“Ơn nghĩa con suối, trả bằng màn thầu” là một câu nói có điển tích.
Cụ thể xảy ra vào lúc nào Tô Hướng Vãn đã không còn nhớ nữa, thực tế khi cứu Nam Cung Tòng Tâm trong lòng cô không có quá nhiều suy nghĩ, cô chỉ đơn thuần vì không nhẫn tâm nhìn một người chơi mới Lv. bị giết hết lần này đến lần khác, huống hồ chi người này còn quật cường đến thế.
Vị trí dưới gốc cây là nơi cô luyện đàn mỗi ngày để thăng cấp, hôm ấy cô có mặt từ rất sớm, ban đầu khi thấy Thù Thiên giết Nam Cung Tòng Tâm, trong lòng không có cảm giác gì đặc biệt, dẫu sao thì hiện tượng này cũng không hiếm hoi trong “Giang Hồ”. Chỉ là không ngờ Nam Cung Tòng Tâm không lựa chọn đến nơi khác hồi sinh mà cứ cứng đầu đứng dậy tại nơi đã ngã xuống, bị giết nhiều lần như vậy nhưng vẫn không nói ra một từ ngữ thô tục nào.
Cuối cùng, cô thật sự không đành lòng khoanh tay ngồi nhìn, chưa kể Nam Cung Tòng Tâm và cô cùng thuộc phái Tiêu Dao, vì vậy, Tô Mạc Lấp đã rút kiếm tương trợ.
Sự việc này không có ý nghĩa gì đối với cô, tuy nhiên điều cô không ngờ đã xảy đến, hai ngày sau đó, hộp thư của cô đột nhiên nhận được quà tặng từ Nam Cung Tòng Tâm, bên trong là cái màn thầu, tiêu đề của bức email là “Ơn nghĩa giọt nước, trả bằng con suối. Ơn nghĩa con suối, trả bằng màn thầu.”
Mặc dù nghề nghiệp của cô trong “Trượng Kiếm Giang Hồ” không phải là đầu bếp, nhưng tham gia trò chơi này đã có một thời gian, cô biết muốn làm được cái màn thầu là phiền phức đến mức nào, chỉ tính việc trồng lúa mạch thôi cũng đã mất không biết bao nhiêu thời gian.
Mang tâm trạng vừa tức cười vừa cảm động, Tô Hướng Vãn nhắn tin cá nhân cho Nam Cung Tòng Tâm, nêu rõ lập trường của mình rồi gửi trả lại cái màn thầu đó. Song Nam Cung Tòng Tâm lại rất chấp nhất mà gửi lại cho cô, cứ thế tặng đi trả lại mấy lần, cuối cùng Tô Hướng Vãn cũng phải chịu thua và tiếp nhận món quà này, trong lòng không khỏi đưa ra lời bình phẩm, người đang điều khiển Nam Cung Tòng Tâm chắc chắn là một đứa trẻ cố chấp.
Từ sau chuyện đó, một Tô Hướng Vãn xưa nay vẫn chơi game một mình đã lần đầu tiên chủ động gửi yêu cầu kết bạn, và người đó, chính là Nam Cung Tòng Tâm.
“Đến đây là được rồi.” Thấy Tống Trạch như có ý định cùng mình lên lầu, Tô Hướng Vãn suốt chặng đường vừa qua chỉ suy nghĩ về quá khứ với Nam Cung Tòng Tâm bất giác thấy khó chịu, cô dừng chân ngăn cản hành động của anh, không hề đoái hoài đến vẻ mặt hụt hẫng và không vui của Tống Trạch.
Gật gật đầu, dẫu rằng không hài lòng nhưng Tống Trạch cũng không níu kéo, chỉ duy trì nụ cười phong độ của mình, dùng đôi mắt thâm tình nhìn Tô Hướng Vãn rồi hạ thấp giọng nhắc nhở: “Hãy nghỉ ngơi sớm.”
“Ừm.” Đáp lại nhạt nhẽo, Tô Hướng Vãn lâu nay vẫn không có ý với Tống Trạch, cô lấy điện thoại ra xem thời gian rồi bảo: “Vậy tôi lên nhà đây.”
Hành động này của cô khiến anh càng thêm buồn bã, nhưng vẫn không thể nói gì, Tống Trạch chỉ biết đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của cô, một bóng lưng xinh đẹp mà xa rời.
Chờ suốt một đêm vẫn chưa thấy Tô Mạc Lấp online, Nam Hướng Bắc điều khiển nhân vật của mình đi cày ruộng, không cầm được lòng mà thở dài, thấy thời gian không còn sớm nữa, cô bèn rời tay khỏi chuột vi tính dự định sau khi tắm xong sẽ tắt máy. Chính ngay lúc cô vừa đứng dậy thì âm báo bạn thân vừa online chợt vang lên, ánh mắt đã rời khỏi màn hình tức thì quay trở về, trông thấy tên của Tô Mạc Lấp quả nhiên đã sáng lên, đầu óc cô liền tươi tỉnh hẳn ra. Nam Hướng Bắc vội ngồi xuống định mở cửa sổ chat với Tô Mạc Lấp lên thì bên kia đã nhắn qua trước.
Tô Mạc Lấp: “Đang làm gì thế?”
Nam Cung Tòng Tâm: “Cày ruộng ấy mà, hôm nay trễ vậy đại sư tỷ?”
Chờ rất lâu vẫn không thấy Tô Mạc Lấp trả lời mình, đang cắn môi tự hỏi phải chăng mình đã quá nhiều chuyện thì một bóng người từ xa bay đến gần, cuối cùng dừng lại ở trước mặt Nam Cung Tòng Tâm.
Đó là một cô nương áo trắng, lưng đeo cầm, tay giữ kiếm, không phải Tô Mạc Lấp thì là ai?
Giây tiếp theo, Tô Mạc Lấp đã gửi lời mời chat thoại qua, Nam Hướng Bắc càng thêm hưng phấn, cùng với lúc bấm “đồng ý lời mời” còn không quên bật chế độ thu âm.
“Sao lại đi trồng ruộng nữa vậy?” Vừa về đến nhà thay giày xong, việc đầu tiên cô làm chính là bật máy vi tính mở game lên, chờ khi trò chơi đã khởi động cô mới đi thay bộ đồ thoải mái hơn. Giờ đây toàn thân đã thong thả, ngồi trước máy vi tính, Tô Hướng Vãn rất tự nhiên mà vươn vai một cái, giọng nói cũng ít nhiều bị thấm đượm cảm giác biếng nhác và quyến rũ.
Nam Cung Tòng Tâm: “Hì, dù sao cũng không có gì làm, trồng nhiều lúa mạch một chút để dự trữ cũng tốt mà, sau này cần làm màn thầu cũng không sợ không đủ.”
“Em đó….” Nhìn đứa nhóc con mà mình quan tâm nhất trong “Trượng Kiếm Giang Hồ” lại trò chuyện với mình bằng cách gõ chữ, Tô Hướng Vãn có hơi trách móc mà nói: “Nói một câu sẽ chết sao?”
Nam Cung Tòng Tâm: “Hmm…. Em không quen.”
“Có gì đâu mà không quen, nói chuyện tiện hơn nhiều, em gõ chữ như vậy không thấy phiền sao?” Tô Hướng Vãn vừa nói vừa dẫn cô gái áo trắng của mình đi mua giống lúa mạch và cái cuốc, sau đó chạy trở về bên cạnh Nam Cung Tòng Tâm bắt đầu sự nghiệp trồng lúa.
Nam Cung Tòng Tâm: “Ủa? Đại sư tỷ, sao tỷ cũng xuống ruộng vậy?” Tròn xoe mắt nhìn vào màn hình, cô gái áo trắng trong ấy cho dù là đang ở dưới ruộng mà động tác vẫn nho nhã đến thế, bất giác nghĩ đến cảnh tượng Tô Hướng Vãn thắt dây an toàn cho mình, gương mặt Nam Hướng Bắc lại tự nhiên đỏ lên.
“Trồng chung với em đó.” Không hề biết rằng Nam Cung Tòng Tâm khiến mình có thiện cảm này chính là “Thượng úy Nam” dễ mắc cỡ trên máy bay sáng nay, Tô Hướng Vãn khẽ cười, “Phụ em trồng nhiều lúa mạch một chút, mất công lần sau tặng màn thầu em lại run tay.”
Nam Cung Tòng Tâm: “= = đại sư tỷ!!!!!!”bg-ssp-{height:px}
“Tòng Tâm em thật là đáng yêu quá đi…….” Bên trong loa, giọng nói của Tô Hướng Vãn trong trẻo như ngân chuông, còn bên này, gương mặt của Nam Hướng Bắc đã lộ rõ nét mê mẩn, màu đỏ trên mặt cũng càng thêm sẫm hơn.
Kể đến sự kiện “tặng màn thầu bị run tay” thì lại là một điển tích khác.
Chuyện kể Nam Cung Tòng Tâm đã bằng vào cái màn thầu và một câu “Ơn nghĩa con suối, trả bằng màn thầu” mà giành được ấn tượng tốt từ Tô Mạc Lấp, sau đó cả hai kết bạn với nhau, về sau mỗi khi đánh những con boss có thể giúp Nam Cung Tòng Tâm tăng điểm kinh nghiệm, Tô Mạc Lấp đều gửi tin nhắn riêng hỏi cô có muốn tham gia không, cứ thế vài lần, cả hai rất tự nhiên mà trở nên thân thiết.
Một hôm, Tô Mạc Lấp vừa online thì phát hiện hộp thư của mình lại có thêm cái màn thầu, người gửi đích thị là Nam Cung Tòng Tâm, trong lòng cảm thấy ấm áp, đồng thời lại cảm thấy mắc cười.
Lúc ấy, cả hai vẫn chưa thân thiết đến mức có thể chat thoại, vì vậy họ đã có một đoạn trò chuyện như sau:
Tô Mạc Lấp: “Tòng Tâm, cái màn thầu lần trước chị chỉ mới ăn có mấy chục cái thôi, đừng gửi màn thầu cho chị nữa.”
Nam Cung Tòng Tâm: “Hả? Sư tỷ, cái lần này không phải để ăn đâu.”
Tô Mạc Lấp: “?????”
Nam Cung Tòng Tâm: “Ở thành Hàng Châu có một NPC, đó là một bà lão ở gần Miếu Nguyệt Lão, gọi là Vô Danh Thị, chị cho bà cụ đó cái màn thầu thì bà ta sẽ tặng lại cho chị một món đồ.”
Trò “Trượng Kiếm Giang Hồ” này ngoài việc có những nhân vật và võ công giống trong tiểu thuyết võ hiệp ra, bên trong còn thiết kế thêm rất nhiều những việc kỳ lạ, muốn khởi động những hiệu ứng kỳ lạ này cần phải có một số điều kiện đặc thù. Sau khi khởi động nó, người chơi hoặc sẽ nhận được vài phần thưởng, hoặc sẽ nhận được kết quả ngoài ý muốn.
Nghe Nam Cung Tòng Tâm nói vậy, Tô Hướng Vãn mang trong lòng sự tò mò tìm đến thành Hàng Châu và đúng thật đã nhìn thấy bà cụ Vô Danh Thị ở gần Miếu Nguyệt Lão như lời miêu tả, sau khi nhấp vào bà cụ ấy rồi chọn chiếc màn thầu, quả nhiên, cụ già mới nãy chỉ biết nói “Ta đói quá ta đói quá” đã lập tức thay đổi “khẩu cung” thành: “Cô nương đã xinh đẹp lại còn lương thiện, tương lai nhất định sẽ lấy được một phu tế bất phàm.”
Sau đó, cụ “Vô Danh Thị” lại nói thêm một đoạn dài, đại khái là bà sinh ra trong quan gia nhưng gia đình thất thế vân vân, Tô Hướng Vãn kiên nhẫn chờ bà nói xong rồi nhận từ bà một chiếc nhẫn rất tinh tế.
“Đây là chỉ hoàn gia truyền của nhà ta, chỉ có hai chiếc, chiếc kia ta đã tặng cho một hiệp sĩ lương thiện khác, chiếc này xem như là ta tạ ơn cô nương, hy vọng cô nương sẽ tìm được một phu tế tốt cùng hành tẩu giang hồ.”
Sau khi kết thúc lời này thì dù cho Tô Hướng Vãn có bấm như thế nào vào bà cụ thì bà ta cũng chỉ nói “Ta đói quá ta đói quá”.
Cũng trong lúc Tô Hướng Vãn nghiên cứu công dụng của chiếc nhẫn ấy thì Nam Cung Tòng Tâm lại nhắn qua: “Sư tỷ, thế nào thế nào, có nhận được gì không?”
Trong lòng lại thấy ấm áp, cô gái ngồi trước màn hình vi tính chợt nở một nụ cười, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím: “Ừm, nhận được một chiếc nhẫn.”
Nam Cung Tòng Tâm: “Hi hi, em cũng vậy, nhưng mà em vẫn chưa nghiên cứu ra chiếc nhẫn đó dùng để làm gì.”
Thấy cô nói thế, nụ cười của Tô Hướng Vãn càng thêm tươi tắn: “Không biết dùng để làm gì mà em cũng rảnh làm chiếc màn thầu mang tặng á?”
Nam Cung Tòng Tâm: “Dù gì em cũng là đầu bếp, màn thầu mất rồi làm lại cũng vậy thôi….hơn nữa chiếc nhẫn đó cũng đẹp mà, cầm chơi cũng vui vậy.”
Chính vì câu nói này, Tô Hướng Vãn liền rất nhạy cảm mà nhận ra Nam Cung Tòng Tâm nhất định là một cô gái, song cô cũng không hỏi rõ mà chỉ nói tiếp: “À phải, điều kiện xúc phát kỳ lạ như vậy sao em phát hiện ra hay thế?”
Lần này Nam Cung Tòng Tâm lại không trả lời ngay như mọi khi, đến khi Tô Hướng Vãn muốn hỏi thêm lần nữa, cô mới nhắn qua một chữ: “Hmm….”
Lại một lúc trôi qua, Nam Cung Tòng Tâm mới gửi qua một đoạn dài: “Thật ra em không định tặng cái màn thầu cho bà ta đâu, chỉ là mỗi lần đi ngang đều thấy bà ta nói đói quá đói quá, em nghĩ dù sao mình cũng là đầu bếp, thôi thì tặng cho bà ấy vài cái màn thầu vậy…. ngờ đâu run tay một cái, nên… thành ra như vậy.”
Hôm ấy Tô Hướng Vãn vốn rất mệt, cô đã bay đi lại giữa thành Z và thành Y hai lần trong một ngày, trên chuyến bay lại xảy ra chuyện không vui, hậu quả là về đến nhà vẫn cảm thấy mệt mỏi trong người.
Nhưng chỉ vì câu nói này của Nam Cung Tòng Tâm, nỗi mệt nhoài trong ngày của cô dường như được xóa sạch chỉ trong tích tắc, nụ cười rạng ngời cũng tự nhiên hiện lên.
Đó là lần đầu tiên, một Tô Hướng Vãn luôn mang vỏ bọc phòng bị trên thế giới ảo lựa chọn trút bỏ nghi kỵ với Nam Cung Tòng Tâm.