Theo lệ xưa thì khi xuất giá ngày
thì con gái phải trở về nhà ba mẹ ruột của mình, gọi là Lễ lại mặt hay hồi dâu.
Hôm nay vừa hay tròn ba ngày cô xuất giá, nhưng Mặc Tề Dịch vẫn còn bận bịu rất nhiều thứ, hầu như cả ngày không thấy mặt ở ngoài.
Sáng đi sớm tối về muộn, lúc nào cũng mang dáng vẻ mệt mỏi trở về.
Nhìn thấy phu quân của mình như thế, Vô Ưu cũng không dám đề cập đến...Hôm nay, Mặc Tề Dịch trở về muộn hơn bình thường, dáng vẻ như bị hút cạn sức lực.
Thấy thế, cô đi pha cho chàng một ấm trà mật ngọt, xoa bóp dịu đi những căng thẳng kia.
- Dễ chịu hơn chưa?
- Ừm...Sao nàng không ngủ trước?
- Ta ngủ rồi thì chàng được hưởng thụ như thế này sao?
- Ừm...cũng đúng, vẫn là nương tử của ta chu đáo.
- Dạo này chàng bận nhiều nhỉ? Đi sớm về khuya, đã vậy còn lúc nào cũng mệt mỏi...
- Đau lòng?
- Hừ, nằm mơ.
- Hừm, miệng lưỡi được đấy.
- Không cần chàng khen.
Sau đấy, Mặc Tề Dịch bế cô lên giường, ôm trọn cô trong vòng tay của mình.
Hôn lên tóc cô, tham lam hít lấy mùi hương vương trên tóc kia.
Cưng chiều cô như một bảo vật.
- Xin lỗi..
- Hửm?
- Dạo này ta tất bật trước sau không có thời gian cho nàng.
- Không sao, ta hiểu mà.
- Hiểu gì?
- Thì...chàng là hoàng tử một nước, chắc chắn là có rất nhiều việc chờ chàng xử lý rồi.
- Ngốc, nàng không nhớ?
- Nhớ gì cơ?
- Hừm, mèo con ngốc, ngày mai muội phải hồi gia rồi.
- Hửm, ch..chàng nhớ sao?
- Sao lại không?
- Ta thấy chàng bận bịu nên nghĩ chàng quên rồi
- Lẽ nào ta quên thì nàng cũng im lặng?
- Ta...ta thấy chàng mệt nên cũng không muốn nói ra...
- Được rồi, làm sao mà ta không nhớ được chứ, ngày mai ta đưa nàng về nhà nhé!
- Không cần đâu, ta tự về cũng được, chàng bận thế...
- Không đâu, ta bận như thế cũng vì ngày mai mà.
Mấy ngày nay Mặc Tề Dịch tranh thủ soạn hết tất cả các chính sách, làm xong xuôi các công việc trong ngoài là để cùng cô trở nhà Vô gia.
Chàng không muốn người chàng yêu phải chịu tai tiếng chỉ vì cái phong tục hồi gia này.
Dù bận đến đâu, việc nhiều đến mấy, chàng cũng cố gắng làm và sắp xếp hợp lý tất cả.
Dành ra vài ngày rãnh rỗi cùng cô trở về nhà.
- Đa tạ chàng, Tề Dịch!
- Ta đã lấy nàng về, thì đấy là việc mà ta phải làm.
- Ừm!
Cô rất vui.
Đôi môi mỉm cười nhẹ nhàng làm cho gương mặt cô càng xinh đẹp, thoát tục hơn.
Dụi đầu vào người chàng, cô nũng nịu một cách tự nhiên.
Mặc Tề Dịch ôm chặt cô hơn nữa, xoa nhẹ mái tóc mềm mại rồi lại hôn lên mái tóc ấy như một cách vỗ về nhẹ nhàng dành cho cô...
Tại Phủ tướng quân...
- Cha mẹ, con về rồi!
- A! Đại tiểu thư về!!!
- Tướng quân, phu nhân, đại tiểu thư hồi gia rồi!!
Mọi người trong nhà đi ra đón cô trở về, tất cả người làm đều vây quanh cô, chú ý kĩ lưỡng, xem xét cẩn thận xem cô có mất đi cân nào không.
Sau đó, cô trở về phòng mình đánh một giấc đến chiều, để Mặc Tề Dịch cũng cha mình đánh cờ với nhau, cô chạy đi tìm mẫu thân.
Thấy cô vui vẻ, mẫu thân cô cũng yên tâm, mấy ngày nay bà luôn lo sợ, sợ con gái mình thiệt thòi nơi hoàng cung cay nghiệt kia, sợ cô cô đơn nơi sa hoa lạnh lẽo kia.
Nhưng bây giờ thì không còn nữa, nhìn thấy Mặc Tề Dịch đưa cô về nhà một cách hu đáo, tận mắt nhìn thấy sự cưng chiều từ hành động cho đến ánh mắt mà Mặc Tề Dịch dành cho cô.
Tất cả những việc đó khiến bà tin rằng con gái mình đã có một bến đỗ chắc chắn.
- Mẫu thân, người suy nghĩ gì vậy?
- Không có gì
- Vâng..
- Sao rồi, có muốn ăn gì không, ta đi làm cho con ăn nhé!
- Ừm...giò heo kho.
- Được được.
- Dạaa.
Cô vẫn thế, từ lúc được gả đi cho đến khi hồi gia trở về đều không hề thay đổi.
Vẫn nghịch ngợm và vô tư như thế.
Có lẽ do cô đã có phu quân yêu thương và gia đình luôn sắn sành dang tay khi trở về, chưa kể hoàng thượng và hoàng hậu hay hoàng thái hậu cũng đều rất yêu quý cô, dành hết tình cảm đặc biệt cho cô.
Thật khiến người khác ghen tị....
- Mẫu thân, để con phụ mẹ một tay.
- Được rồi, con có làm được đâu, để mẹ.
- Hừm, người lại xem thường con gái rồi.
- Hửm? Thế à?
- Hừ
Ẽ- Được được, phụ thì phụ.
- Vânggg.
- Lấy chồng rồi vẫn còn nghịch ngợm như thế à?
- Aizzz da, mẹ yên tâm đi, con gái không chịu thiệt thòi đâu.
- Vậy thì tốt.