Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

chương 60: ngộ thực – 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một đường phong cảnh biến ảo, ta bị người kẹp dưới sườn bay vút qua đình các, ánh mắt càng mê ly, dược tính trong cơ thể phát huy càng thêm lợi hại.

“Ta chỉ có thể đi tới đây” Nói xong lắc mình rời đi, tốc độ cực nhanh. Ta miễn cưỡng vãn hồi thần chí mê ly, nhìn tòa nhà hoa lệ lại hết sức thanh nhã trước mắt, thế mới biết người nọ thì ra là trui ở Phi Ngô Hiên, Phi Ngô Hiên vốn dược các chỉ không biết người nọ dùng biện pháp cường ngạnh gì đoạt nó làm phủ của mình, bất quá nơi này quả thật cũng đẹp và tĩnh mịch, là một nơi tốt để sống.

Cả người dục hỏa khó nhịn, ta nhấc chân muốn vào tìm người, nhưng nơi này nếu bị người nọ chiếm há lại để người khác muốn vào liền vào? Lúc nãy ta có người hộ tống, giờ không còn bảo vệ, mắt thấy dược tính ngày càng mạnh, nhìn hai hắc y nhân che trước mặt, không biết có nên mạnh mẽ xông vào hay không.

“Ngươi là ai? Đến có chuyện gì?” Ta mới nhích một chân, lập tức bị người cản lại.

“Ta muốn gặp Hữu hộ pháp, mau mang ta đi.” Nhãn châu xoay động, dứt khoát dựng lại sắc mặt, nói: “Nếu chậm trễ việc của bổn công tử, hừ ——” luận đến ngang ngược càn rỡ, ta há lại kém hơn Tử Minh? Hàm súc lại kém hơn Bạch Liêm?

Nếu tính khí ổn trọng, năm đó đã không đi uống Trường Sinh kia ——

Hai hắc y nhân thấy ta như thế, lập tức chần chờ, nhìn nhau, thu hồi bội đao, chắp tay hành lễ nói: “Không biết tôn tính đại danh công tử, chờ ta đi vào thông báo.” Người vừa rồi đưa người đến, nếu không nhầm thì là thủ hạ đắc lực của Đại trưởng lão, tính ngày, hôm nay cũng vừa vặn là ngày Đại trưởng lão đến gặp tiền giáo chủ.

“Ta muốn tới đâu còn phải thông báo sao, tránh ra.” Ta kẹp chặt hai chân, chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, thấy hai tên này vẫn không có ý mở cửa, dứt khoát vận khởi khinh công xông vào, còn dài dòng cùng đám này, lão nhân gia ta tuyệt đối sẽ chết vì dục hỏa thiêu thân.

Hai hắc y nhân hiển nhiên không đoán được ta sẽ xông vào, nhanh chóng đưa tay ngăn trở, nhưng hiển nhiên cũng cố kỵ không dám thật sự động binh khí, chỉ cùng ta triền đấu, hy vọng có thể ngăn ta lại, dù sao nếu có người xông vào bọn họ sẽ khó bề ăn nói.

Bọn hắn có kiêng kị, ta cũng không phải không có, võ công của ta khôi phục không nhiều lắm, nội lực lại lung tung, đa phần đã dùng để áp chế dược tính trong mình, hiện tại lại bị hai tên nho nhỏ căn bản không để vào mắt ngăn lại, sao có thể không tức, trong lúc nhất thời cũng bất chấp rất nhiều, tự nhiên vận khởi Cửu Hỏa một cái lắc mình liền nhảy vào.

Hắc y nhân chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, người trước mắt đã không còn bóng dáng, cảm thấy kinh hãi, lập tức đuổi theo, lúc này trong Phi Ngô Hiên đã sớm vang lên tiếng cười bén nhọn, chờ lúc hai người vào, người vừa rồi xâm nhập đã bị bao vây.

Nhưng lại khó mà bắt được, chỉ thấy thân ảnh người nọ mơ hồ, ư tả ư hữu, giống như quỷ mỵ, thật khó tưởng tượng công phu đạt tới cỡ nào, lại tinh diệu đến nhường này.

Thân thể vốn khó chịu, những người này lại cứ cản đường ta, trong lòng sốt ruột trực tiếp đánh một chưởng, có thể xuất ra lực đạo nhưng lại thấp hơn dự liệu của ta, thử lại một chưởng, lực đạo càng nhỏ, ta không khỏi than khóc một tiếng —— nhìn chung quanh binh khí loạn vũ, đây không phải muốn cái mạng già của ta sao?

“Dừng tay”

Ta lắc mình tránh thoát lưỡi đao đánh úp mạn sườn, nhấc chân dẫm một lần cản chín ngọn roi, thở hổn hển âm thầm toát mồ hôi lạnh, nếu không phải người này kêu một tiếng, chỉ sợ ta sẽ không đơn giản chỉ là rách y phục.

Người đó ba bước cũng chỉ cần hai bước tới trước mặt ta, phất tay ý bảo buông ta ra, thấy không có tổn thương gì lập tức truy vấn: “Sao lại thế này?”

“Khởi bẩm Cung hộ pháp, người này tự tiện xông vào Phi Ngô Hiên.”

Cung Tập nhíu mi, nhìn thẳng về phía người mặt đỏ thở dốc bị lưỡi đao sắc bén vẽ loạn trên y phục, nhíu mày, hắn nhớ rõ người này không có võ công chứ? Chẳng lẽ ——

Cung Tập nhanh như chớp bắt lấy mạch môn của ta, bộ dáng khó hiểu.

Cung Tập trăm mối khó giải, theo hắn dò xét, người này mạch tượng mặc dù khác hẳn với thường nhân, nhưng thân thể này lý quả thật không có nửa điểm nội lực, nếu chỉ là dùng chiêu thức ——

Cung Tập không khỏi cười một tiếng, thầm nghĩ chính mình đa nghi, kẻ có thể gây chuyện đến trình độ này sao có thể có võ công, phàm là người luyện võ, chỉ cần công phu ngoại gia tới cảnh giới nhất định tự nhiên sẽ động khí, tỷ như Thiếu Lâm Tự, tăng nhân sơ cấp đều luyện khí lực trước khiến trong đan điền sinh ra khí nóng rực, sau mới có thể truyền thụ nội công tâm pháp để tinh luyện nội lực.

Nhưng người nọ sao có thể vào đây? Chẳng lẽ là hắn đem võ công ẩn tàng rồi? Cung Tập lại đánh giá người đang có chút mềm nhũn kia, dù thế nào nhìn người này cũng là bộ dáng hơn hai mươi, thật sự không phải cao nhân thế ngoại, đột nhiên Cung Tập lại nghĩ tới hình ảnh người này ngồi trên bậc thang nhìn phương xa, có lẽ —— thật sự ——

Thân thể khó chịu thật giống như rơi vào hố lửa, ta vô lực đứng trên đất.

Cung Tập thấy người ngồi trên đất túm chặt tay mình, dở khóc dở cười, xóa sạch toàn bộ nghi ngờ vừa rồi, không chỉ nói trước mắt là một sửu nhân, chỉ sợ muốn che dấu toàn bộ nội lực là không thể nào, cao thủ chân chính mới có thể đạt tới trình độ đó, không thiếu được cần một giáp công lực, huống chi nếu người này thật sự lợi hại như thế, sao không sớm xông vào, giờ còn bị chặn ở đây, bản thân quá đa tâm rồi ——

Nhận định mình đa nghi, Cung Tập nhìn người dưới đất, dò hỏi: “Lưu Ly công tử là muốn gặp hộ pháp đại nhân sao?”

Ta đã thấy người này, tự nhiên biết hắn là đi theo bên người Tử Minh, hộ pháp đại nhân trong miệng hắn tự nhiên cũng chính là chỉ Tử Minh.bg-ssp-{height:px}

Không ngừng gật đầu, kéo tay áo đối phương lung lay đứng lên “Mau mang ta đi”

Ta một tiếng vừa nói ra liền hối hận, cẩn thận đưa mắt nhìn Cung Tập vì giật mình mà trợn to mắt, đành hàm hồ giải thích: “Hữu hộ pháp nhà người cho ta ăn cái gì đó liền có thể nói chuyện, ta lần này đến chính là để cảm tạ hắn.” Nói dối không chớp mắt.

Cung Tập lập tức lộ ra biểu tình thì ra là thế, tựa hồ còn không biết chuyện vừa phát sinh ở Khung Ngọc viên.

“Công tử mời” Cung Tập dứt lời xoay người làm tư thế mời, ta tự nhiên là đi theo, ngay cả đôi chân tê dại tựa hồ cũng đột nhiên có sức, không vô lực như vừa rồi.

“Cung hộ pháp này —— “

Cung Tập xua tay, ý bảo không ngại, hắc y nhân vừa lên tiếng lập tức mang theo thủ hạ của mình biến mất trước điện.

Phi Ngôn Hiên mặc dù lấy ‘Hiên’ làm danh, nhưng ở U Minh giáo nơi chốn phồn hoa, Phi Ngô Hiên dựng lên tự nhiên cũng không kém nơi nào, tính cả Bích Hải Triều Sinh mà Bạch Liêm ở hay Tây Lưu Cung trên núi Đông Hoa có thể nói là tam tinh liên chiếu, Khung Ngọc viên mặc dù cũng hoa lệ vô song cũng chỉ là hoa viên nghỉ ngơi mà thôi, so không nổi với nơi này, đến nỗi so với Ngũ Lâu, cũng chỉ làm trò cười.

Nơi này nam tiếp Ngũ Lâu bắc thẳng Thiêm Âm điện, đông đến Tây Hoa Sơn, tây thông Khung Ngọc viên, thật sự không thể nói không phải là nơi tốt.

“Cung hộ pháp?” Doanh Nguyệt có chút giật mình nghênh đón Cung Tập, không rõ Cung Tập vì sao mới đi đã trở lại.

“Hữu hộ pháp vẫn ở trong?” Cung Tập nói xong nhìn liếc nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt, vừa rồi hắn đến được cho biết Tử Minh đang nghỉ ngơi, cho nên mới đi dạo, vừa vặn gặp một màn ở tiền đình, nhưng bây giờ —— Cung Tập nhìn kẻ lung la lung lay theo sau, rõ ràng khí lực không tốt ——

Cúi người ghé tai Doanh Nguyệt nói gì đó, Doanh Nguyệt lập tức giật mình nhìn kẻ bên cạnh cây cột không ra hình dạng, chỉ kém không thét chói tai để biểu đạt sự kinh ngạc.

Nhưng dù như thế nàng vẫn không tự chủ được nhìn thêm vài lần, dù sao có thể làm Hữu hộ pháp đại nhân “hồn khiên mộng nhiễu”, trên thế giới này cũng không có nhiều, thậm chí là rất rất ít, cơ hồ là không có ——

Người này không thể coi là đẹp, nghe nói trước kia cũng là mỹ nhân, đáng tiếc ——

Ta đỡ lấy trán, chỉ cảm thấy tiếng ầm ầm bên tai không dứt, đầu đau mãi không thôi, hơn nữa trong cơ thể dục hỏa không chỗ phát tiết càng làm ta thoạt nhìn phi thường suy yếu, nếu là giải trễ hoặc là nói nghẹn lâu có thể để lại di chứng gì không a?

Nghĩ đến đây, ta rốt cuộc bất chấp tất cả, đi tới đấm lên cửa, tiếc rằng cửa hình như khóa từ bên trong, nếu không như thế ta sớm đã đá văng nó ra, nhưng bây giờ ——

“Tử Minh, mở cửa, Tử Minh bảo bối, mở cửa nhanh ——” Nếu không mở cửa ta cũng chỉ có thể tùy tiện tìm một người phát tiết, kỳ thật nghĩ đến trong Khung Ngọc viên đều là tiểu mỹ nhân, tùy tiện vớt một tên cũng không có gì, ta lại cứ lết người từ tây chạy qua đông, thật sự có chút hàm xúc tự chuốc lấy tội.

Doanh Nguyệt hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, vội vã muốn tiến lên chế trụ kẻ liều lĩnh, lớn tiếng ồn ào, không ngờ lại bị Cung Tập bên cạnh ngăn cản.

“Cung hộ pháp này ——” Vạn nhất người này ở trong mắt hộ pháp đại nhân của bọn họ không phải là địa vị kia —— Doanh Nguyệt không dám nghĩ tiếp, chỉ sợ đến lúc đó nàng cùng Cung Tập sẽ đều bị phạt.

Ngoài điện có người, trong điện tự nhiên cũng có người hầu hạ, ta đây giống như đánh pháo mà bên trong có ngủ như chết cũng không thể không có nửa điểm động tĩnh, quả nhiên không qua một khắc liền có một thị nữ mặt tái nhợt run run mở cửa, ta cảm thán một tiếng nơi này mỹ nhân không ít, lập tức đưa tay đẩy vào, thị nữ kia chỉ hé ra một khe nhỏ, bị ta đẩy lập tức cũng chặng cửa, ta cũng bất chấp hiểu, trực tiếp nhảy qua người nàng, hướng vào trong, tốc độ sợ còn nhanh hơn đi đầu thai.

Cung Tập cùng Doanh Nguyệt nhìn nhìn, chần chờ không biết có nên vào theo không, chỉ thấy một nhục đoàn từ trong bay ra, nặng nề đập lên phiến đá trước cửa.

Phiến đá đen thui hoàn toàn có thể sánh với bộ dạng chật vật của ta lúc này, mắt thấy cánh cửa lại vô tình khép lại, ta gào thét một tiếng, nhào lên, vội vàng hô lớn: “Ta sai rồi, ta sai rồi” Ta không nên vừa vào đã kéo y phục của ngươi “Ngươi để ta vào đi, chúng ta hảo hảo nói.” Chờ ta giải quyết dục hỏa trên người, nói thể nào cũng có thể a!

.

.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio