Gần đèn thì sáng, kể từ ngày Tôn Nhuế nhận được sự phụ đạo của " Khổng lão sư ", quả nhiên có sự tiến bộ rõ rệt.
Bằng chứng chính là sau khi kết thúc học kỳ I, đã không còn nằm top từ dưới đếm lên nữa, chân chính leo lên được đến vị trí tầng trung của lớp.
Thành tích này được gửi về cho ba mẹ xem, cả hai người họ xém một chút còn cảm động đến muốn khóc đi.
" Học tỷ, tặng cho chị " - món quà này được Tôn Nhuế chuẩn bị buổi chiều, sau khi nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm đi trực về liền đưa đến giường của nàng.
" Hôm nay cũng không phải sinh nhật chị? " - Khổng Tiếu Ngâm không biết bên trong là thứ gì? Nhưng có vẻ như Tôn Nhuế rất xem trọng nó.
" Là chị giúp em thoát khỏi top mà, không nhận là không nể mặt "
Thật chất Khổng Tiếu Ngâm không có cơ hội từ chối, Tôn Nhuế sau khi để hộp quà lên giường của nàng liền rời khỏi.
Tối hôm đó sau khi Tôn Nhuế ngủ say, Khổng Tiếu Ngâm chợt nhớ hộp quà của Tôn Nhuế, liền khui ra xem thử.
Bên trong quả thật lỉnh khỉnh các thứ đồ, Khổng Tiếu Ngâm nhìn thôi đã muốn choáng.
Cũng không phải thứ gì đó quá đắc tiền, đều là những vật dụng hằng ngày cần thiết.
Học tỷ, em nhìn thấy kẹp ghim thẻ của chị đã cũ.
Em chọn rất lâu mới có thể tìm thấy cái tương tự, chị có thích không?
Đây là đồ bịt mắt, những lúc phải ngủ lại bệnh viện nếu ánh đèn sáng quá hãy sử dụng.
Canh nhà xác cũng dễ nhiễm âm khí, nên đem theo lá bùa này.
Có những chuyện thà tin là có...!
Mỗi một món đồ đều có một dòng note, Khổng Tiếu Ngâm quả thật không nghĩ Tôn Nhuế lại chu đáo đến như vậy.
Đứa nhỏ đó quả nhiên suy nghĩ về giới tính có chút thành kiến, ngoài ra cái gì cũng đều rất tốt.
- -----------
Nếu như nói người thích các buổi tiệc tùng nhất, không ai ngoài Phùng Tân Đoá.
Chính vì muốn làm một bữa tiệc chúc mừng Tôn Nhuế vượt khỏi top , lên kế hoạch sẽ dùng số tiền tiết kiệm chung của phòng làm một bữa tiệc hoành tráng.
Bữa tiệc này lúc đầu chỉ bao gồm phòng của họ, mọi người hẹn nhau đến một quán lẩu gần đó tổ chức.
Khổng Tiếu Ngâm có lịch trực ở bệnh viện, Phùng Tân Đoá nói rằng sau khi nàng trực xong đến muộn một chút cũng không sao?
" Tôn Nhuế, Tiểu Khổng đã nói nửa tiếng nữa sẽ đến " - Lục Đình nhìn thấy Tôn Nhuế cứ đi tới đi lui, liền hướng về đứa nhỏ đó một phen thông báo.
Hơn nửa tiếng sau cuối cùng Khổng Tiếu Ngâm cũng xuất hiện tại quán lẩu, nhưng đích thị lại đến cùng một lúc với Vương Thiên Hựu.
Khiến cho ba người ngồi đợi sẵn trên bàn, đồng loạt nhìn lấy nhau.
Là ai mời anh ta đến vậy?
" Xin lỗi, mình làm mất thẻ xe không thể lấy ra cho đến sáng mai.
Cũng may có Thiên Hựu cho quá giang..." - đúng là xui xẻo, thẻ xe của nàng không biết vào thời điểm nào đã rơi mất.
" Được rồi, mình về nhé.
Tôn Nhuế em giỏi lắm, tiếp tục phát huy " - Thiên Hựu cũng có nghe đến lý do tổ chức bữa tiệc hôm nay, sau khi đưa Khổng Tiếu Ngâm đến nơi cũng không tiện lưu lại.
Vốn dĩ ba người còn lại đều mở miệng khách sáo mời cậu ấy nhập tiệc chung, nhưng Thiên Hựu một mực từ chối.
Cho đến khi Khổng Tiếu Ngâm nói với cậu ấy một tiếng, quả nhiên đã không còn muốn về nữa.
" Tôn Nhuế, không ngon miệng sao? " - Khổng Tiếu Ngâm nhìn thấy tiểu học muội không có tâm trạng, liền nghĩ thức ăn ở nơi này không hợp khẩu vị.
" Không có, chẳng qua em no quá thôi " - đúng là no căng cả bụng, cục tức này.
Tại sao hắn có thể ngồi kế chị, còn em lại phải ngồi đầu bàn lẻ loi cô độc.
Bữa tiệc vốn dĩ được trông đợi nhất, lại nhạt nhẽo trải qua bởi vì sự xuất hiện của Vương Thiên Hựu.
Tối hôm đó sau khi quay trở về phòng ký túc xá, người kéo rèm lại là Tôn Nhuế.
" Nó bị làm sao vậy? " - Phùng Tân Đoá nhìn thấy Tôn Nhuế vốn rất hoà đồng, hôm nay kéo rèm miễn tiếp khách liền vô cùng thắc mắc.
" Còn không phải tại Tiểu Khổng của chúng ta đưa Thiên Hựu đến sao? " - Lục Đình đối với chuyện này nhìn thấu triệt để, chẳng qua người trong cuộc u mê.
Cũng trong tối hôm đó Khổng Tiếu Ngâm nhắn một tin cho Tôn Nhuế, hỏi rằng có phải nàng đến muộn khiến Tôn Nhuế không vui.
Nhưng không nhận được tin nhắn trả lời, cho rằng Tôn Nhuế hôm nay đặc biệt mệt mỏi có thể đã ngủ say.
Những ngày sau đó Tôn Nhuế vẫn duy trì việc đem tập sách qua giường của Khổng Tiếu Ngâm phụ đạo, chính vì vậy nàng cho rằng đứa nhỏ cuối cùng đã hết giận mình.
Thật sự càng lúc Tôn Nhuế càng chăm học hơn, có một hôm còn ngủ quên trên giường của Khổng Tiếu Ngâm.
" Coi có mất nết hay không? " - nhìn bộ dạng chiếm mất nửa giường của Khổng Tiếu Ngâm, Phùng Tân Đoá quả thật muốn đánh vào mông Tôn Nhuế một cái.
" Có cần mình bưng nó qua lại giường nó không? " - Lục Đình biết rõ Khổng Tiếu Ngâm không có thói quen ngủ cùng người khác, vì thế quyết định xoăn tay áo chuẩn bị bế Tôn Nhuế ném thẳng về đúng nơi đúng chỗ.
" Đâu cần phải phiền phức như vậy? Mình qua giường Tôn Nhuế ngủ là được rồi " - đứa nhỏ đó trông bộ dạng ngủ rất ngon, không nỡ nửa đường đánh thức.
Tối hôm đó Tôn Nhuế nằm trên giường của Khổng Tiếu Ngâm, một giấc ngủ đến trong mơ cũng có thể cười ra thành tiếng.
Lục Đình đặc biệt cho rằng tiểu học muội có nết ngủ rất xấu, chẳng những chiếm diện tích rất lớn còn bị mê sảng.
Ngược lại Khổng Tiếu Ngâm lại bởi vì giường lạ ngủ không quen, cả một đêm chỉ có thể lăn đến tận sáng hôm sau.
Nếu như không có một tách cà phê sáng, xem ra tiết học vào hôm nay có khi nàng sẽ ngủ gục mất thôi.
Về việc bản thân sáng sớm thức dậy trên giường của Khổng Tiếu Ngâm, khiến cho Tôn Nhuế không hiểu nguyên do.bg-ssp-{height:px}
Nhưng học tỷ cũng đã đi học rồi, Tôn Nhuế lại không muốn thức sớm như vậy.
Vùi sâu trong lớp chăn toàn mùi hương của chị, ngủ đến tận bữa cơm trưa.
Nghe nói hôm qua Khổng Tiếu Ngâm ngủ lạ giường, thức gần như đến sáng nên Tôn Nhuế có chút hối hận.
Quyết định khi chị ấy quay về sẽ nói một tiếng xin lỗi, còn ra bên ngoài mua cho chị ấy một chén canh định thần.
Buổi chiều Tôn Nhuế nhận được tin nhắn của Khổng Tiếu Ngâm, nói rằng nàng được tặng vé xem phim.
Lục Đình và Phùng Tân Đoá hôm nay đã đi chơi riêng, nên hỏi Tôn Nhuế có muốn cùng mình đi xem hay không?
Đứa nhỏ vừa nghe nói đến đã lập tức đồng ý, cả buổi chiều còn ở trong phòng chọn trang phục đến hoa cả mắt.
Dù sao đây cũng được xem là lần đầu đi chơi riêng cùng chị ấy, không nghĩ đến sau khi đến rạp chiếu phim, lại nhìn thấy oan hồn ngàn năm không siêu thoát.
" Tôn Nhuế, ngồi ở đây đi " - Khổng Tiếu Ngâm chừa một chỗ sẵn cho cô, còn là chỗ ngồi ngay bên cạnh Vương Thiên Hựu.
" Em muốn ngồi kế chị "
Rút kinh nghiệm lần trước, Tôn Nhuế quyết định phải có tiếng nói.
Không lý nào ai đặt đâu liền ngồi đó, nếu Khổng Tiếu Ngâm không để cô ngồi gần, thà bỏ về không xem.
" Được rồi, cậu đổi chỗ với mình đi Tiểu Khổng " - Thiên Hựu rất nhanh chuyển vị trí, có lẽ tiểu học muội ngại ngùng khi phải ngồi gần nam nhân.
Cuối cùng khi bộ phim khởi chiếu, Khổng Tiếu Ngâm quả nhiên ngồi chính giữa.
Bên trái chính là Vương Thiên Hựu, bên phải là tiểu học muội gương mặt còn lạnh hơn cả không khí của máy điều hoà đang thổi.
" Em sợ sao? Nếu sợ quá có thể cầm tay chị "
Thật ra đối với ngành nghề của họ, ma cỏ vốn dĩ là chuyện có đôi khi sẽ gặp phải.
Nhưng xem ra học muội lại khá sợ loại hình này, gương mặt càng lúc càng trở nên khó coi.
Đời này Tôn Nhuế nếu như nói đến sợ, chỉ sợ duy nhất việc tình yêu khó cầu.
Ma là cái gì mới được chứ? Nó có biết làm em đau lòng đâu mà em phải sợ nó? Có điều chị vừa nói...!
" Học tỷ, người ta sợ " - Tôn Nhuế dựa vào câu nói của Khổng Tiếu Ngâm, liền nắm lấy tay nàng thật chặt.
Có đôi khi Khổng Tiếu Ngâm thật sự không phân biệt được thật giả, đối với chuyện Tôn Nhuế lợi dụng nàng hoàn toàn không biết.
Ngược lại càng đem Tôn Nhuế ôm lấy, mỗi lúc trên màn hình một lần doạ cả rạp phim phải hét lên trong hoảng sợ.
Quả thật người ta chỉ muốn nắm tay chị chút đỉnh, ai biết chị nhiệt tình như vậy.
Cả gương mặt của Tôn Nhuế rúc sâu vào hõm cổ của nàng, chính là mùi hương này, so với thứ lưu lại trong chăn mấy hôm trước hoàn toàn đồng dạng.
" Học tỷ, chị đừng buông em ra " - Tôn Nhuế quả nhiên diễn đến thượng thừa, bộ dạng sợ sệt đó làm càng lúc càng giống thật.
Trong suốt một tiếng rưỡi bộ phim chiếu trên màn ảnh lớn, chưa có thời khắc nào Tôn Nhuế ngồi yên.
Cứ một chút liền lao vào người của nàng, Khổng Tiếu Ngâm còn nghĩ quả thật không biết chọn phim để xem, khiến cho học muội một phen ủy khuất rồi.
Sau khi bộ phim kết thúc, Thiên Hựu tiễn hai người họ quay về ký túc xá, cũng quay về phòng trọ của mình.
Trên đường quay trở về, anh ấy đột nhiên quay lại nhìn Tôn Nhuế rất lâu.
Trong đầu nghĩ đến hành động ngày hôm nay của Tôn Nhuế, tồn tại một suy nghĩ có chút không bình thường.
Quay trở về ký túc xá, Lục Đình cùng với Phùng Tân Đoá đều nhìn thấy Tôn Nhuế chỉ hận không thể biến thành con Sam, bám vào người Khổng Tiếu Ngâm.
Hỏi ra mới biết vì xem phim ma nên mới tột đỉnh sợ cho đến khi ra khỏi rạp, khiến cho hai người họ một phen cười đến có thể nội thương.
" Học tỷ, người ta sợ quá ngủ không được "
Sau khi Khổng Tiếu Ngâm từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy Tôn Nhuế ôm gối ngồi sẵn trên giường của nàng.
Nét mặt so với vừa rồi trong rạp chiếu phim còn đáng thương hơn, nước mắt giống như chỉ chực chờ rơi xuống.
" Lục Đình và Phùng Tân Đoá đương nhiên không cho em ngủ chung, em chỉ còn mình chị " - hai người họ yêu nhau mà, đương nhiên không để ngoại nhân ngủ cùng người còn lại.
Đây chính là cái cớ tốt nhất cho Tôn Nhuế...!
" Không được nửa đêm đá chị xuống giường đấy " - tuy rằng trước giờ nàng không quen ngủ cùng người khác, nhưng tại nàng hôm nay đã đưa Tôn Nhuế đi xem những thứ này.
Chính vì biết học tỷ luôn rất dễ xiêu lòng, Tôn Nhuế vì thế đã chiếm dụng một góc trên giường của Khổng Tiếu Ngâm.
Ở nhà dù sao cũng là đứa nhỏ được ba mẹ nuông chiều, vì thế bản chất được voi đòi tiên là không thể tránh khỏi.
" Học tỷ, em vẫn còn rất sợ, chị có thể ôm em không? "
Chưa bao giờ Tôn Nhuế nghĩ mình lại có thể cùng chị ấy gần gũi đến vậy, lời đề nghị đó đưa ra chẳng qua chỉ nói vu vơ.
Không được thì thôi, người ta sẽ ngoan ngoãn ngủ đi.
Có điều Khổng Tiếu Ngâm thật sự đã xoay người lại, chân chính đem Tôn Nhuế nằm lại gần mình hơn một chút.
Tuy không phải dính nhau như sam, nhưng một tay chị ấy thật sự đã đặt phía sau lưng của cô.
" Có chị ở đây, không cần phải sợ "
——
TBC.