần thiết thì chuyện này có thể viết thành một bài dài một ngàn ba trăm chữ, miêu tả không rõ chi tiết.”
Ngón tay Ninh Trạch Huy gõ gõ lên bàn, sau đó hỏi, “Các người muốn được lợi ích gì? Bài báo đã viết xong chưa?”
Từ Mông Mông nghĩ là gã động tâm, rốt cuộc yên lòng, “Viết rồi, đang ở chỗ của tôi.
Đều là thân thích dễ bàn điều kiện, các người cho cái giá đi.”
Ninh Trạch Huy nếu đã đến, tất nhiên có chuẩn bị, tươi cười nói, “Tôi không phải người thích cò kè trả giá, vầy đi, số dư ngôi nhà các người đang ở thế nào?”
Cái này đương nhiên là để Từ Mông Mông phấn khởi thôi, trên mặt cô lập tức lóe lên nụ cười rạng rỡ, tất nhiên cô kiềm chế ngay sau đó, rõ ràng ả còn có yêu cầu khác, “Giá này đương nhiên là tốt, có điều tôi có một ý tưởng khác đôi bên cùng có lợi.
Trong tay Tần thị chỉ có một quyển tạp chí thời trang là không đủ đâu, anh cũng thấy đó, thời điểm quan trọng thì truyền thông tin tức có tác dụng không kém.
Anh cảm thấy, thăng chức cho tôi thì thế nào?”
Đây quả nhiên là yêu cầu thông minh.
Ninh Trạch Huy cảm thấy gặp Từ Mông Mông nhiều lần như vậy, duy nhất lần này được xem như hồi phục xinh đẹp, những cái khác đều là đồ bỏ.
Gã cười nói, “Cho tôi nửa giờ, tôi cần cân nhắc, cũng tới giờ ăn tối rồi, tôi nói thư ký đặt đồ ăn cho cô, cô Từ có thể dùng cơm trước.”
Từ Mông Mông chỉ cho rằng gã muốn đi bàn bạc với Tần Liệt Dương, tự nhiên sẽ không từ chối, vui vẻ đồng ý.
Ninh Trạch Huy quen thuộc tiến vào phòng làm việc của Tần Liệt Dương, “Thật sự đem lại chuyện tốt.
Chuyện này không liên quan tới ả, chỉ chơi trò ném đá giấu tay.
Có điều chắc chắn sẽ không khai ra Lê Diệu, ả còn chưa ngu đến mức đó.
Muốn cho ả khai ra rất khó, chi bằng thực hiện phương án hai đi.”
Tần Liệt Dương và Ninh Trạch Huy đã sớm có chuẩn bị, căn phòng đó có CCTV đấy, lúc này Tần Liệt Dương đã sai một chàng kỹ thuật viên cắt ghép đoạn nói chuyện với Từ Mông Mông, sau đó mới nói, “Lúc đầu vốn không trông mong bọn họ thừa nhận, xem ra Lê Diệu vẫn không chút tiến bộ, có chút bản lĩnh đó cũng dám làm chuyện vu hãm.
Vài đoạn thế này đủ rồi.” Hắn bảo anh chàng kỹ thuật viên gửi nội dung đoạn video đó tới điện thoại của hắn, sau đó nói, “Tôi đã gửi WeChat cho Giám đốc của bên kia, gửi đoạn video đó qua là đủ, còn ai là người thật sự nhúng tay vào trong công ty của lão, lão phải giao câu trả lời cho chúng ta thôi.”
Ninh Trạch Huy tất nhiên cùng suy nghĩ, “Còn Từ Mông Mông làm sao giờ?”
Tần Liệt Dương nói, “Cứ nói chúng ta đáp ứng ả ta, giao chút tiền đặt cọc cho ả, đưa chi phiếu không thể chuyển khoản, có điều muốn lên chuyên đề nhanh nhất, kêu ả nội trong đêm nay phải đăng được bài một ngàn ba trăm chữ đó lên, sau đó dẫn ả đi nhà xưởng, để ả thực hiện phỏng vấn tại chỗ, thu hút hết sự chú ý của ả là được, nhiệt tình chút.”
Rạng sáng hôm sau Tần Phù không kiềm được chạy xe ra sạp báo, hôm qua phương án kế hoạch gì đó cậu nghe không rõ ràng đã bị mời ra, nhưng cậu thật sự thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc anh cậu đã viết cái gì trên nhiều trang đầu các tờ báo đó.
Làm thế nào mới có thể hành văn tiêu chuẩn nhất để miêu tả nguyện vọng của bọn họ, phẫn nộ của bọn họ, và sẵn tiện đánh trả đây.
Tần Phù lúc này đã không cần Đường Đỉnh Hân nói, hôm qua trong phòng tự cậu suy nghĩ thật lâu, nếu là cậu gặp tình huống thế này sẽ có hành động gì.
Nói cho cùng cậu không phải người phô trương như anh cậu, bản tính của cậu khiến cậu làm người khá yên tĩnh, mặc dù biết rõ cần khoa trương một chút mới thu hút ánh mắt người khác, nhưng cậu làm không được, cậu nghĩ tối đa chỉ là chữ oan, cũng không xem là công bằng, tối thiểu nếu có thể lên bảy tám trang đầu báo chí mà nói, chắc chắn sẽ có người nhìn xem là oan gì, nhưng có vẻ yếu thế.
Vì vậy tối hôm qua cậu không ngủ được, nửa đêm còn không ngừng trở mình, khiến Đường Đỉnh Hân bực bội, than phiền cậu rất nhiều lần, về sau không còn cách nào khác nên thật hiếm thấy đã đồng ý cho cậu ra ngoài ngủ.
Lúc Tần Phù ra khỏi nhà còn chưa tới sáu giờ sáng, vào giờ này sạp báo còn chưa mở cửa đấy, cậu lái xe đi vòng vòng trong thành phố, vừa nhìn bốn phía.
Chờ đến sáu giờ, trời đã sáng, cậu mới nhìn thấy một sạp báo kế bên trạm xe buýt mở hàng, cậu kiếm chỗ đậu xe rồi đi bộ qua, chỗ sạp báo đã bu đầy các ông các bà đi tập thể dục.
Cậu chen vào nhìn, giỏi thật, tổng cộng gần mười tờ báo địa phương, ngoại trừ trang đầu Báo Đô Thị dùng màu đỏ viết tiêu đề ‘Đã ngày thứ ba, vì sao QUEEN còn chậm chạp chưa nhận lỗi, cái gì đã cho họ tự tin đó’, chín tờ báo còn lại đều sử dụng nền trắng.
Trên nền trắng trơn, phần đầu đề in một bản đồ màu đỏ, nhìn muốn đau mắt người đọc.
Cậu vươn tay rút ra một tờ, kết quả phát hiện trang đầu nền trắng, in mấy hàng chữ đen ――
“Tôi là QUEEN,
Chúng tôi dùng thời gian ba mươi năm để khiến QUEEN trở thành nhãn hiệu xa xỉ phẩm duy nhất của Trung Quốc nổi tiếng trên thị trường quốc tế, tâm huyết của chúng tôi không chấp nhận bất kỳ phỉ báng nào không liên hệ không ra mặt không giải quyết.
Tại đây chúng tôi xin thề,
Tất cả sản phẩm của chúng tôi đều đúng tiêu chuẩn,
Chúng tôi chân thành xin mời tất cả các khách hàng từng mua sản phẩm của QUEEN làm kiểm tra miễn phí.
Chúng tôi không cách nào để liều mạng với một tờ báo,
Nhưng chúng tôi có thể vỗ ngực nói không hề có lỗi với bất kỳ khách hàng nào của mình,
Chúng tôi chờ mọi người, các Thượng Đế.
Xin mọi người dùng tiếng nói của mình giúp chúng tôi để nói với kẻ phỉ báng rằng: Ngươi thật vô sỉ!”
Đương nhiên, ở dưới cùng là tóm tắt trọng điểm, còn có một tiêu đề tin tức rất bắt mắt, “Mười ba công ty thứ ba làm kiểm trắc sản phẩm của QUEEN hoàn toàn hợp cách, có nghi vấn với công ty Hóa chất Á Uy.”.