Kinh đô Trường An đón xuân sang trong làn nắng rực rỡ cùng gió nhẹ mơn man, cỏ cây hoa lá cũng nảy mầm xanh tươi.
Thế mà dân chúng không một ai đoái hoài cảnh xuân ấy, người người nhà nhà đều lao xao bởi tin đồn gần đây.
Quốc công của tiền triều tức Binh bộ Thượng thư lại bị một vị Quốc công khác hãm hại nhà tan cửa nát, mà phải đến hôm nay chân tướng thực sự mới được đưa ra ánh sáng. Và khi ấy mọi người mới dần nhớ lại, hình như trong kinh từng có một Phong gia.
***
Khi hồi chuông sáng sớm ngân vang, Phong Vô Tật đang đi loanh quanh ở dịch quán, liên tục ngó nhìn đại lộ đằng xa.
Từ ngày nhận được thư của a tỉ là cậu đã tới đây đứng chờ, đoán rằng một hai hôm nữa người sẽ về đô. Tới giữa trưa cậu mới nhìn thấy một đội ngũ cưỡi ngựa chạy đến – là toán hộ vệ treo cung trên lưng ngựa trông rất khoa trương. Hai người dẫn đầu đang tiến về phía cậu.
Phong Vô Tật lập tức chạy lên, nhận ra bóng dáng a tỉ mặc áo chùng, bên cạnh là Mục Trường Châu.
“Mục Nhị ca.” Phong Vô Tật quan sát chàng một lượt từ đầu tới chân, cứ nghĩ tới chuyện giờ đây chàng đã là Tổng quản Lương Châu là lại cảm thấy thần kỳ, vừa mở miệng đã hỏi, “Rốt cuộc lần trước huynh gặp chuyện gì mà a tỉ vừa tới Trường An đã phải vội vã trở về vậy?”
Thuấn Âm ghìm cương dừng ngựa, liếc Mục Trường Châu rồi mở miệng nói trước: “Không có gì, đệ không cần hỏi.”
Chỉ đơn giản không muốn nhớ lại chuyện ngày hôm ấy.
Mục Trường Châu nhìn nàng, vừa xuống ngựa vừa phụ họa: “Ừ, không có gì to tát đâu.”
Phong Vô Tật quan sát hai người, nén tò mò thôi hỏi nhiều, nhưng ngay khắc sau đã nghiêm mặt nói: “Không biết a tỉ đã nghe phong thanh tin đồn chưa, bắt được kẻ thù của nhà ta rồi…”
Thuấn Âm xuống ngựa, thờ ơ tiếp lời: “Tỉ biết rồi.”
Phong Vô Tật ngạc nhiên: “Biết rồi?” Hỏi xong mới thấy sắc mặt nghiêm nghị của a tỉ, quả thật giống như đã biết trước, cậu không khỏi hướng mắt sang Mục Trường Châu.
Mục Trường Châu không cất tiếng, chỉ phất tay cho đội ngũ vào dịch quán thu xếp.
Thuấn Âm không nói ra chuyện đã gặp Ngu Tấn Khanh, chỉ hỏi: “Giờ tình hình thế nào rồi?”
Xa xa vẳng đến âm thanh huyên náo mà chẳng rõ vọng từ phương nào. Phong Vô Tật đáp: “Nếu a tỉ muốn thì có thể tự đi xem.”
Thuấn Âm lập tức bắt lấy dây cương: “Vậy thì tốt quá, đi ngay bây giờ.”
Tại phường Quang Trạch nằm gần hoàng cung, dân chúng đổ ra đường làm tắc cả lối đi, mọi người chen lấn nhìn quanh, thỉnh thoảng xen vào một hai tiếng chửi rủa giận dữ.
Hai bên đường là Thiên ngưu vệ dẫn đầu hai đội cấm quân được trang bị giáo mác gươm đao, nghiêm nghị bước đi trên phố, ở giữa là những cỗ xe tù với số lượng lớn, phải đến ba mươi bốn mươi chiếc, xếp thành một hàng dài tít tắp. Người bị nhốt đủ mọi độ tuổi, có người tuổi tráng niên, vạm vỡ như võ tướng; cũng có người già ngồi co ro một góc.
Và người bị nhốt trong xe cuối cùng nổi bật nhất, người ấy mặc áo bào tím quý phái, mũ quan đã cởi, đầu tóc bù xù, tóc mai hoa râm.
Thuấn Âm đứng sau đám đông, nhìn hằm hằm nơi đó.
Đây là lần đầu tiên nàng tận mắt thấy người nọ, mà có lẽ cũng là lần cuối cùng. Khi xưa cha rất ít khi nhắc tới lão ta, chuyện liên quan đến lão ta mà nàng nhớ rõ nhất cũng chỉ là việc cha và lão ta đồng thời tập tước, không sao ngờ được một người thoạt nhìn không thù không oán thế lại ngấm ngầm mưu đồ hãm hại cha nàng.
“Bọn chúng bị định tội rồi, nhưng Thánh thượng muốn đích thân thẩm vấn nên mới áp giải chúng vào cung, chuyện đã được mấy ngày, tới hôm nay mới kết thúc, sau đó sẽ bố cáo thiên hạ về vụ án của Phong gia.” Phong Vô Tật đứng bên cạnh nàng giải thích, “Vừa đúng lúc a tỉ trở về, có lẽ là phụ thân và Đại ca trên trời linh thiêng, muốn để tỉ thấy cảnh này…”
Thuấn Âm lặng lẽ nhìn những kẻ chậm rãi bị dẫn ngang qua trước mắt, cẩn thận lắng nghe lời tự thuật của cậu.
Trong số chúng có quan viên từng nhậm chức ở Linh Châu, ép một cụ bà phải lặn lội đến Trường An, dùng tử trạng kiện cha nàng lấy chiến tranh đày đọa dân lành; có kẻ là quan viên triều đình, hùa nhau dâng tấu buộc tội tạo áp lực; cũng có người là võ tướng thủ quan thành, lén mở quan ải cho phép đại quân của Hạ Xá xuyết vào biên giới, phục kích đội ngũ đang tìm kiếm bằng chứng, hại Đại ca nàng chết thảm…
Không kẻ nào là không có tội.
Xung quanh liên tục bàn tán lao xao, Phong Vô Tật hạ giọng thuật lại, càng nói càng căm phẫn: “Bọn chúng một mực bảo rằng là do phụ thân kiên quyết chủ chiến, bảo cha khuyên Thánh thượng thăm dò vùng xa, nắm rõ tình hình các bên là đang xúi giục châm ngòi chiến tranh, nên mới xuống tay với Phong gia chúng ta!”
Thuấn Âm nhìn chằm chằm cỗ xe tù cuối cùng đang lăn bánh đi qua, giọng đầy chế giễu: “Lại là cái lí do này, bảo sao có thể trốn lâu đến thế, tự coi bản thân là anh hùng vì nước vì dân cơ đấy.”
Đến khi đội ngũ cấm quân rời xa, đột nhiên cánh tay bị nắm lấy. Nàng quay người lại, Mục Trường Châu đứng bên phải kéo nàng rời đi: “Đi thôi.”
Thuấn Âm theo chân chàng tới ven đường, bị chàng dúi dây cương vào lòng bàn tay thì mạch suy nghĩ mới như ùa về, nàng khẽ nói: “Thiếp ổn mà.”
Mục Trường Châu nhìn nàng, ngoại trừ lần hai mắt ngấn lệ sau khi gặp Ngu Tấn Khanh ngày hôm đó, quả thực trông nàng vẫn ổn định.
Phong Vô Tật đuổi theo, nhìn hai người ngần ngừ hỏi: “A tỉ… Chuyện xong rồi, tỉ có định về nhà một chuyến không?”
Thuấn Âm im lặng nắm dây cương.
Mục Trường Châu xoay người nhảy lên ngựa: “Đi nào.”
Nàng ngẩng đầu lên.
Mục Trường Châu nhìn cậu em vợ: “Đã tới Trường An rồi thì huynh cũng nên đi chào hỏi nhạc mẫu.”
Phong Vô Tật mới sực nhớ chàng vẫn chưa chính thức ra mắt mẹ cậu, cậu căng thẳng nhảy lên ngựa, đi trước dẫn đường: “Vậy đi nhanh thôi.”
Thuấn Âm khựng người một lúc, đoạn giẫm bàn đạp ngồi lên lưng ngựa.
Khi án cũ của Phong gia vẫn chưa chính thức khép lại thì gia tộc không phải chịu liên lụy, dinh trạch vẫn còn đó, chẳng qua hồi mấy năm đầu còn có kẻ thèm thuồng ngôi nhà này, may mắn thay vẫn chật vật giữ được.
Ngự tại phố phường gần hoàng cung, bốn bề yên ắng, trước dinh trạch cũng vắng vẻ im lìm.
Mục Trường Châu dừng ngựa, nhìn cánh cổng lớn trước mắt, cảm thấy môn đình vừa sờn cũ vừa đìu hiu, vắng vẻ hơn nhiều so với hồi chàng từng tới.
Chàng ngoái đầu nhìn Thuấn Âm, xuống ngựa nói: “Ta đi bái kiến một mình cũng được.” Chàng không muốn nàng phải khó chịu, nếu nàng không muốn thì không cần vào.
Thuấn Âm cũng đang nhìn cánh cổng, đã nhiều năm nàng chưa trở lại nơi này. Thuấn Âm cũng xuống ngựa theo: “Thiếp đi cùng chàng.”
Mục Trường Châu nhướn môi, vòng tay ôm eo nàng đi về phía cổng lớn.
Phong Vô Tật đã chạy lên gõ cửa, thấy động tác kia của chàng thì vội vàng rời mắt, chắc cũng không phải lần một lần hai, thật là quấn quít như hình như bóng, trong mắt chẳng còn ai.
Cổng lớn bật mở, hai tì nữ đứng bên trong nhún gối hành lễ với ba người.
Phong Vô Tật vừa đi vào vừa giải thích: “Họ mới được Thánh thượng ngự ban để chăm sóc mẫu thân, chứ mấy năm trước thực sự không có lấy một người hầu kẻ ở, đệ mà đi Tần Châu thì mẫu thân cũng ở nhà một mình.”
Trên đường đi lại thấy thêm vài tùy tùng, hồi cậu mới nhậm chức Hiệu úy thì bố trí thêm người để bảo vệ mẹ ở Trường An một mình.
Cũng chỉ có chừng ấy người, cả tòa quý phủ tĩnh mịch vô cùng.
Thuấn Âm vừa đi vừa quan sát xung quanh, từ cây cột trước sân đến hoa cỏ trên bậc thềm, cảnh vật vẫn như trong ký ức, chỉ là đã cũ hơn nhiều.
Tới trước tiền sảnh, nàng chợt dừng chân nhìn trước cửa.
Không biết Trịnh phu nhân đã đứng đó từ lúc nào, bà mặc áo váy sẫm màu, khoác khăn quàng đơn giản, ánh mắt chiếu thẳng vào nàng như không ngờ nàng sẽ trở về.
Phong Vô Tật nhìn lui nhìn tới, căng thẳng tiến lên mở lời: “Mẫu thân, Mục Nhị ca đến rồi, bây giờ huynh ấy đã là Tổng quản Lương Châu.”
Mục Trường Châu nhấn một cái vào sau eo Thuấn Âm như muốn ra hiệu nàng hãy thả lỏng, đoạn bước lên trước giơ tay hành lễ: “Mãi tới hôm nay mới có thể đến gặp nhạc mẫu.”
Trịnh phu nhân nhìn chàng: “Cậu thay đổi nhiều quá.”
Mục Trường Châu chỉ đáp một câu: “Vâng.”
Trịnh phu nhân liếc Thuấn Âm một cái rồi xoay người vào sảnh: “Ta có chuyện muốn nói riêng đôi lời với cậu.”
Thuấn Âm nhìn sang bên cạnh, Mục Trường Châu gật đầu rồi cất bước đi theo.
Vào trong sảnh, Trịnh phu nhân lại quan sát chàng: “Mấy năm nay ta không nghe tin tức gì về cậu, lúc gả con bé cho cậu cũng không ngờ một ngày cậu sẽ trở thành Tổng quản Lương Châu. Nay đã ở vị trí cao, liệu tương lai còn có chuyện để nó một mình đi Tần Châu nữa không?”
Mục Trường Châu hiểu ẩn ý đằng sau: “Nhạc mẫu đang lo con và nàng ấy sẽ bất hòa, hay là lo con sẽ ruồng bỏ nàng?”
Trịnh phu nhân nghiêm mặt, giọng đanh thép: “Nó không phải kiểu người chịu ngồi yên trong khuê các, cũng không thích ba chuyện văn chương, có thể không phải là hiền thê lương mẫu, chưa kể tai còn… hẳn cũng không giấu được cậu. Chỉ mong cậu nể tình hữu nghị với Phong gia ngày xưa, chớ thất vọng.”
Mục Trường Châu bật cười: “Con chỉ biết nàng ấy là người hữu ích nhất trên đời này.”
Trịnh phu nhân sững sờ, nhìn chàng đăm đăm.
Mục Trường Châu trịnh trọng chắp tay vái: “Nếu nhạc mẫu đã nói những chuyện ấy với con thì xin hãy nhận của con một lạy. Đa tạ nhạc mẫu đã giao nàng cho con.”
Trịnh phu nhân bất ngờ nhìn chàng, giống như sự kính trọng của chàng lúc này dành cho bà hoàn toàn bắt nguồn từ những câu nói kia.
Trong khi ấy, Phong Vô Tật sợ Thuấn Âm không vui nên đã đẩy nàng vào sảnh phụ bên cạnh.
Tì nữ dâng nước trà bánh trái lên, cậu đẩy đ ĩa bánh tới trước mặt nàng, nơm nớp nhìn sắc mặt: “A tỉ, có một chuyện đệ vẫn chưa nói với tỉ, là chuyện riêng.”
Thuấn Âm ngồi bên bàn, hai mắt nhìn chằm chằm hướng cửa sảnh, thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”
“Thì về Tống Quốc công… hồi đó ông ta còn xúi con trai đến đạo quán cố tình làm quen với tỉ.”
“Tỉ biết chuyện này rồi.” Thuấn Âm đáp.
Phong Vô Tật nói: “Chưa hết, lúc đó ông ta chưa hết bất an nên muốn để Ngu Tấn Khanh nạp tỉ vào phủ, tốt nhất là ông ta có thể giám sát tỉ ngay dưới mí mắt, thậm chí còn cho người tới phủ ta đề cập chuyện này, may mà mẫu thân đã khước từ.”
Thuấn Âm ngạc nhiên, quay sang nhìn cậu: “Còn có chuyện này sao?”
Phong Vô Tật gật đầu: “Đại Lí Tự thẩm vấn thì ông ta mới khai, là chuyện hồi tỉ và Đại ca rời phủ. Tống Quốc công không biết vì sao tỉ lại đi cùng Đại ca, ban đầu không để ý, nhưng sau thấy Thánh thượng liên tục điều động nhân sự thì đâm sợ hãi, liền thận trọng lên kế hoạch trên, nhưng bị mẫu thân từ chối. Rồi sau đó Lương Châu vào đô tìm quý nữ cầu thân, lão ta có ý muốn đẩy tỉ đi xa, tốt nhất là cô lập khỏi Trường An, thế là lão âm thầm tìm người gửi tin tới Lương Châu hòng khiến tỉ “bị” chọn.”
Thuấn Âm bừng tỉnh, chẳng trách lại chọn nàng.
Phong Vô Tật nhìn nàng: “Cũng may mẫu thân từ chối kết thân với nhà lão ta, chỉ đồng ý hôn sự với Lương Châu.” Nghĩ đến Ngu Tấn Khanh cậu lại cảm khái, vốn cảm thấy đó là người tốt, chẳng qua không nên có suy nghĩ quá phận với phụ nữ có chồng là a tỉ cậu, xem ra y đã yêu a tỉ ngay từ lần đầu gặp gỡ ở đạo quán, đáng tiếc lại có một người cha như vậy…
Thuấn Âm không lên tiếng, đột nhiên đứng bật dậy.
Phong Vô Tật giật mình: “A tỉ?”
Nhưng nàng đã sải bước đi nhanh ra ngoài.
Trịnh phu nhân ra khỏi đại sảnh, Mục Trường Châu dong dỏng theo sau, đúng lúc gặp nàng đi tới.
Thuấn Âm lại gần: “Con có vài lời muốn nói với mẫu thân.”
Mục Trường Châu nhìn nàng, thức thời tránh ra.
Thuấn Âm nhìn Trịnh phu nhân: “Tại sao hồi đó mẫu thân lại từ chối Ngu gia?”
Trịnh phu nhân nghiêm mặt, như vừa sực nhớ ra chuyện này: “Nếu phụ thân con còn tại thế, hẳn ông ấy cũng không chấp nhận để con làm lẽ. Ví mà ta đồng ý thì chẳng phải cho thấy Phong gia đã yếu thế đến nỗi ai cũng có thể chà đạp?” Trên mặt bà thoáng hiện vẻ căm hận, “Cũng may mà từ chối, không thì ta đã đồng ý kết thân với kẻ thù rồi.”
Thuấn Âm hỏi: “Vậy tại sao mẫu thân lại đồng ý hôn sự ở Lương Châu?”
Trịnh phu nhân né tránh ánh mắt nàng: “Con không muốn bị giam cầm ở Trường An mà, đi xa cũng là lựa chọn tốt, mắt không thấy, lòng cũng bớt nghĩ về quá khứ. Cho dù con không ưng thì chí ít phụ thân con cũng hài lòng về cậu ta, với cả còn biết lai lịch của đối phương.”
Thuấn Âm gật đầu, nhón vạt váy nhún gối vái bà: “Đa tạ mẫu thân, ít nhất là đã chọn người phù hợp nhất cho con, bây giờ con hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Đến Lương Châu cũng là chuyện đứng đắn nhất con từng làm. Án cũ đã rõ ràng, thù nhà nay đã báo. Về sau xa cách nghìn trùng, sẽ ít dịp gặp nhau, cũng không cần nhắc lại chuyện cũ làm gì.”
Cuối cùng Trịnh phu nhân cũng nhìn nàng, vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Thuấn Âm quay người rời đi, khóe mắt liếc thấy bóng dáng bà, giống hệt hồi ở Tần Châu, khi một mình nàng đi bắt kẻ thù, bà cũng đứng dưới hiên nhìn như thế này.
Bản thân nàng mất cha và Đại ca, thì bà cũng mất chồng cùng con cả.
Nhất là cha nàng, đó là người chồng bà yêu thương nhiều năm.
Sau khi cha qua đời, có một thời gian bà luôn kè kè thanh đao bên người, nếu không phải Phong Vô Tật luôn cận kề chăm sóc, để bà nhớ mình vẫn còn con thơ cần nuôi dưỡng, ắt có lẽ bà đã theo chồng rồi.
Thuấn Âm biết mỗi lần thấy nàng bà lại nhớ đến chuyện chỉ mình nàng còn sống trở về, Đại ca đã mất, hại cha cũng qua đời, cuối cùng trút hết bao đau khổ lên đầu nàng.
Nhưng sao bà có thể quên là chính nàng cũng chịu dày xéo không thua kém bà.
May mắn một điều, dù trong tình cảnh ấy bà vẫn không ruồng rẫy nàng, chí ít cũng từng nghiêm túc suy nghĩ cho nàng, vậy là đủ rồi.
Thuấn Âm có trí nhớ quá tốt, chỉ mong sao trí nhớ của bà giảm sút đi, mai này bớt gặp nhau thì nỗi đau đớn cũng sẽ vơi dần…
Trong sân sau im ắng không một bóng người. Thuấn Âm bước vào, chầm chậm nhìn quanh một vòng, khung cảnh náo nhiệt khi các anh em đồng tộc tụ tập nơi đây như hiện hữu trước mắt. Đoạn nàng quay đầu, nhìn bóng dáng đứng trước hiên.
Nàng bước tới hỏi: “Lúc nãy chàng đã nói gì với mẫu thân thiếp thế?”
Mục Trường Châu nói: “Ta đa tạ nhạc mẫu đã gả người hữu ích nhất trần đời cho ta. Từ giờ trở đi có ta đây, nàng ấy không phải day dứt áy náy với Phong gia nữa, chỉ cần nàng ấy sống đúng với chính mình.”
Thuấn Âm ngẩn ngơ nhìn chàng.
Mục Trường Châu bất thần vươn tay ôm nàng, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai trái nàng rồi chuyển sang nói vào tai phải: “Chưa nghe rõ à?”
Tim Thuấn Âm đập nhanh thình thịch, tai trái nóng bừng, nàng giơ tay vỗ nhẹ: “Nghe rõ rồi.”
Trong nháy mắt, có nơi nào đó trong thâm tâm tựa băng tuyết tan chảy, rửa trôi đi bao khổ đau năm nào.