Cuộc chiến môn phái lần này là trận đấu đầu tiên không phải theo dõi trong tâm trạng hồi hộp.
Tạm gác chuyện đệ tử Thiếu Lâm đã chia làm hai bè phái, giờ đây ngay cả Đại Tuyết Cung – bang phái chủ chốt sẽ tấn công Tiêu Dao tối nay cũng bị chia rẽ, một nhánh từ bỏ tham gia cuộc chiến, nhánh còn lại thì tiếp tục tiến lên.
Chính vì vậy mà số người đến tấn công Tiêu Dao giảm đi đáng kể, dưới sự hỗ trợ của Nga Mi và Cái Bang, một tiếng trôi qua, họ cơ hồ là đè đầu kẻ địch ra mà đánh.
Trong kênh chỉ huy, nhạc nền không còn là khúc ca ra trận hùng hổ nữa mà được thay thế bằng bài hát êm dịu, dẫu thời gian của trận đấu vẫn chưa kết thúc, nhưng trong thế phòng thủ, mọi người sớm đã không còn khẩn trương như ban đầu. Nhìn lại phe tấn công, chiến binh ngày càng thưa thớt, một tốp người không còn chống chịu nổi kiểu chém giết từ một phía như vậy nữa đều đã lần lượt rút khỏi cuộc chiến.
“Đêm nay phải cảm ơn mọi người.” Giọng nói của Tô Hướng Vãn cũng đã dịu lại hẳn, song ngữ điệu vẫn vô cùng nghiêm túc, “Không chỉ muốn cảm ơn sự giúp đỡ của Nga Mi và Cái Bang, còn có các huynh đệ tỷ muội của Tiêu Dao Môn… Vì chuyện của cá nhân tôi mà khiến cho người chỉ huy của Thiếu Lâm cùng Đại Tuyết Cung hợp tác tấn công chúng ta, nếu không nhờ sự ủng hộ của mọi người, e là hôm nay tôi đã trở thành tội nhân của Tiêu Dao Môn.”
Đang uống nước ép thì nghe thấy câu nói này, Nam Hướng Bắc sững ra một lúc, vừa định gõ gì đó thì đột nhiên nhìn thấy màn hình xuất hiện ba chữ La Khắc Địch, bèn đặt nhanh lon nước xuống dẫn Nam Cung Tòng Tâm đuổi theo.
Mặc dù là ở trong game, nhưng La Khắc Địch vẫn mặc áo giáp tướng quân mua từ cửa hàng, con dao trị giá hàng ngàn đồng trên tay hắn cũng chói lòa đến gai mắt, nhưng giây phút này đây, Nam Hướng Bắc cảm thấy kẻ này nhất định đang rất tức giận rất mất mặt.
Nhếch môi một cái, Nam Hướng Bắc rút kiếm đâm tới trước, tuy nhiên, kiếm của cô còn chưa chạm đến người hắn thì những người phòng thủ ở xung quanh đã cùng lúc vồ tới và… La Khắc Địch đã bị mọi người thi nhau đâm chết.
Gãi gãi đầu, đột nhiên cảm thấy thân là một người chỉ huy của phái Thiếu Lâm, La Khắc Địch có kết cục như ngày hôm nay thật sự đáng thương, Nam Hướng Bắc bất giác thở dài. Bên trong tai nghe, mọi người vẫn đang an ủi Tô Hướng Vãn, nhưng cô lại không biết nên nói gì.
Thật ra nếu truy xét ngọn nguồn vấn đề thì chuyện này bắt nguồn từ cô chăng, nếu như tối nay Tiêu Dao Môn thật sự chiến bại, cô mới là tội nhân thật sự.
Nghĩ vậy, Nam Hướng Bắc nhắn riêng cho Tô Mạc Lấp một câu: “Không phải đại sư tỷ đã nói đây là việc của hai chúng ta sao?”
Còn đang cảm động vì những lời an ủi của mọi người thì đọc thấy lời nhắn của Nam Cung Tòng Tâm, Tô Hướng Vãn bất giác mỉm cười.
Một lúc sau thì môn phái chiến kết thúc, đệ tử trong phái khua chiêng reo hò, cũng chẳng biết là ai đã khởi xướng, trong kênh thoáng chốc bị lấp đầy bởi câu nói “Tiểu Tủng Tiểu Tủng!Mau tỏ tình mau tỏ tình!”, ngay cả kênh Giang Hồ cũng có người hùa theo. Nam Hướng Bắc đỏ mặt tía tai, gãi đầu một hồi rồi ngoan ngoãn chọn chế độ đăng bài bằng ngân lượng, vài giây sau, màn hình liền xuất hiện một dòng chữ to.
Nam Cung Tòng Tâm: 【CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ RA TAY TƯƠNG TRỢ, CŨNG CẢM ƠN CÁC BẠN CHỨNG KIẾN TÌNH YÊU TÔI DÀNH CHO ĐẠI SƯ TỶ. MONG ĐƯỢC NGƯỜI MỘT LÒNG, BẠC ĐẦU KHÔNG XA RỜI.】
Mặc dù không phải lời tỏ tình như mọi người đã yêu cầu, nhưng câu nói này của Nam Cung Tòng Tâm vẫn đã khiến các bạn trong kênh bật cười.
Tô Hướng Vãn nhìn dòng chữ ấy rất lâu, không đưa ra phản hồi gì.
Cô thật sự không hiểu đối với Nam Cung Tòng Tâm mà nói, cô là gì, nếu như không có cảm giác, cớ sao lại có thể nói ra những lời như thế còn nói tự nhiên đến vậy, nhưng nếu như có cảm giác, tại sao cô luôn cảm thấy Nam Cung Tòng Tâm có ý bài xích không muốn gặp mặt cô?
Trong lòng trăm ngàn câu hỏi muốn Tòng Tâm cho mình lời giải đáp, cuối cùng vẫn bị cô cố đè nén. Tô Hướng Vãn tằng hắng một tiếng rồi nói: “Mọi người đừng chọc ghẹo tôi và Tòng Tâm nữa, tuần sau hệ thống kết hôn sẽ được kích hoạt, mọi người cũng mau chóng tìm ý trung nhân thành thân đi nhé.”
Đáp lại lời của cô đương nhiên lại là sự trêu ghẹo của mọi người, thật lòng mà nói Tô Hướng Vãn cũng bất lực vô cùng, nhưng chỉ có thể lắc đầu, “Ngày mai tôi còn phải vào bệnh viện, hôm nay đến đây thôi, mọi người ở lại chơi vui vẻ.”
Sau khi tắt kênh chỉ huy, Tô Hướng Vãn do dự đôi lúc cuối cùng cũng chọn tên của Nam Cung Tòng Tâm, đang suy nghĩ có nên gửi yêu cầu chat thoại không thì bên kia Nam Cung Tòng Tâm đã nhắn qua:
Nam Cung Tòng Tâm: “Vào bệnh viện?”
Nam Cung Tòng Tâm: “Chị bị sao vậy? Không khỏe trong người ư?”
Nam Cung Tòng Tâm: “Hay là?”
Nam Cung Tòng Tâm: “Có nặng lắm không?”
Nam Cung Tòng Tâm: “Sao lại không nói sớm, chị thấy không khỏe thì phải nghỉ ngơi mới đúng chứ.”
Những dòng chữ nhảy lên liên tục hiển nhiên cho thấy sự lo lắng của người nói.
Và lúc này đây, Nam Hướng Bắc thật sự rất lo lắng, cô cố gắng nhớ lại nhất cử nhất động của Tô Hướng Vãn hôm qua, mỗi một câu nói mỗi một biểu cảm, dường như đâu có dấu hiệu bị bệnh đâu, nhưng cũng chính vì vậy mới khiến người ta sốt ruột ấy chứ.
Nếu không phải vì sợ Tô Hướng Vãn biết cô chính là Nam Cung Tòng Tâm, cô thật sự rất muốn gọi điện sang đó hỏi cho rõ.
Trong lòng ấm áp vô cùng, thấp thoáng như có thể nhìn thấy ngón tay lướt nhanh trên bàn phím của đối phương, Tô Hướng Vãn gửi yêu cầu chat thoại sang đó, chờ sau khi Nam Cung Tòng Tâm đồng ý, cô nhẹ nhàng nói: “Là ba chị bị đục thủy tinh thể, hôm nay chị vừa vào bệnh viên hẹn với bác sĩ ngày mai đến kiểm tra tiền phẫu thuật.”
“À…” Bấy giờ Nam Hướng Bắc mới thở phù, “Chị yên tâm, bây giờ y học rất phát triển, phẫu thuật đục thủy tinh thể đơn giản lắm, ba của chị sẽ mau chóng khỏi thôi.”
“Ừm.” Tô Hướng Vãn khẽ đáp lại.bg-ssp-{height:px}
Nam Cung Tòng Tâm: “Vậy chị mau nghỉ ngơi đi, ngày mai chắc là phải dậy sớm mà phải không?”
“Cũng không, bác sĩ hẹn giờ.” Tô Hướng Vãn dừng lại một lúc mới tiếp tục, “Nhưng hôm nay đích thực hơi mệt.”
“Ừm, vậy chị mau nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.” Nam Hướng Bắc gõ xong câu nói này, chờ Tô Mạc Lấp thoát khỏi trò chơi rồi cô đứng dậy đi đến tủ đầu giường giật dây sạc điện thoại ra, chau mày nghĩ ngợi.
Chiếc đồng hồ cổ ngoài phòng khách gõ lên mười tiếng, kéo con người đang chìm đắm trong suy nghĩ về với hiện thực, cắn răng bặm môi như hạ quyết tâm rất lớn vậy, Nam Hướng Bắc gọi vào dãy số sớm đã nằm lòng từ mấy ngày trước.
Tô Hướng Vãn tắt máy xong thì định vào phòng tắm, ngờ đâu điện thoại trên bàn chợt rung lên, cô dừng bước, nhìn thấy tên cuộc gọi thì không khỏi ngạc nhiên.
“Buổi tối tốt lành.” Gọi cuộc gọi này chỉ vì sợ Tô Hướng Vãn vẫn cảm thấy bất an cho cuộc phẫu thuật của ba, không mang bất kỳ mục đích nào khác. Nhưng với thân phận là Nam Hướng Bắc, cô không thể nào biết được tin này, vì vậy trước khi gọi sang đây cô đã nghĩ sẵn cách lấy lời khai của Tô Hướng Vãn.
“Buổi tối tốt lành.” Tô Hướng Vãn hơi mắc cười vì câu nói này của Nam Hướng Bắc, “Cô gọi điện cho tôi không phải chỉ để nói như vậy thôi chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Nghe ra được tâm trạng của đối phương khá nhẹ nhõm, xem ra thật sự không rất khẩn trương rồi, Nam Hướng Bắc tự giật tóc của mình, tự nhiên cảm thấy bản thân có hơi nhiều chuyện, dẫu cho là vậy, cô vẫn nói những lời đã chuẩn bị sẵn, “Tôi còn nợ cô một bữa ăn, muốn hỏi cô khi nào có thời gian.”
“Hơ…” Tô Hướng Vãn khẽ cười, “Làm thật sao?”
“Đương nhiên là thật!” Đáp lại rất nhanh, Nam Hướng Bắc nói tiếp, “Nếu không phải vì sợ sẽ khiến cô gặp phiền phức, tôi còn muốn gọi cô là sư tỷ đấy chứ.”
Hơi sững người vì câu nói này, Tô Hướng Vãn giữ chặt điện thoại, ánh mắt đúng lúc dừng lại ở bó hoa bách hợp, im lặng lúc sau mới nói, “Gần đây thật sự không có thời gian, hai ngày sau ba tôi phải làm phẫu thuật, tôi phải chăm sóc cho ba.”
“Ò…” Sớm đã biết tin này, Nam Hướng Bắc đáp lại với vẻ khẩn trương vì sợ bị lộ tẩy, “Phẫu thuật gì thế? Ba tôi quen biết viện trưởng của bệnh viện Số Một, có thể giới thiệu bác sĩ giỏi cho cô.”
“Hửm?” Lại một lần nữa kinh ngạc, nhưng khi liên tưởng đến việc Nam Hướng Bắc được nhận vào không quân, lại có cách vào Vân Phi làm việc, xem ra gia đình nhất định rất có thế lực, đã vậy thì quen biết viện trưởng cũng không phải điều gì lạ lùng, Tô Hướng Vãn cười đáp, “Bạn tôi đã giới thiệu chủ nhiệm khoa Mắt cho tôi rồi, yên tâm.”
“Ồ ồ, vậy thì tốt.” Nam Hướng Bắc có hơi ngố mà ngồi gật đầu một mình, “Vậy chờ khi ba cô hồi phục, tôi mời cô ăn cơm.”
“Ha, được thôi.” Tô Hướng Vãn lại cười, sau đó thì chau mày, “Nhưng e là phải để cô chờ hơi lâu rồi.”
“Sao vậy?”
“Thời gian này tôi phải chăm sóc cho ba, sau khi về công ty thì phải bay Dubai, có lẽ phải mất vài ngày mới về.”
“À à, không sao.” Nam Hướng Bắc không quá để tâm việc này, dù gì thì sau này vào Vân Phi rồi cô cũng được gặp Tô Hướng Vãn thôi.
“Nếu có việc gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói nhé.” Nghĩ ngợi một lúc Nam Hướng Bắc lại nói.
“Hì, được.” Tô Hướng Vãn cười đáp.
Và rồi… thật sự ngoài ý muốn, hôm sau cô đã phải gọi điện cho Nam Hướng Bắc nhờ cô giúp mình một việc.
Giống như Nam Hướng Bắc đã nói, y học ngày nay rất tiến bộ, phẫu thuật đục thủy tinh thể không có bất kỳ rủi ro nào. Nhưng vì lý do an toàn, sau khi phẫu thuật, tốt hơn hết bệnh nhân nên nằm viện một tuần, và vết thương phải ít nhất ba tuần mới có thể lành lặn. Để an tâm, Tô Hướng Vãn quyết định cho ba nằm viện đủ ba tuần để bác sĩ theo dõi. May thay sức khỏe của mẹ cô rất tốt, hai người thay phiên nhau ra vào bệnh viện cũng không phải vấn đề lớn.
Nhưng mấu chốt là ngày phép của cô chỉ còn vài ngày, chờ khi trở về công ty thì phải bay Dubai ngay, đến khi về thành Z cũng chỉ nghỉ ngơi hai ngày rồi lại tiếp tục nhiệm vụ sau, cũng có nghĩa là trong thời gian cô đi làm, mẹ cô sẽ rất cực khổ.
Vậy, Tô Vi Tích phải làm sao đây? Chỉ là một đứa trẻ năm tuổi thôi, đâu lý nào suốt ngày ngồi trong bệnh viện? Tìm một bảo mẫu ở nhà với Tô Vi Tích thì cô lại không an tâm. Xã hội ngày nay, lòng người hiểm ác, dẫu rằng mỗi khi nhìn thấy Tô Vi Tích cô đều thấy phiền lòng, nhưng nếu thật sự phải vứt đứa nhỏ cho một người xa lạ chăm sóc, cô lại không làm được. Suy cho cùng, những vụ việc như bảo mẫu cho trẻ em uống thuốc an thần hay ngược đãi trẻ em, tivi đã đưa tin không chỉ một lần.
Bạn bè của cô ở thành Z không nhiều, Tây Giang Nguyệt là một, Nam Hướng Bắc tạm thời cũng được xem là bạn, đồng nghiệp không phải là bạn bè. Việc chăm sóc trẻ nhỏ tuyệt đối không thể giao cho Tây Giang Nguyệt, vậy… chỉ còn cách nhờ cậy Nam Hướng Bắc thôi.
Thở dài, khi đưa ra quyết định này, Tô Hướng Vãn có hơi thấp thỏm, nói sao thì cô và Nam Hướng Bắc chỉ mới gặp nhau ba lần, cô không biết Nam Hướng Bắc có đồng ý lời thỉnh cầu quá đáng này của mình hay không.
“Hả?” Nghe những lời có vẻ như rất ngại ngùng của Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc đơ người ra.
“Có phải khiến cô rất khó xử không?” Phản ứng của Nam Hướng Bắc khiến cô không mang nhiều hy vọng nữa, khẽ thở dài, “Xin lỗi, tôi…”
“Không thành vấn đề!” Ai kia vừa hồi thần lại thì đã nhận lời ngay, “Đúng lúc ngày phép của tôi còn đến nửa tháng, suốt ngày ở nhà cũng chán lắm, an tâm, tôi sẽ giúp cô chăm sóc tốt cho Tiểu Tích!”
Cô chỉ hận không thể đứng trước mặt Tô Hướng Vãn vỗ ngực chứng minh cho cô thấy tâm ý của mình, Nam Hướng Bắc trả lời rất nhanh, song nét mặt lại ghi đầy câu hỏi. Nói thì nói vậy đấy, nhưng mà… ba của đứa bé đâu? Không giúp đại sư tỷ chăm sóc ba vợ và con gái sao?