Ngày Trung thu tới gần, Hợp Hư tự đắc sau khi nhận mấy phong thư kia bắt đầu bận rộn, nếu là chơi hội, tự nhiên cần chuẩn bị nhiều mặt, tỷ như chiếm nơi nào ngắm trăng, du hồ nên tới chốn nào, Hợp Hư cũng không khách khí, trực tiếp biến Luận Kiếm sơn trang thành của mình, thậm chí còn làm một bộ bàn thạch anh dùng khi ngắm trăng, tự nhiên thạch bàn chén ngọc là không thể thiếu, kỳ thật nếu không phải thời gian gấp gáp, Hợp Hư thậm chí còn muốn xây ngay một tòa thủy đình tại Luận Kiếm sơn trang này, như vậy sẽ càng thêm mỹ mãn.
Khi Vân Định Hưng gặp lại Hợp Hư, Hợp Hư đang cùng Tử Minh ở trong góc, thấy Hợp Hư cùng đại nhân vật trong ma giáo thân quen, Vân Định Hưng cảm thấy mơ hồ lo lắng, vì thế đợi Tư Minh đi rồi, Vân Định Hưng lập tức tìm một cơ hội chặn Hợp Hư lại.
“Vân huynh” Hợp Hư thấy là Vân Định Hưng thì thập phần vui vẻ.
“Hà huynh, chính tà bất lưỡng lập, Hà huynh cùng ma giáo Tử Minh gần gũi như thế, sợ sẽ liên lụy thân thích của Hà huynh.” Mấy năm nay trong chốn võ lâm sợ nhất chính là việc Thiên Huyền cung cùng U Minh giáo tái hợp, nghe nói tám năm trước Tử Minh bí mật tới Thiên Huyền cung chính là vì việc này, nếu thật sự để Thiên Huyền cung vốn ở phe trung lập lại ngã về phía ma giáo, võ lâm chỉ sợ sớm muộn sẽ bị diệt vong.
Vân Định Hưng nói lời thấm thía, Hợp Hư lại lơ đểnh “Vân huynh quá lo, vị thân thích kia của tại hạ cũng đã sớm quen biết Hữu hộ pháp U Minh giáo.”
Vân Định Hưng thầm nghĩ một tiếng vô nghĩa, hắn tự nhiên biết Hàn Đàm với Tử Minh đã sớm quen biết, dù sao năm đó Hàn Đàm ở U Minh giáo địa vị cũng sánh ngang với Tử Minh, nếu nói không biết mới kì quái, bất quá nghe nói năm đó Hàn Đàm ở U Minh giáo cũng đối đầu với Tử Minh rất lợi hại, là thân thích của Hàn Đàm lý ra không thể có cơ hội tiếp xúc với Tử Minh mới đúng, cho dù tiếp xúc cũng không thể thân thiết tới mức đó chứ.
“Không dối gạt Vân huynh, kỳ thật tại hạ cũng là người U Minh giáo, với người trong giáo tự nhiên có vài phần tình cảm.”
Vân Định Hưng đang muốn khuyên nữa, đã thấy Hữu hộ pháp ma giáo vừa đi đã trở lại, liếc Vân Định Hưng một cái, mặt không chút thay đổi ôm lấy eo Hợp Hư, bộ dạng thân mật, dù Vân Định Hưng nếu không thông suốt tình sự, cũng nhìn ra hai người có quan hệ thế nào, lần này thực đả kích, không khác gì cửu thiên đánh một đạo huyền lôi, ‘oanh’ Vân Định Hưng ba hồn đã đánh mất sáu phách, phách thứ bảy cũng không toàn diện ——
Không dối gạt Vân huynh, kỳ thật tại hạ cũng là người U Minh giáo, với người trong giáo tự nhiên có vài phần tình cảm…
Không dối gạt Vân huynh, kỳ thật tại hạ cũng là người U Minh giáo…
Không dối gạt Vân huynh, tại hạ… U Minh giáo… Xuất thân…
Vân Định Hưng đột nhiên đập đầu vào khung cửa, trong đầu đều là lời Hợp Hư vừa nói, cùng với hình ảnh Hợp Hư cùng Tử Minh thân mật, thất thần trở về, Vân Định Hưng hung hăng lắc lắc đầu, mày nhíu tới cỡ có thể kẹp chết muỗi.
“Đại sư huynh, xảy ra chuyện gì sao?” Minh Tu vừa lúc đi ra, thấy Vân Định Hưng như thế, không khỏi thất kinh hỏi.
Vân Định Hưng lắc lắc đầu “Không có việc gì, ta đi bái phỏng Cách Minh chủ một chút.” Nói xong chân trước mới vừa bước vào Vân Định Hưng đã lại đi ra, chỉ để lại Minh Tu ngây ngốc tại chỗ không hiểu ra sao.
“Đây là xảy ra chuyện gì?” Minh Tu gãi gãi đầu, nhìn Vân Định Hưng đi xa lẩm bẩm nói.
Vân Định Hưng tâm tình bất định đến tìm Cách Ngạo Sinh, vừa lúc Cách Ngạo Sinh đang ở hậu đường nghỉ ngơi, không gặp khách, Vân Định Hưng cân nhắc trước sau, mục đích hắn tới chẳng qua là muốn nói cho Cách Ngạo Sinh phòng bị một chút, hơn nữa hắn cũng có hảo cảm với Hợp Hư, nếu để ngoại nhân biết nội dung hắn trao đổi với Cách Ngạo Sinh, sẽ khiến Hợp Hư gặp đại phiền toái, nghĩ đến đây, Vân Định Hưng liền muốn lặng lẽ đi gặp Cách Ngạo Sinh, cứ như vậy vừa để Cách Minh chủ chuẩn bị, cũng có thể trước khi sự tình chưa xác định tránh thương tổn cho Hợp Hư, tốt nhất là Cách Minh chủ có thể nghĩ ra biện pháp cắt đứt quan hệ giữa Hợp Hư cùng ma giáo, thân thiết với ma giáo, thật không phải chuyện gì tốt, không lớn không nhỏ lại đủ để Hợp Hư mất hết danh dự, khiến nhân sĩ võ lâm truy sát.
Hành động này của Vân Định Hưng thứ nhất là vì võ lâm chính nghĩa, hai cũng là vì Hợp Hư, bằng không hắn trực tiếp nói ra, Hợp Hư có Thiên Huyền cung làm chỗ dựa sau lưng cũng chưa chắc đã làm được gì, hơn nữa Hàn Đàm hẳn phải biết quan hệ giữa Hợp Hư cùng Tử Minh, chỉ sợ căn bản là sẽ không bảo vệ Hợp Hư, không chừng còn lấy người làm lá chắn.
Vân Định Hưng tâm tình phi thường mâu thuẫn trèo tường mà vào, lập tức đứng trước phòng Cách Ngạo Sinh, mơ hồ nghe được tiếng nước truyền ra, hẳn là đang tắm, Vân Định Hưng cũng không kiêng kỵ, trực tiếp từ cửa sổ nhảy vào, dù sao đều là nam nhân, tắm rửa không có gì phải kiêng kị.
Ý nghĩ của Vân Định Hưng có thể đúng trong đại đa số trường hợp, nhưng có vài tình huống, không hẳn đã là đúng, thí dụ như hiện tại ——
Hợp Hư cầm khăn bố, miệng ngậm khỏa điểm tâm, đang ra sức xoa bóp cho Cách Ngạo Sinh, cái này cũng không có gì, vấn đề là hai người đều ở trong thùng gỗ to, cả người trơn trụi, được rồi, điều này cũng không thể xác định cái gì, mấu chốt là, Cách Ngạo Sinh lúc này đang cầm nửa miếng điểm tâm đưa tới miệng Hợp Hư, cái này thì thật sự không thể không có gì ——
Hợp Hư sửng sốt, Cách Ngạo Sinh cương cứng, Vân Định Hưng choáng váng ——
“Ta vốn tưởng người tới đổi nước, ai ngờ lại là hắn.” Hiển nhiên Vân Định Hưng nhảy vào từ cửa sổ khiến Hợp Hư có chút ảo não.
“Đem chuyện của chúng ta nói cho hắn biết được không?” Cách Ngạo Sinh lại không quá lo lắng, hắn nếu lựa chọn ở bên Hợp Hư, đã sớm không đếm xỉa đến cái gì khác, thiên hạ không có tường nào cản nổi gió, sớm muộn gì cũng sẽ có người biết.
“Vân Định Hưng này nhìn như ngu cố (ngu dốt nông cạn), cũng không phải không biết biến báo, bất thông tình lý, nếu ta bên ngươi, U Minh giáo cùng Thiên Huyền cung tất không có băn khoăn, tính như thế, chẳng phải quan hệ của chúng ta đối với võ lâm càng có lợi?”
“Hắn đến chẳng qua là gặp cảnh ta cùng Tử Minh thân mật, hẳn là đến thông tri ngươi một tiếng, mà hắn trộm tới tìm ngươi, cũng có ý muốn bảo vệ ta, phần nhân tình này ta nhận, khó có được một hậu bối coi như thuận mắt.”
“Nhưng có điều ——” Hợp Hư quay đầu lại nhìn Cách Ngạo Sinh ôn ôn cười “Chẳng lẽ Cách Đại Minh chủ ngươi, cho rằng ta sẽ giết Vân Định Hưng sao?”
Cách Ngạo Sinh cười lại, không trả lời, đi đến tủ gỗ đen đặt y phục, bưng ra một cái tráp.bg-ssp-{height:px}
“Ngu nhân bội? Khách lão nhân kia lại phó thác ngươi bảo quản?” Hợp Hư kinh ngạc nhìn thứ trong tay Cách Ngạo Sinh nói.
Cách Ngạo Sinh gật gật đầu, đưa Ngu nhân bội tới trước mặt Hợp Hư “Ta vừa rồi nhìn qua, Ngu nhân bội này quả thật chế tạo xảo diệu, thứ này đến tột cùng là mở ra thế nào?” Cách Ngạo Sinh tò mò nhìn ngọc bội tay, hỏi.
Hợp Hư nhận lấy Ngu nhân bội, trên mặt âm tình bất định, càng nhiều hơn là xấu hổ, Cách Ngạo Sinh thấy vậy, ôn nhu cười nói: “Không nói cũng không sao, ta chỉ tò mò thôi, bất quá ——” Cách Ngạo Sinh khẽ nhăn mày, đánh giá lại Ngu nhân bội “Nếu vật này thập phần trọng yếu, cũng không thể tùy tiện cho người.” Cách Ngạo Sinh thấy, Hợp Hư nếu không chịu nói cho hắn biết cách mở Ngu nhân bội, vậy trong Ngu nhân bội hẳn phải có cái gì đó, mặc dù là vì tình nhân, cũng đoạn không thể để cho Ngu nhân bội rơi vào tay kẻ khác.
Xem ra Thiên Huyền cung cùng U Minh giáo cần xuất thêm vài phần lực nữa.
Hợp Hư vuốt vuốt ngọc bội trong tay, Ngu nhân bội ngọc chất cũng không khá lắm, năm đó cho người làm nó cũng chỉ vì hắn muốn có trò chơi mới lạ thôi.
Còn vật bên trong Ngu nhân bội ——
Hợp Hư cẩn thận nhìn thoáng qua Cách Ngạo Sinh, hắn bất quá là muốn nhìn màn thoát y vũ mà bị đám Hán Nghiêu Sinh đuổi hạ sơn, nếu đem thứ trong ngọc bội cho mấy người kia biết ——
Bất quá nhìn nhìn lại Cách Ngạo Sinh mày cau chặt vì hắn mưu tư làm thế nào đoạt lại Ngu nhân bội, Hợp Hư lại có chút áy náy chột dạ, dù sao người ta vì hắn vắt hết óc, hắn lại giấu giấu diếm diếm, thật sự là không nên có giữa phu thê.
Lại nghĩ tới Cách Ngạo Sinh vì hắn không tiếc mưu tư, Hợp Hư lại càng ngượng ngùng.
“Kỳ thật cũng không có gì không thể nói, chẳng qua thứ bên trong ——” Hợp Hư đưa Ngu nhân bội qua “Ngươi nhìn qua là được.”
Nói ra phương pháp mở, Hợp Hư sờ sờ cái mũi, chờ phản ứng của Cách Ngạo Sinh khi thấy thứ kia, trong lòng lại thấy có chút may mắn, Cách Ngạo Sinh đối hắn luôn luôn ôn nhu săn sóc, hẳn sẽ không vì thứ đó mà tức giận.
Không nói đến Hợp Hư một bên tính toán nhỏ nhặt, Cách Ngạo Sinh mở Ngu nhân bội ra liền bắt đầu âm tình bất định, Ngu nhân bội cất giấu một cuộn bạc quyên (nhỏ&mỏng), ti (tơ tằm) là ti tốt nhất, đặt trong tay căn bản không có nửa điểm trọng lượng, mở ra lại có thể trải đầy giường, chỉ thấy mặt trên từng người từng người, hai hai ba ba tiểu nhân, kẻ vểnh mông lên, kẻ ôm lấy cánh tay, kẻ xoa đùi, kẻ lắc eo, họa một đám hoạt sắc sinh hương, tuy rằng thời gian đã lâu, có điểm ố vàng, nhưng theo nét vẽ, bút pháp còn không phải là của vị Hợp Đại giáo chủ trước mắt.
Cách Ngạo Sinh chưa bao giờ biết nguyên lai Hợp Hư còn giỏi họa đông cung ——
Đồn đãi nói Ngu nhân bội là ma giáo giáo chủ Hợp Hư tự tay sao chép tuyệt học võ công, trong đó võ công các môn các phái đều có, đồn đãi nói Ngu nhân bội thiết kế xảo diệu, thứ bên trong cũng vô cùng trân quý ——
Đồn đãi còn nói, kẻ có được Ngu nhân bội liền có thể xưng bá võ lâm, đồn đãi ——
Cách Ngạo Sinh choáng váng, nếu Ngu nhân bội bị kẻ khác lấy được, mà mở ra, cả U Minh giáo cùng Thiên Huyền cung khỏi gặp người, bọn hắn cũng không cần ra ngoài cho mất mặt.
…
Luận kiếm đại hội sắp kết thúc, Hán Nghiêu Sinh cùng Hà Lân Sinh tiếp theo là Bạch Liêm đúng hẹn tới Luận Kiếm sơn trang, dàn xếp một buổi tối, Cách Ngạo Sinh mời cả đám tới ——
“Có chuyện gì cứ nói đi.” Bạch Liêm ngồi xuống, nhìn Cách Ngạo Sinh đêm khuya lại triệu tập cả đám, người đầu tiên mở miệng.
“Trong Ngu nhân bội chính là đông cung đồ” Cách Ngạo Sinh nhìn năm người còn lại, sắc mặt có chút không tốt nói ra.
Một hồi trầm mặc, làm người ta nghĩ sẽ có người lập tức vọt vào phòng trực tiếp bóp chết Hợp Hư.
“Quên đi, ngày mai U Minh giáo cướp đoạt, Thiên Huyền cung cũng động thủ, mượn cơ hội hủy đi.” Hán Nghiêu Sinh trên mặt âm tình bất định một hồi lâu.
“Lão bất tử kia trong đầu chứa cái gì đặt gì không tốt, lại đi đặt đông cung đồ” Tử Minh oán hận một chưởng vỗ bàn, mà Hợp Hư ở phòng cách vách trong mơ bỗng hắt hơi một cái.
.
.
.