Trên công đường trang nghiêm, hai hàng nha dịch tựa như hàng rào sắt đứng sừng sững ở hai bên, đem Trương Duệ quỳ ở giữa vây đến kín mít. Trình Mục Du mặc quan phục màu đen, đối lập với bảng hiệu sáng như gương treo trên đầu. Hắn nhìn thân ảnh phảng phất mới một đêm đã hao gầy kia hỏi, “Trương Duệ, ngươi biết tội chưa?”
Trương Duệ chậm rãi lắc đầu, sợi tóc bị mồ hôi tẩm ướt dán ở trên mặt, đem gương mặt vốn dĩ anh tuấn càng nổi bật hơn, “Tiểu nhân không có làm gì, cái gì cũng đều không làm.”
“Dưới nền đất nhà ngươi tổng cộng đào được mười bảy cỗ thi thể, một là của Thúy Vũ, một là của Lý Mông mất tích mười năm trước, còn dư lại mười lăm cỗ thì không xác định được thân phận. Đối với chuyện này, ngươi còn có gì để nói không?”
“Tiểu nhân…… Cũng không biết những thi thể đó vì sao được chôn ở đó.”
Trình Mục Du nhướng mày, “Trương Duệ, ngươi có biết trên công đường mà nói ‘ không biết ’ thì có nghĩa ngươi đã từ bỏ cơ hội tự giải thích cho bản thân không?”
Trương Duệ ngẩng đầu, mặt trắng đến xanh, “Đại nhân, tiểu nhân xác thật không biết, ngài có hỏi một vạn câu thì tiểu nhân cũng chỉ có đáp án này.”
Trình Mục Du gật đầu, “Hảo, vậy hôm trước ta ở núi Lăng Vân gặp được ngươi là làm sao, vì sao thi thể Yến Nhi lại ở bên cạnh ngươi?”
“Lúc đó tiểu nhân đã nói rõ với ngài. Tiểu nhân chỉ là ngẫu nhiên gặp một con sơn dương tựa hồ đang ăn thịt người. Tiểu nhân tính đuổi nó đi mà lúc đuổi qua thì không nghĩ tới nó lại chạy mất, sau đó các ngài liền xuất hiện.”
“Nhưng dưới giường nhà ngươi còn có một cái sừng dê.” Trình Mục Du nhìn Sử Kim một cái, Sử Kim hiểu ý gật gật đầu, bước nhanh đi ra khỏi công đường, lúc trở về thì trong tay đã có thêm một cái túi. Hắn đem cái túi đặt ở trước mặt Trương Duệ, để lộ một nhánh sừng dê ở bên trong.
“Sừng dê này ngươi giải thích thế nào?” Trình Mục Du nhìn chằm chằm Trương Duệ, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biến hóa nào trên mặt hắn.
Trương Duệ hít hà một hơi, “Đại nhân, tiểu nhân không biết…… Không biết đây là có chuyện gì.”
“Trương Duệ……”
Trương Duệ dập đầu thật mạnh trước mặt Trình Mục Du, “Tiểu nhân biết đại nhân muốn nói gì, chỉ là những việc này không liên quan gì tới tiểu nhân, cho nên nửa chữ tiểu nhân cũng không giải thích được. Tiểu nhân đặt toàn bộ tín nhiệm lên người ngài, chỉ cầu đại nhân có thể nhìn rõ mọi việc, tìm ra độc thủ sau lưng, trả lại trong sạch cho tiểu nhân.”
Trình Mục Du bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, thấy hai mắt hắn trong vắt, gương mặt kiên nghị, liền biết mình vô luận như thế nào cũng không thể từ trong miệng hắn cạy ra được gì. Trình Mục Du nhìn nha dịch bên cạnh nói, “Dẫn hắn đi xuống, án này sẽ thẩm vấn tiếp sau.”
Trương Duệ bị hai nha dịch kẹp ở hai bên đi ra khỏi công đường, đi đến một nửa, hắn đột nhiên quay đầu, “Đại nhân, mẫu thân của tiểu nhân tình hình thế nào?”
“Thân thể bà ta chưa khôi phục, hôm nay không thích hợp để thẩm vấn.”
Trương Duệ kinh hãi, “Ý đại nhân là nương tiểu nhân cũng bị quan phủ bắt rồi ư?”
Trình Mục Du hướng hắn gật gật đầu, “Ngươi vẫn luôn cùng mẫu thân ngươi ở một chỗ, nếu ngươi phạm tội thì không có lý do gì bà ta không biết……”
Câu nói kế tiếp Trương Duệ đều không nghe vào. Hắn nước mắt lưng tròng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói: “Nương, là nhi tử bất hiếu, làm ngài đến tuổi này rồi còn phải chịu khổ lao ngục, nhi tử xin lỗi ngài, xin lỗi a.”
“Cái gì? Hắn nhận tội rồi sao?” Quân Sinh nhìn tiểu nha hoàn vừa tiến vào báo tin, trên mặt toàn là thần sắc kinh hoàng.
Nha hoàn Tiểu Bối vội vàng ra hiệu bảo nàng hạ giọng, “Tiểu thư, ngài nói nhỏ thôi, nô tỳ thật vất vả mới chuồn ra tìm hiểu tin tức được. Nếu để lão gia biết thì thế nào cũng đánh gãy chân nô tỳ thôi.”
Quân Sinh lệnh cho chính mình phải trấn định lại. Nàng lôi kéo tay của Tiểu Bối, trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, “Hắn thừa nhận là hắn giết Thúy Vũ cùng Yến Nhi sao? Còn có mười mấy người khác nữa sao?”
Tiểu Bối gật gật đầu, “Theo nô tỳ tìm hiểu được thì chính là như thế.” Nàng ta có chút may mắn nhìn Quân Sinh, “Tiểu thư, ít nhiều ngài cũng có phúc, ngày đó những người hắn gặp trên núi mà còn chưa chết cũng chỉ có ngươi……”
Quân Sinh không nghe nàng ta nói xong liền đằng một cái đứng lên, bước đi như bay ra ngoài cửa. Tiểu Bối còn không lấy lại tinh thần thì nàng đã đi ra ngoại viện, biến mất trong đám người rộn ràng nhốn nháo ngoài đường, mặc cho Vưu phu nhân cùng một đám nha hoàn ở sau lưng gọi thế nào thì cũng không quay đầu lại.
Trống kêu oan ở trước mặt, Quân Sinh từng vô số lần đi qua trước mặt nó nhưng chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ tự tay gõ vang nó, để cứu người mình ái mộ. Nàng rút dùi trống, vừa định đem nó đánh lên mặt trống thì một cánh tay to liền giữ lấy tay nàng. Quay đầu lại nàng thấy phụ thân đang đứng ở sau lưng mình, trong mắt trừ bỏ tức giận, còn mang theo một chút cầu xin.
“Hôm nay vi phụ nhất định không thể để ngươi gõ trống này. Thanh danh của ngươi vốn đã bị huỷ hoại, hiện tại nếu không màng hết thảy cứu tên tội phạm giết người này thì ngày sau ngươi phải sống thế nào? Ngươi bảo ta và nương ngươi sau này phải sống ra sao?”
Quân Sinh thấy phụ thân đầu tóc cũng không chỉnh trang liền biết ông ấy đuổi theo mình gấp gáp thế nào. Trong lòng nàng đau xót, nước mắt nhất thời liền rơi xuống. Nàng cầm dùi trống trong tay, chậm rãi quỳ xuống, “Cha, ta cái gì cũng hiểu, nhưng đây chính là một người vô tội a, ta không thể cứ thế trơ mắt nhìn hắn mất đi tính mạng a.”
Vưu lão gia khó thở, ngón tay chỉ đại môn của Tân An phủ, “Nhưng chính hắn đều đã thừa nhận, ngươi còn có lý do gì biện minh cho hắn nữa?”
“Ta biết hắn vì sao lại nhận tội. Hắn là vì nương hắn, nếu không để sự tình kết thúc thì Trương thẩm sẽ bị nhốt trong lao ngục. Trương Duệ là đứa con hiếu thuận, tuyệt không có khả năng khiến mẫu thân hắn chịu đau khổ.” Quân Sinh túm ống quần phụ thân, “Cha, cầu ngài không cần ngăn cản nữ nhi, hôm nay ngài đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng thế, hồi trống này ta nhất định phải đánh.”
“Bang.” Một cái tát rơi xuống, dừng trên mặt nàng, khiến một bên mặt nóng rát như bị bỏng.
“Ngươi muốn làm thì làm, chỉ là từ nay về sau đừng gọi ta là cha nữa. Ta coi như không có nữ nhi là ngươi, tình cảm cha con của chúng ta cứ thế cắt đứt. Về sau ngươi sống cũng tốt, chết cũng thế, đều không cần tới tìm ta.” Vưu lão gia oán hận nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng, để lại một mình Quân Sinh ngồi trên đất.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, đám người đều duỗi cổ hướng bên trong nhìn, chỉ trỏ vào nàng mà nghị luận sôi nổi. Quân Sinh biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng không thèm nhìn. Nàng lau khô nước mắt giơ dùi trống, liều mạng nện dùi lên mặt trống minh oan.
“Đại nhân, Trương Duệ là trong sạch, thỉnh đại nhân điều tra rõ, không cần oan uổng người vô tội.”
Trong đám người bên ngoài, Yến Nương xuyên qua đám đông mà nhìn vào bóng dáng đơn bạc thẳng tắp của Quân Sinh. Nàng nhẹ nhàng cười, trong miệng thở dài, “Nữ tử si tình như vậy hiện giờ cũng là hiếm thấy.”
Hữu Nhĩ chu chu cái miệng, “Tình là thứ thật đáng sợ, nhìn bộ dáng vị cô nương này thì dù phía trước chính là núi đao biển lửa chắc nàng ta cũng phải xông vào a.”