Tại biệt thự của Thiên Tường – Devil....
Cả căn nhà bừng sáng lên, bao quanh nhà có mấy tên áo đen đang truy tìm cái gì đó....
Devil phóng xe ra trước sảnh, thong thả bước vào. Nhìn thấy cô, mấy tên áo đen đó dừng mọi công việc của chúng lại, xếp thành hàng kính cẩn cúi chào...
Cô bước vào nhà, trong nhà có người đàn ông sắc mặt lo lắng đang đi đi lại lại trong nhà – Thiên Tường.
Cô chạy lại, ôm lấy anh, rúc đầu vào bờ ngực rộng lớn của anh, nhỏ nhẹ:
- Anh xã, anh làm gì mà dậy giờ này vậy?
- Bé xã! Hôm nay em đi đâu mà đêm anh tìm không thấy?
- Em xin lỗi, tại bang em có việc!
- Nhưng em phải gọi anh dậy để anh đưa em đi chứ!
- Không! Đây là việc khẩn!
- Vậy sao? Nhưng em phải chú ý đến tiểu thiên thần đấy!
- Vâng!
Rồi anh bồng cô lên phòng, thay bộ đồ ngủ dễ chịu rồi người ôm nhau ngủ đến sáng...
Tại biệt thự của Kris – Demon....
Khung cảnh vẫn như vậy, cho đến khi Demon bước vào nhà....
Đồ đạc bừa bộn, vỡ tung tóe... người đàn ông với khuôn mặt tức giận đang hầm hầm trong đó.
Cô bước vào nhà, anh vội lao đến ôm chầm lấy cô, trách móc:
- Đêm hôm mà em đi đâu thế này?
- Dạ...Ở bang em có chút chuyện gấp!
- Em ít nhất cũng phải nói cho anh biết câu chứ! Có biết anh lo lắm không?"
- Em xin lỗi, lần sau em sẽ không thế nữa!
- Rồi, lần này anh tạm tha cho em!
- Hihi...anh xã là tuyệt nhất!
- Thôi, đi ngủ nào!
- Dạ..
Anh bồng cô lên phòng, thay bộ quần áo ngủ rồi chìm vào giấc ngủ trong màn đêm yên tĩnh...
Tại biệt thự của Daniel – Satan:
Lại là khung cảnh ấy, cô bước vào, nhưng lại là hình ảnh khác...
người đàn ông đang ngồi ở ghế sofa, khóc sướt mướt, nãy giờ nhìn sàn nhà cơ man là giấy lau....
Cô bước vào, ôm lấy anh từ phía sau, thủ thỉ nhẹ nhàng:
- Xin lỗi anh xã, em về muộn!
Anh quay ngoắt lại nhìn cô, cô cô khóc nức nở như đứa trẻ con, thút thít nói:
- Huhu...anh cứ tưởng là bé xã bỏ anh...hic...hic...
- Sao lại bỏ được chứ?
- Hic...em có biết là anh lo cho em lắm không...hic..
- Thôi được rồi, em hứa sẽ không thế nữa! Muộn rồi, lên phòng thôi!
Cô và anh cùng lên phòng, chìm vào giấc ngủ êm đềm...
Sáng hôm sau....
Tại biệt thự của tam hổ, h sáng....
"Reng...reng....reng...." Điện thoại của Tuấn Vũ, Hải Nam, Hoàng Minh cùng reo lên lúc. May là các anh không phải bọn thường xuyên như các cô nên đàn em không nát sọ vì cái tội gọi sớm. Các anh cầm điện thoại lên nghe...
- Thưa Lão Đại/Lão Nhị/Lão Tam ạ....
- Sao? Có việc gì mà gọi sớm vậy?
- Dạ...các tiểu thư Vương thị, Đàm thị, Hàn thị đã....
- Làm sao? Nói!!
- Dạ...thi thể của các tiểu thư sáng nay đã được tìm thấy tại ngay bên cạnh địa bàn của chúng ta ạ...
- Ngươi...ngươi nói cái gì cơ?
- Dạ...các tiểu thư đã chết rồi ạ!
- Nói láo! Mau tìm cách cứu các cô ấy!
- Dạ...đã quá muộn rồi ạ....
- Bọn ta sẽ tới ngay!!!!
Các anh nhanh chóng ra xe, phóng đến bang với tốc độ bàn thờ...
Tại bang...
Các anh nhanh chóng đến nơi các cô (giả) đang ở...
Nhìn thấy bộ dạng tái mét, gương mặt trắng bệch, thân xơ xác máu, các anh không kìm nổi mà quỵ xuống, đến bên các cô, những giọt nước mắt rơi xuống:
- Em...em nỡ bỏ tôi mà đi như vậy sao? Chúng ta mới quen nhau mà.....Sao em nỡ.....
Tuấn Vũ nắm đôi bàn tay lạnh ngắt của Rose (giả), nước mắt chảy dài trên má. - Mới hôm trước tôi mới nhận lời yêu từ em, tôi mới được nghe những lời yêu thương từ em....Vậy mà em nỡ lòng nào bỏ tôi cô độc ở lại cái thế giới lạnh lẽo này!!
Hải Nam đưa đôi bàn tay nóng hổi của anh lên, áp vào bên má của Bunnie (giả), giọt nước mắt tràn mi....
- Tôi xin lỗi, tôi đã hứa bảo vệ em mà tôi không làm được! Lỗi tại tôi, tôi đã khiến em thành ra thế này! Không có em tôi biết làm sao? Em có biết em là đứa con gái đầu tiên mà tôi mở lời yêu không? Em quá đáng lắm!! Em bỏ tôi mà đi...
Cứ thế anh gào lên khóc như đứa trẻ.
Đàn em quanh đó thấy thế cũng sụt sùi theo....
(Thế là vì mấy ẻm robot tinh nghịch của mấy cậu em đã khiến cho các anh mất mấy lít nước mắt....)