Đoạn Trăn Nhi đem quần áo của Tấn Nhi cùng dụng cụ đều sửa sang lại cho tốt, lại gói cho hắn mấy bao điểm tâm, còn có mấy thứ đồ chơi bằng trúc mà nàng tự làm cho hắn sau đó mới đem cái bao thật to kia cho Tưởng Tích Tích, cười nói, “Đồ vật nhiều, có chút nặng, phiền toái cô nương rồi.”
Tấn Nhi lôi kéo tay nàng, “Chỉ là đi trong nhà tổ phụ ở thôi, cũng không phải ta không trở lại, dì nhỏ, ngươi nếu nhớ Tấn Nhi thì có thể tới tìm ta lúc nào cũng được mà.”
Trăn Nhi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu tròn xoe của hắn, “Ta cũng muốn đi nhưng ông ngoại ngươi không cho, ngay cả cha ngươi cũng không giúp ta nói chuyện, ta xem ra chỉ có thể trốn trong mảnh trời hình vuông này.”
Tưởng Tích Tích hướng nàng cười, “Tam tiểu thư yên tâm, đại nhân đã nói với lão gia rồi, chờ bắt được tên hung thủ kia thì sẽ để ngài ra ngoài. Ngài nhẫn nại chút, đến lúc đó muốn đi đâu thì đi.”
Đoạn Trăn Nhi gật đầu, “Ta cũng hy vọng sớm ngày bắt được hung thủ kia, cũng không phải vì chính mình mà còn vì nhị tỷ. Sáu năm đi qua, hung thủ còn chưa sa lưới, nói vậy ở trên trời nàng cũng khó có thể thoải mái.”
Tưởng Tích Tích ở một bên khuyên giải an ủi nói, “Ngài yên tâm, ngày này hẳn là không còn xa nữa.”
Mấy người nói xong liền đi ra ngoài, nhưng mới vừa đến nội viện đã thấy Lý Thân ôm một nha đầu vẻ mặt vàng vọt, hai mắt nhắm nghiền, đầu bù tóc rối, chỉ còn một hơi để chống từ bên ngoài vào.
“Lý đại ca, xảy ra chuyện gì thế? Nàng là người phương nào?” Đoạn Trăn Nhi dời bước tiến lên, nàng nhìn tiểu nha đầu mà Lý Thân đang bế trong lòng, trên mặt là sự đồng tình.
“Cũng không biết tiểu khất cái này từ đâ ra, đói đến xỉu trước cửa phủ nhà chúng ta. Lão gia để tiểu nhân mang nàng ta vào, chăm sóc mấy ngày.” Lý Thân nói xong liền vội vàng ôm tiểu nha đầu kia hướng nội viện mà đi.
Đoạn Trăn Nhi than thở một tiếng, “Nha đầu này thoạt nhìn cũng xấp xỉ tuổi ta, nhưng sao lại đáng thương như thế. Có thể thấy được ta đang ở trong phúc mà không biết hưởng, còn ngày ngày oán trách cha vây hãm mình trong nhà.”
“Dì nhỏ, ngươi nói khất cái kia xấp xỉ tuổi của ngươi sao?” Giọn Tấn Nhi truyền tới, nó không hề thanh thúy mà mang theo chút sợ hãi.
“Không phải sao? Nàng thoạt nhìn chính là tuổi cập kê, hẳn là hơn kém ta một tuổi.”
Tấn Nhi cắn môi, lập tức trốn đến sau lưng Tưởng Tích Tích, “Cùng ngươi hơn kém một tuổi sao? Ta vừa rồi rõ ràng nhìn thấy Lý thúc ôm một lão bà bà, tóc đều hoa râm rồi mà……”
Đoạn Trăn Nhi cùng Tưởng Tích Tích đồng thời cười rộ lên, Tưởng Tích Tích thậm chí còn dựng hai ngón tay hua hua trước mặt hắn, “Sao tuổi ngươi còn nhỏ là mắt đã hoa, tuổi tác người ta lớn nhỏ mà ngươi cũng không nhìn ra sao?”
Tấn Nhi bị hai người giễu cợt cũng không tức giận, ngược lại chạy từ phía sau Tưởng Tích Tích ra, ba bước cũng làm hai bước hướng nội viện đuổi theo, “Rõ ràng chính là lão thái thái, bà ta còn trừng mắt nhìn ta, ánh mắt thực sự hung dữ đó.”
Nhưng hắn vừa chạy được vài bước đã bị Tưởng Tích Tích túm chặt, “Mặc kệ là lão thái thái hay tiểu cô nương, chúng ta cũng phải đi rồi, xe ngựa đã ở ngoài cửa, tổ phụ ngươi chắc hẳn đang ở nhà mỏi mắt ngóng trông chờ ngươi trở về kìa.”
Đêm giữa mùa hạ có vài phần lạnh lẽo, không trung trong vắt, ánh trăng sáng vằng vặc, dát một tầng lên khắp cả viện.
Đoạn Trăn Nhi ngồi ngay ngắn ở phía trước cửa sổ, ngóng nhìn ánh trăng đầy đất, suy nghĩ lại bất tri bất giác trôi đến phương xa: trong thành Biện Lương gần đây lại xảy ra án mạng, tuy cha không nói cho nàng nhưng nhóm tôi tớ nghị luận vẫn khiến nàng biết được. Nghe nói người chết là một cô nương của Lưu Quang Lâu, lúc phát hiện ra thì cả người nàng ta đã bị lột da, giống hệt cái chết của nhị tỷ. Cái này còn chưa tính, hôm nay Lý Thân từ bên ngoài khi trở về, ánh mắt hơi có chút lập loè, nàng hỏi hắn có phải bên ngoài lại xảy ra chuyện không thì hắn chỉ ngậm miệng không nói. Nhưng từ thái độ của hắn, Trăn Nhi liền có thể đoán ra một vài, nhất định là lại có nữ nhân bị lột da rồi. Hắn gạt nàng vì không muốn làm nàng thấy sợ hãi.
Đoạn Trăn Nhi nhìn chăm chú vào phương xa, xem ra hung thủ giết nhị tỷ năm trước lại đến Biện Lương gây án một lần nữa rồi. Nàng vốn tưởng chuyện phát sinh ở Tân An kia chỉ là ngẫu nhiên, nhưng không nghĩ đến hắn nhanh như thế đã đến Biện Lương, còn lập tức giết hai người.
Rốt cuộc hắn là người phương nào, vì sao lại to gan lớn mật như thế, dám quay trở lại sau năm mà gây án ở kinh thành náo nhiệt này? Loại hành vi này quả thực là công nhiên khiêu khích quan uy mà. Nhưng hắn đúng là có bản sự này, có thể dễ dàng thoát thân dưới sự canh phòng nghiêm ngặt của phủ nha. Hơn nữa xem tình thế trước mắt thì người nọ hiển nhiên là chưa bị bắt, bằng không tỷ phu cũng sẽ không cả ngày ở bên ngoài, luôn tìm kiếm điều tra. Nhưng đường đường là kinh đô Biện Lương, Đông Kinh phồn hoa của Đại Tống thì một hung thủ giết người vô số như hắn lại có thể trốn ở nơi nào?
Nghĩ đến đây, trong lòng Đoạn Trăn Nhi loạn lên, nóng vội đến nỗi sau gáy cũng rịn ra một tầng mồ hôi. Nàng đứng lên, đi đến bên cạnh chậu nước để rửa mặt, vừa mới chuẩn bị lau khô thì lại liếc thấy trong viện bỗng nhiên có thêm một bóng người.
Trong lòng nàng cả kinh, trong miệng buột ra hai chữ, “Đại tỷ.”
Người nọ không có đáp lại mà đi từng bước đến chỗ cửa sổ, đi đến rồi Đoạn Trăn Nhi mới thấy rõ ràng hóa ra đó là tiểu nha đầu hôm nay Lý Thân cứu. Lúc này nàng mới thở ra một hơi, “Là ngươi sao, thân thể đã tốt chút nào chưa?”
Da mặt tiểu nha đầu kia không nhúc nhích, ngữ khí cũng cứng còng, “Đa tạ tiểu thư quan tâm, thân thể ta đã không có gì đáng ngại.”
Nói xong, nàng ta liền đi vào trong khuê phòng của Đoạn Trăn Nhi, cầm lấy những cái hộp men tinh mỹ trên bàn trang điểm của nàng mà thưởng thức.
Đoạn Trăn Nhi cũng không đem sự đường đột của nàng ta để trong lòng. Một tiểu nha đầu chạy nạn tới không hiểu quy củ cũng là bình thường, cho nên nàng cười cười, “Ngươi thích đống son phấn này sao? Đây đều là đồ của nhà chúng ta sản xuất ra, ta ngày thường cũng không cần, chỉ đặt ở nơi này cho có bộ dáng thôi, ngươi thích thì tặng cho ngươi đó.”
Tiểu nha đầu kia nghiêng cổ, trên mặt thoáng qua một mạt cười ý vị thâm trường. Nàng ta nhìn Đoạn Trăn Nhi, ý cười càng ngày càng đậm, “Mấy thứ này, thật đúng là không lọt được vào mắt ta, nơi này ta có một thứ tốt, có thể để cô nương thử một lần, dùng nó rồi, ngươi sẽ biết son phấn này của nhà các ngươi chẳng qua chỉ là tục vật mà thôi.”
Đoạn Trăn Nhi nghe nàng ta nói thì ngẩn ra, nghĩ thầm tiểu nha đầu này khẩu khí cũng không nhỏ. Ngọc Xuân Lâm của bọn họ nói thế nào cũng được coi là cửa hàng hương phần số , số trong cả nước, sao vào trong lời nàng ta lại thành thứ rác rưởi không lên nổi mặt bàn thế. Nhưng nàng cũng không giận, chỉ vươn tay ra với nàng kia nói, “Cô nương nếu thực sự có thứ tốt, mau lấy ra để ta được mở mang kiến thức, Trăn Nhi kiến thức mỏng, thật sự muốn xem xem cô nương có bảo bối gì.”
“Thật sự muốn xem?”
Lúc nàng kia nói ra bốn chữ này thì đáy mắt đồng thời hiện lên một mạt thâm ý khác. Điều này khiến trong lòng Trăn Nhi đột nhiên căng thẳng, nhưng lời đã nói ra khó có thể thu lại, nàng đem bàn tay duỗi về trước, “Mong cô nương không cần giấu diếm vật quý.”