Trước Luận Kiếm sơn trang, trang chủ Khách Diễn bước nhanh tới thuyền lớn nghênh đón, lúc này người trên thuyền cũng xuống, đi trước là người một thân bạch sắc thanh vân bào, mặt mày đoan phương, môi hồng răng trắng, tay áo thoáng lay động trước gió, giống như thần tiên giáng trần, làm cho người ta không khỏi phát ra tán thưởng, mà người bạch y thanh nhã không phải Hàn Đàm xuống núi hơn tháng trước thì còn là ai.
Kỳ thật với Hàn Đàm, phần lớn người U Minh giáo đều biết, dù sao vị Đại công tử Thiên Huyền cung nãy, đã làm Tả sứ ở U Minh giáo trở không ít năm, hơn nữa U Minh giáo cùng Thiên Huyền cung quan hệ dây dưa, gần đây lại càng thêm gay gắt.
Hợp Hư không ngờ lại gặp Hàn Đàm ở đây, vui mừng quá đỗi, lập tức nói lời tạm biệt với đám Vân Định Hưng: “Vân huynh, tại hạ thấy một vị cố nhân, mấy ngày tới hẳn Vân huynh sẽ không rời đi Luận Kiếm sơn trang, ngày khác Hợp Hư sẽ hội kiến, hôm nay xin tạm cáo từ.” Hợp Hư nói xong liền vội vàng tới chỗ Hàn Đàm.
Mà lúc này, đám người Thiên Huyền cung đang đối địch lại tự động tự phát đứng phía sau Hàn Đàm, còn U Minh giáo đang giương cung bạt kiếm lại đứng nguyên tại chỗ, không dời đi, cũng không tính tiến lên.
“Thiểu Đàm, Thiểu Đàm, thì ra ngươi cũng tới.”bg-ssp-{height:px}
Trang chủ Luận Kiếm sơn trang Khách Diễn đang cùng Hàn Đàm hàn huyên, lại đột nhiên nghe thấy một thanh âm, ngay sau đó lại thấy nhất một thiếu niên khoảng hai bảy hai tám từ trong đám người chen ra, lập tức kéo tay Hàn Đàm, thần tình vui sướng không cần nói cũng hiểu.
Nghĩ đây đúng là gọi Hàn Đàm, chỉ không biết Thiểu Đàm là tên giả, hay tên tự của Hàn Đàm.
“Đoán được ngươi sẽ tới đây, cho nên ta mới chạy tới, mấy ngày nay vẫn tốt chứ?” Hàn Đàm ôn nhu nhìn Hợp Hư, tựa như muốn đánh giá một tháng không gặp người này mập lên hay gầy đi, sống ở bên ngoài có tốt không, có chịu ủy khuất gì không. (Anh cứ như đã lo cho con ấy >.