Tâm Trẫm Thật Là Mệt

chương 4: mượn cớ thân cận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phương Duệ làm hoàng đế tám năm, mỗi ngày hắn mong đợi nhất không gì bằng khoảng thời gian lâm triều.

Lâm triều không chỉ có thể nhìn thấy Thẩm Ngọc mà hắn còn có thể tìm đủ các loại lý do sau khi tan triều giữ Thẩm Ngọc ở lại.

Ngày hôm qua mãi đến khuya hắn mới đi ngủ, canh bốn trời vừa sáng hắn đã dậy để luyện võ ngoài sân, thế nhưng hắn lại không hề cảm thấy mệt mỏi, tinh thần nhìn qua còn có vẻ vô cùng phấn chấn.

Dung Thái là người rõ ràng nhất giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Phương Duệ nên trong lòng hắn không khỏi bội phục bệ hạ nhà mình, một ngày chỉ nghỉ ngơi có mấy canh giờ mà tinh thần còn có thể thế kia, rốt cuộc là cái gì đang khiến bệ hạ nhà mình chống đỡ được như vậy đây?!!!

Nhưng Dung Thái làm sao có thể biết được thứ khiến bệ hạ nhà hắn chống đỡ được chính là Thẩm Ngọc cùng ký ức còn sót lại từ đời trước.

Ở đời trước, vào khoảng thời gian hai năm cuối cùng trước khi chết đi, thân thể hắn mới đầu còn đi lại được, sau đó chỉ có thể ngồi trên ghế, ngay cả đứng lên cũng tốn rất nhiều sức lực, đến cuối cùng ngay cả ngồi cũng không ngồi được nữa, dường như lúc ấy hắn cơ hồ đã quên cảm giác luyện võ là như thế nào.

Hắn luyện võ ở thao trường, trên mặt toát ra một tầng mô hôi nóng hổi, tinh thần cũng sảng khoái hơn rất nhiều.

Tối hôm qua không thể chính diện nhìn thấy Thẩm Ngọc thì hôm nay dưới ánh sáng đầy đủ, khoảng cách cũng không xa, hắn nhìn thấy nàng đặc biệt rõ ràng.

Hình như cũng phải hơn hai năm không nhìn thấy rõ Thẩm Ngọc, hiện tại thấy rõ ràng thì hắn chỉ muốn nói Thẩm Ngọc phấn nộn hơn rất nhiều.

Làn da trắng trẻo non mềm, đôi mắt trong veo như nước… nếu không phải có nhiều người ở đây, hắn đã không thể ngồi yên mà muốn đem Thẩm Ngọc kéo vào trong điện rồi.

Trong tất cả văn võ trên triều, Thẩm Ngọc có tiếng là non mềm nhất.

Phương Duệ nhìn lén Thẩm Ngọc, còn đại thần phía dưới vẫn tiếp tục nói chuyện chính sự của ngày hôm nay.

Nửa tháng lâm triều này, cơ hồ không có ai khởi tấu, đại khái đều là mấy lời nói mưa thuận gió hoà, nhưng rốt cuộc có phải thật sự là mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an hay không thì Phương Duệ so với ai khác đều biết rõ ràng.

Chỉ là hiện tại địch không động thì ta cũng tạm thời không động, hắn chỉ có thể đi từ từ từng bước và cuối cùng là nhổ cỏ tận gốc.

Ước chừng qua gần nửa canh giờ cũng không có chuyện gì quan trọng cần khởi tấu, đại tổng quản Dung Thái liền bước lên một bước và nói:

“Có việc khởi tấu, không việc bãi triều.”

Sau khi bãi triều, Phương Duệ lập tức bảo Dung Thái đem Thẩm Ngọc đến thao trường.

Thời điểm Thẩm Ngọc được Dung Thái mang tới bãi bắn bia, nàng liền thấy được Phương Duệ đang kéo căng cung tên ngắm vào hồng tâm phía đằng xa.

Ánh mắt Phương Duệ sáng như đuốc, hắn tập trung tinh thần ngắm vào hồng tâm, tay đang kéo dây cung đột nhiên buông lỏng khiến mũi tên kia thoát khỏi cung và “viu” một tiếng cắm thẳng vào hồng tâm, tất cả đều không có chút sai lầm nào.

“Tài bắn cung của bệ hạ thật tuyệt hảo.”

Đương nhiên là phải tuyệt hảo rồi, hắn đều đã giương cung nửa nén nhang và ngắm bắn cũng nửa nén nhang nên tài nghệ bắn cung còn có thể không tốt được sao?

Phương Duệ sớm đã nghe thấy bước chân của Thẩm Ngọc nhưng mà hắn vẫn giả vờ như mới nghe được tiếng khen ngợi của nàng. Lúc này hắn chầm chậm quay người nhìn về phía Thẩm Ngọc, mặt mày mang theo vui vẻ nói:

“Thẩm ái khanh đến rồi sao?!!”

Thẩm Ngọc cung kính hành lễ với Phương Duệ: “Thần tham kiến bệ hạ.”

Phương Duệ nhanh nhẹn đem cung tên ném vào trong tay thị vệ đang đứng ở bên cạnh, hắn duỗi tay ra đỡ Thẩm Ngọc:

“Ái khanh không cần đa lễ.”

Tay hắn chạm vào tay Thẩm Ngọc, hắn đem người đỡ lên rồi lập tức buông lỏng tay ra, phong thái ra vẻ đạo mạo.

Nhưng sau khi để tay ra phía sau lưng thì lại không ngừng ma sát.

Hắn thầm nói: Tay Thẩm ái khanh đúng là mềm mại không xương, mịn màng mát lạnh. Rõ ràng đây là đôi tay của một cô nương gia, trước kia hắn cũng từng sờ qua vậy mà tại sao không phát giác ra được nhỉ?!

Lẽ nào là bởi vì hắn chỉ chú ý đến khuôn mặt này của nàng?

Ánh mắt Phương Duệ rơi ở trên mặt Thẩm Ngọc, nàng vẫn là Thẩm ái khanh trong trí nhớ của hắn: môi không tô mà đỏ, mày không vẽ mà như lông chim trả, da như tuyết trắng ngần, eo nhỏ như được bó … khiến cho đời trước hắn từng nhiều lần cảm thán Thẩm ái khanh lớn lên so với cô nương gia còn muốn xinh đẹp hơn, thân là nam nhân lại quá mềm mại. Hiện tại thân là nữ nhân lại có vài phần anh khí.

Dù mềm mại nhưng lại không có vẻ ẻo lả, âm u như mấy thái giám… mà là vừa đủ khiến người ta không hề hoài nghi giới tính của nàng, đại khái là chính hắn đã bị lừa gạt như thế suốt mười năm.

Nhìn một thân triều phục vẫn không thể lấn át được tư sắc Thẩm Ngọc, Phương Duệ khẽ mỉm cười:

“Thẩm ái khanh, lần này đi Sóc Châu khiến khanh phải vất vả rồi.”

Thẩm Ngọc khép mi rũ mắt đáp:

“Vì bệ hạ mà san sẻ ưu phiền, cởi bỏ vấn nạn là chức trách của hạ thần.”

Nghe được Thẩm Ngọc nói mấy câu này thì Phương Duệ trong nháy mắt có chút giật mình, đời trước nàng đã một mình giúp hắn san sẻ ưu phiền, cởi bỏ vấn nạn suốt tám năm.

Sau khi phục hồi lại tinh thần, Phương Duệ nói mấy lời khách sáo:

“Nếu cả triều văn võ cũng có thể như Thẩm ái khanh, biết suy nghĩ vì trẫm như thế thì quốc gia này còn không phải là càng ngày sẽ càng hưng thịnh sao?!”

“Cả triều văn võ đương nhiên sẽ vì bệ hạ mà suy nghĩ.”

Hắn đã chiếm được tiện nghi nên cũng không có ý định nói mấy cái chuyện xoay quanh triều đình.

Phương Duệ dứt khoát quay người cầm lấy cung tên trong tay thị vệ rồi lại lấy ra một mũi tên từ trong túi đựng, hắn giương chiếc cung tên màu đen lên bắn “viu” một tiếng thật dài.

Thái giám canh bia lắc lắc lá cờ màu đỏ báo mũi tên đã ở giữa hồng tâm.

Lúc này một thái giám khác nhanh chóng đổi một cái bia mới, Phương Duệ lại tiếp tục lấy một mũi tên khác, thời điểm giương cây cung đen tuyền lên thì hắn liền hỏi:

“Thẩm ái khanh, ngươi có biết bắn cung hay không?”

Thẩm Ngọc hơi sững sờ rồi đáp: “Dạ, thần không biết.”

Khoé miệng Phương Duệ khẽ cong, đây đúng là rất hợp ý của hắn.

Lúc mũi tên được bắn ra khỏi cung tên thì đường cong nơi khoé miệng của Phương Duệ liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, hắn quay đầu lại đánh giá Thẩm Ngọc một chút rồi hơi hơi nhíu mày nói:

“Thẩm ái khanh, nhìn ngươi quá mức yếu đuối, phải rèn luyện thật nhiều mới được.”

Thẩm Ngọc chỉ cho rằng ý của Phương Duệ là bảo nàng phải về nhà rèn luyện thân thể, vì thế nàng liền đáp:

“Sau khi thần trở về nhất định sẽ tăng cường rèn luyện.”

Hắn đâu cần nàng về nhà luyện tập chứ.

Phương Duệ cười như không cười nhìn Thẩm Ngọc:

“Vì sao phải đợi đến lúc trở về, không bằng thế này đi… Trẫm liền đề cử cho ái khanh ngươi một sư phụ tốt, thế nào?”

Thẩm Ngọc có chút sợ hãi cúi đầu:

“Thần sao dám làm phiền bệ hạ.”

Phương Duệ cầm lấy cung tên đưa cho Thẩm Ngọc: “Cầm lấy!”

Thẩm Ngọc giơ một tay đón lấy cây cung, Phương Duệ vừa buông tay thì tay nàng liền trầm xuống, cây cung dường như muốn rơi xuống đất.

Phương Duệ nhanh tay cầm lấy tay Thẩm Ngọc, nàng là nữ tử, cho dù có giả nam trang thì khí lực ở tay cũng quá yếu, nàng vẫn chỉ giống như một cô nương gia bình thường mà thôi.

Bàn tay to của Phương Duệ bao trùm cả bàn tay đang nắm cung tên của Thẩm Ngọc, thân hình hắn khẽ chuyển một cái liền đứng ở phía sau lưng nàng, mà thân thể kia dán lại có chút gần.

“Khí lực của Thẩm ái khanh sao có thể yếu như vậy, ngay cả cây cung cũng cầm không chắc.” Thanh âm hắn mang theo vui vẻ và còn cực kì trầm thấp.

Khi Phương Duệ nói chuyện thì hơi thở khẽ phả qua mặt Thẩm Ngọc, nàng khẽ nhăn mi, vì chưa bao giờ tiếp xúc với nam tử ở khoảng cách gần như vậy nên trong lòng có chút ít khó chịu, chứ nàng không phát giác ra người phía sau lưng mình lòng muông dạ thú.

Phương Duệ đứng ở sau lưng Thẩm Ngọc, hắn cầm lấy một mũi tên từ túi đựng tên trên tay Dung Thái rồi đặt vào tay kia của Thẩm Ngọc, sau đó thuận thế cầm lấy tay nàng, còn tay kia cũng nắm lấy bàn tay đang cầm cánh cung của nàng, cuối cùng hắn giải thích bên tai Thẩm Ngọc:

“Cầm cung không đơn giản chỉ cậy vào sức mạnh, lúc giương cung bắn tên thì quan trọng nhất phần eo phải có lực, lưng phải thẳng, mắt cũng nhìn thẳng và nhất định phải chú ý tập trung.”

Sau khi mũi tên được đặt lên cánh cung, Phương Duệ nắm lấy tay Thẩm Ngọc chậm rãi kéo căng dây cung.

Vô luận là nhiệt độ trên tay hay là hơi thở bình ổn của Phương Duệ thổi tới vành tai Thẩm Ngọc thì nó đều khiến nàng cảm thấy có chút quái dị, hơi thở cũng trở nên rối loạn.

Mà ngay cả Thẩm Ngọc cũng không biết vành tai mình đã đỏ ửng, nàng cũng càng không biết ánh mắt Phương Duệ chẳng hề nhìn phía trước mà là đang dừng lại ở trên vành tai tinh tế ửng đỏ của nàng, lúc này hắn chỉ cảm thấy nàng đáng yêu.

Dung Thái đứng ở một bên: … (O_O)…. Bệ hạ quả nhiên trúng tà.

Hắn cảm thấy chính mình không thể nhìn nổi được nữa… bệ hạ nhà bọn họ quá là không biết xấu hổ (-”-)

Vốn ba cái thao tác lắp tên, giương cung và bắn tên chỉ cần trong nháy mắt có thể hoàn thành, nhưng khi học dưới sự chỉ dạy của Phương Duệ thì Thẩm Ngọc lại cảm thấy thật lâu.

Mũi tên bắn ra ngoài, Phương Duệ lập tức buông Thẩm Ngọc ra, khoé miệng cười mỉm: “Thẩm ái khanh hiểu chưa?”

Thẩm Ngọc liên tục gật đầu hai cái: “Thần hiểu!”

Cho dù không hiểu thì Thẩm Ngọc cũng chỉ có thể nói là hiểu.

“Hiểu là tốt rồi.” Phương Duệ đem cây cung mà Thẩm Ngọc cầm không vững trên tay thả tới tay Dung Thái, sau đó hắn đi ra ngoài thao trường, Thẩm Ngọc thì lẽo đẽo theo sau lưng.

“Ái khanh hãy nói trẫm nghe một chút về tình huống ở Sóc Châu đi.” Phương Duệ cố ý thả chậm bước chân để Thẩm Ngọc có thể theo kịp.

Lần đi Sóc Châu này của Thẩm Ngọc chủ yếu là thay mặt Phương Duệ đi tuần tra, trong lúc Thẩm Ngọc không có ở đây thì hắn cũng nghĩ lại đời trước xem trong khoảng thời gian Thẩm Ngọc đi Sóc Châu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vừa nghĩ lại là hắn liền nhớ ra, khi đó Thẩm Ngọc đi tuần ở Sóc Châu, bởi vì giết một người mà từ đó nàng đã đắc tội với Thái hậu, sau đó đa số đại thần trong triều cũng bắt đầu xa lánh đồng thời bọn họ cũng nhiều lần ngáng chân Thẩm Ngọc, nhưng trong triều may mà Thẩm Ngọc có hắn là chỗ dựa vững chắc, nên những đại thần này cũng không thể làm gì được nàng.

Phương Duệ tín nhiệm Thẩm Ngọc, bởi vì hắn có thể ngồi ở ngôi vị hoàng đế tám năm thì Thẩm Ngọc cũng có công lao, thời điểm Thái hậu bức vua thoái vị, vẫn là Thẩm Ngọc đem người tiến cung giải vây nên hắn mới xoay chuyển được tình thế.

Trên mặt Thẩm Ngọc không hề có chút né tránh, nàng trả lời:

“Khởi bẩm bệ hạ, thần khi đến Sóc Châu đã giết chết tri phủ Sóc Châu.”

Phương Duệ giả vờ lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ nhìn về phía Thẩm Ngọc, hắn hỏi:

“Vì sao khanh lại giết chết tri phủ Sóc Châu mà không có hỏi qua ý kiến trẫm?”

“Tri phủ Sóc Châu chỉ quan tâm tới quyền lực, hắn coi mạng người như cỏ rác, đã thế còn thu nhận hối lộ, giết người nhưng vẫn nhơn nhơn không coi vương pháp ra gì, không những không cứu người mà ngược lại còn giết người vô tội… một con sâu làm rầu nồi canh nên thần một khắc cũng đều không muốn giữ lại. Vì thế thần tiền trảm hậu tấu, thỉnh bệ hạ trách phạt.”

Phương Duệ ngược lại cười nói:

“Ngươi thay mặt trẫm đi tuần tra, đó chính là đại biểu cho trẫm. Ngươi giết tên tham quan ô lại đó mới chính là giúp trẫm san sẻ ưu phiền, cởi bỏ vấn nạn.”

Thẩm Ngọc sững sờ, nàng không ngờ rằng bệ hạ lại tin tưởng mình như vậy.

Phương Duệ vẫn luôn tin tưởng Thẩm Ngọc, chỉ là… không nghĩ tới bản thân mình bị lừa gạt mười năm lại chính là Thẩm Ngọc mà hắn tín nhiệm nhất. Nhưng nghĩ lại vẫn còn có người bị lừa hai mươi mấy năm nên trong lòng hắn cũng thoáng cân bằng.

Đang nói đến chuyện tri phủ Sóc Châu coi mạng người như cỏ rác, lúc này liền truyền đến một tiếng kêu mừng rỡ kinh ngạc: “Bệ hạ!”

Phương Duệ ngẩn ra, hắn lập tức nhìn xung quanh thì mới phát hiện ra bản thân mình không biết thế nào mà lại đi đến ngự hoa viên!

Ngự hoa viên này không lúc nào là không có người ngồi đó ôm cây đợi thỏ chờ hắn đến!

Hắn ngước mắt nhìn nữ nhân lắc mông bước nhanh đi đến như con bươm bướm muốn chồm lên nhuỵ hoa, tâm hắn đột nhiên thật là mệt mỏi!

“Lệ phi nương nương.” Thẩm Ngọc cung kính hành lễ.

Lệ phi ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho Thẩm Ngọc, nàng chỉ nhìn Phương Duệ và xua tay áo với Thẩm Ngọc: “Miễn lễ, miễn lễ.”

Tướng mạo lệ phi diễm lệ, ở trong cung có thể lên vị trí phi thì tướng mạo tự nhiên cũng thuộc hàng thượng đẳng.

Phương Duệ nhìn Lệ phi màu sắc rực rỡ thì chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, hắn trực tiếp chuyển tầm mắt qua nơi khác và cuối cùng đưa ánh mắt thả tới người Thẩm Ngọc.

Không phải thẩm mỹ của hắn có vấn đề mà hắn cảm thấy so sánh về khoản này thì Thẩm Ngọc phù hợp với hắn.

Mặt mày Lệ phi như ngậm xuân, sóng mắt đong đưa nhìn Phương Duệ:

“Bệ hạ, người đã thật lâu không tới ngự hoa viên~~~”

Khoé miệng Dung Thái khẽ nhếch lên:… Trước kia mấy phi tử này đều ở trong tẩm cung làm nũng nói mấy lời như: Bệ hạ thật lâu chưa có tới tìm nô tỳ, hiện giờ bệ hạ nhà hắn đến nơi này rồi thì đúng là một lời khó nói hết…

Phương Duệ nghe được thanh âm kia thì nổi cả da gà, thân thể run lên, thiếu chút nữa là hắn không còn trả vờ được nữa mà định giơ tay đẩy Lệ phi vào trong vườn hoa.

Hắn đặt hai tay ra phía sau lưng, tay phải nắm chặt lấy tay trái để phòng ngừa vạn nhất hắn thật sự đem người đẩy ngã, sau đó vẻ mặt hắn có chút cứng ngắc nhìn Thẩm Ngọc:

“Thẩm ái khanh, ngươi hãy về trước đi.”

“Thần cáo lui.”

Nhìn thân ảnh Thẩm Ngọc rời đi, Phương Duệ mới thu hồi ánh mắt, vẻ mặt hắn bỗng nhiên trở nên thờ ơ, lãnh đạm.

“Lệ phi nếu không có việc gì thì trở về tẩm cung của mình đi. Trẫm trở về ngự thư phòng xử lý công vụ.” Mùi thơm quá mức gay mũi, hắn đứng có một lúc mà thật sự chịu không nổi.

Lệ phi là người có đầu óc không mấy thông minh nên căn bản nàng không nghe ra Phương Duệ muốn đuổi mình đi, ngược lại nàng còn gật đầu mạnh mẽ:

“Bệ hạ, nô tỳ có việc, có việc.”

Phương Duệ nhìn nàng một cái rồi lành lạnh nói:

“Có việc thì tìm thái ý, bảo thái y cho ngươi uống lót dạ một viên thuốc bổ não.”

Lệ phi giật mình nhưng vẫn không hiểu: “Bệ hạ, đầu óc nô tỳ không hề có bệnh nha.”

Phương Duệ: “………”

Dung Thái: “……..”

Phương Duệ cực kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, có đầu óc là chuyện tốt, không biết tại sao Lệ phi này chính là không có.

Thời điểm Phương Duệ còn là thái tử thì đã bắt gặp nhiều màn tranh đấu của nữ nhân hậu cung, nếu như người không có óc như Lệ phi mà đặt vào trước kia thì nhiều lắm chỉ sống được một năm.

Chỉ là hiện tại hậu cung chỉ có ba người, nàng còn là chất nữ, cháu họ của Thái hậu, còn cả cái người ẩn núp sâu kia cũng là người của Thái hậu nên các nàng có lẽ sẽ tự giết lẫn nhau, nhưng tuyệt đối không phải là hiện tại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio