Ninh Trạch Huy nhìn cái mặt cười tít mắt của Trác Á Minh, cảm thấy lửa trong lòng phựt cháy.
Trước kia gã thấy tên khốn này mặt mày nghiêm trang, mà bên trong thì nhiệt tình nóng bỏng, thật là một bạn giường hiếm có.
Chỉ cần nghĩ đến gương mặt nghiêm túc của y thôi, có khi dù là lúc nào hay ở đâu gã cũng có thể yy ngay được, cảm giác này thật sự là kích thích hơn cả yêu đương vụng trộm, hấp dẫn gã tới mức muốn dừng mà không được.
Còn hiện giờ, Ninh Trạch Huy sâu sắc cảm nhận tên khốn này đích thị là sói đội lốt cừu.
Thật sự là BOY tâm cơ, từ đầu đã có động cơ bất lương với gã, không muốn làm thụ cái gì, hai người đều là xử nam phân chia trên dưới làm gì, tất cả đều cam tâm tình nguyện con khỉ ấy, toàn là lừa đảo.
Hôm qua gã có cam tâm tình nguyện sao? Y lại hỏi mơ hồ như vậy, gã nghe không rõ, lúc đó ừ không phải là trả lời vấn đề đó, tên khốn kia không cho gã thời gian để nói thêm chữ nào, đã trực tiếp làm gã.
Còn không phải cố ý sao?
Chưa hết, Trác Á Minh còn đăng story trên WeChat, còn làm bộ vừa mệt vừa đói.
Hôm qua gã vừa tới nơi lập tức bị kéo vào phòng, khí lực đó rõ ràng là ăn no căng bụng luôn rồi chứ đói đói cái gì? Rõ ràng là cái bẫy mà! Nhất định là dụ gã tới để ăn sạch sẽ.
Nghĩ tới những điều này, Ninh Trạch Huy phải nói là tức muốn ói máu, tự cảm thấy bản thân tệ gì cũng tiến vào xã hội bảy tám năm rồi, đi theo Tần Liệt Dương đã chứng kiến không ít các kiểu việc lớn việc nhỏ, sao lại bị tên Trác Á Minh lừa đến mức này.
Lại nói thì chuyện giường chiếu ngày hôm qua rất hài hòa, cuối cùng còn rất thoải mái, dù sao gã cũng ở dưới, nhìn bộ dạng theo đuổi ân cần của Trác Á Minh, tên kia rõ ràng là muốn giữ vững thành quả chiến đấu, xem ra y sẽ không chịu để gã đè xuống đâu? Sắc mặt tất nhiên là không tốt.
Hét xong chữ cút kia, Ninh Trạch Huy đi thẳng vào phòng, sẵn tiện nói với Trác Á Minh, “Để chìa khóa lên tủ giày, anh có thể đi!”
Trác Á Minh cũng biết hôm qua mình có hơi sai.
Y bình thường làm người cũng rất là kiêu ngạo, vì tránh bị quấy rầy, quanh năm luôn làm ra vẻ tính tình lãnh đạm.
Kết quả lại gặp phải hoa hồ điệp Ninh Trạch Huy, lần đầu tiên nhìn thấy gã ở quầy tiếp tân trêu chọc y tá, y đã biết gã nhất định là gay, có điều tên này rõ ràng đã bị sự ngụy trang của y lừa gạt, radar không phát huy tác dụng, từ đầu đến cuối không liếc nhìn y lấy một lần.
Có điều cũng tiện cho y nhìn thoải mái, tên này dựa người lên quầy, góc nghiêng đẹp mê người, y đứng đó nhìn sang đôi mắt hoa đào như có sao sáng lấp lánh vậy, tất nhiên càng hấp dẫn hơn đôi mắt ấy chính là dáng người, bởi vì dáng đứng đó nhìn thấy lưng của gã thẳng tắp, từ xương cổ kéo dài đến hết thắt lưng, hình thành một đường cong vô cùng hoàn mỹ, tiếp đó là bờ mông rất cong, khiến cho y có xúc động muốn tiến lên vỗ thử một cái xem cảm giác thế nào.
Y khẳng định, cảm giác đó nhất định rất phê.
Sau khi nhìn hết toàn cảnh, trong nội tâm của y đã quyết định đưa gã vào danh sách cần lui tới.
Về mặt này thì y là cao thủ rồi, chỉ có y không muốn, không có chuyện y không câu được, chỉ cần vài ánh mắt qua lại, Ninh Trạch Huy đã nhanh chóng mắc câu, nhưng vấn đề đối phương là số .
Nếu là người khác, không được thì thôi, dù sao những chuyện thế này phải cần hai bên tình nguyện.
Trong giới đồng tính thụ rất nhiều, cần gì phải vì chuyện này lãng phí thời gian? Nhưng y lại không thể chối bỏ việc y khá thích hoa hồ điệp này, kiềm lại tính tình cọ xát với gã nửa tháng, kết quả ngoại trừ hôn vài cái sờ vài cái ra thì không tiến triển gì thêm, hơn nữa hình như Ninh Trạch Huy không còn theo đuổi nhiệt tình như trước, Trác Á Minh cảm giác thấy nguy cơ, cho nên hôm qua tiến hành kế hoạch, chiếm được tiện nghi.
Hoàn cảnh hiện giờ y đã dự đoán trước, đàn ông mà? Chiếm được tiện nghi rồi thì nên nhún nhường xíu.
Trác Á Minh chỉ xem lời Ninh Trạch Huy như gió thoảng bên tai, cái gì mà giao chìa khóa ra chứ, y bỏ luôn vào túi quần, sau đó đi vào phòng Ninh Trạch Huy.
Ninh Trạch Huy vừa cởi âu phục ra, thấy y đi vào tức không chỗ phát, “Sao hả, còn muốn chiệm tiện nghi nữa, tôi cho anh biết, không có cửa đâu, ông đây chính là… là…” Gã thật sự đã tức đến mức không còn biết lời nào nên nói, “Cho dù tiện nghi ai cũng không tiện nghi cho anh!”
Làm gì có ai chấp nhận chuyện người của mình bị chiếm tiện nghi, Trác Á Minh trả lại gã một câu, “Anh chỉ một đêm đã biến thành số , xem ra kỹ thuật của tôi tối hôm qua rất tốt.”
Ninh Trạch Huy tức muốn tắt thở, đóng cửa cái rầm.
Tiếng đóng cửa đó khiến Trác Á Minh giật mình.
Y thở dài, đi vào bếp bưng ra tô cháo đã nấu sẵn, đã hơn mười phút mà người bên trong vẫn chưa muốn đi ra, đành tiến lên gõ cửa, “Ra đây đi, tôi không ở lâu đâu, đợi anh ăn cơm thoa thuốc xong tôi sẽ đi.
Anh mà không chịu ra tôi sẽ không đi.
Dù sao buổi tối anh cũng phải đi nhà vệ sinh đấy, tôi nhớ phòng của anh không có nhà vệ sinh, đến lúc đó đi ra cũng phải gặp tôi thôi.”
Câu này quả thật bắt trúng tử huyệt của Ninh Trạch Huy, gã biết mình là người yêu sạch sẽ, chỉ còn cách mở cửa.
Mặc áo thun quần thể thao đi ra, hôm qua Trác Á Minh giày vò người ta hơi lố, y là bác sĩ đó, chỉ cần liếc sơ đường cong dọc theo cơ bắp của Ninh Trạch Huy y đã có thể nhớ lại chi tiết cơ thể đặc biệt của gã, có chút mất khống chế, sau khi nhìn một lần thì cố ép bản thân dời mắt đi chỗ khác, “Ăn trước đi.”
Ninh Trạch Huy nhìn những thứ trên bàn, giỏi lắm, bốn mặn một canh thêm một tô cháo đặc, nếu là trước bảy giờ tối hôm qua thì gã nhất định hưng phấn đến ngất, phải nhớ là hơn hai tháng nay gã đi theo hầu hạ Trác Á Minh rất chu đáo, tên kia lại chưa từng chủ động quan tâm gã.
Nhưng bây giờ nghĩ lại cái này phải dùng mông đánh đổi thì chẳng còn tí vui vẻ nào, coi như nể mặt y gật đầu, “Anh đi đi, tôi sẽ ăn.”
Trác Á Minh vẫn tốt tính nói, “Tôi giúp anh bôi thuốc, hôm qua tuy đã bôi trơn đầy đủ, nhưng cũng bị trầy sướt, tối hôm qua tôi đã thoa thuốc cho anh, đáng lẽ buổi sáng phải thoa thêm lần nữa nhưng anh đi mất tiêu.
Tôi đoán cả ngày hôm nay anh đều ở công ty, không đi bệnh viện.” Với tính cách của Ninh Trạch Huy gã tuyệt đối sẽ không đến bệnh viện cho người ta xem cúc hoa của mình đâu, “Hôm nay thuốc này nhất định phải thoa, để lâu không chữa trị có khả năng sẽ bị trĩ đó.”
Danh từ kia thiếu điều khiến Ninh Trạch Huy nhảy dựng lên, coi như gã là số gã cũng tuyệt đối không muốn bị trĩ.
Chưa kể, từ lúc hai chữ kia từ miệng Trác Á Minh phát ra, gã lập tức cảm thấy đau đớn lúc đi lên nhà lại bắt đầu, gã phất tay, “Thuốc anh để lại, tôi tự mình thoa.”
Trác Á Minh mới khuyên gã, “Anh không nhìn thấy tự mình thoa không tới đâu, tôi bảo đảm chỉ bôi thuốc không làm gì khác.
Tôi chỉ vì tốt cho anh thôi.”
Đêm qua Ninh Trạch Huy thật uất ức, vừa nghe y nói xong lập tức đáp lại, “Anh còn có uy tín sao? Thoa không tốt cũng không cần anh quan tâm, bị trĩ cũng không cần anh quan tâm.”
Ninh Trạch Huy đang cho rằng có thể đuổi người đi được rồi, không ngờ khiến Trác Á Minh nổi lửa trong lòng, y cảm thấy tên này dầu muối không ăn, không thèm tranh cãi với gã nữa, chuyện này gã không chịu hiểu, trực tiếp bước thẳng tới.
Ninh Trạch Huy chỉ cảm thấy y đột nhiên tiến sát tới bên cạnh, một chữ cũng không nói, cả người gã bị người ta nhấc bổng lên.
Trác Á Minh dứt khoác khiêng người kia lên vai, mặc kệ cho Ninh Trạch Huy ở trên vai y la hét các kiểu nếu y dám đụng vào gã, gã giết chết y.
Vừa vào phòng thì ném người lên giường.
Có lẽ bị đau do té lên giường, Ninh Trạch Huy buồn bực chửi thầm, “Đcm!” Đang tính đứng dậy cãi nhau với Trác Á Minh, có điều Trác Á Minh không cho gã cơ hội, đè Ninh Trạch Huy nằm sấp lên đùi y.
Ninh Trạch Huy cảm giác lưng bị đè xuống, muốn trở mình cũng không thể, sau đó cảm thấy mông mình mát lạnh, quần bị tuột mất.
Gã không ngờ Trác Á Minh lại khỏe như vậy, máu nóng nổi lên, quẫy đạp không cho y bắt đầu, nhưng đừng quên Trác Á Minh là bác sĩ phẫu thuật đó, động tác cực kỳ nhanh gọn chuẩn xác, Ninh Trạch Huy chỉ cảm giác được mông mình bị đè xuống, đồng thời nghe thấy Trác Á Minh hết hồn nói, “Sao nặng như vậy, tối qua đèn không đủ sáng, không thấy được rõ ràng.
Trời ạ!”
Khi Ninh Trạch Huy nghe được câu này lập tức yên tĩnh lại, vừa nghe tiếng trời ạ kia, Ninh Trạch Huy giống như bị điện giật, gã sợ.
Hiểu biết thường thức của gã chỉ ở trên phương diện công việc, chưa kể trước giờ chỉ làm nên gã cũng không rành về mấy chuyện này.
Lúc này cũng bất chấp xấu hổ, gã lắp bắp hỏi, “Thế nào rồi?”
Trác Á Minh nhìn kỹ một chút, thật ra chỉ sưng nhẹ thôi, không có gì nặng, bôi chút thuốc là ổn rồi, nhưng mở miệng lại phóng đại lên, “Trời ơi, cái này phải dưỡng cho cẩn thận, hai ngày tới tôi sẽ tới chăm sóc cho anh, bên trong phải thoa thuốc, anh không tự làm được đâu, đừng để nó nặng hơn.
Trời ạ.” Y lại thêm một câu, “Sắp tới không nên vận động mạnh, với lại ăn đồ ăn thanh đạm chút.”
Sau khi thoa thuốc xong, Ninh Trạch Huy bị y hù tới mức không dám nhúc nhích, chỉ cử động nhẹ cũng cảm thấy chỗ kia không được dễ chịu, cũng may gã vẫn có tinh thần cảnh giác, gã nằm đó trừng mắt Trác Á Minh, “Anh không lừa tôi chứ!”
Trác Á Minh vô cùng thành thật trả lời, “Bệnh viện khoa trực tràng, tìm đại bất kỳ bác sĩ nào giúp anh kiểm tra đều được, có muốn tôi đưa anh đi không? Chúng ta đi bệnh viện, tôi còn có thể giới thiệu bác sĩ quen biết cho anh.”
Nếu gã chịu đi đã không chịu đựng tới bây giờ, chuyện này Trác Á Minh bắt bài vô cùng chuẩn luôn!
Quả nhiên, Ninh Trạch Huy hầm hừ nói, “Rành như vậy, anh thường xuyên làm chuyện này chứ gì.
Mỗi ngày đều ra vẻ cao thủ tình trường, không phải làm bộ đi! Anh lên cơn hay sao mà có thể làm con nhà người ta thê thảm tới mức này hả, là muốn ăn đòn hay sao? Ông đây tung hoành tình trường bao nhiêu năm chưa bao giờ làm ai bị thương hết!” Nói đến đây gã thấy chỗ đó lành lạnh, cảm giác vừa đau vừa lạnh thế này khó chịu muốn chết, “Anh thoa cái gì cho tôi? Sao lại lạnh như vậy?”
Trác Á Minh nhìn bao bì thuốc trên tay, “A, thành phần có chứa bạc hà, anh kiên nhẫn một chút.
Đúng rồi,” Trác Á Minh rất nghiêm chỉnh nói, “Anh bị thương nặng như vậy, lần sau anh ở trên đi, tôi nằm ngửa chờ anh.”
Sao đột ngột lại nói cái này? Ninh Trạch Huy ngây người mất một lúc, gã cho rằng Trác Á Minh bẫy mình như vậy là có ý định đè mình suốt đời.
Ý y là còn có thể phản công?
Không chờ gã suy nghĩ xong, Trác Á Minh đã lên tiếng, “Không muốn thì thôi, hai chúng ta có thể coi như ở chung một thời gian, chuyện lần này tôi có lỗi với anh, cứ y theo lối sống không hợp thì chia tay trong hòa bình, tôi chăm sóc đến lúc anh khỏe lại, cũng có thể bồi thường tinh thần, anh muốn thế nào?”
Muốn thế nào?! Ông đây thiếu tiền sao? Ông đây là chịu thiệt muốn đòi lại vốn lẫn lãi! Ninh Trạch Huy lập tức nói, “Không được, anh cứ đợi không bước xuống giường được đi.”
Trác Á Minh xoay lưng về phía Ninh Trạch Huy, khóe miệng khẽ cong lên, tên này thật dễ dụ, bình tĩnh trả lời, “Được.”
Tần Liệt Dương nói lái xe về nhà chính một chuyến.
Lê Dạ ở nhà Tam Đại Gia, hắn không thể đi tay không đến.
bg-ssp-{height:px}
Mấy thứ thuốc bổ này kia hắn không có nghiên cứu qua, bây giờ muốn mua cũng không biết nên mua cái gì, nếu ban đầu có dự định muốn đi thì có thể nói thư ký chuẩn bị trước, giờ đột ngột quyết định thế này chỉ có thể về nhà lấy của ông già.
Chỗ ba hắn có rất nhiều thuốc bổ, ba hắn thường xuyên bồi bổ thân thể nên lúc nào cũng mua sẵn khá nhiều, chưa kể được người khác tặng cho, toàn là đồ tốt, nếu hắn nhớ không lầm thì có riêng một phòng chuyên để thuốc bổ.
Nhà mấy cậu cũng không thiếu nên hàng năm mẹ hắn đều gửi một ít cho dì cả.
Vừa vào nhà trùng hợp gặp ba hắn đang phơi nắng trong sân, có lẽ rất hiếm khi thấy hắn về nhà trong thời gian làm việc, chào hắn xong mới hỏi, “Có chuyện gì hay sao mà về nhà vào giờ này?”
Tần Liệt Dương sau khi trả lời, “Con về lấy thuốc bổ của ba.” Người không còn thấy bóng dáng đâu.
Nhà họ Tần thật sự không cần thiết đi tặng quà cho ai! Nếu muốn tặng thật thì thuốc bổ cũng không thích hợp cho lắm, mấy cái này chỉ thích hợp tặng cho bạn bè người thân.
Tần Chấn suy nghĩ một hồi, cảm thấy bên cạnh Tần Liệt Dương không có ai như vậy, mới sai người làm, “Đi xem xem.”
Tần Liệt Dương muốn lấy đồ, tất nhiên không cần hắn đích thân làm.
Hắn đứng trong phòng mở sổ ghi chép ra coi, lướt nhìn danh mục, nhân sâm lộc nhung linh chi đều là đồ tốt, bình thường dùng cũng không sao.
Nghĩ thêm một hồi, chú Lục là máy nhả khói, chắc hẳn phổi không được khỏe, “Tổ yến năm hộp.” Tam Đại Gia chân không tốt, năm ấy ba của hắn gặp chuyện không may, trong nhà đã tốn số tiền lớn mua cao hổ cốt về ngâm rượu, “Rượu cao hổ cốt lấy một bình.”
Lại chọn thêm vài thứ linh tinh, vừa xong quay lại thấy Tần Chấn.
Tuy trong nhà có tiền, nhưng Tần Liệt Dương giống như dọn sạch đồ trong nhà cũng có chút xấu hổ, hắn lúng túng cười, “Ba.”
Tần Chấn lập tức hỏi, “Những cái này lấy cho ai?”
Tần Liệt Dương không giấu giếm, “Lê Dạ đi Nam Thành vẽ thực địa, gần đây đều ở trong nhà của Tam Đại Gia và chú Lục.” Trước giờ ba hắn luôn yên tâm về hắn, từ ngày Lê Dạ gọi điện thoại tới, sau khi nói cho hắn tự mình xử lý, chưa từng hỏi một câu nào.
Cho nên dù Tần Liệt Dương cho rằng chuyện của hắn và Lê Dạ không có gì cần giấu, lại chưa có cơ hội đem chuyện của Lê Dạ kể cho ba hắn.
E là đối với Tần Chấn trong mười mấy năm nay, đây là lần thứ hai nghe đến cái tên này.
Làm người kinh doanh đã vài chục năm, trí nhớ luôn rất tốt.
Ông liên tưởng một hồi, nhớ đến chuyện xảy ra khoảng ba tháng trước, “Tình trạng cậu ta hiện giờ thế nào? Không phải nói rất nặng à, sao bây giờ lại đang đi vẽ thực địa? Cậu ta học mỹ thuật?”
“Đã sớm ổn định, hiện tại có thể cử động nhẹ, có điều không duy trì lâu được.
Trước kia anh ấy chạy xe tải, trong nhà làm gì có tiền mà học mỹ thuật.
Là con cảm thấy anh ấy cứ như vậy không tốt, chưa kể tay chân đều bị gãy, về sau có phục hồi cũng không thể quay lại nghề cũ, khi còn nhỏ anh ấy từng luyện quốc họa, con nhờ người quen giúp anh ấy đi học, vài ngày nữa sẽ đưa ảnh đi học sơn mài.”
Tần Chấn nhanh chóng bắt được trọng điểm, “Hai người thường xuyên liên hệ?”
“Ảnh đang ở chung nhà với con.” Tần Liệt Dương cũng chưa mặt dày đến nỗi nói ra chuyện hai người còn ngủ trên cùng một giường, dù sao chuyện này nên làm tốt chuẩn bị trước, hiện tại thật ra là cơ hội tốt, “Anh ấy không có chỗ ở, tiền kiếm được toàn bộ đưa cho em trai đi học, học đến tiến sĩ.
Chuyện lần này xảy ra cũng do tên xấu xa Lê Diệu, anh ấy cố gắng kiếm tiền gom được sáu trăm ngàn giúp em trai mua nhà trả góp để kết hôn.
Ba nói xem có phải rất đáng thương không, anh ấy ba mươi rồi, ngay cả người yêu cũng chưa từng có.
Ai ngờ khi xảy ra tai nạn, em trai ảnh sợ tốn tiền, nên nghĩ đưa ảnh ra viện, muốn ảnh về nhà chờ chết.
Anh ấy không thể nào theo em trai về được.”
Càng là người thành công thường càng là người có tu dưỡng, đối với gia đình, đối với cha mẹ vợ con, đối với bạn bè lại càng quý trọng.
Tần Chấn vừa nghe kể xong liền cau mày, ông còn nhớ mang máng về Lê Diệu, đó là đứa nhỏ vừa cao vừa xinh vừa sáng sủa.
Nghe nói bọn họ đến còn đặc biệt từ thị trấn chạy về.
Ông nhớ từng nghe hàng xóm nói, đứa nhỏ này học rất giỏi, năm nào cũng đứng nhất, sau này nhất định tương lai xán lạn.
Vì vậy khi đứa nhỏ đó tìm ông nói chuyện, “Chú, thật ra cháu không nên đề cập tới chuyện này, anh cháu là người thật thà, lúc ảnh để Tần Liệt Dương ở lại nhà của chúng cháu không hề có ý đồ gì đâu, cho nên ngài cho tiền ảnh mới không cần.
Nhưng làm em trai, cháu thật lòng rất thương ảnh.
Cháu hiện giờ đã học lớp , sắp tới khai giảng là cháu lên lớp , nhà chúng cháu ngài cũng thấy rồi, ba mẹ qua đời phải bồi thường rất nhiều tiền, anh trai cháu mười lăm tuổi đã bỏ học đi kiếm tiền nuôi cháu ăn học, những năm đó sống rất cực khổ, thịt không dám ăn, mặc toàn đồ cũ cháu bỏ đi, về sau lên trung học, đại học còn cần nhiều tiền hơn nữa, chưa kể anh trai cháu học cũng rất giỏi, cứ hoang phí vậy thật đáng tiếc, cháu không đành lòng.
Ngài có ghi trên tờ rơi tiền thưởng là hai trăm ngàn, có thể cho cháu không? Cháu biết làm vậy là không đúng, nhưng cháu thật sự không muốn nhìn anh cháu cực khổ, có tiền rồi thì ít nhất chúng cháu có thể đi học, không cần mỗi ngày đều phải lo cái ăn cái mặc.”
Ông cũng làm cha, chưa kể đây còn là em trai của người có ơn cưu mang con trai ông.
Lúc đó ông thấy rất thương tiếc, lập tức đồng ý đưa tiền, chẳng qua đứa nhỏ này còn nói, “Chỉ cần vậy là đủ, chúng cháu đã quen tiết kiệm, không tiêu xài bao nhiêu.
Nhưng ngài đừng nói gì với anh cháu, nếu ảnh biết nhất định sẽ trả lại, ảnh sẽ không nhận đâu.”
Thấy đứa nhỏ này nhân cách và học hành đều ưu tú, nghe nói chuyện có thể thấy gã nghe lời hiểu chuyện biết yêu thương anh trai, số tiền đó ông sai thư ký dẫn Lê Diệu lên trấn lập sổ tiết kiệm.
Ông luôn cho rằng từ đó hai anh em sẽ sống thoải mái hơn, dù hai trăm ngàn không nhiều lắm nhưng không hề ít.
Chưa bao giờ ông nghĩ sẽ có kết quả thế này.
“Vậy hai trăm ngàn đi đâu?” Tần Chấn không nhịn được thốt lên, “Sao có thể sống nghèo như vậy? Không lẽ đưa Lê Diệu rồi, gã không đưa cho anh trai đồng nào?”
Tần Liệt Dương luôn cho rằng người bí mật đưa tiền cho Lê Diệu là mẹ hắn, không ngờ lại là ba hắn.
Hắn trả lời, “Đưa, chỉ là lúc đưa cho Lê Dạ đã là một năm sau.
Lê Dạ lúc đó đã mười chín tuổi rồi, còn học hành gì nữa.
Lê Diệu khi đó chuẩn bị học lớp , tiền học phí và sinh hoạt phí năm sau ít nhất phải hơn mười ngàn, anh ấy nào dám xài tiền, ngoài ra, lúc đó nhà ở của ảnh gặp chuyện, bị người ta dở nhà phải dời đi nơi khác, rất cần tiền xoay xở, lúc ấy đã xài gần hết số tiền đó.”
Tần Liệt Dương muốn đi gặp Lê Dạ, tất nhiên không muốn dài dòng với ba hắn, chốt một câu, “Tên Lê Diệu kia chẳng phải thứ gì tốt, ba đã bị gạt, Lê Dạ cũng vậy.” Hắn muốn nói lúc ấy tại sao các người không nói với hắn một tiếng, có điều hắn cũng hiểu được không có khả năng, lúc đó hắn như phát điên lên, bị người ta cưỡng chế ép vào xe, sao có thể tâm bình khí hòa mà nói chuyện.
Thật ra ba tháng trước, hắn vẫn chưa thể bình tĩnh đối mặt.
Còn bây giờ đã tốt hơn nhiều, có lẽ do hắn và Lê Dạ đã ở bên nhau, trong lòng thoải mái hơn, gần đây nhớ lại rất nhiều chi tiết.
Ánh mắt không nỡ của Lê Dạ, cả đêm vỗ lưng hắn không ngừng nghỉ.
Lê Dạ cũng rất luyến tiếc hắn.
Lúc Lê Diệu tìm hắn để khoe khoang đã đặc biệt chọn ngay lúc hắn sắp phải đi, sắp bị đem đi nên hắn giận điên lên, lời nói của Lê Diệu không khác gì đổ dầu vào lửa, hắn không còn chút lý trí nào để đi tìm Lê Dạ hỏi sự thật, chưa kể ba mẹ hắn nhìn hắn giống như muốn chạy trốn, canh giữ chặt chẽ bên cạnh hắn không cho đi đâu.
Cũng may, hiện giờ tốt rồi.
Hắn nhận bao lớn bao nhỏ từ má Lưu, nhìn ba hắn rồi nói, “Tam Đại Gia và chú Lục năm đó rất chiếu cố con, sức khỏe của họ không tốt, con sẵn tiện đem theo ít thuốc bổ cho họ.
Ngày mai con về.”
Tần Chấn gật đầu, trong lòng rất đồng cảm với Lê Dạ, ngoài ra từ Lê Dạ lại nghĩ đến Tần Liệt Dương, Tần Phù là gần đây mới bắt đầu nghe lời, trước kia không có gì đặc biệt, giờ đây hai đứa mới có tiếng nói chung.
Ông phất tay, sau hỏi thêm, “Bên kia Lê Dạ thu xếp xong chưa? Ta cũng quen bậc thầy sơn mài, có thể giới thiệu cho.”
Thấy ba hắn đối xử tốt với Lê Dạ nên Tần Liệt Dương vui trong lòng, trong cái nhà này, ranh con Tần Phù không đáng nhắc tới, mẹ hắn thích hay không hắn cũng chả cần, chỉ có ý kiến của ba hắn mới khiến hắn coi trọng, bắt đầu thế này đã không tệ, hắn vẫy vậy tay, “Không cần.
Ông cậu nhỏ của Ninh Trạch Huy, Ninh Thành Sơn chắc ba còn nhớ, bậc thầy sơn mài, đã bàn bạc xong rồi, chờ đưa về sẽ bái làm thầy.”
Tần Chấn nghe xong cũng vui vẻ, hắn đã nói là Ninh Thành Sơn thì không cần ông nhiều lời nữa, Tần Liệt Dương cũng chính là đại diện cho nhà họ Tần, Ninh Thành Sơn nhất định sẽ đồng ý, huống hồ còn có quỷ tinh ranh Ninh Trạch Huy.
Tần Liệt Dương nhờ má Lưu phụ giúp cùng đem đồ đạc ra xe, sau khi sắp xếp ổn thỏa liền bắt đầu chạy xe đi Nam Thành.
Nhắm thời gian cũng phải mất năm sáu tiếng, sợ Lê Dạ không có chuẩn bị, Tần Liệt Dương gọi điện báo trước.
Bên chỗ Lê Dạ đang rất ồn ào, để Tần Liệt Dương nghe rõ, Lê Dạ cố gắng nói thật lớn, “Anh đang uống rượu mừng ở nhà người ta! Nhà Tứ Đại Gia trong thôn cưới dâu, rất náo nhiệt nè, trong thôn già trẻ lớn bé đều tới, mở tiệc tại nhà, Tam Đại Gia dẫn anh tới… Đốt pháo rồi!”
Tần Liệt Dương nhìn điện thoại thấy đang giữa trưa, hẳn là cô dâu mới vừa tới, tiếng đùng đoàng từ điện thoại vang lên làm đau lỗ tai, có điều không khiến người khác thấy phiền, Tần Liệt Dương cười nói, “Thật đáng hâm mộ, đợi trở về chúng ta động phòng đi!”
Hắn đã có ý này không phải ngày một ngày hai, hơn nữa hắn cũng không thể chậm hơn Ninh Trạch Huy được.
Lê Dạ nói, “Này, em ―― nói ―― gì, anh ―― nghe ―― không ―― rõ, anh ―― cúp ―― nha ――.”
Tần Liệt Dương: Cái này là học theo Tiểu Châu sao???.