Thuấn Âm hé môi, xém nói đó là chén nước để dâng Đức Phật, nhưng nhìn vào mắt chàng lại chẳng thấy sự kính nể dành cho thần Phật đâu.
Thôi, sao có thể quên người ta đã không còn là chàng quân tử của ngày xưa nữa.
Nàng xoay người đi về: "Cầu nguyện xong rồi, ta về đây."
Mục Trường Châu nhìn nàng bước đi, đưa chén cho Thắng Vũ.
Trước đó gia nhân đã lái xe ra xa hòng tránh đám đông, tới lúc này mới kéo về, đậu xe ở gần.
Thuấn Âm lên xe, đang định ngồi xuống thì loáng thoáng nghe thấy Thắng Vũ nói gì đó, nàng phải áp sát cửa sổ mới nghe rõ: "Ngựa của Quân tư đã được dắt đi trước, mời ngài lên xe về cùng phu nhân."
"..." Quả thực lúc nãy không thấy ngựa của chàng ta đâu.
Nàng ưỡn thẳng lưng, ngồi ngay không nói.
Có vẻ Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng cũng đi tới, Mục Trường Châu nói gì đó với bọn họ, giọng không to mà cũng chẳng nhỏ, cuối cùng bặt mọi âm thanh.
Ngay sau đó mành trúc được vén lên.
Thuấn Âm ngước nhìn, chàng tiến vào, kéo vạt áo ngồi bên phải nàng, tự nhiên như thể chỉ là chuyện bình thường.
Cỗ xe lăn bánh, về nhà chung với nhau thật rồi.
Thuấn Âm không nói chuyện cũng chẳng buồn nhìn chàng, chỉ dán mắt vào ô cửa sổ.
Đèn cầy trong xe lù mù, chốc chốc mới có ánh sáng từ lồ ng đèn ven đường hắt vào, phản chiếu bóng chàng cao to chồng lên cả bóng nàng.
Mục Trường Châu cũng im lặng.
Ban nãy chàng cố tình nói câu đó, dễ bề nhận ra càng nói nàng càng lạnh mặt, chi bằng dừng đúng lúc.
Trong thành vẫn náo nhiệt như thế, tấp nập cảnh người trẩy hội, dù đã đi xa vẫn nghe được tiếng người.
Về đến trước cổng phủ Quân tư, xe dừng lại, Thắng Vũ mời hai người xuống xe, Thuấn Âm nhúc nhích, mắt lườm Mục Trường Châu.
Trong xe tối mịt, chàng nhích chân, quay qua nhìn nàng nhưng không thấy được biểu cảm, chợt chàng lên tiếng: "Phải rồi, mới nhận được thứ này hôm nay, xém quên đưa cho Âm nương." Chàng thò tay vào vạt áo lấy ra thứ gì đó, đặt trên đầu gối nàng rồi giơ tay vén mành bước xuống.
Thuấn Âm ngơ ngác, sờ đầu gối, hình như là một lá thư, nàng lập tức nắm nó trong tay, nhoài người ra khỏi xe.
Mục Trường Châu đã bước vào phủ, cởi hoành đao giao cho Xương Phong.
Thuấn Âm cố gắng đi thật chậm, từ hành lang đến hậu viện, vừa đi vừa mượn ánh đèn lồ ng nhìn thứ trong tay, là một lá thư thật, hai chân bất giác tăng tốc, đi thẳng vào phòng.
Trong phòng đã thắp nến, nàng khép cửa lại, bước tới bàn khời sáng lên, thấy rõ chữ đề ngoài bao – thư gửi từ Tần Châu, con tim không nén nổi hưng phấn đập thình thịch, vội vàng mở ra.
Là thư hồi âm từ Phong Vô Tật.
Thư của nàng được Mục Trường Châu dùng khoái mã gửi đi, cho nên thư trả lời cũng đến rất nhanh.
Thuấn Âm đọc thật kỹ, Phong Vô Tật nói bản thân vẫn khỏe, đã đọc "thư nhà" của nàng rồi, và để tránh lo lắng, cậu còn đính kèm một lá thư tự tay viết, rồi ngay tối đó gửi cả hai bức về Trường An bằng ngựa phi ngàn dặm.
Nhìn vào sẽ giống như vì lo lắng cho mẫu thân ở Trường An xa xôi, cậu đã viết thêm một bức thư, gộp chung với thư của nàng gửi về nhà cho mẫu thân.
Nhưng chỉ có Thuấn Âm hiểu rằng thật ra bức thư cậu viết là bản giải thích chi tiết về lá thư của nàng, đã được gửi về cung điện Trường An.
Cuối cùng là hai chữ không đầu không đuôi: rất mừng.
Thuấn Âm nhoẻn cười, ý cậu muốn nói Thánh thượng rất mừng.
Quả thực không sai, Thánh thượng thực sự rất coi trọng biên cương, chẳng trách cho phép cậu dùng thiên lý khoái mã, cũng hồi âm rất nhanh.
Những dòng đằng sau chỉ là lời dặn dò cá nhân.
Phong Vô Tật rất nhớ nàng, hỏi tất tần tật mọi thứ về nàng: ăn uống ngủ nghỉ ở Lương Châu đã quen chưa? Đã thích ứng được khí hậu chưa? Cơ thể có khỏe không? Nhắn nhủ nàng phải giữ gìn sức khỏe, chú ý an toàn...!Đọc những câu này, như hận không thể chạy tới nhìn tận mắt.
Cuối cùng còn truy hỏi dồn dập: Trượng phu đối xử với nàng có tốt không? Rốt cuộc là quan viên nào ở Lương Châu?
Lúc này Thuấn Âm mới nhớ hôm viết thư cho cậu, nàng chỉ lo viết tình hình quan sát được mà quên báo chuyện của bản thân.
Nàng cất thư, đi tới trước cửa nhìn ra ngoài, đúng lúc bắt gặp Mục Trường Châu bước vào hậu viện, giơ tay tháo miếng đệm cổ tay, bất chợt chàng cúi đầu, ánh mắt như sắp nhìn sang.
Nàng vội vàng khép cửa, khi xoay người không kìm được mỉm cười, nàng nhìn lá thư trong tay, thật là nhẹ nhõm...
Toàn thành náo nhiệt một đêm, đến rạng sáng mới hoàn toàn yên tĩnh.
Phủ Quân tư bắt đầu tất bật từ sớm tinh mơ, Xương Phong đến ngoài đông phòng, thấy cửa mở mới lại gần – chắc chắn Thuấn Âm đã rời giường, cao giọng thưa: "Bẩm phu nhân, công cuộc diệt phỉ vừa kết thúc hôm qua, sáng nay nhận được lệnh từ phủ Tổng quản, giờ ngọ trưa nay phủ Quân tư sẽ mở tiệc thiết đãi tá sử cùng các tướng sĩ, Quân tư hỏi phu nhân có muốn dự tiệc không."
Thuấn Âm không bất ngờ, Trương Quân Phụng dẫn binh diệt phỉ thì sao có thể thất bại, có công ắt phải chúc mừng.
Mục Trường Châu đang nắm quyền hành quân sự, cũng chẳng lạ khi mở tiệc tại phủ Quân tư.
Xem ra hôm qua lúc bọn họ về đã thành công tiếp nhận binh mã Thiện Châu.
Nhưng nàng vẫn phải giả vờ như mới biết lần đầu, nghĩ ngợi rồi trả lời: "Đây là chính sự của Quân tư, ta không tham gia." Nàng nhìn về gian nhà chính, cửa khép chặt, nãy đến giờ không thấy Mục Trường Châu xuất hiện, có lẽ đã ra khỏi nhà từ sớm.
Xương Phong vâng dạ, rời hậu viện trở về báo cáo.
Thuấn Âm ngồi trong phòng, lá thư hồi âm vẫn nằm trong tay áo, nàng lấy ra đọc lần nữa, xác định không để sót chữ nào mới cất đi.
Xế trưa, Trương Quân Phụng đến phủ Tổng quản phục mệnh rồi cưỡi khoái mã về phủ Quân tư.
Hắn nhảy xuống ngựa, vừa theo người hầu đi vào vừa hỏi: "Quân tư đang ở đâu?"
Người hầu đáp: "Có lẽ đang ở trong sảnh ạ."
Trương Quân Phụng chạy thẳng tới sảnh.
Trong sảnh đã bày bàn thiết tiệc, Mục Trường Châu ngồi sau bàn chủ phía trên gập công văn vừa mới đọc xong,thấy hắn vào thì nhấc tay, ra dấu cho hắn ngồi.
Nhưng Trương Quân Phụng nào có tâm trạng, rảo bước lại gần: "Quân tư giấu kỹ thật."
Mục Trường Châu nhìn hắn: "Chuyện gì?"
Trương Quân Phụng nói: "Tôi đang nói về những lời của lão tăng hôm qua, ngẫm mãi mới luận ra."
Ngoài cửa có tiếng bước chân lao xao, Hồ Bột nhi cũng đã tới, đúng lúc nghe được câu nọ, tò mò xán lại: "Gì đấy? Tá sử mới luận ra gì vậy?"
Trương Quân Phụng lườm gã, tiến một bước đến chỗ Mục Trường Châu: "Quân tư từng đỗ đạt Tiến sĩ ở Trường An, người ngoài có thể không biết, nhưng tôi biết Quân tư từng ở Trường An mấy năm.
Nghĩ kỹ thì lão tăng tưởng ngài là Tiến sĩ của Phong gia cũng không sai, có thể vì lúc đó ngài đang ở Phong gia nên mới bị hiểu nhầm là người nhà họ Phong."
Mục Trường Châu không đáp.
Im lặng tức là thừa nhận, Trương Quân Phụng không ngờ mình đoán đúng, hắn quá đỗi bàng hoàng, miệng lẩm bẩm: "Trùng hợp đến vậy ư?"
Tối qua sau khi Mục Trường Châu ra về, hắn tính chờ đám đông tản bớt sẽ hỏi thăm lão hòa thượng kia, lại chẳng lường được ông ta thực sự không màng hồng trần, vừa xuống tháp là đi luôn, thậm chí bây giờ đã rời khỏi địa phận Lương Châu, đi đến Tây Vực.
Hồ Bột nhi chẳng phải kẻ ngốc, vừa nghe vậy là lập tức nhớ ngay đến chuyện trong lễ tắm Phật hôm qua, cứ ngó lên Mục Trường Châu, hai mắt dần trợn tròn một cách khó tin, nhích lại gần Trương Quân Phụng nháy mắt ra dấu muốn biết chi tiết.
Trương Quân Phụng không đếm xỉa đến gã, vẫn nhìn Mục Trường Châu chằm chằm, hạ giọng: "Chắc chắn Tổng quản không biết chuyện này."
Mục Trường Châu vẫn không mở miệng, chỉ mỉm cười.
Bên ngoài đại sảnh, các vị phó tướng cùng xuất quân diệt phỉ đã đến, dừng trước cửa nhất loạt cúi chào Mục Trường Châu.
Thị nữ nối đuôi nhau vào, bắt đầu dọn món rót rượu.
Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi đành gác lại suy nghĩ, cả hai nhìn nhau, không hẹn mà cùng im lặng ngồi xuống sau bàn.
Quá trưa, Thuấn Âm đã dùng bữa trong phòng, vừa nghĩ xem nên viết thư hồi âm lúc nào, vừa đi ra cửa nhìn về hướng ngoại viện.
Ban nãy còn có tiếng ồn thưa thớt truyền tới, đến bây giờ lại chẳng nghe thấy gì, xem chừng bữa tiệc đã kết thúc.
Nàng đoán dù Mục Trường Châu không ra ngoài thì cũng sẽ ở nhà trước nghị sự với mọi người, sẽ không quay về hậu viện ngay.
Thế mà vừa rút lá thư từ trong tay áo ra, ngước mắt lên, bắt gặp bóng dáng của Mục Trường Châu.
Chàng ta trở về sớm vậy?
Mục Trường Châu vừa vào hậu viện đã trông thấy nàng, định bước xuống sân nhưng mũi chân lại chuyển hướng, đi lên hành lang tới trước cửa đông phòng, nhìn hai tay nàng: "Hôm nay Âm nương không dự tiệc là vì bận đọc thư?"
Thuấn Âm nhét lá thư vào lại tay áo, khóe môi thấp thoáng nụ cười, nhưng vẫn thờ ơ nói: "Nào có, chỉ là cảm thấy ở đó toàn võ tướng, ta có đến cũng không biết nói gì."
Mục Trường Châu tinh mắt bắt được nụ cười ấy, nhìn thêm mấy lần, hôm qua còn sầm sì lạnh mặt, thế mà chỉ một bức thư đã khiến nàng vui rồi.
Thuấn Âm nhìn chàng, chợt hỏi: "Mai mốt gửi thư cũng sẽ giống như trước?"
Mục Trường Châu đáp: "Dĩ nhiên."
"..." Vậy có nghĩa vẫn cần phải kiểm tra.
Thuấn Âm không nói nữa.
Thắng Vũ dẫn hai thị nữ đến, trông thấy Quân tư liền cúi đầu đứng đợi.
Mục Trường Châu xoay đầu: "Có chuyện gì?"
Thắng Vũ đáp: "Đã sắp giao mùa, chúng nô tì xin phép lấy số đo của phu nhân để chuẩn bị đồ mới."
Đúng là Thuấn Âm không có nhiều trang phục, chỉ vài ba bộ xiêm y xếp trong tay nải gấm xanh, ngay cả hỉ phục tân nương cũng do Thánh thượng ban tặng, còn đồ mới đều được Thắng Vũ chuẩn bị sau khi tới Lương Châu.
Hôm qua nàng tham dự lễ tắm Phật, Thắng Vũ biết sau này sẽ còn nhiều dịp tương tự như thế nữa, bèn nhanh nhảu gọi thị nữ tới may thêm xiêm áo.
Mục Trường Châu gật đầu: "Đo đi."
Thuấn Âm tưởng chàng ta sẽ rời đi, nào ngờ nói xong lại đi thẳng vào phòng, lướt qua nàng, đụng vào chiêm phong đạc trên cửa, tạo nên âm vang lanh lảnh.
Thắng Vũ liền thưa: "Chẳng mấy khi Quân tư cũng có mặt, chi bằng cũng đo chung để sắm thêm luôn ạ." Rồi nàng nhìn sang Thuấn Âm, bởi đấy là chuyện mà người vợ như nàng cần thu xếp.
Thuấn Âm né tránh ánh mắt, bấm bụng mà nói: "Vậy mời Quân tư đo trước."
Mục Trường Châu ngồi xuống tràng kỷ, vì hôm nay chưa ra ngoài nên chàng chẳng thắt áo ngoài, cổ tay áo cởi ra, thái độ rất thoải mái: "Không cần, chuyện này Xương Phong khắc rõ, bọn họ tất tự biết."
Thắng Vũ cúi đầu dạ thưa.
Thấy chàng không có ý tránh mặt, Thuấn Âm chỉ có thể đi vào trong phòng, giang hai tay lên để thị nữ lấy số đo.
Mục Trường Châu ngồi đó, nhìn nàng cố ý ngoảnh mặt nghiêng người, thị nữ lấy một sợi dây mảnh quấn quanh eo nàng, nhẹ nhàng thắt lại, khiến vòng eo vốn mảnh mai thêm phần mảnh khảnh.
Chàng nhìn một lượt từ đầu tới chân, ánh mắt chuyển từ vòng eo lên bầu má nàng.
Đợi đến khi thị nữ lấy xong số đo và Thắng Vũ cũng tháo tấm vải che, tất cả đều đã lui xuống, thì chàng mới đột nhiên hỏi: "Vì sao trong sư Âm nương không nhắc đến hôn sự của hai ta?"
Thuấn Âm còn đang thất thần, bị hỏi bất thình lình khiến nàng khựng lại, ngoái đầu nhìn chàng, lúc này mới kịp thời phản ứng: "Huynh đọc rồi?"
Mục Trường Châu nhếch mép: "Hình như ta chỉ nói là không đọc lá thư trước."
"..." Thuấn Âm nhanh chóng yên tâm, không sao, thư hồi âm của Phong Vô Tật cũng không đề cập gì nhiều, chỉ dăm ba câu bình thường, chẳng qua là có ẩn ý.
Nàng suy nghĩ rồi nói: "Vốn ta không biết chuyện gửi thư lại rắc rối thế, định sẽ nói rõ trong lá thư sau."
Mục Trường Châu không có ý kiến, rồi như tiện đà hỏi: "Thế lần tới nàng định nói thế nào?"
Lúc này Thắng Vũ đã trở về, tay nâng mấy cuộn gấm vóc tơ lụa, cúi đầu tiến tới mời Thuấn Âm chọn.
Mục Trường Châu tạm thời im lặng, nhìn nàng chăm chú.
Bỗng Thuấn Âm lấy một cuộn gấm sẫm màu đi tới, đắp lên vai chàng, đoạn quay sang nói với Thắng Vũ: "Màu này hợp Quân tư, giữ lại cho Quân tư đi."
Thắng Vũ vâng dạ.
Mục Trường Châu nhìn lên mình, bàn tay nàng cầm vải gấm trắng nõn, từ từ rút ra khiến mép vải cọ cổ chàng, cảm giác nhồn nhột, chàng không khỏi nhìn nàng.
Thuấn Âm nhìn vào mặt chàng, sau đó quay đi đặt cuộn gấm xuống, lời đang nói dở cũng theo đó cắt ngang..