Lưu Kế Ân vốn muốn để Tân Tử Dư thấy rõ sự thật lòng của một nam nhân là có bao nhiêu dáng giá. Vì thế ông ta nói: “Ta sẽ thiêu một người trên cây cột này, Tử Dư, ngươi chọn đi, ngươi muốn tự mình đi lên hay để hắn đi lên?”
Thư sinh bị trói cạnh cây cột đã sớm sợ tới mức oa oa gọi bậy: “Ta không đi, ta không đi, không phải đã đã sớm nói tốt, là ta chỉ lấy bạc để diễn kịch với nàng ta, diễn xong sẽ đi ngay, nếu muốn thiêu thì thiêu nàng đi, ân oán giữa hai người có liên quan gì đến ta chứ?”
Nghe thấy vậy cả người Tân Tử Dư cứng lại, một lát sau nàng đột nhiên cười nói với Lưu Kế Ân: “Có phải ta đi lên thì ngươi sẽ thả hắn không?”
Lưu Kế Ân bị nàng hỏi thì vô cùng sửng sốt, “Ngươi không hiểu sao? Nam nhân này là ta thuê, cái tình nghĩa ngươi coi là ngàn vàng kia còn không quan trọng bằng một dúm tóc của hắn vừa mới bị đốt đâu.”
Tân Tử Dư giống như không nghe thấy gì mà vẫn lặp lại câu nói kia, “Có phải ta đi lên ngươi sẽ thả hắn không?”
Ánh mắt của nàng thẳng tắp, giống như điên cuồng, đột nhiên nàng nhấc chân, cả người như con bướm lao đến bên trụ đồng nóng đỏ kia, hơn nữa…… Hơn nữa, lúc thân thể dán lên, nàng còn cố ý đem mặt hung hăng ấn lên đó.
Trụ đồng lúc này rung động mãnh liệt, phảng phất như đang tập trung mọi nhiệt năng lên người Tử Dư, mùi thịt cháy khét không ngừng truyền tới, khói đen cũng bùm bùm biến thành khói trắng đặc sệt, đem cả người nàng đều bao trong đó.
Trong khói trắng cuồn cuộn chỉ có thể nhìn thấy cây trâm ngọc hình con bướm kia, nó biến thành màu đỏ thẫm, phảng phất như đã hút no máu của Tử Dư.
Đến lúc này, Lưu Kế Ân mới hồi hồn, ông ta vội kêu mấy tên tôi tớ lên kéo Tử Dư xuống nhưng da nàng đều đã dính chặt lên trụ đồng, vài người cũng bị bỏng theo mà không thể kéo nàng xuống được.
Nàng cứ như vậy, bị đốt thành một khối da người đen sì, từ một mỹ nhân phong tư yểu điệu biến thành một khối da người khô quắt.
Tử Dư chết thảm như vậy nên hồn phách nàng tất nhiên là không thể bình an. Lưu gia từ đây bắt đầu liên tiếp có người chết, trên mỗi thi thể đều có dấu vết bị lửa thiêu. Lưu Kế Ân sợ nên vội mướn chiếc thuyền chuẩn bị rời khỏi Dĩnh Xương nhưng thuyền đi được một nửa thì trên mặt sông đột nhiên nổi lên một cây trâm, không sai chính là cây trâm ngọc hình con bướm kia, nó vẫn luôn trôi bên cạnh con thuyền lớn, không nhanh không chậm.
Lưu Kế Ân bị dọa điên rồi, ông ta đứng ở trên mép thuyền chửi ầm lên với cây trâm, mắng mắng một lúc lại cảm thấy có chút không thích hợp, lúc ngẩng đầu thì thấy cột buồm không biết từ khi nào đã bốc cháy, đang lung lay ở trên đỉnh đầu ông ta sắp đổ. Ông ta vừa định chạy thì vải bạt của cánh buồm đã rơi xuống, trùm lên người ông ta khiến ông ta trở thành một quả cầu lửa bốc cháy hừng hực.
Lưu Kế Ân gào thét, ở trên boong tàu lăn qua lăn lại, các chỗ khác trên thuyền gỗ cũng rất nhanh đã bị ngọn lửa lan ra. Cả con tàu giống như một chiếc quan tài thật lớn, lửa cháy đến đỏ bừng cả góc trời, người từ bốn dặm tám hương đều có thể thấy được. Thuyền ở trên mặt sông cháy gần nửa canh giờ mới chậm rãi chìm xuống đáy nước, mọi người trên thuyền đều chôn cùng Lưu Kế Ân.
“Trâm ngọc thì sao?” Yến Nương nhìn lão đầu nhi vẫn còn đắm chìm trong chuyện xưa hỏi nhẹ.
Ông ta đờ đẫn nhìn Yến Nương một cái, “Cùng chìm vào đáy sông với con thuyền kia rồi.”
“Ta là đang nhắc đến một nửa kia của cây trâm ngọc cơ.”
Lão đầu nhi đột nhiên ngẩng đầu, nhưng sau đó nhanh chóng rũ đầu xuống, “Ta không hiểu ngươi đang nói gì.” Khóe miệng Yến Nương nhếch lên, vội đứng dậy đi đến rừng cây bên cạnh, Trình Mục Du cùng Sử Kim đi theo phía sau nàng.
Trong rừng có một tấm bia đá nho nhỏ, phía trước có vài cọng hoa dại mới hái, bên trên lấp lánh ánh nắng mai. Trên mặt bia đá có khắc mấy chữ “Tân Tử Dư chi mộ” thật to, bên cạnh còn có một hàng chữ nhỏ: trượng phu Do Khắc Kiệm lập.
Nhìn thấy bia mộ kia, ba người liếc nhau sau đó đi ra khỏi cánh rừng.
Yến Nương nhìn bóng dáng tang thương kia, “Do Khắc Kiệm, ngươi cũng nói, trâm ngọc là tín vật, cho nên, nàng đem một nửa kia cho ngươi, có đúng không?”
Do Khắc Kiệm quay đầu lại, hai hàng nước mắt vẩn đục chậm rãi lăn xuống khuôn mặt gập ghềnh nếp nhăn. Giọng ông ta đột nhiên cao vút lên, “Là tín vật, cũng là tà vật, ta giữ lại trâm này là muốn có ngày gặp lại nàng ở âm phủ thì sẽ nói cho nàng biết lời nói tuyệt tình kia không phải ta nói mà là cây trâm này nói,” ông ta đột nhiên lục tìm trong bộ quần áo rách nát, móc ra một cây trâm ngọc hình con bướm đỏ rực như lửa.
“Ngày đó, ta muốn nói cho nàng rằng nàng đừng tới, rằng ta đối với nàng tuy ban đầu là giả nhưng đến cuối cùng thì đều là thật lòng. Nhưng lời nói ra đến miệng thì lại không thốt ra được, mà cũng không biết vì sao ta lại nói ra lời tuyệt tình thế kia.” Ông ta nhìn cây trâm trong tay, tròng mắt hơi hơi lồi ra, bên trong mang đầy cừu hận.
“Do Khắc Kiệm, không cần phải chờ đến sau khi chết, hiện tại ngươi cũng có cơ hội chính miệng nói cho nàng.” Trình Mục Du ở một bên nhàn nhạt nói.
Tần phu nhân đem một cái vòng ngọc nhét vào trong tay Thấm Nhi. Thấm Nhi thoái thác vài lần rồi vẫn không cưỡng được dụ hoặc mà nhận lấy, sau đó chậm rãi nhét vào trong tay áo.
Tần phu nhân cười cười, “Một cái vòng ngọc thôi mà, không cần phải cẩn thận như vậy. Sau khi làm xong việc ngươi sẽ được thưởng thêm.”
“Phu nhân…… Phu nhân muốn nô tỳ làm cái gì?”
“Ngày xem diễn đó Hồng Dục có đến chỗ ngươi một chuyến, vậy dược kia đâu?”
Thấm Nhi ngập ngừng: “Đêm đó không phải đã xảy ra chuyện sao? Tạ lão gia tử chỉ lo cho Tạ cô nương, dược cũng không uống, nô tỳ liền…… Đổ nó đi.”
“Đổ đi? Hồng Dục không còn nữa thì chỉ thị của ta không có giá trị sao, hay là trong lòng ngươi chỉ có vị Tạ cô nương kia, không đem đại phu nhân là ta để vào mắt.”
Thấm Nhi sợ tới mức nhanh chóng quỳ xuống, “Phu nhân hiểu lầm, Thấm Nhi chỉ nghe lời phu nhân, trước kia thế nào thì giờ như thế, không dám có nửa điểm chậm trễ.”
Tần phu nhân cười cười, kéo nàng ta đứng lên, tay cầm tay nàng ta, để một cái gói nho nhỏ vào, “Dược kia sẽ khiến người ta ho ra máu không ngừng. Tạ lão đại này vốn đã bị bệnh phổi, cho dù chết thì cũng không ai hoài nghi đến ngươi đâu.” Nàng ta liếc mắt nhìn Thấm Nhi một cái, “Hồng Dục trước kia làm thế nào thì hiện tại ngươi cứ làm như thế. Nếu có sơ hở thì ta hỏi tội ngươi, nếu làm thỏa đáng thì ngươi sẽ được hưởng cẩm y ngọc thực.”
“Tạ lão gia tử, đã đến giờ uống thuốc rồi, ta để thuốc ở đây cho ngài.” Nhân lúc cha con Tạ Tiểu Ngọc đang ngắm hoa, Thấm Nhi đem chén đặt ở trên bàn đá trong đình, sau đó lặng lẽ trốn đến đám cây cối bên cạnh mà quan sát.
Tạ lão đại lên tiếng rồi đi qua, cầm lấy chén đặt lên mũi ngửi, “Đắng quá. Tiểu Ngọc à, bệnh của cha cũng tốt hơn rồi, mỗi ngày cứ phải uống mấy thứ này sợ là không có bệnh cũng bị dày vò đến có bệnh thôi.”
Tạ Tiểu Ngọc cười cười, tiếp nhận chén thuốc từ tay Tạ lão đại, “Cha còn nhớ rõ khi còn nhỏ đã dỗ con uống thuốc thế nào không? Ngài luôn uống trước một ngụm rồi nói Ngọc Nhi, không khóc, ngọt mà, cha cho thêm đường rồi.” Nói xong nàng thổi thổi miệng chén, rồi uống một ngụm.