CHƯƠNG : ĐẠI CA CŨNG TRỞ THÀNH VẬT HY SINH
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Dao định quỳ xuống tạ ơn lại bị An thị kéo lên ngồi bên cạnh mình. Nàng biết mẫu thân làm vậy chính là cho đủ nàng mặt mũi rồi.
“Tạ mẫu thân!”
An thị mỉm cười hiền hậu vuốt ve mặt nàng nói: “Chút nữa mẫu thân cho người mang sang đây một ít lãnh cao. Đó là do hoàng hậu nương nương ban cho, thoa vài ngày sẽ không sao nữa!”
Nhữ Dao gật gật đầu mũi sụt sịt nhìn rất đáng thương.
An thị ôm nàng vỗ vỗ bên vai: “Đừng khóc, sau này ngươi làm thái tử phi sẽ không có người dám đối với người như thế nữa.”
Cả người Nhữ Dao cứng đờ. Hóa ra sau sự kiện lúc sáng An thị vẫn là không thay đổi chủ ý, nãy giờ nàng vẫn luôn ôm hy vọng nhỏ nhoi rằng An thị sẽ thay đổi ý định. Kết quả. . . lúc nãy nàng còn muốn An thị giúp chuyện hôn sự của bản thân xem ra bây giờ không được nữa, chỉ còn cách xem Nhữ Hinh bên kia thế nào thôi.
An thị cảm giác được thay đổi của Nhữ Dao nàng lại nói lời an ủi: “Sáng nay thái tử điện hạ làm như vậy nhất định là muốn trêu chọc Hinh nhi thôi. Mẫu thân cũng nói với Hinh nhi rồi ngươi cứ an tâm là được.”
Tia hy vọng cuối cùng của Nhữ Dao là đặt trên người Nhữ Hinh, nhưng hiện tại liền bị lời của An thị cắt đứt. Nàng như rơi xuống mười hai tầng địa ngục vậy, hoàn toàn vô định.
An thị đẩy Nhữ Dao ra nhẹ nhàng lấy khăn tay từ nhũ mẫu lau nước mắt cho nàng: “Đừng khóc, mẫu thân lót sẵn đường cho ngươi chỉ vì muốn ngươi giúp chiếu cố tốt Hinh nhi cùng Nhiên nhi. Ngươi cũng biết rõ tâm ý của mẫu thân, đúng không?”
Nhữ Dao không nói chỉ gật đầu, không ai thấu hiểu lúc này lòng nàng vỡ thành từng mảnh khảm vào da thịt. Đối với mỗi nữ nhân có lẽ gả cho Trưởng Tôn Tề Duyệt là chuyện cao hứng nhất, nhưng đối với nàng không phải vậy, nàng không mơ mộng hậu vị, không mơ mộng phú quý vinh hoa. Nhưng vì sao giấc mộng nhỏ của nàng không được thành toàn? Vì sao?
“Nghỉ ngơi một chút đi, sáng mai cùng mẫu thân đến tự vài hôm cầu phúc.”
“Vâng!” Bật ra một âm thanh nàng nằm xuống giường. Lúc này nàng chỉ muốn yên tĩnh một mình mà thôi.
An thị thấy nàng nhắm mắt cũng an tâm rời đi. Nàng từng hứa với Nhữ Dao rằng sẽ gả nàng cho một nam nhân khiến nàng hạnh phúc nhất, và nàng nghĩ nàng để nàng ta gả cho Trưởng Tôn Tề Duyệt chính là sự lựa chọn chính xác nhất, bởi trừ Nhữ Hinh không ai không mơ ước đến hậu vị.
Không người biết hôm đó Nhữ Dao đã trải qua thế nào, nếu như biết mọi người cũng sẽ cảm thương thay cho số phận của nàng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Dùng qua bữa tối, Nhữ Hinh một mình chạy đến viện của Nhữ Nhiên. Chỉ thấy trong phòng hắn vẫn còn sáng đèn, nàng tiến đến gõ cửa: “Tam ca, huynh đã ngủ chưa?”
Nhữ Nhiên bận ho nên không có đáp chỉ ra hiệu bằng tay để hạ nhân ra ngoài mở cửa cho nàng. Chỉ là bước vào cửa nàng thấy An thị cũng ở. Nói qua vài câu nàng cũng rời đi, quan trọng hơn hết là nói không được trọng điểm nàng muốn nói.
Nàng khoác một chiếc áo choàng cổ lông, tay cầm lồng đèn hoa đăng một mình đi trong hoa viên. Chân bất giác bước đến viện của Nhữ Dao.
Mắt nhìn viện môn rất lâu, rất muốn bước vào như lại thấy bên trong phòng không thắp đèn thiết nghĩ nàng ta đã ngủ nên nàng cũng không làm phiền. Nàng lòng vòng vài vòng ở đó cuối cùng cũng rời đi, mai gặp, mai còn cơ hội nói.
Lại đến viện của Nhữ Tuân, viện của hắn cũng y hệt như Nhữ Dao, nàng cũng không tiện tiến. Viện cùng An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận cũng y hệt như vậy.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lại bước đến viện của Nhữ Liệp, đèn thư phòng vẫn còn sáng. Nàng nhìn một chút rồi rời đi. Nào ngờ Nhữ Liệp lại bước ra thấy nàng lập tức chạy ra, ngó đông nhìn tây xong lại khẩn trương hỏi: “Hinh nhi vì sao giờ này còn chưa ngủ? Thiêm Hương đâu, sao lại đi một mình thế nào?”
“Phủ của chúng ta an toàn như vậy phụ thân còn lo lắng cái gì.” Nhữ Hinh không trả lời câu hỏi mà chỉ mở miệng mát mẻ hắn.
Nhữ Liệp nắm cổ tay nữ nhi kéo vào trong: “Lạnh như vậy còn ăn mặc phong phanh, mau vào trong này.”
Vào phòng, không khí ấm áp trở lại, Nhữ Hinh trút bỏ áo khoác ngồi kế chậu than sưởi ấm người. Không khí này thật quá lạnh rồi.
Nhữ Liệp tự tay châm cho nàng một tách trà nóng rồi bước đến kệ trưng bày. Hắn lấy ra một hộp gỗ đơn giản, mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền. Hắn lấy lên bước đến ngồi xuống ghế bên cạnh nàng, đưa cho nàng: “Hinh nhi, đây là phụ thân cố ý đặt cho người.”
Nhữ Hinh dời đường nhìn đến sợi dây chuyền trên tay Nhữ Liệp. Đây là dây chuyện vàng mà mặt dây chuyện chính là răng nanh của hổ. Nàng đưa hai tay nhận lấy: “Cái này. . .”
“Phụ thân cố ý bắt một con hổ về cho người cùng ca ca ngươi.” Hắn thấy nhi tử thì thân bệnh triền miên nên mới đi bắt hổ. Chỉ là không ngờ nữ nhi hồi kinh cũng có biểu hiện lạ lùng nên liền cho người nạm luôn cho nàng một sợi dây chuyện bằng răng hổ trừ tà.
“Tạ phụ thân.” Nhữ Hinh vui vẻ buộc lên trên cổ.
Nhữ Liệp vuốt râu bật cười ha hả. Đổi là lại Nhữ Dao nhất định không dám cầm thề mà nàng lại trực tiếp mang lên cổ. Chính vì nàng như vậy năm đó hắn cùng hoàng thượng mới không chôn vùi trong biển lửa.
“Ngày mai theo mẫu thân đến tự mấy ngày phải cẩn thận biết không?” Nhữ Liệp ở bên cẩn thân dặn dò: “Phụ thân để Cách Quận cùng Lam Ca đi theo bảo hộ các ngươi, nhưng mọi chuyện đều phải cẩn thận, tính mạng trên hết.”
Nhữ Hinh tuy bĩu môi phản bác: “Phụ thân, chúng ta là đến tự không phải ra chiến trường.” Đó là nơi ăn chay niệm phật ai mà hạ độc ám sát người chứ.
“Biết là vậy nhưng vẫn là phải cẩn thận.” Bởi chuyến đi này hắn cảm thấy bất an. Nhưng đã hứa với thê tử rồi cũng không thể nuốt lời, càng tìm không được lý do giữ chân mọi người nên an mới căn dặn như vậy.
Nhữ Hinh gật đầu, tay vẫn mân mê chiếc nanh như trân bảo.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lát sau, Nhữ Hinh cũng rời đi Nhữ Liệp đòi tiễn nhưng nàng không cho, đi được một lúc đột nhiên một trận gió mạnh thổi qua làm tắt luôn hoa đăng của nàng. Thở dài một hơi nàng ôm chặt áo choàng bước về viện. Chỉ là vừa đi không lâu nàng nghe được một đám hạ nhân ở một gốc khuất to nhỏ với nhau.
“Ngươi nói xem mắt của thái tử điện hạ có phải có vấn đề rồi không?”
“Ngươi ăn nói hàm hồ gì, không nhớ rõ năm đó điện hạ đến phủ chúng ta tìm tiểu thư sao!”
“Theo ta phu nhân nhất định để tứ tiểu thư cùng đại thiếu gia. . .”
Người nói còn chưa hết lời đã có người thêm vào: “Còn phải nói, ngũ tiểu thư cùng tam thiếu gia đã thành như vậy liền phải hy sinh hai người còn lại thôi.”
“Vậy đại thiếu gia sẽ phải làm rể hoàng thất a, nói vậy Nhữ gia tuyệt hậu rồi!”
“Nhưng nếu không như vậy sợ bảo toàn không được Nhữ gia chứ đừng nói đến khai chi tán diệp.”
“Theo như lúc sáng, sợ tứ tiểu thư có ngồi thái tử phi vị cũng sợ không được sủng, lần này không hy sinh đại thiếu gia không được rồi!”
“. . .”
Chân Nhữ Hinh mềm nhũn ngã ngồi trên đất. Nguyên lai là Nhữ Tuân cũng bị mang ra hy sinh. Không, nàng không muốn như vậy. Dù cho tiền đồ của nàng mất hết, hiện lấy gia sản của Nhữ gia cũng có thể đến biệt viện sinh sống được mấy đời. Không làm quan thì làm thương gia có gì không được chứ.
Tiếng bàn tán rất lâu Nhữ Hinh mới phục hồi tinh thần. Nếu như bình thường nàng sẽ cho người cắt lưỡi đám hạ nhân nhưng hiện tại nhờ họ nàng mới biết không ít chuyện, thế nên nàng xem như không biết mà trở về viện nghỉ ngơi. Mai là khởi hành rồi, nàng không muốn trễ nãi, dù gì cũng là được rời kinh, nàng là người vui hơn bất kỳ ai.