Nhìn nét mặt già nua đột nhiên hiện ra trước mắt, ta suýt nữa sặc điểm tâm, Lão Hồ Ly này hóa ra còn chưa chết?
Lúc trước không thấy, giờ muốn không thấy cũng không được…
Hợp Kỳ nét mặt già nua nhíu lại, chỉa vào người ta lại run lại rẩy, nhưng cố tình nửa ngày cũng không thể thốt ra câu kế tiếp, làm người nhìn cũng thấy sốt ruột.
“Trưởng lão có chuyện không ngại một hồi sau nói.” Không như Bạch Liêm Tử Minh, Hà Lân Sinh biết Hợp Kỳ vì sao lại như vậy.
Ta cũng không nhìn thần sắc Hà Lân Sinh lúc này, cũng không muốn truy cứu ý tứ trong lời y nói, bất kể thế nào người này sẽ không hại ta, ta thập phần xác định điểm này, huống chi, ta thua thiệt y ba mươi năm, nếu thực vô tình thì cũng thôi, hiện nay hữu tình, chỉ một chữ này làm ta không thể đối đãi với y như người thường.
Bị Hà Lân Sinh nhắc một câu lạnh như băng, Hợp Kỳ lập tức khôi phục, mặc dù vẫn kích động khó nén lại rõ ràng đã yên tĩnh lại, công lực tới mức này thật đúng là không phải ai cũng có thể có, sợ cũng chỉ có lão quái vật sống không dưới chín mươi năm này mới có thể trong thời gian ngắn như vậy đem tâm tình điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.
Hợp Kỳ nhìn nhìn Hà Lân Sinh, lại nhìn nhìn ta thần tình chấm đỏ, trầm ngâm, vô cùng cung kính cúi người thi lễ với ta “Hôm trước thất lễ với công tử, xin công tử thứ tội.”
Ta sửng sốt, ta từng gặp qua lão sao? Nếu gặp qua ta thế nào không nhớ rõ Lão Hồ Ly này?
“Lúc ấy sự tình đột ngột, lão hủ cũng không nghĩ nhiều, huống chi dung mạo công tử —— từ biệt mấy năm, lão hủ chỉ cho là người giống người, không nghĩ tới ——” Hợp Kỳ thở dài một tiếng, tràn đầy cảm khái.
Đột nhiên nhớ tới hôm trước từ Khung Ngọc viên đi ra đụng phải kiệu nhỏ hắc sắc, ta giật mình “Thì ra là ngươi, chớ trách ta nghe quen tai.”
“Lão hủ hổ thẹn, không biết công tử —— mấy năm gần đây khỏe chứ?”
Ta mỉm cười gật đầu “Hoàn hảo” ngủ ba mươi năm cũng chỉ có thể là hoàn hảo, dù sao không phải không tỉnh, trực tiếp ngủ đến chết. Huống hồ ba mươi năm sau sắc thái rực rỡ, nói thật làm ta nổi lên lòng lưu luyến.
Đối mặt với vụ bất thình lình ôn chuyện, Bạch Liêm cùng Tử Minh rõ ràng phi thường kinh ngạc, đều nghĩ mãi không rõ tên sắc lang vô lại lưu manh, sắc tâm không đổi này lại có quan hệ cùng Đại trưởng lão đã ẩn cư nhiều năm Hợp Kỳ, còn khá thân thiết, quan trọng là thái độ của Hợp Kỳ quá quỷ dị, làm người ta không thể tưởng tượng, nghĩ một người là nam sủng thấp đến không thể thấp hơn, một người là trưởng lão quyền cao chức trọng của U Minh giáo, thân phận kém xa vạn dặm, kể cả luận theo tuổi hai người này cũng vạn lần không nên có quan hệ, dù sao Đại trưởng lão Hợp Kỳ hơn hai mươi năm trước đã quy ẩn, người trước mặt lại quyết không quá ba mươi, có thể quen biết vào lúc nào?
Nhưng hai người này lại cứ như cố nhân đã lâu không gặp, mà thái độ Đại trưởng lão đối với người nọ cũng quá mức quỷ dị.
Ta biết Bạch Liêm cùng Tử Minh đều kinh ngạc nhìn ta, lại cũng chỉ có thể kiên trì xem nhẹ. Dù sao chuyện phát sinh trên người ta quá mức không thể tưởng, mà bọn họ cùng ta cũng có quan hệ mờ ám kia.
Tóm lại liên lụy vào sẽ càng thêm rắc rối.
Nho nhỏ ho khan hai tiếng “Các ngươi tới có chuyện gì không?” Ta chưa tự hỏi đã buột miệng nói ra.
Tử Minh trong kinh ngạc phục hồi tinh thần, hung hăng trừng ta.
Ta lập tức ý thức được mình vừa phạm phải sai lầm không thể tha thứ, nghĩ tới ta hiện tại là thân phận gì? Ta có tư cách gì hỏi bọn hắn vấn đề này, huống chi hai người này tới đây tám phần là vì ta, ta hỏi như vậy muốn bọn hắn trả lời thế nào? Mà ta hiện tại ngồi ghế chủ vị nghiễm nhiên coi mình là chủ nhân, có lẽ Hợp Kỳ cùng Hà Lân Sinh sẽ không có cảm giác gì, nhưng đối với Bạch Liêm Tử Minh hoàn toàn không biết gì mà nói cũng thực quái dị.
Thực đáng chết, nhất thời lộ liễu, đã quên hiện tại nơi này không còn là hang ổ của mình.
Đang muốn nói gì đó cứu vãn, Hà Lân Sinh lại mở miệng trước “Ta đã nghe nói, các ngươi muốn đưa đám người trong địa lao đi, ta cũng lười quan tâm” Nói xong phất tay áo “Nếu không có chuyện gì khác liền đi xuống đi.” Lúc này vãn thiện đã theo thứ tự dâng lên, Hà Lân Sinh hiển nhiên cũng không có ý giữ khách.
Tử Minh muốn nói gì, lại bị Bạch Liêm áp xuống, chỉ đành theo hắn hành lễ “Đa tạ sư tôn” Nói xong thật sâu liếc ta một cái, liền lui ra ngoài.
Hai người kia “ánh mắt thâm trầm”, thực làm ta có chút tiêu hoá rối loạn.
Hà Lân Sinh phất phất tay, nháy mắt trong điện chỉ còn lại ba người ta cùng y còn có Hợp Kỳ, rõ ràng trống trải hơn hẳn.bg-ssp-{height:px}
“Hợp Kỳ tham kiến giáo chủ” Hợp Kỳ quỳ sụp xuống đất.
“Đứng lên đi”
“Tạ giáo chủ”
“Cũng đã ba mươi năm không gặp” Nhớ lại ta cũng tự nhiên sinh ra cảm khái.
“Giáo chủ mấy năm nay rốt cuộc ở nơi nào?”
“Bất quá là ngủ quên trong thạch động…”
Trò chuyện, kể lại những chuyện đã qua, Hà Lân Sinh lẳng lặng ngồi một bên, thêm rượu gắp rau cho ta, rất ít nói xen vào.
“Tạo hóa trêu người, thật sự là phàm nhân khó đoán trước” Nghe xong những gì ta trải qua, Hợp Kỳ vuốt râu mà thán, thật lâu sau mới cười nói: “Ba mươi năm thanh xuân còn giữ coi như cũng là chuyện may mắn.”
Đảo mắt đêm khuya đã tới, uống mấy chén rượu nhạt, để lại Hà Lân Sinh xử lý mọi chuyện, ta tự quay về tẩm điện, nghỉ ngơi, dưới bóng đêm Tây Lưu cung cũng có một loại hứng thú khác, gió lạnh thổi qua, tỏa ra nhẹ nhàng khoan khoái.
Không ngờ còn chưa bước vào cửa điện, đã bị người ngăn lại.
“Theo ta đi”
Ta nhìn Tử Minh trước mắt, người này trở lại lúc nào? Lại nhìn y phục trên người y dính sương mai, đồng tử không khỏi co rút, người này chưa từng rời đi?
“Ngươi ở chỗ này chờ bao lâu?”
Tử Minh cũng không trả lời, gắt gao mím môi, động tác dưới chân cũng không ngừng, che mắt ta kéo đi, đem lời nói của ta như gió thổi qua tai ngay cả phản ứng cũng không màng.
Rời khỏi Tây Lưu cung, ra khỏi rừng trúc, tới sau núi, ta một đường bị y kéo đi, cuối cùng y vác ta đi.
“Ngươi sống ở đây” Ta đánh giá một chút mật thất trước mắt, nếu ta không nhớ lầm, đây cũng là một bộ phận mật đạo trong giáo.
Tử Minh qua lại vài bước, thần sắc biến hóa không ngừng, ánh sáng cây đuốc chiếu vào gương mặt tuyệt sắc, hồ minh hồ ám.
Ta nhìn người trước mắt, chỉ cảm thấy mình sắp bị y làm chóng mặt rồi, lúc này người đi qua đi lại đột nhiên dừng lại, hai tay chộp lên bả vai ta, lực đạo lớn khó có thể tưởng, tựa hồ muốn bóp nát hai cánh tay ta “Ngươi ở đây, bọn hắn tìm không đến nơi đây, ngươi yên tâm, mọi chuyện cần thiết ta sẽ xử lý, sư phó sẽ tìm không tới nơi này, Bạch Liêm cũng sẽ không.” Môi Tử Minh có chút tái nhợt, ánh mắt lại giống như đốt lửa, trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào ta, giống như nếu ta dám cự tuyệt y sẽ lập tức ăn tươi nuốt sống ta liền.
Y nói năng lộn xộn, ta nghe như u mê, cái gì tìm không thấy nơi này?
.
.
.