Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

chương 82

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đã nói tới chuyện sống chết, vậy thì sẵn tiện giải quyết luôn vấn đề nhân luân thôi.

Tần Liệt Dương điều chỉnh cho ghế xe nằm ngửa ra, biến thành một cái giường lớn, dụ dỗ anh nằm xuống chung với hắn.

Buổi chiều đã từng làm một lần, Lê Dạ sao có thể không hiểu ý của hắn chứ, chắc chắn là muốn cái kia chứ còn gì.

Thật ra anh vẫn chưa quen chuyện này lắm, anh không giống người có tính tình bốc đồng như Tần Liệt Dương, là người quy củ đã quen, anh cảm thấy chuyện này nên làm ở trong phòng, đến cửa sổ cũng phải đóng mới thấy an tâm.

Cố ý từ chối, “Không phải muốn ngắm sao à?”

Tần Liệt Dương lập tức cho cửa trên trần xe mở hết mức, trời sao lấp lánh lập tức chiếu rọi xuống đầu Lê Dạ, hắn còn cầm thú mà nói, “Đúng, anh cứ nằm ngắm sao, để em làm là được rồi.”

Loại chuyện này chỉ cần một người làm là được hả? Chưa kể, mấy chuyện này có là thần tiên cũng không thể tập trung mà ngắm sao nổi.

Tần Liệt Dương khóa hết các cửa xe nên vô cùng yên tâm, trời mới biết hắn nghẹn từ trưa giờ rồi, bước chuẩn bị không làm dịu dàng như lúc chiều, muốn đem hết quần áo của Lê Dạ xé sạch, dự định nhào tới như lang như hổ.

Đáng tiếc hắn quên Lê Dạ là người cẩn thận, anh vẫn nhớ rõ bản thân còn cần quần áo để mặc về, lập tức đạp một cước ngăn lại Tần Liệt Dương, “Em tự cởi phần em, anh cởi phần anh.”

Xoạt một tiếng, áo thun lần quần short đã đi tong, Lê Dạ khóc không ra nước mắt nhìn Tần Liệt Dương, chất vấn, “Như vầy làm sao đi về?”

Tần Liệt Dương còn rất đương nhiên mà nói, “Không phải bảo anh đem theo đồ rồi sao?” nói xong trực tiếp đè lên người Lê Dạ, bắt đầu tiến công từ cổ của anh, cổ của anh là nơi mẫn cảm nhất, cho dù là lúc ngủ sâu nhất thì chỉ cần thổi một cái cũng đủ khiến anh xoay người.

Lê Dạ quả nhiên bị hắn trêu chọc đến bắt đầu thở dốc, “Nhưng… nhưng… chỉ mang theo một cái áo khoác.

Quần… quần thì sao?”

Khi nói tới vấn đề này, Tần Liệt Dương đang chậm rãi liếm mút cổ của Lê Dạ, trong đầu cũng nghĩ tới nhưng miệng không hề dừng lại, hắn vươn một tay ra sau lưng anh, vuốt ve làn da trơn mịn dọc theo sống lưng, tay kia cũng xấu xa di chuyển khắp cơ thể anh, vậy thì chút nữa tính, dù sao bây giờ cái quần cũng rách rồi.

Lần đầu tiên trong cuộc đời xử nam của Lê Dạ được phục vụ thế này, anh làm sao chịu nổi.

Hỏi xong câu đó thì đầu óc trống rỗng chẳng thể suy nghĩ được gì nữa, tất cả sự chú ý đều tập trung lên những nơi Tần Liệt Dương đi qua, trong miệng liên tục phát ra những chữ như “Đừng đừng đừng” hay “Đừng động chỗ đó”, còn có tiếng khuyên bảo của Tần Liệt Dương “Không động chỗ đó thì làm sao?”, “A!”

Tiếng “A!” kia là sau khi Tần Liệt Dương đi vào phát ra, tuy đã mở rộng đầy đủ nhưng cảm giác dị vật vẫn khiến Lê Dạ căng thẳng, chỉ có thể ngửa đầu ôm chặt Tần Liệt Dương, bầu trời đầy sao trên đầu anh, chỉ là anh thật sự không rãnh mà nhìn.

Một hồi sau, trên lưng Tần Liệt Dương đầy dấu cào của Lê Dạ ―― Hai ngày này ở nhà Tam Đại Gia, anh không có cắt móng tay, mỗi đường cào đều chảy máu.

Cả người Lê Dạ giống như bị hắn nghiền ép qua, có chút đau.

Có điều sau đó khi anh chú ý đến lưng của Tần Liệt Dương, cau mày nói, “Sao lại trầy nhiều thế này.”

Tần Liệt Dương rất thích cái cách anh lúc nào cũng để ý đến hắn, chưa kể hôm nay giấc mơ thành sự thật, trong lòng vui đến nở hoa, mặc kệ sau lưng có đau hay không, kéo người anh nói, “Đây không phải đêm đầu gặp đỏ sao? Coi như hai ta hành lễ xong.

Càng trọn vẹn!” Lê Dạ đạp hắn một cước.

Hai người ở trên xe giày vò thêm một hồi, nhưng không có làm gì, hồi chiều Lê Dạ đã tiết một lần, vừa rồi lại tiết một lần, sức khỏe của anh vừa hồi phục không bao lâu, dày vò như vậy làm sao chịu nổi, chẳng phải tương lai còn dài sao?

Chờ hai người dọn dẹp xong chuyện cái quần mới được quan tâm, giờ đã hơn nửa đêm rồi, là một thành phố hạng ba cũng không xem như quá phát triển thì làm gì có cửa hàng quần áo nào mở cửa hai mươi bốn tiếng một ngày? Hai người bất đắc dĩ, chỉ đành lén lút trở về Nam Trang.

Thời điểm rạng sáng, người trong thôn đa phần đều trong trạng thái ngủ say, Tần Liệt Dương để Lê Dạ ở trong xe, còn hắn thì chạy vào nhà lấy quần cho anh, cũng may phòng phía Đông vẫn im lìm, không có vẻ tỉnh lại, hắn và Lê Dạ lén lút mặc quần áo rồi vào nhà.

Trong phòng phía Đông, Tam Đại Gia hỏi chú Lục, “Sao trở về rồi, không phải nói ngủ không được nên đi dạo hả?”

Người càng già thì cảm giác càng giảm, chẳng hạn như chú Lục, tối khuya thường xuyên bị mất ngủ nên hay đi dạo vòng vòng trong thôn, Tam Đại Gia cũng quen rồi.

Cả người chú Lục đều là mùi thuốc lá, ngồi xuống giường cười nói, “Bọn Tiểu Lục về.

Thằng nhóc này so với tôi năm đó cũng không kém bao nhiêu, ông biết nó mới vừa làm gì không? Chạy vào phòng lấy quần áo của Lê Dạ, xong hai người mới vào phòng.

Trẻ tuổi chính là dư thừa tinh lực a.

Có chút thời gian cũng không chờ được.”

Câu này làm Tam Đại Gia không nhịn cười nổi, lão lớn hơn mấy tuổi, hồi còn trẻ luôn thấy mấy việc này rất mắc cỡ, bây giờ nhớ lại đều cảm thấy như chuyện cười, “Nói giống như ông chưa từng như vậy ấy, ông làm rách không biết bao nhiêu đồ của tôi? Phải vá chỗ này khâu chỗ kia, mỗi khi xuống đồng làm việc không biết là bị bao nhiêu người nhìn.”

Chú Lục nhớ lại cảnh Tam Đại Gia không mặc gì chờ ông trong rừng, vui vẻ nói, “Lúc đó ông bị muỗi đốt quá chừng.”

Tam Đại Gia nói ông, “Không phải ông nói muốn trả thù Tiểu Lục, khiến cho nó xấu hổ sao, thế nào lại chạy về?”

Chú Lục tức giận nói, “Tôi hiện giờ một đống tuổi rồi, mười mấy năm trước không so đo với nó, bây giờ còn tính toán gì nữa.

Chưa kể, tụi nhỏ chịu ở với mình tốt biết mấy, dọa tụi nó sợ quá chạy mất thì làm sao.”

Tam Đại Gia nhích vào trong, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, “Tôi đã nói giả bộ làm gì không biết, ông còn ráng nói mấy câu.

Được rồi, đi lên ngủ đi, tụi nó sáng sớm phải đi rồi.

Tôi hôm nay đã nhồi bột sẵn, đợi ngày mai làm bánh hành cho tụi nó ăn.”

Chú Lục thành thật bò lên giường, mấy người lớn tuổi đã thẹn thùng còn hay vu vơ, có điều vẫn đặt tay lên bụng Tam Đại Gia, sờ sờ nói, “Ai u, đã sờ mấy chục năm rồi vẫn còn tốt nhe.”

Tần Liệt Dương hôm nay đúng giờ phải trở về, chuyện của QUEEN và Báo Đô Thị XX vẫn chưa xong.

Hôm nay là đoạn quan trọng nhất, hôm qua đã công bố tin Lê Diệu bị bắt, nếu Báo Đô Thị có thành ý thì hôm nay bọn họ sẽ cho đăng thông báo sửa sai và xin lỗi, vậy thì chuyện này có thể kết thúc tốt đẹp ―― Có điều xem ra hiện tại chuyện đó không thể xảy ra, nguyên ngày lẫn đêm hôm qua luôn có người của bộ phận PR túc trực, chưa kể điện thoại của Ninh Trạch Huy luôn mở máy, Báo Đô Thị lại không hề có cuộc gọi tới, rõ ràng là không có thái độ muốn xin lỗi.

Ban đầu công ty hắn dự tính trang đầu của các tờ báo sẽ để trắng, chừa một ngày cơ hội cho Báo Đô Thị giải thích, nhưng chạng vạng hôm qua Tần Liệt Dương lâm thời đổi ý.

Tin tức là xem trọng hiệu quả thực tế, nếu là chuyên đề càng chú ý tính liên tục, chỉ cần một ngày không đăng tin liền hạ nhiệt, hắn quyết định bọn họ sẽ thừa thắng xông lên.

Cho nên hắn e là phải bận đến chạy vắt giò lên cổ, vì vậy phải đi sớm.

Tần Liệt Dương và Lê Dạ sau khi vào phòng, vô cùng mệt mỏi nên vừa leo lên giường là ngủ luôn.

Lê Dạ chú ý sạch sẽ, đi lấy chậu nước ấm về lau cho Tần Liệt Dương, sau đó đi tắm, bận rộn cả buổi.

Chờ Lê Dạ lên giường, Tần Liệt Dương quay qua ôm anh thì thầm, “Vợ thật là siêng năng.”

Trong đêm tối không nhìn được màu da, nhưng Lê Dạ cảm thấy mặt mình nóng lên, lại không muốn phản ứng với hắn, nhắm mắt ngủ.

Tần Liệt Dương mặc kệ, ngẩng đầu tìm đúng vị trí hôn một cái, xong cũng ngủ.

Chuông báo thức lúc : vang lên, hai người đồng thời tỉnh giấc, Tam Đại Gia đã nướng năm sáu cái bánh hành, bên cạnh còn có sẵn dưa muối thái mỏng trộn dầu mè, chú Lục vừa đừng bên cạnh giúp Tam Đại Gia lật bánh, vừa bảo bọn họ lại ăn, “Mau ăn đi nhân lúc bánh còn nóng mới ngon.

Còn mấy cái nữa đang nướng, chút nữa để cho Tiểu Châu và tài xế, mấy đứa không cần lo.”

Hai người liên tục gật gù, rửa mặt xong Tần Liệt Dương nhịn không được chộp một cái bỏ vào miệng, cực kỳ thỏa mãn, mùi vị đó khắc sâu trong trí nhớ của hắn, trong nhà làm hương vị rất hoàn mỹ, nhưng lại không có được cái vị này.

Lê Dạ đứng nhìn Tam Đại Gia và chú Lục bận rộn, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, chờ lúc ăn xong thu dọn chuẩn bị đi, anh nghẹn nửa ngày mới nói ra miệng, “Liệt Dương, anh có thể… có thể dẫn Tam Đại Gia và chú Lục lên Bắc Kinh khám bệnh được không?”

Muốn anh nói ra lời này thật khó khăn, bởi hiện giờ một phân tiền trên người anh cũng không phải do anh kiếm, nói thẳng ra anh chỉ là tên ăn bám, ăn dùng hằng ngày đều nhờ vào Tần Liệt Dương, nói là bao dưỡng cũng không sai.

Vẫn luôn làm người tay làm hàm nhai, trạng thái sống thế này luôn khiến anh bứt rứt, cho nên mới mặc kệ tay anh vẫn chưa lành hẳn mà nghiêm túc đi học vẽ, anh muốn tự lập.

Nhưng Tam Đại Gia và chú Lục đều lớn tuổi rồi, một người chân không tốt còn mắc bệnh đãng trí người già, một người thì từng bị ung thư, chờ anh kiếm đủ tiền sẽ là quá muộn.

Cũng may, từ lúc anh mở miệng, Tần Liệt Dương không những không có vẻ không vui mà còn ra chiều cổ vũ anh nói tiếp mới khiến anh yên tâm nói hết.

Tần Liệt Dương đồng ý nói, “Số chủ bên ngoài, số chủ bên trong, giữa chúng ta em chịu trách nhiệm kiếm tiền, anh chịu trách nhiệm tiêu tiền, anh nói là được.” Nói xong còn thương lượng với anh, “Anh đi bàn bạc thời gian đi với hai người ấy đi, nếu chỉ cần hai ngày có thể đi thì em để Tiểu Châu và một cái xe ở lại rồi chở bọn họ đi.

Nếu mất thời gian hơn thì để tài xế quay lại đây lần nữa, anh thấy sao?”

Lê Dạ cảm thấy làm thế nào cũng ổn, anh sống mấy chục năm thật sự chưa bao giờ thấy thoải mái thế này.

Đi ra ngoài hai bước lại nhịn không được lui trở về, thấy hai người Tam Đại Gia bên ngoài không để ý bọn anh, nhanh chóng quay sang hôn Tần Liệt Dương một cái, “Cảm ơn.” Cái này thật là niềm vui ngoài ý muốn, khiến Tần Liệt Dương vui muốn bay lên.

Chờ an bài xong hết mọi thứ, bọn họ mới lên đường.

Trên xe Lê Dạ nhỏ giọng hỏi Tần Liệt Dương, “Có phải em đã sớm đoán được anh muốn đưa hai người đó lên Bắc Kinh chữa bệnh?”

Tần Liệt Dương ừ một tiếng, “Khi nghĩ gì anh hãy tự nói ra, đừng để em đoán, cho dù em đoán đúng tám lần mười lần cũng có lúc đoán sai, như vậy sẽ dễ khiến đôi bên có khúc mắc trong lòng, anh hiểu không?”

Lê Dạ cảm thấy tâm mình ấm áp không gì sánh nổi, gật đầu cười, “Được.”bg-ssp-{height:px}

――――――――――

Sáng nay Tần Phù dậy thật sớm để đọc báo, còn lôi kéo Đường Đỉnh Hân dậy coi chung.

Khác với mấy hôm trước, nội dung trang đầu hôm nay có sự tham dự của cậu ―― Tần Liệt Dương hiện không có mặt, lại lâm thời đổi ý, lúc này cậu đang ở bộ phận PR, còn là cậu ba, nói chung vẫn có tiếng nói.

Báo chí khôi phục phong cách ngày đầu tiên, trên nền trắng có hai hàng chữ chính giữa ―― “Báo Đô Thị XX, hành vi của ngài tổn hại danh dự của QUEEN, chúng tôi cho ngài ba ngày thời gian xin lỗi, nếu không gặp nhau ở tòa!” Phía dưới còn thêm một chữ trong ngoặc kép, đỏ tươi như máu “Ba”.

Đường Đỉnh Hân mở to mắt nhìn đi nhìn lại ba lần, tổng cộng chỉ vài hàng chữ, sau đó vô cùng ngạc nhiên nhìn Tần Phù, “Vậy là xong?”

Tần Phù gật đầu, “Vậy thì làm sao? Lời ít ý nhiều, càng thêm khí phách, vừa chỉ ra điểm sai của Báo Đô Thị, vừa biểu hiện chúng ra vị tha.

Ngươi làm sai mà chúng ta còn cho ngươi ba ngày thời gian xin lỗi.” Sau đó thể hiện thái độ rõ ràng, chuyện này chúng ta nhất định sẽ truy cứu tới cùng, không tiếc phải lên tòa! Chưa kể, đếm ngược thế này lại tăng cảm giác bức bách!”

Đường Đỉnh Hân cảm thấy buồn chán vứt tờ báo một bên, chuẩn bị trở về lầu ba nghỉ ngơi.

Tần Phù lên theo, rất không phục hỏi cô, “Cách thức làm của anh hai cũng vậy, giọng điệu không khác bao nhiêu, vì sao ảnh làm cô thấy lợi hại, tôi làm thì cô có bộ dạng đấy, nói rõ ràng cho tôi, cô là đang kỳ thị!”

Đường Đỉnh Hân phát hiện Tần Phù thật hiếu chiến, còn không chịu? Cô đứng lại trên bậc thang, quay lại hỏi cậu, “Anh có biết người ta thường nói, người thứ nhất khen phụ nữ như hoa là thiên tài, người thứ hai là ngu ngốc, người thứ ba là tầm thường.

Báo chí đến hôm nay đã là ngày thứ tư, anh nhiều nhất chỉ xem như đi theo lối cũ mà thôi.”

Trước giờ Đường Đỉnh Hân chưa bao giờ keo kiệt đả kích Tần Phù, nói xong thì đi lên lầu.

Tần Phù bị cô nói làm nghẹn họng, giống như quá khứ lúc chưa lấy vợ, lúc đó cậu cảm thấy mình ngoại trừ vận khí không tốt sinh sau đẻ muộn, luôn tự mãn vênh váo, tám phần sẽ nổi điên.

Gần đây nhiều việc, nhất là sau khi bị Báo Đô Thị bới móc, Đường Đỉnh Hân giải thích mới khiến cho cậu âm thầm so sánh sự khác nhau về cách làm và kết quả của cậu với Tần Liệt Dương, mới phát hiện ra chênh lệch giữa cậu và hắn.

Ặc… Tuy không muốn thừa nhận, nhưng cậu lại không thể không chấp nhận, hai người đại khái là chệnh lệch giữa tiểu tổ trưởng và đại tổ trưởng.

Chẳng qua Tần Phù cảm thấy rất chán nản, có điều nghĩ lại cũng đúng ―― Gần đây sau mỗi lần bị chọc quê cậu đều tự hiểu ra ―― Hình thức này thật sự là của anh hai nghĩ ra, coi như cậu làm tốt hơn cũng chỉ là học thuộc lòng tri thức mà thôi, huống hồ mấy dòng chữ đó cơ bản đều là lời của anh hai, cậu nhiều nhất chỉ xem như trau chuốt lại câu chữ, thực sự không phải bản lĩnh của cậu.

Muốn để cậu tự làm thì từ đầu cậu đã không chọn phương pháp như vậy, tự nhiên cũng sẽ không lên báo khí phách như thế.

Thứ mà cậu tự mình làm chỉ có ‘Liệt Hỏa Tình Thiên’, đấy mới là tác phẩm thực sự thuộc về cậu.

Cậu đứng một hồi thì nghĩ thông suốt, vốn còn muốn đi lên theo thì nghe mẹ cậu kêu, “A Phù, lại đây một chút.”

Bấy giờ Tần Phù mới phát hiện cậu đang đứng ngay hành lang tầng hai, có lẽ những gì vừa nói đều bị mẹ cậu nghe hết.

Quả nhiên, Tần Phù vừa qua tới liền nghe mẹ cậu hỏi, “Bình thường Đường Đỉnh Hân luôn nói chuyện kiểu đó với con? Cô ta không chút quy củ vậy à? Dám nói con người bình thường cũng không bằng? Hằng ngày con luôn chiều cô ta vậy sao?”

Tần Phù thật sự áp lực, hiện giờ cậu phát hiện ngày càng khó nói chuyện thông suốt với mẹ mình, Đường Đỉnh Hân từng nói xấu mẹ cậu nhưng không sai, Phương Hải Đông luôn là tốt nhất, làm chuyện gì cũng vì tốt cho cậu.

Anh hai của cậu thì luôn là người nóng nảy còn khó lường, lúc nào cũng tính kế hại cậu.

Vợ cậu thì lúc nào cũng nhìn không vừa mắt, bất cứ lúc nào ở đâu đều vậy.

Thỉnh thoảng Tần Phù thật sự không hiểu mạch não của mẹ cậu, những cái khác không nói, ít nhất cậu biết cậu hai không phải người vô tội.

Sau khi cậu đến bộ phận PR tự nhiên có người đưa bản lời khai của Lê Diệu cho cậu xem, lúc đó cậu nhìn được một cái tên rất quen thuộc ―― Lưu Thành, Giám đốc công ty Kiểm Trắc Á Uy.

Tổng giám bộ phận PR nói với cậu, “Trước mắt ông chủ của Á Uy nói, lúc tuyển dụng Lê Diệu đã qua thời gian báo tuyển thông thường của công ty hay trường học, Lê Diệu là do Lưu Thành đặc biệt tuyển vào, lúc ấy Lưu Thành giải thích Lê Diệu có thành tích rất tốt còn là tiến sĩ, ông ấy không nghĩ nhiều đã đồng ý.

Kỳ lạ hơn nữa là phần hàng nhờ kiểm tra cũng do Lưu Thành đưa vào, nếu không thì công ty bọn họ hầu như không làm loại kiểm tra cá nhân thế này.

Lưu Thành có hiềm nghi rất lớn, hiện đang tiến hành điều tra.”

Nhưng Tần Phù không cần điều tra cũng biết cái này chín phần có quan hệ tới cậu hai.

Cậu đã từng gặp Lưu Thành ở nhà cậu hai.

Từ nhỏ cậu đã theo bên người Phương Hải Đông, còn chơi thân với Phương Vĩ, hồi cậu còn nhỏ cha cậu đang gắng sức phát triển sự nghiệp, mẹ cậu thì bận rộn làm từ thiện khắp nơi, cậu theo Phương Vĩ ăn cơm ở nhà Phương Hải Đông.

Khi cậu gặp Lưu Thành cũng đã mười mấy tuổi, nghe nói gã là quản lý công ty ngoại thương nhỏ, ỷ là đồng hương nên tìm đường tới gặp mặt cậu hai, đúng lúc đó Trung Quốc đang gia nhập WTO, cả nước ca thán suy sụp, nhất là ngoại thương, ai cũng chịu đả kích tương đối lớn, gã tìm đến Phương Hải Đông để học hỏi kinh nghiệm.

Cậu nhớ rõ người này rất khách sáo, chắc hẳn đã nghe ngóng được Phương Hải Đông có hai đứa con trai nên chuẩn bị hai cái máy chơi game đời mới nhất, nhưng không ngờ lại có thêm một cậu ấm cũng lớn ở đây, vì vậy rất lúng túng, có điều gã xử lý tình huống rất nhanh, gã không chút do dự lấy ra một mặt dây chuyền ngọc rất đẹp đưa cho cậu, “Thật sự không ngờ cậu ba cũng ở đây, lớn lên thật đẹp.”

Cậu được cha mẹ dạy dỗ cẩn thận, sao có thể động tâm với một cái mặt ngọc nho nhỏ? Huống chi cậu có đần cũng hiểu đồ vật của một số người không thể tùy tiện nhận, nếu không sẽ cho người ta cơ hội bò lên.

Cậu quơ quơ tay, “Quá quý trọng rồi, xin cảm ơn nhưng cháu không dám nhận.

Cháu chơi trò chơi với Phương Vĩ.” Lập tức xoay đầu chạy.

Cậu nghe Lưu Thành ở phía sau khen cậu thật ngoan.

Về sau cậu còn gặp gã vài lần, có vẻ cậu hai giúp Lưu Thành khá tận tâm, Lưu Thành hay mang quà đến cảm ơn, có điều cậu tự hiểu mấy quà tặng này chỉ là mặt ngoài mà thôi, ở đẳng cấp của cậu hai thì muốn cảm ơn thì sẽ có nhiều cách khác đấy, ví dụ như cổ phần công ty hay hoa hồng gì đó, nhưng đấy không phải vấn đề của cậu.

Đã nhiều năm không gặp, nếu không phải có hình chụp cậu cũng chẳng nhận ra, dù sao bên cạnh cậu hai mấy nhân vật nhỏ như vậy rất nhiều, đồng hương, bạn bè thân thích, còn có bạn học cũ, chiến hữu, hàng năm không biết bao nhiêu người có quan hệ đến nhà chơi, sao có thể nhớ rõ hết được?

Nhưng bây giờ chỉ cần nhìn thấy Lưu Thành, cậu có thể chắc chắn người đứng sau là ai.

Cậu hai.

Phán đoán này tuy không thể làm chứng cứ, nhưng đủ làm cho cậu sốc nặng.

Đường Đỉnh Hân nói với cậu, người cậu này vốn muốn hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu, lão chỉ muốn chiếm đoạt, chẳng quan tâm công ty xấu tốt ra sao.

Cậu vốn cảm thấy cô có phần làm quá, nhưng bây giờ cậu tin.

Nếu Tần thị là đại thụ, QUEEN là gốc rễ, cả gốc cũng dám hủy thì còn cái gì cậu hai không dám làm.

Cái này làm cậu nhớ tới sự kiện ‘Gia Phù’, ban đầu cậu cũng hơi do dự, cậu hai nói, “Chỉ là một quyển tạp chí, còn vừa mới thu mua, có thất bại chỉ thua lỗ ít tiền, sợ cái gì.” Từ nhỏ đến lớn, cậu hai luôn thể hiện rằng cậu lấy được thì tốt, không lấy được thì ai cũng đừng nghĩ tới.

Mẹ cậu còn ở kế bên thao thao bất tuyệt, từ chuyện Đường Đỉnh Hân vô lễ, lớn hơn là chuyện Tần Liệt Dương âm mưu quỷ kế, sau đến chuyện gần đây cậu không nghe lời nữa, điều này làm cho mẹ và cậu hai rất buồn.

Tần Phù chịu không nổi nữa cắt ngang lời bà, “Mẹ, con lớn rồi, về sau là mẹ dựa vào con chứ không phải con luôn dựa vào mẹ.

Mẹ yên tâm đi.”

Phương Mai mở mắt trừng trừng, “Con đúng là lớn rồi đấy, con sáu năm trước đã thành niên rồi, có ngày nào mà mẹ không phải lo.

Dựa vào dựa vào, mẹ dựa vào được rồi sao? Con nhìn anh hai con đi, rồi nhìn lại mình xem, có cậu con giúp đỡ còn không làm được gì, sau này biết tính sao hả con?”

“Cậu hai…” Tần Phù cảm giác hiện giờ không giẫm lên bom thì tốt hơn, chuyện này từ từ nói, mẹ cậu sẽ chẳng tin đâu, “Vậy không đấu nữa, con cảm thấy Tần thị không thích hợp với con, con rất thích công ty ảnh thị, lần này ‘Đại Minh Thục Phi truyện’ nhất định sẽ hot, cái này làm tốt cũng kiếm được nhiều tiền, mẹ cứ yên tâm.”

Phương Mai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hừ một tiếng, “Nực cười, con phải quay bao nhiêu bộ phim mới bằng được Tần thị? Mỗi QUEEN thôi con cũng đừng hòng so, không còn Tần thị, con cho rằng bộ phim kia có thể bán được mấy đồng? Mỗi ngày con bị Đường Đỉnh Hân rót thuốc mê đến hồ đồ rồi, con đừng quên cô ta là người Tần Liệt Dương tìm đến, cô ta chỉ muốn khuyên con đừng tranh giành với Tần Liệt Dương thôi, con bị lừa rồi.”

Câu đả kích phía trước thật nặng, cậu không ngờ mẹ nghĩ cậu như thế.

Cậu sững sờ, có phải cậu thật sự vô dụng vậy không, vì sao ai cũng khinh thường cậu? Đang nghĩ ngợi, chợt nghe tiếng mở cửa, Đường Đỉnh Hân cả cửa cũng không gõ mà đi thẳng vào, vừa vào câu đầu tiên đã nói với Phương Mai, “Mẹ làm mẹ vậy sao? Tần Phù rất cố gắng, cái gì mà không còn Tần thị thì còn cái gì? Không lẽ khán giả xem phim là do hướng về Tần thị, mà không phải vì phim hay mà xem sao?”

Phương Mai nóng nảy, nãy giờ bà nói chuyện với Tần Phù nên không để ý, nào nghĩ Đường Đỉnh Hân có thể xông vào như vậy.

Bà lập tức trách móc cô, “Cô có giáo dục không? Vào phòng mẹ chồng không biết gõ cửa à? Mẹ cô không dạy cô sao?”

Đường Đỉnh Hân cười híp mắt, “Mẹ con thật sự chưa kịp dạy nên hi vọng mẹ chồng bao dung một chút, một đứa không có mẹ lớn lên thật không dễ dàng.

Có điều kính trọng cha mẹ hay anh lớn cũng một đạo lý, ngược lại mẹ nói thử xem, con khiến Tần Phù tôn trọng anh mình thì sai chỗ nào?”

Phương Mai tức giận phập phồng, “Mày!” Bà đang muốn nổi điên thì Đường Đỉnh Hân vô tình xoa bụng, Phương Mai lập tức nhớ tới lần ngã cầu thang, thấy ánh mắt Đường Đỉnh Hân thật khủng bố, bà thật sự không dám làm gì, bà sợ Đường Đỉnh Hân lại liều mạng.

Cô vẫy vẫy tay về hướng bọn họ, “Được rồi, em muốn nghỉ ngơi.”

Tần Phù còn muốn khuyên giải thì bị Đường Đỉnh Hân lôi đi thẳng, cậu thở dài, cũng không kiên trì.

Nhà họ Tống.

Tổng biên tập Tống Hoành Ly bỏ thư từ chức và thẻ nhân viên vào bao thư..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio