Họp tổng kết chuyến bay xong, về đến nhà thì đã hơn giờ, Tô Hướng Vãn vốn dĩ sẽ trực tiếp về phòng như mọi khi, nhưng lần này, không hiểu vì sao khi đi ngang phòng của Tô Vi Tích, cô đã dừng lại, khẽ khàng đẩy cửa nhìn vào trong.
Dưới ánh đèn giường màu vàng ấm áp, đứa nhỏ đã ngủ say, tay phải gác trên gối, chiếc điện thoại cũng tuột khỏi tay do chủ nhân sớm đã rơi vào giấc mộng.
Tô Hướng Vãn đặt hành lý xuống, rón rén đi vào, cúi xuống nhìn Tô Vi Tích một lúc rồi nhẹ nhàng đặt tay của cô bé vào trong chăn, sau đó cầm điện thoại lên định để ra xa giường.
Ngờ đâu điện thoại còn trong tình trạng đang gọi.
Quay lại nhìn đứa nhỏ, rồi đưa điện thoại lên tai, quả nhiên là giọng nói ấm áp đang đọc truyện một cách rành mạch và nghiêm túc của ai kia, Tô Hướng Vãn mỉm cười, đi ra phòng khách, song không quên khép cửa phòng Tô Vi Tích lại.
“Được rồi, câu truyện hôm nay đến đây là hết, con phải ngủ rồi nhé.” Tô Hướng Vãn vừa ngồi xuống ghế thì Nam Hướng Bắc cũng đúng lúc đọc xong, vừa gập sách lại vừa nói.
“Nó ngủ từ lâu rồi.” Tô Hướng Vãn nhịn cười bảo.
“Hửm?” Tròn xoe mắt, rồi rất tự nhiên mà lấy điện thoại xuống nhìn vào màn hình, giây tiếp theo lại cảm thấy hành động này của mình thật ngớ ngẩn, Nam Hướng Bắc đưa điện thoại lên lại, “Sao lại là cô?”
“Không muốn nghe thấy tiếng của tôi à?” Nhướng mày, Tô Hướng Vãn nói với vẻ uy hiếp.
“Làm gì có!” Nam Hướng Bắc phủ nhận ngay, “Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi.”
Ngập ngừng một hồi, cô lại tiếp tục: “Cô về rồi à, mệt lắm phải không?”
“Vẫn ổn.” Tô Hướng Vãn ngã người ra ghế, híp hờ mắt lại, “Hôm nay có tiếp viên phạm lỗi trong lúc bay, bị phê bình trong buổi họp rồi.”
“Hả….. vậy còn cô?” Nam Hướng Bắc khẩn trương cả lên, hỏi trong lo lắng, “Có bị khiển trách không?”
“Ừm.” Tô Hướng Vãn khẽ đáp.
“Sao lại như vậy, đâu phải lỗi của cô đâu.” Ai kia lập tức bênh vực, dẫu biết rằng với thân phận tiếp viên trưởng, Tô Hướng Vãn bị vạ lây không phải chuyện lạ, nhưng cô vẫn không muốn người mình yêu bị phê bình, “Cô đừng để tâm.”
“Ừm.” Vẫn đáp lại rất ngắn gọn, thật ra cô căn bản không hề để tâm chuyện trong buổi họp, chỉ đơn thuần là muốn nghe Nam Hướng Bắc dùng giọng điệu này nói chuyện với mình thôi, bấy giờ Tô Hướng Vãn mới khép chặt mắt lại, nằm luôn xuống ghế sô-pha, giọng nói cũng trở nên biếng nhác, “Hôm sau nữa là thứ hai rồi.”
Nam Hướng Bắc im lặng.
Phải đó, sắp đến thứ hai rồi, mấy hôm nay cứ nói “tuần sau qua Úc huấn luyện”, cũng không có cảm giác gì, nhưng đêm nay, qua lời nói của Tô Hướng Vãn, cô mới chợt thấy thì ra thời gian trôi qua nhanh như vậy.
“Ngày mai…. cô… không cần bay chứ?” Nam Hướng Bắc khẽ hỏi.
“Không.”
“Vậy ngày mai chúng ta dẫn Tiểu Tích vào khu vui chơi nhé.” Nói là nói thế, nhưng cô khá lo lắng sẽ bị từ chối, vậy nên tâm trạng cũng thấp thỏm, “Tôi đã hứa với nó, tôi muốn dẫn nó đi chơi trước khi sang Úc.”
“….” Tô Hướng Vãn không nhận lời ngay, mà chỉ mở mắt ra, hàng chân mày hơi chụm vào nhau, “Được.”
“Ừm!” Người đang lo lắng tức thì tươi cười, “Vậy sáng mai tôi qua đó.”
“Mấy giờ?” Cô thật sự thấy mệt rồi, thật sự rất muốn ngủ luôn ở ngoài này, đặc biệt là khi nghe giọng nói của Nam Hướng Bắc, cô càng muốn ngủ một giấc thật ngon.
“Hmm… đợi cô ngủ dậy rồi gọi cho tôi vậy.” Nam Hướng Bắc chớp mắt xoa mũi, “Hôm nay cô chắc chắn rất mệt, lại còn phải thích nghi múi giờ, cứ ngủ đi, đến khi tỉnh táo hẳn rồi gọi cho tôi cũng được.”
Tô Hướng Vãn bật cười, đứng dậy, không phản bác ý của Nam Hướng Bắc mà chỉ nói: “Vậy tôi cúp trước, lát nữa sẽ gọi lại bằng điện thoại của tôi.”
“Ừm.” Lúc này Nam Hướng Bắc mới nhớ ra nãy giờ họ vẫn đang trò chuyện qua điện thoại của Tô Vi Tích.
Trở về phòng của Tô Vi Tích, Tô Hướng Vãn đặt điện thoại lên bàn học, lại nhìn sang giường, xác định cô bé không có đá chăn, cô mới tắt đèn rời khỏi phòng.
bg-ssp-{height:px}
Kéo vali về phòng của mình, vệ sinh sạch sẽ, thay lại bộ đồ thoải mái và nằm lên giường, kéo chăn đâu vào đấy xong, cô mới gọi vào số của Nam Hướng Bắc.
“Tối nay đã đọc truyện gì cho Tiểu Tích nghe vậy?” Khác với kiểu ngồi dựa vào đầu giường ngày thường, đêm nay Tô Hướng Vãn nằm luôn lên đó, nhớ lại cảnh Tô Vi Tích ngủ ngon trong tiếng nói của Nam Hướng Bắc, lời nói của cô bất giác cũng pha lẫn phần nhõng nhẽo, “Không đọc đến khi tôi ngủ thì không được dừng lại.”
“Hửm?” Nam Hướng Bắc ngơ ra, sau khi hiểu ý thì gò má liền đỏ cả lên, tim cũng đập nhanh hơn, “À… được.”
“Vậy bắt đầu thôi.” Tắt luôn đèn giường, trong phòng tức thì bị bao trùm bởi bóng đêm, nằm trên chiếc nệm mềm mại, Tô Hướng Vãn càng thêm lười nhác, vậy mà tiếng nói vẫn đủ làm mê hoặc đối phương, “Tôi chưa ngủ thì không được dừng đấy.”
“Được!” Xoa xoa mặt cho tỉnh táo, giở sách ra lại, Nam Hướng Bắc bắt đầu đọc câu truyện lúc nãy, chờ khi kết thúc, cô lắng tai nghe động tĩnh bên Tô Hướng Vãn, không xác định đối phương đã ngủ chưa, bèn lật ra trang sau đọc tiếp một truyện nữa.
Thời gian cứ thế trôi đi, truyện này hết lại đến truyện kia, Nam Hướng Bắc cuối cùng cũng đã dừng lại, hớp một ngụm nước trà, sau đó gọi nhỏ: “Hướng Vãn?”
Bên kia đầu dây đã không còn âm thanh, nghĩ chắc Tô Hướng Vãn đã say giấc.
Nam Hướng Bắc không khỏi cười khờ, nụ cười không giấu được sự nuông chiều, cô thì thầm: “Đại sư tỷ, ngủ ngon.”
Cúp máy, vò vò tóc nghĩ ngợi gì đó, Nam Hướng Bắc vẫn đã đặt chuông báo thức lúc giờ sáng, sau đó leo lên giường với niềm trông chờ ngày mai hãy mau đến, rồi đi vào giấc ngủ tự bao giờ.
Hôm sau, thời tiết rất đẹp, không chờ chuông báo thức ngân vang thì Nam Hướng Bắc đã ngồi bật dậy, nhảy xuống giường chạy ra ban công, nhìn thấy bầu trời xanh thăm thẳm, cô tươi cười mãn nguyện, vươn vai thật đã rồi chạy vào phòng tắm. Khi trở ra thì đã thay đồ đâu đấy, ăn sáng xong, cô về phòng đọc sách, chờ điện thoại của Tô Hướng Vãn.
Chưa đến giờ thì điện thoại đã bíp lên một tiếng, không phải cuộc gọi, mà là tin nhắn: “Dậy chưa?”
Không cần suy nghĩ cũng hiểu vì sao Tô Hướng Vãn lại nhắn tin, Nam Hướng Bắc cười sung sướng, cầm điện thoại lên gọi luôn qua đó, chỉ mới “tút” một tiếng thì bên kia đã bắt máy, ngay sau đó là giọng nói biếng nhác nhưng thu hút của ai đó: “Chào buổi sáng, Hướng Bắc.”
“Chào buổi sáng.” Nam Hướng Bắc cười cong cả mắt, nét mặt mãn nguyện: “Sao dậy sớm thế?”
“Không sớm đâu.” Chống tay ngồi dậy, nghĩ lại đêm qua mình đích thật đã say giấc trong tiếng nói của Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn không khỏi mỉm cười, “Cô dậy lúc mấy giờ thế?”
“Ưm… cũng không sớm.” Nam Hướng Bắc nào có dám nói mình hưng phấn đến mức chưa đến giờ đã bật dậy, nghĩ ngợi gì đó, cô hỏi: “Tôi mua bữa sáng qua đó nhé?”
“Ừm.” Tô Hướng Vãn không từ chối, dẫu rằng có lẽ giờ này mẹ cô đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhưng hôm nay, cô muốn bướng bỉnh một lần, muốn ăn bữa sáng do Nam Hướng Bắc mua.
“Hi hi, vậy tôi đi mua đây, chờ tôi nha.” Nam Hướng Bắc càng thêm hưng phấn, đứng dậy vừa nói vừa cầm ví cho vào túi, đương nhiên cũng không quên chiếc móc khóa màn thầu, dứt lời liền ra khỏi cửa phòng.
Lúc nãy khi ăn sáng cô đã nói với ba hôm nay sẽ ăn trưa ở bên ngoài, Nam Cực càng thẳng thắn hơn, bảo cô đi đi tốt nhất đừng quấy rầy làm ngắt ngang cảm hứng của ông.
Lần này, Nam Hướng Bắc không còn mua nhiều món như lần trước mà chỉ mua những món Tô Hướng Vãn và Tô Vi Tích đã chọn ăn, sau đó chạy xe đi thẳng tới Tô gia. Nam Hướng Bắc vừa chạy vào khu chung cư thì Tô Hướng Vãn cũng vừa lúc vệ sinh cá nhân và thay đồ xong, Tô Vi Tích nghe nói mẹ và Bắc Bắc dẫn nó đi chơi, hai mắt lập tức sáng rỡ rồi chạy một mạch vào phòng đeo ba lô gấu con lên lưng, sau đó lại chạy ra phòng khách ngoan ngoãn chờ mẹ ra.
Bên dưới lầu, Nam Hướng Bắc vừa lấy điện thoại ra định gọi thì Tô Hướng Vãn đã dắt tay Tô Vi Tích xuống đến, thấy thế cô liền mở cửa xuống xe.
Tô Vi Tích vừa trông thấy Nam Hướng Bắc là rút tay ra khỏi tay mẹ, chạy ào sang đó: “Bắc Bắc!”
Thấy cô bé chạy về phía mình, sợ nó vấp ngã, Nam Hướng Bắc cũng vội vàng chạy tới, mượn quán tính ùa tới của Tô Vi Tích mà bồng nó lên, dịu dàng gọi: “Tiểu Tích.”
Thấy người lớn người nhỏ như vậy, Tô Hướng Vãn hơi nhướng mày, đi sang đó, đứng trước mặt họ rồi gõ một cái cốc lên trán Nam Hướng Bắc, chẳng nể nang chút nào.
“Á?” Nam Hướng Bắc nhìn Tô Hướng Vãn, không hiểu vì sao cô lại có cử chỉ như vậy, nhưng trong lòng lại mừng thầm vì hành động thân thiết này của đối phương.
Đương nhiên là Tô Hướng Vãn sẽ không nói cô đang ghen với Tô Vi Tích, trái lại chỉ nhìn Nam Hướng Bắc một cái, không nói gì hết.
Tô Vi Tích đang được Nam Hướng Bắc ôm trong lòng quay lại nhìn mẹ mình, rồi nhìn Bắc Bắc vừa bị gõ đầu, nghĩ ngợi gì đó, nó giơ bàn tay nhỏ nhắn ra véo mặt Nam Hướng Bắc, dẫu không đau nhưng cũng đủ khiến Nam Hướng Bắc ngạc nhiên, và tất nhiên, Tô Hướng Vãn cũng kinh ngạc không kém.
Tuy nhiên, chờ khi thấy Tô Vi Tích quay lại nháy mắt với mình, cô lập tức hiểu ra, không khỏi bật cười.
Nhưng Nam Hướng Bắc nào có hiểu, cô bé này mới lúc nãy còn hớn hở nhào đến bên cô, vậy mà giờ đây đã nghiễm nhiên trở thành phản đồ “ức hiếp” cô, chỉ để lấy lòng mẹ mình.