Tam Thiên Lưu Hành

chương 18: tụ bảo trai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi rời khỏi Bao Tài Quầy, Đoạn Tam nhanh chóng khoác lên người một chiếc áo lông, lại lấy ra một chiếc mặt nạ da ngươi đeo lên mặt, rồi đi thẳng một mạch tới trước cửa Tụ Bảo Trai.

Như đã biết, Tụ Bảo Trai một trong ba con quái vật chia phối thi trường làm ăn buôn bán ở đây, diện tích địa bàn rộng rãi, chia làm ba tầng, kiến trúc hoa mỹ, kĩ xảo tương đối đẹp.

Mọi võ giả đều có thể tới mua bất cứ loại vật phẩm, kể cả dù là đan được, linh dược, hay khoáng vật hay ngay cả bảo khí mọi thứ đều có cả.

Khi Đoạn Tam vừa đi vào Tụ Bảo Trai thì liền xuất hiện một nữ tử thanh tú có dáng người nóng bỏng, ba vòng vòng nào cũng ra vòng nấy, nữ tử này đi tới, cười hỏi:

“Vị công tử này, xin hỏi đến mua vật phẩm hay trao đổi vật phẩm?”

Đoạn Tam không mấy ngạc nhiên với kiểu đón tiếp này nữa hạ giọng,đi thẳng vào vấn đề:

“Ta cần mua mười bình Tôi Thể Đan, mười bình Tẩy Trạch Linh Dịch, hai loại này không biết Tụ Bảo Trai có thể lấy ra hay không?”

“Tôi Thể Đan và Tẩy Trạch Linh Dịch? Tôi Thể Đan dùng rèn luyện thể chất, đề tăng tốc độ tu luyện của Ngoại Cảnh, Tẩy Trạch Linh Dịch là cần để tẩy trừ tạp chất trong cơ thể. Đều là đan dược nhất phẩm cả, tiểu nữ cần chuẩn bị một chút. Nếu công tử không phiền có thể ngồi đây.”

Nữ nữ tiếp thị cười ôn hòa. Sau đó, mời Đoạn Tam ngồi vào chiếc ghế còn trống gần đó trong thời gian chuẩn bị.

“Không cần. ta cũng muốn lên lầu hai xem thử một chút đồ”

Đoạn Tam từng bước đi lên, lầu hai trông rất cổ điển, rất có phong cách lịch sự, trang nhã.

Không như ở lầu một, trên lầu hai ít người hơn, nhưng nhìn sơ qua thì thấy ai ai cũng rất quý tộc, y phục toàn tính bằng trăm, ngàn kim tệ chứ chẳng giỡn.

Tuy nhiên giàu thì giàu nhưng bỏ tiền ra mua ba cái thứ không đâu thì cũng bỏ cho chó ăn. Mà hầu hết các cô chiêu cậu ấm thường hai có tính cách chảnh chẹ, hễ thấy thích là mua, chứ chẳng bao giờ chịu quan sát.

“bức tranh này không đơn giản a”.

một nam tử trạc tức tuần mắt nhìn mê đắm một bức tranh, miệng không ngừng khen ngợi.

Tức thì, nam tử trung niên:

“Tiểu tử, gọi chưởng quầy các ngươi đên đây, bức tranh này ta hợp ý”.

Đoạn Tam đoán chừng người này còn chưa xem bức tranh được bao lâu mà vội vàng gọi người đến vung tiền ra mua, rõ ràng là một kẻ không có sự nhẫn nại, tính cách chẳng khác mấy cô chiêu cậu ấm nhà giàu thích khoe mẻ.

Tiểu nhị đứng gần đó:

“vị đại nhân này chờ chút, tiểu nhân đi gọi liền”

Lắc lắc vài cái rồi Đoạn Tam bỏ đi xem mấy thứ đồ trưng bày khác.

Nếu nói tầng dưới là khu trưng bày đan dược, bảo khí mới luyện thì tại tầng hai là nơi giao dịch trao đổi cổ vật bậc nhất của Tụ Bảo Trai.

Ở đây cổ vật cực kỳ nhiều, vô số kể sợ rằng đếm còn không xuể nữa: một cái bình hao cổ, một chiếc đao bị mẻ mất mấy mảnh, giá gỗ đầy bụi bặm, mảnh bức tranh sơn hà, một mảnh sứ lớn, một bộ khải giáp bị rỉ xét nặng, vân vân...bg-ssp-{height:px}

Dù bất kỳ là thứ nào, Đoạn Tam cũng đều chán nản, mấy thứ đó hầu hết đã mất tác dụng, tốt lắm thì cũng chỉ đem về để trang trí ra oai thôi chứ cũng chẳng bổ ích gì.

Cuối cùng, thứ duy nhất lọt vào mắt xanh của hắn là tấm sơn hà đồ,nhìn kĩ có thể thấy được nó món cổ vật này so với lúc nguyên trạng thì đã bị chia ra làm ba mãnh, một mãnh chính là cái này.

Khẽ đảo hồn lực vào dò xét mảnh tàn đồ, bỗng không biết từ đâu, bừng lên trong tâm trí hắn một giọng nói:

“Sơn Hà Thu Thủy"

Chốc chốc chẳng được bấy nhiêu thời gian tiếng nói ấy bỗng dưng tan biến hẳn đi.

“Chuyện đã xảy vậy?”

Đoạn Tam mơ hồ ngừng xâm nhập bằng hồn lực, mặt hắn tái mét kể từ lúc đó.

Vội vàng đem thử dùng hồn lực trao đồi lại nhưng lần này không như trước, chẳng có một âm thanh gì xảy ra cả.

Xong hắn thở dài:

“Vật này bất phàm, nhất định phải vào tay”

“Tiểu ca, Tấm Tàn Đồ này ta ưng ý, bao nhiêu kim tệ?.”

không nhanh không chậm Đoạn Tam quay sang hỏi tiểu nhị gần đó.

“Công tử, mọi cổ vật ở đây chưởng quầy đã nói, chỉ cùng một giá, ba ngàn kim tệ.”

“Thành giao.”

Với Đoạn Tam mà nói thì cái giá này cũng không quá cao, phù hợp trong phạm vi có thể trả của hắn, chưa kể mới đây hắn còn mới vớ được một kho báu kinh niên của mấy tên tặc tử: Mai Hoa Cung.

Đồ Vật đã đạt được, Đoạn Tam cũng bắt đầu hết hứng thú với mấy món cổ vật này, bèn đi xuống.

Không lâu sau khi Đoạn Tam đi xuống thì nữ tử cũng vừa đi ra, tay cầm hộp gỗ lớn. Thoạt nhìn Đoạn tam liền biết chắc hẳn là Tôi Thể Đan và Tẩy Trạch linh dịch của hắn đnag nằm trong đó.

“Công tử, mười bình viên Thối Thể Đan, mười bình Tẩy Trạch linh dịch, giá trị tổng hết là năm vạn kim tệ.”

Đoạn Tam cười nói:

“năm vạn kim tệ, giá cả phải chăng.”

Hắn vừa lẩm nhẩm vừa đem hộp gỗ mở ra, tiến hành kiểm tra sơ bộ một lần. Rồi mới giao kim tệ cho nàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio