Mặc dù không hiểu vì sao Tô Vi Tích lại gọi mình là chị siêu nhân, song Nam Hướng Bắc sau vài giây ngẩn ra thì đã hồi thần lại, gãi gãi đầu rồi mở cửa dãy ghế sau, “Lên xe đi.”
“Ừm.” Sau khi Tô Vi Tích ngồi vào trong thì Tô Hướng Vãn mới lên xe, và cùng với lúc Tô Hướng Vãn đóng cửa, Nam Hướng Bắc cũng trở về ghế lái.
“Ăn sáng chưa?” Không khởi động xe ngay, Nam Hướng Bắc quay lại hỏi Tô Hướng Vãn.
“Tiểu Tích uống sữa rồi, mẹ không có ăn.” Không chờ Tô Hướng Vãn trả lời thì Tô Vi Tích đã nói.
“Tô Vi Tích.” Tô Hướng Vãn trầm mặt.
Hơi kinh ngạc vì phản ứng của Tô Hướng Vãn, nhớ lại ngày mà mình cứu Tô Vi Tích, dường như đại sư tỷ cũng như thế, Nam Hướng Bắc hơi chau mày nhưng rồi nhanh chóng tươi cười với mẹ con họ, “Vậy tôi mời hai người ăn sáng nhé.”
“Hướng Bắc…” Quay mặt lại, biểu cảm của Tô Hướng Vãn hiển nhiên có chút khó xử, “Ba của tôi…”
“Tiểu Tích chỉ mới uống sữa thôi à?” Không chờ cô nói hết thì Nam Hướng Bắc đã quay sang hỏi Tô Vi Tích.
Đứa bé quay sang nhìn mẹ mình với ánh mắt cẩn trọng, thấy mẹ không có biểu cảm gì, Tô Vi Tích do dự một lúc mới gật gật trong vẻ sợ sệt.
“Hướng Bắc…” Lại gọi thêm một tiếng, Tô Hướng Vãn cắn nhẹ môi, đôi mày liễu nhíu chặt.
Nam Hướng Bắc quay sang cười với Tô Hướng Vãn rồi lấy túi thức ăn từ ghế lái phụ đưa qua cho cô, “Không biết cô và Tiểu Tích thích ăn gì nên tôi đã mua vài món, vốn định lấy thêm cháo nữa, nhưng mà cháo để nguội sẽ không ngon nên mới không mua.”
Hiển nhiên là Tô Hướng Vãn không ngờ Nam Hướng Bắc lại nói những lời này, nhìn qua túi thức ăn mà cô đưa tới, lại quay trở về với gương mặt ấy, trên đó đang mang một nụ cười ấm áp, Tô Hướng Vãn bất chợt thấy cảm động.
“Tiểu Tích, trong này có bánh bao và bánh bông lan đấy, con xem thích ăn gì thì lấy nhé.” Thấy Tô Hướng Vãn không có phản ứng, Nam Hướng Bắc bèn nói với Tô Vi Tích.
“Dạ!” Lại gật đầu thật mạnh, đôi mắt đen láy của Tô Vi Tích càng thêm sáng rỡ khi nhìn Nam Hướng Bắc.
Bấy giờ thì Tô Hướng Vãn mới hồi thần lại, mỉm cười nhìn con người vẫn đang cười với mình, nhận lấy túi thức ăn, cô hỏi, “Cô đã ăn chưa?”
“Ừm, ăn ở nhà rồi.” Thấy Tô Hướng Vãn đã chịu nhận bữa sáng, trái tim bị treo lơ lửng của Nam Hướng Bắc bấy giờ mới được quy vị, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, Nam Hướng Bắc nói, “Hai người ăn nhé, tôi lái xe.”
“Ừm.” Khẽ đáp lại, nhìn Nam Hướng Bắc đã quay lại thắt dây an toàn, Tô Hướng Vãn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng im lặng, bèn cúi đầu lấy bánh bông lan đưa cho Tô Vi Tích.
Thấy mẹ đưa bánh bông lan cho mình, Tô Vi Tích cười híp cả mắt, “Cám ơn mẹ.” Nói xong lại quay lên nhìn Nam Hướng Bắc, “Cám ơn chị.”
Thông qua kính chiếu hậu, Nam Hướng Bắc có thể nhìn thấy hành động của Tô Hướng Vãn, cô cười nói, “Tuy đã uống sữa, nhưng ăn bánh bông lan thôi thì khô lắm, trong túi còn có đậu nành, uống thêm nha.”
Dứt lời thì cô không làm phiền hai mẹ con họ nữa mà chỉ chuyên tâm lái xe, suốt chặng đường đều vô cùng êm ái.
Khi gần đến bệnh viện thì Nam Hướng Bắc chợt lấy hộp khăn giấy đưa ra sau, biết làm sao được khi cô cứ chốc chốc lại nhìn ra phía sau từ kính chiếu hậu. Còn Tô Hướng Vãn, vốn định mở túi xách lấy khăn giấy lại được một phen bất ngờ, nhận lấy hộp giấy từ đối phương, nhìn bóng lưng ấy rất lâu, cuối cùng cô rút khăn giấy đưa cho Tô Vi Tích, và cô bé cũng ngoan ngoãn tự lau miệng.
Chẳng mấy chốc thì xe đã đến bệnh viện, vừa đậu xe và cởi dây an toàn xong thì Nam Hướng Bắc đã giành trước một bước xuống mở cửa cho họ, “Xin thưa hai quý cô, đã đến nơi rồi.”
Tô Hướng Vãn chờ Tô Vi Tích xuống xe rồi mới vừa cảm động vừa tức cười mà nhìn Nam Hướng Bắc, “Hôm nay cám ơn cô.”
“Hihi, chuyện nhỏ mà.” Nam Hướng Bắc cười nói rồi nhìn vào bệnh viện, “Tôi đưa cô vào trong nhé.”
“Không cần đâu.” Tô Hướng Vãn lắc đầu, “Tiểu Tích phải làm phiền cô rồi.”
“Không có gì.” Nói xong thì Nam Hướng Bắc nhìn xuống Tô Vi Tích vẫn đang ngẩng đầu nhìn mình, bèn ngồi xổm xuống nói, “Tiểu Tích, hôm nay chúng ta chơi chung nha, chịu không?”
Cô bé quay qua nhìn Tô Hướng Vãn, nét mặt tức thì có hơi khó xử, mãi một lúc sau mới gật đầu đáp, “Dạ.”
“Nhớ phải nghe lời của… chị, biết không?” Nét mặt khi nhìn con gái vốn là không có biểu cảm, nhưng lời nói ra lại đặc biệt nghiêm khắc, tuy nhiên sự ngắt quãng giữa chừng khiến Tô Hướng Vãn cũng tự thấy mắc cười.
Chớp chớp mắt, vẫn giữ tư thế ngang bằng với Tô Vi Tích mà ngước lên nhìn Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc rõ ràng nhìn thấy đối phương đang nín cười, bèn đứng dậy gãi gãi đầu, nói với vẻ ái ngại, “Gọi là chị hình như không đúng lắm?”
“Đâu có.” Giống như không nhìn thấy nét mặt khó xử của Nam Hướng Bắc vậy, thật chất thì trong lòng Tô Hướng Vãn đã cười từ nãy giờ, chỉ là khóe môi vẫn chỉ nhoẻn một cái, “Hôm nay làm phiền cô rồi, tôi vào trong đây.”
Thời gian cũng không còn sớm, lại không muốn vì “chuyện nhỏ” thế này mà giữ chân cô lại, Nam Hướng Bắc chỉ đành gật đầu. Thấy cô đã gần vào trong, Nam Hướng Bắc lại không cầm được lòng mà gọi, “Hướng Vãn.”
“Sao thế?” Tô Hướng Vãn dừng bước quay lại nhìn cô, lần này không còn kinh ngạc như lần trước nữa.
“Hmm…. nếu còn việc gì cần giúp đỡ thì cứ gọi cho tôi.” Tay vẫn dắt tay Tô Vi Tích, Nam Hướng Bắc nhìn Tô Hướng Vãn nói.bg-ssp-{height:px}
Tô Hướng Vãn nhìn cô vài giây rồi cười đáp, “Ừm.”
“Vậy, gặp lại sau.”
“Tạm biệt.”
Mãi đến khi không còn nhìn thấy hình bóng của Tô Hướng Vãn nữa thì Nam Hướng Bắc mới cúi xuống nhìn Tô Vi Tích, “Tiểu Tích, chúng ta lên xe nhá?”
“Dạ.” Cô bé đeo ba lô hình gấu con rất vâng lời.
Thế là cả hai cùng lên xe, lần này Tô Vi Tích đã ngồi lên ghế lái phụ, Nam Hướng Bắc thắt dây an toàn cho cô bé đâu vào đấy rồi mới mở cửa ngồi vào chỗ của mình, vốn đã định về nhà, nhưng khi nghĩ đến mẹ mình, cô chợt do dự, “Tiểu Tích có muốn đi đâu chơi không?”
Có vẻ như đây là lần đầu tiên ngồi ở ghế lái phụ, Tô Vi Tích đang nhìn mọi thứ ở đây với vẻ hiếu kỳ, chợt nghe thấy câu hỏi của Nam Hướng Bắc, nó ngước mặt lên nhìn, nét mặt có hơi mơ màng.
“Ví dụ như khu vui chơi hay thảo cầm viên gì đó…” Nói ra thì đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với trẻ con như vậy, Nam Hướng Bắc cũng không biết phải làm gì với trẻ em mới phải, nên chỉ đành moi móc những gì từng xem được trong phim ảnh mà hỏi thôi, “Hay là có chỗ nào vui hơn cũng được.”
“Khu vui chơi, thảo cầm viên…” Đôi mắt đen láy mở to nhìn Nam Hướng Bắc, Tô Vi Tích nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói nhỏ, “Mẹ nói không được làm phiền chị, phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Nhìn đứa bé chỉ mới năm tuổi mà nói ra được những lời này, Nam Hướng Bắc bất giác xoa xoa đầu cô bé, “Không phiền đâu, huống chi là dì muốn Tiểu Tích đi chơi chung mà, Tiểu Tích nói ra muốn đi đâu chơi mới là nghe lời.”
Dường như cảm thấy những lời của chị siêu nhân rất có lý, gương mặt đáng yêu của Tô Vi Tích mang đầy hy vọng, “Thật ư?”
“Thật đó.” Nam Hướng Bắc mỉm cười đáp.
“Vậy… vào khu vui chơi được không ạ?”
“Đương nhiên là được.” Nghe Tô Vi Tích hỏi như vậy, nụ cười của Nam Hướng Bắc càng thêm tươi, quệt nhẹ chóp mũi của cô bé, cô nói, “Vậy chúng ta khởi hành đến khu vui chơi.”
“Ừm!”
Khởi động máy xe rời khỏi bệnh viện, Nam Hướng Bắc tiến thẳng đến khu vui chơi lớn nhất của thành Z, Tô Vi Tích thì ngồi ở kế bên quan sát từng cử động của cô. Thỉnh thoảng khi Nam Hướng Bắc quay sang nhìn, ánh mắt cả hai gặp nhau, trông thấy dáng vẻ vừa tò mò vừa ngoan ngoãn của cô bé, tâm trạng của cô liền vui hẳn ra.
Sau khi dừng lại ở bãi đậu xe của khu vui chơi, Nam Hướng Bắc mới dẫn Tô Vi Tích xuống xe, đập vào mắt họ là một nam một nữ đang dắt tay một bé trai trạc tuổi Tô Vi Tích, tay của đứa bé ấy còn cầm một cái bong bóng. Nhìn thấy cảnh tượng này, lại nhớ về hình ảnh gia đình thuận hòa của Tô Hướng Vãn hôm ấy, tâm trạng vui vẻ của Nam Hướng Bắc như bị giảm mất một nửa, bàn tay đang nắm lấy Tô Vi Tích cũng bất chợt siết chặt hơn, khiến cho cô bé nhạy cảm này ngẩng đầu lên nhìn.
“Chị có muốn chơi bong bóng không?” Tô Vi Tích lắc lắc tay cô.
“Hửm?” Lấy lại tinh thần, Nam Hướng Bắc cố gượng cười hỏi, “Sao cơ?”
“Nếu chị muốn chơi bong bóng, Tiểu Tích có thể mua cho chị.” Tô Vi Tích vẫn tiếp tục lắc tay cô, “Trong bụng của gấu con có tiền của ông ngoại cho.”
Trong bụng của gấu con?
Nam Hướng Bắc hơi sững ra một lúc, sau đó chợt lườm thấy ba lô của Tô Vi Tích, cô thật muốn bật cười.
Đưa tay xoa lên đầu của đứa bé hiểu chuyện này, nhớ đến nét mặt nghiêm khắc của Tô Hướng Vãn khi nhìn Tô Vi Tích, lại nghĩ về mẹ của mình, Nam Hướng Bắc bất chợt thấy xót thương cho Tô Vi Tích.
Xổm người xuống cho cùng độ cao với Tô Vi Tích, Nam Hướng Bắc nghĩ ngợi một lúc mới nói, “Tiểu Tích, ừmm… ngày thường mẹ cũng… cũng rất nghiêm khắc phải không?”
Đôi mắt to và đen của Tô Vi Tích nhìn vào chị siêu nhân mà mình rất thích, một lúc sau mới có hơi sợ sệt mà nói, “Mẹ chỉ muốn tốt cho Tiểu Tích.”
Mi mắt khẽ lay động, bàn tay đặt lên vai Tô Vi Tích, Nam Hướng Bắc im lặng một hồi mới nói, “Vậy… còn ba?”
“Ba….” Chớp chớp mắt, Tô Vi Tích nhìn Nam Hướng Bắc, nét mặt càng thêm khó xử.
Tim có hơi run lên, cơ thể cũng không chịu nghe lời, bàn tay càng thêm giữ chặt vai của Tô Vi Tích, song chỉ trong giây tiếp theo cô đã ý thức ra đứa trẻ năm tuổi này không thể nào chịu được sức mạnh của mình, nên vội vàng buông lỏng tay, “Ưmm… ý là, ba cũng nghiêm khắc giống mẹ phải không?”
Vẫn còn đang ngẩn ngơ, rất lâu sau Tô Vi Tích mới lắc lắc đầu.
Thấy cô bé lắc đầu, Nam Hướng Bắc cũng thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng lại không che đậy được vị đắng trong lòng, cố nhoẻn miệng cười, cô nói, “Ừm, vậy thì tốt.”
Tuy nhiên ngay trong giây phút Nam Hướng Bắc đứng dậy thì Tô Vi Tích đã nắm chặt tay cô, nét mặt nghiêm túc mà nói, “Tiểu Tích không có ba, chị siêu nhân có thể làm ba của Tiểu Tích không?”
Toàn bộ biểu cảm đều như bị hóa đông, Nam Hướng Bắc nhìn Tô Vi Tích với vẻ mặt ngớ ngẩn, rất lâu sau cũng chưa hồi thần lại.