CHƯƠNG
Vài ngày trôi qua, Ô Mễ thậm chí còn không nói được một câu với Lộ Địch An.
Lãnh Tinh Hồn đối với khách phi thường tốt, cũng không hỏi hoạt động của khách, tùy ý khách muốn làm gì thì làm, anh sẵn lòng phục vụ tất cả. Nhìn thấy chuẩn bị cho nhân ngư những vật dụng và các món ăn phong phú, ngay cả Ô Mễ cũng không khỏi vì sự hào phóng, hiếu khách của Lãnh Tinh Hồn mà kiêu ngạo.
“Thật không biết cảm ơn anh như thế nào mới được, chúng ta chỉ lo sẽ quấy rầy anh không ít ngày.”
Tối ngày nọ, khi Lãnh Tinh Hồn nói chuyện với Lộ Vi trong phòng khách, Lộ Vi rất chân thành nói lời cảm ơn với Lãnh Tinh Hồn.
“Cô đừng khách sáo, yên tâm ở lại là được.”
Lộ Vi lộ gương mặt u buồn, có thể nhìn thấy nàng thật sự mù mờ, “Tiếp theo chúng tôi cũng không biết phải đi đâu…”
“Trước đây… đã xảy ra chuyện gì?” Từ sau khi khách đến, lần đầu tiên Lãnh Tinh Hồn chủ động hỏi thăm.
Đã biết được tính cách của Lãnh Tinh Hồn, Lộ Vi cũng không cảnh giác, kể lại nguyên nhân đến Hương Đảo.
“Vốn ta và Lộ Địch An đang ở tại Australia, nơi đó khí hậu thích hợp, quang cảnh cũng tương đối thanh bình. Không ngờ chúng ta bị phát hiện, nhờ sự giúp đỡ của Hải Quy (rùa biển) gia tộc mà trốn thoát nơi đó, nhưng lại bị đuổi theo. Quy trưởng lão nói với tôi về chuyện của anh, ông ta nói chúng tôi nếu ở trong sự bảo hộ của anh, những người truy đuổi chúng ta sẽ ngừng tay. Vì vậy, tôi liền dẫn theo Lộ Địch An trốn về hướng Bắc, thỉnh thanh điểu truyền lời giúp chúng tôi… Có thể bình an lên bờ thật sự là quá tốt.”
Lãnh Tinh Hồn nghe xong, gật gật đầu, “Ân, những yêu thú khác có lớn gan, cũng không dám làm càn trước mặt tôi. Cứ yên tâm ở nghỉ ngơi ở đây đi.”
“Cám ơn anh.”
“Lộ Địch An là hoàng tử nhân ngư, khí chất của cậu ta thập phần cao quý, là vì cậu ta có huyết thống thuần khiết sao?”
Trên mặt Lộ Vi hiện ra một nụ cười nhạt, dáng dấp mơ hồ của một tỷ tỷ vì đệ đệ xuất sắc của mình mà kiêu ngạo, “Đúng vậy, nhìn mắt cậu ta sẽ biết, chỉ có nhân ngư mang dòng máu thuần khiết nhất mới có đôi mắt xanh biếc xinh đẹp hoàn hảo như vậy, mắt của tôi cũng chỉ có màu hổ phách mà thôi.” Nhớ đến chuyện gì, trên mặt Lộ Vi lộ ra thần sắc mất mác, ngữ khí đau thương, “Ai, lại nói, nhân ngư chúng tôi bây giờ cũng không quan tâm đến thân phận huyết thống, tổng cộng chỉ còn gần một trăm người, ở các nước, hải vực khác. Tất cả, tất cả đều đã trở thành hư ảo, hoàng tộc hay không phải hoàng tộc a, có thể sống sót đã không tệ rồi…”
Nhìn vẻ sầu não của nhân ngư xinh đẹp, Lãnh Tinh Hồ vỗ vỗ lên tay Lộ Vi, động viên: “Đừng nghĩ như vậy.”
Lộ Vi than thở: “Tôi biết, tôi sẽ kiên cường, tôi còn phải chiếu cố Tiểu An, tôi nhất định phải kiên cường.”
“Cô rất kiên cường, quãng đường từ nam bán cầu chạy về bắc bán cầu thập phần vất vả.”
“Lặn giữa biển sâu, đối với chúng tôi mà nói, không phải việc khó.”
“Tiểu An giống như đệ đệ của cô mà.”
“Tôi vốn là thị nữ của hoàng hậu, hoàng hậu vẫn hay giao tiểu nhân ngư cho tôi chiếu cố, cậu ta có thể coi như được tôi nuôi từ nhỏ. Vì sinh tồn, nhân ngư chúng tôi không thể quần cư (sống tụ tập lại), chỉ có thể sống ở những hải vực khác nhau. Sau đó, vua và hoàng hậu đều…” Lộ Vi quay mặt đi giấu nước mắt, “… Hiện tại chỉ còn lại tôi và Tiểu an sống nương tựa lẫn nhau, tôi nhất định phải hảo hảo bảo hộ cậu ta.”
“Ta tin Tiểu An cũng là hài tử kiên cường.”
“Ân, cậu ta rồi sẽ dần trưởng thành.”
Sau một đêm tâm sự, tâm tình Lộ Vi từ khi đến đây đã bình tĩnh hơn rất nhiều, bắt đầu làm bạn với Lôi Khắc Tư ra ngoài mua sắm giải sầu, hơn nữa cũng ủy thác thanh điểu báo bình an cho Hải Quy gia tộc.
Lãnh Tinh Hồn hỏi Lộ Vi có cần cảnh sát giúp đỡ hay không, lại bị Lộ Vi cự tuyệt.
“Cô không tin cảnh sát sao? Đừng hiểu lầm, dưới sự bảo vệ của ‘Thú quyền pháp’, hai người sẽ được an bài chiếu cố ổn thỏa. Tôi nghĩ cô cũng không hy vọng cứ lưu lạc từ hải dương ra lục địa hoài như vậy.”
Lộ Vi lắc đầu: “Tôi không tin con người!”
Ngữ khí kiên định cùng lãnh khốc khiến Lãnh Tinh Hồn kinh ngạc, anh thử thuyết phục nàng: “Đều là sinh vật, nếu nhìn từ góc độ kia mà nghĩ…”
Lộ Vi lắc đầu bướng bỉnh: “Không!” sau đó không nói chuyện nữa.
Lãnh Tinh Hồn vốn muốn giới thiệu cảnh sát yêu thú Trầm Sở Thiên với Lộ Vi, nhưng anh thấy Lộ Vi có thành kiến quá lớn với con người nên tạm thời gạt bỏ ý nghĩ này trong đầu.
Ngược lại với Lộ Vi đã bắt đầu hoạt động, Lộ Địch An vẫn trầm tĩnh như trước, cậu rất ít nói, thậm chí Ô Mễ còn nghi ngờ hoàng tử nhân ngư có biết nói hay không, cậu cũng ít khi ra ngoài, luôn ôm gối ngồi ở xích đu trước cửa sổ, ngắm những chiếc xe thỉnh thoảng mới chạy vào, hoặc người đi ngang qua con phố nhỏ yên tĩnh này.
Tin rằng Lộ Địch An có tâm ôn nhu, Ô Mễ hy vọng có thể gần gũi vị hoàng tử nhân ngư trầm mặc này.
Ngày nọ, Lộ Vi và Lôi Khắc Tư ra ngoài, Ô Mễ mang trà bánh đi lên lầu hai, gõ cửa phòng Lộ Địch An.
“Cám ơn cậu.”
Đợi Ô Mễ đặt khay xuống, Lộ Địch An nói cảm ơn với cậu, sau đó quay mặt đi tiếp tục nhìn ra cửa sổ, nhìn thân ảnh có chút cô độc của Lộ Địch An, Ô Mễ cảm thấy mình như người có lỗi.
“Kia… cậu thích vị điểm tâm nào?” Ô Mễ lên tiếng hỏi, thấy Lộ Địch An quay đầu lại, cậu vội vàng bổ sung: “Sau này tôi có thể chuẩn bị những món điểm tâm hợp khẩu vị cậu hơn.”
Lộ Địch An nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Không sao, món nào tôi cũng thích.”
Ô Mễ giật mình một cái, cậu không bỏ đi, cũng không bước đến gần Lộ Địch An, tiếp tục nói: “Vậy có kiêng gì không? Có ghét món nào không?”
“Tàm tạm, không đặc biệt ghét cái gì.” Lúc này, Lộ Địch An thậm chí còn không quay đầu lại.
Ô Mễ cảm giác có chút mất mác, cậu cúi đầu, muốn rời khỏi phòng nhưng lại không đành lòng, một bên xoay người một bên hỏi: “Cá cũng ăn sao?”
“Ân?” Lộ Địch An nghe được câu này, cậu quay đầu lại, “Cá?”
“Đúng, cá, cá cũng ăn sao? Cá gì cũng có thể ăn sao? Hoặc không ăn cá đi, tôm cua gì đó thì sao? Ô Mễ mang tâm lý ‘dù sao, nhiều nhất cũng bị cậu ta ghét’, cư nhiên đem những vấn đề cậu muốn hỏi nói ra.
“Ăn cá không phải rất bình thường sao?” Lộ Địch An khẽ nhíu mày, tựa hồ không hoàn toàn hiểu được câu hỏi của Ô Mễ.
Ô Mễ đột nhiên hiểu ra, cậu ‘A’ một tiếng, nói: “Giống như cá lớn nuốt cá bé vậy.”
Lộ Địch An lúc này mới hiểu được rõ ràng ý của Ô Mễ, cậu cười, gật gật đầu, “Tuy rằng chúng tôi là nhân ngư, nhưng cũng không hề nói không ăn cá a, khi ở dưới biển, cá là thức ăn thường bị bắt nhất, ăn cá nhiều nhất, tiếp theo sẽ là tôm. Nếu chúng tôi hoạt động ở nơi biển cạn, cái gì cũng ăn, ví dụ như hải đảm và nghêu sò.
“Nga.” Ô Mễ chớp mắt, liên tục gật đầu.
Lộ Địch An bị biểu tình ngây thơ của Ô Mễ làm cho bật cười, “Cậu là tiểu tùng thử, không biết cuộc sống ở biển, nên tò mò.”
“Đúng vậy.” Ô Mễ thành thật gật đầu, “Tôi lớn lên trong rừng.”
“Như vậy cậu ăn các loại cây cỏ a?”
“Đúng, cây cỏ, còn có hoa a, lá a vân vân, chỉ cần không độc là được. Tôi thích nhất là hạt dẻ, hạt thông và hạt hồ đào. Lãnh đại ca rất tốt, luôn mua đủ loại hạt quả cho tôi.” Nhắc đến Lãnh Tinh Hồn, vẻ mặt Ô Mễ đầy tiếu ý.
“Ân, anh ta thật sự rất tốt.” Lộ Địch An đối với Âm Dương sư đã thu nhận và bảo hộ cậu đầy lòng cảm kích, “Anh ta mang cảm giác như một ca ca, hơn nữa còn đẹp trai.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Ô Mễ gật đầu liên tuc, khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn mà đỏ lên.
Các bằng hữu quen thân tuy rằng khen Lãnh Tinh Hồn anh tuấn, nhưng đều nói đôi mắt hoa đào của anh có ba phần tà mị, khiến người khác sợ hãi, nên Ô Mễ nghe Lộ Địch An nói Lãnh Tinh Hồ giống như một ca ca cảm thấy thập phần vui vẻ.
“Cậu cũng rấ tuấn tú.” Lộ Địch An nhìn Ô Mễ, sau khi cậu đến liền cảm thấy tiểu tùng thử trợ thủ của Âm Dương sư này nhiệt tình thiện lương, nhân hình cũng không tồi, tóc đen mềm mại, làn da trắng nõn, tuấn tú nhu tình, nhu thuận động lòng người.
Được khen thẳng thắn như vậy, Ô Mễ đỏ mặt, “Cậu, cậu cũng rất tuấn tú a.”
Lộ Địch An nghe xong nhún nhún vai, “Đẹp trai thì có lợi gì.”
“Là nhân ngư, là hoàng tử a.”
“Đã không còn bao nhiêu người, đối với chúng tôi, cái gọi là hoàng tộc không còn ý nghĩa, hơn nữa tôi cũng không làm được gì…” Lộ Địch An cúi đầu. Nói hoàng tộc nhân ngư suy vong cũng không hoàn toàn chính xác, nhưng thực tế, nhân ngư vô lực tự bảo vệ mình so với miêu cẩu yêu thú bình thường còn đáng thương hơn.
Ô Mễ bước đến đặt tay lên vai Lộ Địch An, muốn an ủi cậu ta, lại không biết nói gì thì tốt.
Lộ Địch An hít một hơi, ngẩng đầu nhìn Ô Mễ, “Cho dù lưu lạc khắp nơi như vậy, tôi vẫn sẽ hảo hảo mà sống.”
“Ân.” Ô Mễ gật đầu thật mạnh.
Nghe Lộ Địch An hỏi ‘Có thể nhìn nguyên hình của cậu một chút được không?’, Ô Mễ lập tức hiện ra thú hình, là một tiểu tùng thử lông xám nhảy lên bệ cửa sổ, chân trước khoanh lại trước ngực, đôi mắt đen lóng lánh đáng yêu.
“Oa, cậu…” Vẻ mặt của Lộ Địch An kinh hỉ, bắt tay với tiểu tùng thử, sau khi tiểu tùng thử đem bàn tay đặt lên ngón tay của Lộ Địch An, Lộ Địch An không khỏi thở dài, “… Động vật có lông, thật sự đáng yêu.”
“Đúng, giống mấy con thú khác thôi. Còn cậu, không giống như vậy sao?”
“Đương nhiên không giống.”
Ô Mễ lại hóa thành người, tò mò hỏi: “Cậu không cần cách một khoảng thời gian lại phải trở về trong nước một lần đi? Có thể tùy ý biến hình sao? Lâu quá không trở về nước có được không?”
“Có thể lâu không cần xuống nước, chỉ cần lấy nhân hình sinh sống là được.”
“Ở nhân hình thì đặc biệt thích uống nước hơn không?”
“Tôi không biết, cảm giác vẫn bình thường, tôi cũng chưa so sánh qua.”
Hai người cứ cậu hỏi tôi trả lời, Lộ Địch An và Ô Mễ vui vẻ tán gẫu cả ngày, cuối cùng Lộ Địch An theo Ô Mễ xuống lầu, ra sân sau của bệnh viện ngoạn.
“Tôi rất thích hoa.” Nhìn thấy lương đình ở sân sau có cây tử đằng, vẻ mặt Lộ Địch An khát khao.
“Đáng tiếc chưa đúng mùa, nếu không, hoa nở còn đẹp hơn.” Trong lòng Ô Mễ thầm hối hận vì sân sau không có nhiều hoa cảnh, “Nghe nói nhân ngư rất thích hoa, quả nhiên là vậy.”
“Ân.” Lộ Địch An gật đầu thừa nhận, “Nhân ngư đối với hoa cỏ, bầu trời, bay lượn, núi non đặc biệt có hảo cảm, không, dùng hảo cảm vẫn chưa đủ hình dung, phải nói là chúng tôi đối với đất liền, bầu trời tràn đầy tình yêu say đắm. Hiện tại vì sinh tồn, cuộc sống của chúng tôi luôn ở trong biển sâu tối tăm, đối với vạn vật dưới ánh mặt trời đều có hảo cảm.”
“Biển sâu tối tăm?”
“Đúng vậy, cậu không phải nghĩ rằng ở sâu dưới biển cũng có ánh sáng đi.” Khi Lộ Địch An nói những lời này, Ô Mễ có cảm giác cậu ta đối với biển có một loại oán niệm đặc biệt.
Ô Mễ trầm mặc, cậu đã từng nghĩ khi lặn xuống nước sẽ nhìn được cảnh biển mỹ lệ, nhưng, Lộ Địch An lại không thể thường xuyên để lộ thân phận tại nơi cậu ta sống, nơi sinh sống của nhân ngư là biển sâu, mà biển sâu lại tối đến nỗi vươn tay ra cũng không thể thấy được năm ngón.
Nhìn lên bầu trời xanh, hít một hơi thật sâu, nói: “Nếu có thể, thật muốn ở nơi đây, vĩnh viễn.”
“Đương nhiên có thể, hai người cứ ở lại đi.” Ô Mễ nhiệt tình nói.
“Không được, chờ đến khi tìm được hải vực sinh sống thích hợp, Lộ Vi sẽ dẫn tôi đi.”
“Vì sao? Hai người vẫn có thể ở nơi này, Lãnh đại ca nhất định sẽ bảo vệ hai người thật tốt, không để hai người bị thương.” Ô Mễ giữ chặt Lộ Địch An, cậu có cảm giác Lộ Địch An cũng không thích cuộc sống ở biển, cậu cũng không mong muốn hoàng tử nhân ngư vừa mới lộ ra khuôn mặt vui vẻ này sẽ phải trở lại biển sâu tăm tối, “Nhân ngư không phải chỉ có thể sống dưới biển, ra khỏi nước, lấy nhân hình sinh hoạt trên đất liền cũng giống nhau.”
“Với chúng tôi, đất liền so với biển còn nguy hiểm hơn, dù sao, có thể sống dưới nước vẫn rất quan trọng. Nói như vậy để biết, biển mới chính là nhà của chúng tôi.” Lộ Địch An nhẹ nhàng nói, tiếp tục ngẩng đầu ngắm trời xanh.
Nhìn khuôn mặt lo lắng buồn rầu của Lộ Địch An, tâm Ô Mễ cũng nặng nề hơn.
Khi Lộ Vi trở về phát hiện Lộ Địch An đã ra khỏi phòng, thậm chí còn ra sân sau ngoạn, nàng nổi nóng một trận, Lộ Địch An trầm mặc không nói, nghe Lộ Vi quở mắng.
Lãnh Tinh Hồn khuyên: “Đây đâu phải là chuyện gì đáng lo ngại đâu? Chẳng lẽ cô muốn Tiểu An bị biệt giam ở trong phòng sao?”
Lộ Vi khẽ nói: “Ta sợ y gặp chuyện không mai! Hơn nữa thân thể y… nếu lỡ…”
“Sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”
“Nếu bị người ngoài thấy rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
“Người ngoài thấy thì sao?” Lãnh Tinh Hồn xoa xoa tay, “Tôi không nghĩ Tiểu An sẽ gây rối.”
“Y anh tuấn như vậy, nhất định sẽ khiến người ngoài chú ý, sau đó sẽ có những chuyện không hay phát sinh…”
Lãnh Tinh Hồn nở nụ cười ăn tiền của mình, cười nói: “Lộ Vi, anh tuấn đến nỗi khiến người ngoài phải chú ý, là phải nói đến tôi đi.”
Lộ Vi ngẩn ra, cuối cùng nhịn không được mỉm cười hết giận, sau đó liếc Lãnh Tinh Hồn một cái.
Lãnh Tinh Hồn nói tiếp: “Lộ Vi, cô căng thẳng quá rồi, thoải mái một chút, Tiểu An bất quá chỉ là một nam hài bình thường thôi, hơn nữa, nhìn bộ dáng trước mắt xem, cô cảm thấy có người nhìn ra thân phận hoàng tử nhân ngư của Tiểu An sao? Đừng đem y nhốt trong phòng hoài, thỉnh thoảng ra ngoài một chút cũng không sao. Nếu cô lo lắng, để tôi bồi TIểu An ra ngoài, như vậy có thể chứ?”
Lộ Vi nghĩ nghĩ, bước đến cạnh Lộ Địch An khoát tay lên vai rồi ôm lấy cậu, Lộ Địch An dựa vào trong lòng Lộ Vi, áy náy nói, “Xin lỗi, Tiểu An, tha thứ cho tôi, tôi quá nóng nảy, tôi không nên như vậy…”
Lộ Địch An nhẹ giọng nói: “Tôi biết là chị nghĩ cho tôi, tôi biết chị lo lắng cho tôi.”
“Thích làm gì cứ làm, cậu cũng có thể ra ngoài một chút, cậu đã ở dưới biển sâu quá lâu.”
“Tôi sẽ cẩn thận, sẽ không ra khỏi ngôi nhà này.”
Lộ Địch An quả nhiên nói là làm, cậu thật sự chưa hề bước nửa bước ra khỏi cửa bệnh viện, phạm vi sinh hoạt của cậu chỉ giới hạn trong toàn nhà hai tầng cùng sân sau.
Ô Mễ hy vọng Lộ Địch An có thể mở lòng hơn, thường xuyên kéo cậu ra xem TV hoặc chơi trò chơi điện, lại mua rất nhiều báo, tạp chí để cùng xem với Lộ Địch An.
“Cậu đừng đi, được không? Ở lại đây sống cùng chúng tôi, dù sao có Lãnh đại ca, không cần sợ.”
Ô Mễ thực hy vọng bọn Tiểu An có thể ở lại, liền lặng lẽ thuyết phục Lộ Địch An.
“Tạm thời chúng tôi sẽ không đi.” Lộ Địch An biết Lộ Vi vẫn chưa tìm được nơi sinh sống thích hợp. Hơn nữa muốn đến hải vực nào, cần một hành trình dài, chuyện này phải chuẩn bị chu đáo mới có thể lên đường, vì vậy bọn họ chưa thể rời khỏi thành phố nhanh như vậy.
“Nghe Lộ Vi nhắc đến thân thể cậu, cậu bị sao vậy…” Ô Mễ quan tâm hỏi han.
Lộ Địch An lắc lắc đầu, “không có gì, chỉ là áp lực dưới biển sâu không thoải mái, phải thường xuyên đến nơi biển cạn hơn. Ân, nếu nói theo ngôn ngữ của con người, chính là cơ thể tôi có điểm hư nhược.”
“Có nghiêm trọng lắm không? Lãnh đại ca là bác sĩ, để anh ta khám cho cậu.”
“Không sao, thật đó, không nghiêm trọng.” Lộ Địch An an ủi ngược lại Ô Mễ.
“A, không có gì thì tốt quá.” Ô Mễ an tâm, sau đó nói thêm: “Thật muốn dẫn cậu ra ngoài chơi.” Đây là tâm nguyện lớn nhất bây giờ của Ô Mễ.
Cảm động trước tấm lòng chân thành của tiểu tùng thử, Lộ Địch An cười tươi. Để ý thấy khuôn mặt vui vẻ của Lộ Địch An, Lộ Vi cảm thấy áy náy vì từng đem cậu nhốt trong phòng, đồng thời trong lòng Lộ Vi vẫn tràn ngập bất an, dù sao bọn họ cũng đang trốn tránh, tùy thời đều có người xấu trốn trong góc tối chờ bọn họ hiện thân, sau đó bắt giữ bọn họ.
Vùng bán sơn ở ngoại ô phía tây thành phố Hương Đảo đều biết khu biệt thự ven biển, những biệt thự đó đều thuộc quyền sở hữu tư nhân, cũng có bãi biển riêng, đó là khu dân cư có sự bảo vệ nghiêm ngặt, người ngoài không thể tùy tiện ra vào nơi ven biển bán sơn này được.
Đàm Văn Sơ đang ngụ trong một ngôi biệt thự ven biển như thế, nhà của Đàm gia là ngôi biệt thự hai tầng màu trắng nằm trong diện tích khoảng gần một ngàn mét vuông, trong sân tràn ngập sắc hoa cỏ đủ loại, còn có một hồ sen đủ loại thủy sinh, hậu viện là một bãi cỏ lớn, một bên là sân tennis nhỏ và một sân bóng rổ nhỏ, còn có một nhà kính, một con đường lát bằng đá dẫn từ bãi cỏ đến sát triền núi, cuối cùng là nối liền với bờ biển cát mịn, chủ nhà có thể theo từ con đường nhỏ đi thẳng từ biệt thự xuống bờ biển.
Cuối tuần, lần đầu tiên mới sáng tinh mơ Đàm Văn Sơ đã tỉnh giấc, sau khi rửa mặt tắm táp xong, ngồi vào bàn ăn, anh vừa cầm tờ báo lên đọc, liền phát hiện trên khuôn mặt đang cười tươi Hoa thúc quản gia có một tia khác thường.
“Hoa thúc, chú cười cái gì vậy?” Đàm Văn Sơ hỏi.
“Tôi có cười sao?” Vị quản gia đã phục vụ nhiều năm trong Đàm gia rờ rờ mặt, lắc đầu phủ nhận.
Đàm Văn Sơ từ nhỏ đã được Hoa thúc chiếu cố, nhìn thấy bộ dáng vị quản gia giống y như ông già đứng trước tiệm KFC, lại chú ý thấy trong đôi mắt dưới hai hàng lông mày đang rũ xuống của vị quản gia tóc đã muối tiêu xẹt qua một tia giảo hoạt, nhất thời anh có dự cảm sẽ có điềm xấu, khi lão nhân luôn vui tươi hoạt bát này lộ ra ánh mắt đó, chỉ có thể nói những dự tính kế hoạch của Đàm Văn Sơ đã bị ông ấy biết được.
“Tôi hẹn đua xe với bằng hữu, đã hẹn trước rồi, không thể sai hẹn được. Còn có, tôi biết, an toàn là đầu tiên, Hoa thúc chú cứ yên tâm, trình độ của tôi đạt mức chuyên nghiệp, nhất định thắng chắc.” Đàm Văn Sơ đánh phủ đầu trước, đem những dự tính trong ngày của anh nói hết ra.
Nụ cười của Hoa thúc có thâm ý khác, ông cũng không hy vọng vị thiếu gia từ nhỏ đã cực kỳ thích thể thao này gặp nguy hiểm, sau khi trưởng thành vẫn khiến người trong nhà lo lắng, cậu ta hiện tại đã làm việc trong tập đoàn của gia đình, không thể làm những việc mình thích như khi còn thiếu niên, cho dù thiếu gia yêu thích vận động, thì bây giờ cũng chơi thể thao thích hơn một chút, gofl hay như thế nào, hơn nữa, khẳng định sẽ không bị thương.
Còn đua xe? Không được!.
Đàm Văn Sơ làm bộ như không phát hiện thấy ánh mắt của Hoa thúc, ăn xong bữa sàng liền quan về phòng thay quần áo, chờ anh mặc y phục thể thao ra khỏi phòng, nhìn thấy Hoa thúc đứng bên cạnh mỉm cười, Đàm Văn Sơ cầm chìa khóa cười nói: “Tôi đi, đi rồi sẽ về.”
“Cậu không cần đi thì tốt hơn.”
“Hoa thúc, tôi rất lâu rồi chưa đua xe cùng bằng hữu, để cho tôi đi đi.” Đàm Văn Sơ chuyển qua nhõng nhẽo.
Hoa thúc nghĩ nghĩ, sau khi bắt đầu chính thức làm việc, buổi tối Đàm Văn Sơ vẫn thường xem tài liệu của công ty, quả thực cậu không giống như khi còn đi học mỗi đêm đều ra ngoài du ngoạn, hơn nữa, vị quản gia cũng phát hiện, từ sau hôm gặp mặt bằng hữu đến nay, Đàm Văn Sơ hình như mang tâm sự, có đôi lúc ngồi ngẩn người một mình, tình cảnh này chưa thấy qua trước đây…
Chính là, cho dù cậu có ngoan một chút, nhớ lại thành tích điên cuồng trước đây của cậu, vị quản gia quyết định vẫn cố gắng ngăn cản dự định tham gia vào trò thể thao nguy hiểm của Đàm Văn Sơ.
“Chỉ e rằng thiếu gia hôm nay phải sai hẹn.” Vẻ mặt Hoa thúc tươi cười như đã tính trước.
“Tại sao?”
“Nhị tiểu thư gọi điện thoại đến nói, cô muốn cậu mang Thu Thu trong nhà đến khám bác sĩ.” Hoa thúc không nhanh không chậm nói.
“Cái gì? Hôm nay?”
‘Nhị tiểu thư’ mà Hoa thúc nhắc chính là cô của Đàm Văn Sơ. Đàm Văn Sơ hiện tại đang sống cùng với cô mình, từ nhỏ anh đã được cô dẫn theo bên người, tình cảm hai người vô cùng tốt, Đàm Văn Sơ đối với người cô mạnh mẽ trong công việc của mình thập phần yêu thương và khâm phục, cũng rất nghe lời nàng, về phần Thu Thu, chính là con chó cưng của cô – một con chó hiếu động.
“Không thể nào? Hoa thúc, chú không thể gạt tôi a.” Đàm Văn Sơ liếc Hoa thúc, bán tín bán nghi nói.
“Không tin thì cậu có thể gọi điện thoại hỏi a.”
Nhìn bộ dáng tươi cười, Đàm Văn Sơ không thể không tin lời nói của Hoa thúc, hơn nữa anh cũng không muốn quấy rầy sự nghỉ ngơi của người cô hiện tại đang đi công tác nước ngoài, Đàm Văn Sơ trực tiếp đi tìm sổ khám bệnh của Thu Thu. Quả nhiên Hoa thúc không gạt người, đích thực hôm nay nó phải đến chỗ bác sĩ khám sức khỏe định kỳ.
Biết cô rất thương Thu Thu, Đàm Văn Sơ nhìn con chó chạy đến, con chó này ở trong nhà với ai cũng thân thiết, nhưng vừa ra khỏi cửa thì chỉ biết Đàm Văn Sơ và cô của anh, bất kỳ cũng đừng nghĩ kéo nó đi, bình thường đều là Đàm Văn Sơ cùng đi tản bộ với nó.
Nghĩ nghĩ, Đàm Văn Sơ lộ ra ánh mắt ‘bị ngươi đánh bại’, tiếp theo, trong tiếng cười ha ha của Hoa thúc buồn bực đi thay quần áo, sau đó, gọi điện thoại cho bằng hữu hẹn lại ngày đua xe khác.
Đàm Văn Sơ mang vòng cổ cho Thu Thu, chuẩn bị mang nó ra ngoài, nhìn thấy Hoa thúc tiễn bọn họ, Đàm Văn Sơ cố ý nhìn ông một cái vừa ai oán vừa bất mãn, anh biết rõ Hoa thúc cũng biết anh vẫn sẽ đi đua xe, nhưng cũng sẽ vì chuyện ngăn cản anh thành công mà vui mừng.
Được rồi, để lão nhân chú thắng lần này.
Lái xe vào bệnh viện thú y quen thuộc, Đàm Văn Sơ ngoài ý muốn phát hiện thấy ngoài cửa bệnh viện treo tấm bảng ‘Ngừng hoạt động’, hỏi ra mới biết, nguyên lai bác sỹ ở đây là giả, Đàm Văn Sơ nhìn con chó đang ngồi ở băng sau, tính toán một chút, dự định mang nó đến bệnh viện khác kiểm tra, như vậy, nó sẽ không có lần thứ hai trở thành lý do ngăn cản anh ra ngoài nữa.
Lái xe ra đường lớn, Đàm Văn Sơ thỉnh thoảng chú ý những tòa nhà hai bên đường, tìm tới tìm lui cũng không được phòng khám thú y nào, trong lòng không khỏi có chút phiền não.
Ngay khi Đàm Văn Sơ dự định tìm chỗ nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục tìm phòng khám thú y, từ trong đáy lòng anh dâng lên cảm giác đặc biệt, cảm giác đó phi thường kỳ diệu, mơ hồ như có một bàn tay vô hình đang dẫn dắt anh.
Cảm giác này giống như cảm giác ngày đó Đàm Văn Sơ nghe được tiếng hát trong Thiên Không Thành, Đàm Văn Sơ nín thở tập trung tinh thần, bắt giữ cảm giác này, để thân thể đi theo tâm thức, hướng về phía trước.
Xe chạy ra ngoại ô thành phố, trước mặt đàm Văn Sơ xuất hiện một biệt thự có bờ tường màu đỏ, anh nhìn tấm bảng treo bên ngoài cửa lớn – bệnh viện thú y Sao Sáng. Đàm văn Sơ không khỏi bật cười, nguyên lai cảm giác kia còn có thể giúp được anh trong chuyện này, Đàm văn Sơ không khỏi thầm nghĩ, thật sự là kỳ diệu a.
Ôm chú cún xuống xe, Đàm Văn Sơ mới nhìn thấy tấm bảng ‘Tạm ngừng hoạt động’ treo ở cửa, nhưng nếu bị cảm giác khó hiểu kia thu hút đến đây, Đàm Văn Sơ không định từ bỏ, anh giơ tay lên gõ cửa.
Cửa mở, một thân ảnh xuất hiện bên trong cánh cửa, cậu đứng trong bóng râm, Đàm Văn Sơ trong nháy mắt không thấy rõ diện mạo, anh chỉ thấy đôi mắt xanh biếc như ngọc phỉ thúy, Đàm Văn Sơ trong phút chốc mê muội, thân hình lảo đảo một chút.
“Nguyên lai… là cậu ở đây…” Một lúc sau, Đàm Văn Sơ mới nhẹ giọng nói một câu.
Thiếu niên bên trong do dự, tay vẫn giữ chặt cửa, không có ý định mở ra cho người vào trong.
Thu Thu từ trong lòng Đàm Văn Sơ nhảy ra, chạy vào trong bệnh viện, thấy con chó của mình đã chạy vào trong, Đàm Văn Sơ cười hỏi: “Tôi có thể vào trong không?”
Lộ Địch An quay ra sau nhìn một chút, con cún kia không biết đã trốn vào chỗ nào, cậu quay đầu lại chăm chú nhìn Đàm Văn Sơ, đôi mắt người kia rực sáng, thùy hạ mi mắt, sau đó thả bàn tay đang chặn cửa ra, người ngoài cửa nhận được tín hiệu, lập tức bước vào cửa.
Mơ hồ nhìn quanh một chút, Đàm Văn Sơ nhìn thiếu niên, hỏi: “Cậu là bác sỹ thú y sao? Thật là trẻ.” Lại gặp nhau, Đàm Văn Sơ có chút mừng vui bất ngờ, anh thật sự rất nhớ cậu.
Lộ Địch An không lên tiếng.
Đối diện với sự trầm mặc khó hiểu, đàm Văn Sơ không biết phải làm sao, anh không biết có phải do thiếu niên sợ hay không, vội thấp giọng nói: “Tôi không nói cho bất kỳ ai chuyện của chúng ta.” Lời vừa thốt ra, Đàm Văn Sơ có chút buồn bã, cái gì mà nói là ‘chuyện của chúng ta’, anh và cậu không phát sinh chuyện gì, nói như vậy, mơ hồ như ám chỉ rằng nhược điểm của thiếu niên đang nằm trong tay anh, nếu như bị thiếu niên này chán ghét thì không xong.
Đàm văn sơ vội vàng đính chính: “Tôi, tôi không có ý gì khác, tôi muốn nói, tôi chỉ… chuyện ngày đó chỉ có mình tôi biết, chính là như vậy.”
Lộ Địch An nhướn mày nhìn vẻ mặt Đàm Văn Sơ, cậu có thể cảm nhận được cho đến giờ người này không hề có ác ý với cậu, cậu cười cười với Đàm Văn Sơ, tỏ ra cậu không hiểu lầm. Nhìn nụ cười đó, Đàm văn Sơ khẽ thở ra một hơi, anh vừa định nói thêm cái gì, thì có người bước ra, trong lòng còn ôm Thu Thu.
“Tiên sinh, chú cún này là của anh?” Lãnh Tinh Hồn đánh giá người lạ.
Lộ Địch An thấy Lãnh Tinh Hồn đi ra, lập tức xoay người đi vào phòng khách. Thấy Lộ Địch An ly khai, Đàm Văn Sơ vội vàng, thiếu chút nữa kêu lên, tiếp đó lại thấy ánh mắt nghi hoặc của Lãnh Tinh Hồn liền im lặng.
“Chú cún này bị làm sao?” Lãnh Tinh Hồn lại hỏi.
Đàm Văn Sơ giải thích: “Hôm này là ngày chú cún này xét nghiệm định kỳ, nhưng bệnh viện quen không mở cửa, tôi tìm được đến đây, xin hỏi anh là bác sỹ phải không? Phiền anh giúp tôi kiểm tra tình hình của nó một chút, cám ơn anh.”
“Nga…” Lãnh Tinh Hồn ứng một tiếng, nhìn Đàm Văn Sơ từ trên xuống dưới, thanh niên trẻ tuổi trước mắt phi thường anh tuấn, có khí tức khỏe mạnh, sáng sủa.
Nhìn Đàm Văn Sơ chăm chú một chút, Lãnh Tinh Hồ gật gật đầu, “Cậu đi theo tôi.” Nói xong, anh dẫn đầu hướng về phòng khám bệnh bước đi.
Đàm Văn Sơ bước theo Lãnh Tinh Hồn, nhìn thấy thân hình cao lớn của anh ta, trong lòng lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, lại không biết mở miệng ra sao, gấp đến không biết phải làm như thế nào.
Đặt cún con lên bàn, Lãnh Tinh Hồn một bên kiểm tra cho nó, một bên liếc nhìn Đàm Văn Sơ đứng ngồi không yên.
Đàm Văn Sơ rất muốn đi gặp thiếu niên kia, anh lo sợ đến khi con cún kia được kiểm tra xong thì thiếu niên kia cũng sẽ không xuất hiện nữa, anh lại không thể ly khai để đi tìm cậu.
Cún con kiểm tra toàn thân xong, Lãnh Tinh Hồn điền xong tiểu sử bệnh án, ôm cún con đặt từ trên bàn đặt xuống đất, hướng qua Đàm Văn Sơ đang đứng một bên nói: “Qua kiểm tra sơ bộ thì cơ thể nó rất tốt, tôi sẽ lấy một ít máu đem xét nghiệm, kết quả đến ngày mai mới có, cậu…”
Không đợi Lãnh Tinh Hồn nói xong, Đàm văn Sơ nói trước: “Ngày mai tôi sẽ đến.”
“Nga.” Lãnh Tinh Hồn lên tiếng, dùng ánh mắt tò mò đánh giá Đàm Văn Sơ một chút, sau đó tỏ vẻ muốn tiễn khách.
Đàm Văn Sơ không tìm được lý do lưu lại, đành phải ôm chú cún rời khỏi bệnh viện.
Sau khi ngồi vào trong xe, cậu cũng không khởi động xe, mà chỉ ngồi yên trên ghế đậu trước cổng bệnh viện, hy vọng có thể nhìn thoáng thấy được thiếu niên kia.
Thu Thu ở phía ghế sau càng không ngừng quay vòng vòng, ô ô khẽ kêu, tựa hồ muốn đi về, Đàm Văn Sơ mặc kệ không để ý đến nó.
Trong lòng Đàm Văn Sơ chờ thiếu niên kia có thể ra ngoài mua sắm, cho dù chỉ là đi ngang qua cửa lớn cũng được, nhưng thẳng đến khi trời sắp tối cậu cũng không xuất hiện, vì vậy Đàm Văn Sơ không thể không khởi động xe rời đi.
“Tối như vậy! Thiếu gia, cậu hôm nay đi đâu vậy?” Thấy Đàm Văn Sơ trở về, Hoa thúc nghênh đón, vừa kinh ngạc vừa ân cần hỏi.
Đàm Văn Sơ lắc lắc đầu, cái gì cũng không nói.
Để ý thấy bộ dáng Đàm Văn Sơ có chút mất hồn mất vía, Hoa thúc cũng không truy vấn gì thêm, ông phân phó nhà bếp dọn bữa khuya lên.
Đàm Văn Sơ cả ngày gần như không ăn gì, lúc này một chút cũng không cảm thấy đói, anh chỉ cảm thấy trong lòng như có lửa đốt, vội vàng, nóng ruột, lại không thể nói để trút hết.
Đợi cả một ngày, thế nhưng cũng không thấy cậu ra đến cửa, chẳng lẽ… là trốn anh sao?
Nhìn Đàm Văn Sơ cầm muỗng, canh trong muỗng từng giọt từng giọt rơi xuống chén, Hoa thúc biết thiếu gia của mình lại có tâm sự. Đàm Văn Sơ từ nhỏ đến giờ vẫn như vậy, một khi suy nghĩ chuyện gì sẽ rất chuyên chú, nhất tâm không thể suy nghĩ hai chuyện.
“Thiếu gia, cậu làm sao vậy?”
Câu hỏi khiến Đàm Văn Sơ từ trong mạch suy nghĩ tỉnh lại, anh cười cười che giấu, sau đó, từ trong nụ cười nhạt nơi khóe miệng kia hiện ra sự cay đắng sâu sắc.
Từ sau đêm sơ ngộ tại bờ biển giống như cánh nhạn lướt qua, Đàm Văn Sơ thường xuyên nhớ đến thiếu niên xa lạ kia, nhớ đến đôi mắt xanh biếc như phỉ thúy xinh đẹp kia, còn có ca khúc vô danh kia; vào buổi tối khi đọc sách trong thư phòng, nhìn cảnh biển trong đêm bên ngoài cửa sổ, trong đầu Đàm Văn Sơ luôn hiện ra thân ảnh thiếu niên nhân ngư đang tung người lên khỏi mặt nước.
Cậu ta là nhân ngư, hiện tại đang ở trong bệnh viện thú y kia chăng? Cậu và vị bác sỹ khí chất tà mị có quan hệ gì? Cậu hẳn là sống ngoài biển, từ khi nào thì vào đất liền? Vì sao phải vào? Sẽ ở bao lâu? Những vấn đề này, Đàm Văn Sơ mỗi ngày đều nghĩ đến.
“Thiếu gia, rốt cuộc là cậu có nghe tôi nói hay không?” Hoa thúc lần thứ hai kêu lên, thấy Đàm Văn Sơ đang mất hồn mà không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
“A a? Chú vừa rồi nói gì?” Đàm Văn Sơ đem tâm tình đang bay đến bệnh viện thú y thu trở về, nhìn Hoa thúc nói.
“Tôi nói, cậu cứ múc canh lên lại đổ xuống hết như vậy, là do mùi vị không tốt hay là do quá nóng?” Hoa thúc nửa trêu chọc nửa nghiêm túc hỏi.
Đàm Văn Sơ nhìn canh đã không còn bốc hơi nóng, xấu hổ cười, “Tôi không đói bụng…”
“Như vậy thì ăn một cái bánh bao.” Hoa thúc ân cần khuyên, ông thấy tình trạng Thu Thu ăn đến lang thôn hổ yết đoán rằng, Đàm Văn Sơ ra ngoài cũng không ăn gì cả, nếu cậu có ăn cơm, Thu Thu theo cậu ra ngoài cũng không đói khát đến như vậy.
Đàm Văn Sơ chậm rãi ăn bánh bao, vẻ mặt lại giống như đã đi vào cõi thần tiên nào đó, Hoa thúc nhìn trong mắt, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay ra ngoài, gặp được người nào sao”
Đàm Văn Sơ không hề đề phòng, không khỏi gật đầu: “Ân, gặp được cậu ta, nhưng là một câu cũng không có nói…”
Trên khuôn mặt Hoa thúc lộ ra nụ cười, quả nhiên, tình trạng gần đây của thiếu gia, nguyên nhân chính là – tình yêu, cậu khẳng định là đã có người trong lòng.
Hoa thúc phục vụ trong Đàm gia đã hơn hai mươi năm, trung thành và tận tâm, vị quản gia một lòng hy vọng thiếu gia ông đã chăm sóc từ nhỏ đến lớn có thể tìm bạn đời.
“Là người như thế nào?” Hoa thúc nhẹ giọng hỏi.
Đàm Văn Sơ còn đang sa vào trong thế giới riêng của cậu, mơ hồ trả lời: “Hảo xinh đẹp, hảo đáng yêu…”
“Là nữ hài tử nhà nào? Hiện tại là còn đi học hay đi làm rồi?”
“Không biết…”
Ngay khi Hoa thúc còn đang kinh ngạc, Đàm Văn Sơ đã qua một thời gian dài như vậy cũng còn chưa biết hoàn cảnh bên nhà gái, Đàm Văn Sơ đã thanh tỉnh lại, cậu không khỏi mạnh mẽ quay đầu nhìn chằm chằm vị quản gia đứng sau lưng cậu, vẻ mặt như bị lừa: “Hoa thúc! Chú làm gì vậy?”
“Tôi, tôi quan tâm cậu nha.” Hoa thúc nghiêm túc trả lời.
“Chú lừa tôi nói, thật sự là quá phận.”
“Tôi là quan tâm, quan tâm. Thiếu gia, cậu bây giờ còn chưa biết tình huống cơ bản bên nhà gái sao? Chuyện này có điểm không thể không nói được, cậu phải mạnh mẽ hơn nữa nha.”
Mạnh mẽ hơn? Đàm Văn Sơ thở dài trong lòng, đến mức nào cũng không biết nữa.
Sau khi trăn trở gần một đêm trên giường, hôm sau, sáng sớm Đàm Văn Sơ liền chạy đến bệnh viện thú y kia, trên danh nghĩa là lấy bản báo cáo kết quả của Thu Thu, nhưng thực tế là muốn giáp mặt người kia một lần. Kết quả là đi về tay không, ngay cả thân ảnh cậu cũng không thấy được. Bác sỹ Lãnh Tinh Hồn giao báo cáo cho anh, nói với anh cún con tất cả đều bình thường, sau đó tiễn khách, Đàm Văn Sơ chờ bên ngoài cả một ngày.
Mấy ngày kế tiếp, từ sáng sớm Đàm Văn Sơ dứt khoát trực tiếp lái xe đến chờ bên ngoài bệnh viện thú y. Đậu xe ở bên đường, sau đó lấy laptop ra, lại gọi điện cho thư ký nói hôm nay anh không đến công ty, có chuyện gì trực tiếp gọi điện thoại cho anh.
Đàm Văn Sơ một bên làm việc trên laptop, một bên nhìn chằm chằm cửa lớn của bệnh viện, anh hy vọng có thể nhìn thấy thân ảnh kia, cho dù chỉ là lướt qua. (Đàm ca si tình ghê luôn a~ Rất hâm mộ anh nha~)
Hai ngày trôi qua, Đàm Văn Sơ không nhìn thấy được gì, trong lòng phi thường mất mác, khi làm việc vẫn có thể hoàn toàn tập trung, nhưng buổi tối về đến nhà, nhàn rỗi liền thở ngắn than dài, Hoa thúc nhìn thấy, xem ra quá trình theo đuổi của cậu không thuận lợi, trong lòng thầm nghĩ không biết là nữ hài nhà nào, có thể đem Đàm Văn Sơ luôn lạc quan sáng lạn như mặt trời tra tấn thành bộ dáng này.
Người trong bệnh viện cũng chú ý chiếc xe kia đã đậu ngoài ngõ mấy ngày liền, tối hôm nay, Lãnh Tinh Hồn thấy Lộ Địch An đang xem TV với Ô Mễ trong phòng khách ở lầu hai, anh bước đến cùng ngồi xem, sau khi nhìn TV một lúc, dùng một ngữ khí rất bình thản nhắc đến chuyện này.
“Gần đây có chiếc xe vẫn đậu bên ngoài bệnh viện, các cậu có thấy không?”
Ô Mễ gật đầu, “Thấy chứ, chúng ở trong con hẻm nhỏ yên tĩnh, bình thường ít khi có xe chạy qua đây, đột nhiên một chiếc Aston Martin đậu ở đó, rất đáng chú ý.”
Mắt Lộ Địch An lóe sáng một chút.
Lãnh Tinh Hồn cười nói: “Nhìn bộ dáng dường như đang đợi người nào đó.”
“Ân, tôi cũng cảm thấy như vậy. Xe đậu ở đó cả ngày, đến khuya mới rời đi. Nhiều ngày như vậy cũng chưa gặp được người đang đợi sao? Người này cũng thật là, không thể gọi điện thoại sao?” Ô Mễ đã sớm hảo tò mò về chiếc xe màu bạc thần bí kia, hưng phấn nói.
Lôi Khắc Tư cũng tham gia thảo luận, “Tôi nhớ chiếc xe này giống loại xe của người đã đưa một chú cún đến đây kiểm tra ba ngày trước, lúc đó không để ý biển số xe, không biết có phải là cùng một chiếc hay không.”
“Di, người kia là đến chờ lấy báo cáo xét nghiệm máu sao? Anh ta đã sớm đến lấy rồi không phải sao?” Ô Mễ nghe Lôi Khắc Tư nói, cậu cũng nhớ lại, “Sức khỏe con cún kia rất tốt, không có vấn đề gì a… Kỳ quái, vì sao anh ta muốn chờ bên ngoài bệnh viện, anh ta đang đợi cái gì chứ?”
Lãnh Tinh Hồn để ý đến biểu tình của Lộ Địch An, Lộ Địch An nghe thảo luận, thùy hạ hai mắt, ánh mắt chuyển qua hướng khác, vẫn trầm mặc cúi đầu không nói.
Lãnh Tinh Hồn cười cười, không nói gì thêm.
Sáng ngày tiếp theo, Lộ Địch An tỉnh giấc, cậu bước đến cửa sổ kéo một góc rèm che lên, trời mưa, từng giọt nho nhỏ hắt lên trên mặt kính cửa sổ, sáng lấp lánh. Chiếc xe màu bạc đậu bên dưới cách không xa, không thấy rõ người ngồi bên trong, nhưng Lộ Địch An có thể cảm giác sự tồn tại của người đó.
Anh đang đợi cậu, hy vọng được gặp mặt một lần. Nhưng gặp nhau, thì có thể làm gì được đây? Trong mắt Lộ Địch An xẹt qua một tia thương cảm, sau đó buông rèm xuống.
Ăn xong bữa sáng, Lộ Vi nói phải ra ngoài làm việc, Lôi Khắc Tư đi cùng nàng, Lộ Địch An vẫn giống như ngày thường, im lặng ngồi trong phòng, lần này cậu khong ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh thành phố, mà cuộn mình trong sofa, cầm trong tay quyển sách, hơn nửa ngày mới lật được một tờ.
Những hạt mưa rơi xuống càng ngày càng nặng hơn, ngồi trong phòng có thể nghe được tiếng mưa rầm rầm. Lộ Địch An không ngồi yên được, cậu lại bước đến cạnh cửa sổ. Chiếc xe kia vẫn đậu trong mưa, xem tựa hồ cũng mang khí tức của chủ nhân, khiến người ta có cảm giác ôn nhu tĩnh lặng, thanh gạt nước phía trước lay động nhịp nhàng, từng chút từng chút, Lộ Địch An cũng có thể cảm nhận được nhịp tim đập của mình, từng nhịp từng nhịp.
Anh sao lại cố chấp như vậy? Không nên chờ ở đây, chờ không được thì cũng nên trở về, ngay cả thân ảnh cũng không để anh thấy được không lẽ anh vẫn còn chưa hiểu, anh không ngờ sẽ gặp lại sao? Lộ Địch An đưa tay đỡ lấy đầu, đột nhiên bật cười, sự cố chấp của người kia cũng giống y như cậu vậy.
Ăn cơm trưa xong, Lộ Địch An lại bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài, xe vẫn còn đó. Người kia không ăn cơm sao? Anh có khát nước không, có lạnh không? Cuối cùng, Lộ Địch An chịu không được, cậu rót một tách trà nóng, lấy dù che, mở cửa lớn ra ngoài.
Từ trên lầu đứng nhìn bóng Lộ Địch An che dù đi ra cửa, Lãnh Tinh Hồn tựa người vào cửa sổ phòng anh, mỉm cười.
Đàm Văn Sơ đang xem tài liệu, tay đang bấm máy tính kiểm tra đối chiếu số liệu, đột nhiên, anh cảm thấy ánh sáng bên ngoài cửa xe cư nhiên tối lại, anh quay đầu, phát hiện ngoài xe có một người đang đứng, anh vươn tay kéo cửa xe xuống, vừa nhướn mắt nhìn, liền đối diện với mắt xanh phỉ thúy kia.
A, cuối cùng thì cậu cũng cuất hiện.
Lộ Địch An cầm trong tay tách trà nóng đưa cho Đàm Văn Sơ, cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Đàm Văn Sơ, cậu sợ. Người lạ này chỉ mới qua hai lần gặp mặt, không hiểu sao lại có sự hấp dẫn mạnh mẽ với cậu, hấp dẫn cậu đến gần, hơn nữa người lạ này còn mang đến cảm giác tín nhiệm khó có thể giải thích rõ ràng trong cậu.
Ánh mắt vội vàng lướt qua gương mặt anh tuấn thành thục kia, Lộ Địch An không nói gì xoay người ly khai.
Sự xuất hiện của Lộ Địch An khiến Đàm Văn Sơ thập phần kinh hỉ, nhưng cậu không nói một câu đã nhanh chóng ly khai lại làm cho Đàm Văn Sơ thất vọng không thôi, nắm chặt tách trà, nhìn thân ảnh Lộ Địch An lại một lần nữa biến mất ở cửa, Đàm Văn Sơ chăm chú nhìn cánh cửa một lúc lâu, sau đó thu hồ ánh mắt nhìn tách trà nóng trong tay. Đàm Văn Sơ có thể xác định người kia nhớ rõ anh, chỉ là cậu vẫn không chịu nói gì, vì sao?