Thi thể của Hà Tư được người của Khai Phong Phủ lôi đi, bởi vì liên quan đến cấm quân trong thành nên Lưu Tự Đường cũng tự mình lại đây. Lúc hắn nhìn thấy Hà Tư thì lập tức đỏ mắt, Tưởng Tích Tích ở bên cạnh khuyên mãi hắn mới thoáng bình ổn cảm xúc, theo bọn nha dịch của Khai Phong Phủ đi ra ngoài.
Thấy thi thể đã bị lôi đi, người đứng xem náo nhiệt cũng dần dần tản đi, chỉ có lão bản và tiểu nhị của khách điếm nhìn gian nhà trống không mà âm thầm than thở.
Yến Nương thấy Tưởng Tích Tích đứng ở cửa khách điếm suy nghĩ thì liền kéo nàng về Phong Nhạc Lâu, để cảm xúc của nàng bĩnh tĩnh lại thì mới hỏi, “Tưởng cô nương nhận ra vị Hà đại nhân đã chết kia sao?”
Tưởng Tích Tích luôn luôn kính trọng Yến Nương, hơn nữa nàng vốn không giỏi giữ kín tâm sự trong lòng vì thế liền đem việc của Thục Viện và Hà Tư nói ra, đương nhiên nàng cũng không quên đem lời mình đối chất với Hà Tư ra kể, cuối cùng, nàng thật sâu thở dài, “Yến cô nương, những lời này ngươi ngàn vạn không cần nói cho đại nhân, bởi vì ta là lén lút tìm Hà Tư, đại nhân cũng không hề biết, nhưng ……” Nàng lắc đầu, “Lòng ta luôn có nghi vấn, Hà Tư kia tuy rằng đối với ta cùng đại nhân lạnh nhạt, nhưng trải qua vài lần tiếp xúc, ta lại cảm thấy hắn là người ngay thẳng, sẽ không nói dối. Lưu đại nhân cũng từng nói cho ta Hà Tư là người cương trực công chính, phẩm hạnh chính trực. Cho nên ngày ấy ta đi tìm hắn, hắn phủ nhận hắn cùng phu nhân có tư tình thì ta liền tin, một chút cũng không hề hoài nghi. Nhưng hiện tại nghe ý tứ của lão gia và đại nhân thì tựa hồ hắn và phu nhân xác thực có việc không nghiêm cẩn, ta cũng không biết nên tin ai nữa.”
Lời này vừa nói ra, Yến Nương lại cúi đầu thật lâu không nói gì, Tưởng Tích Tích vừa định hỏi nàng làm sao vậy thì nàng lại đột nhiên ngẩng đầu, trong miệng lẩm bẩm tự nói, “Vừa rồi theo ta quan sát, trên người Hà Tư không có vết thương rõ ràng, cũng không rõ nguyên nhân chết, lão bản của khách điếm nói căn phòng kia đã lâu không có người ở, chẳng lẽ…… Chẳng lẽ……”
Nàng đột nhiên đứng lên, bước nhanh như sao băng hướng ra ngoài cửa, Tưởng Tích Tích đứng dậy gọi nàng, nhưng đuổi ra đến nơi thì lại phát hiện ngời trên đường đông như trẩy hội, sớm đã không thấy bóng dáng Yến Nương đâu.
Trước bia mộ của Trình phu nhân có khắc chữ “Từ Trình gia, Đoạn thị chi mộ”. Chữ màu đen trên nền bia mộ màu trắng thật là chói mắt.
Trước mộ, cỏ dại được Hà Tư dọn sạch lại ngo ngoe ngóc đầu dậy, tạo thành một mảnh xanh um, giống một tấm thảm mềm mại bằng phẳng.
Yến Nương đứng ở trước bia mộ, khom người lạy ba cái, thanh âm nghiêm nghị nói: “Trình phu nhân, hôm nay phải mạo phạm ngươi rồi, nhưng nếu muốn tra ra hung phạm, rửa oan cho ngươi thì cũng chỉ có biện pháp này.”
Dứt lời, nàng lại lẳng lặng nhìn chằm chằm khối bia mộ kia trong chốc lát, bỗng nhiên nắm chặt tích trượng nhẹ nhàng đập lên mặt đất. Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, bên cạnh bia mộ nhất thời lộ ra một cái hố đen không lớn không nhỏ, vừa đủ để một người chui vào. Cái hố không hề lan đến bia mộ cùng đất đai bên cạnh, giống như từ trong mặt đất chui ra.
Yến Nương nhún người một cái liền uyển chuyển chui vào trong cái hỗ, cánh tay để sát người, thân thể uốn lượn trong cái động, mềm mại linh hoạt. Đôi mắt nàng léo lên hai luồng ánh sáng hồng, cho dù trong động tối đen thì nàng vẫn có thể nhìn rõ tình hình phía trước.
Cứ thế sục sạo trong động một lát, nàng nhẹ nhàng mấp máy cánh mũi, “Không đúng rồi, sao còn chưa ngửi được mùi kia? Hơn nữa đã vào động lâu như thế, vì sao vẫn không thấy quan tài của Trình phu nhân?”
Thân mình nàng vừa chuyển liền tiến càng sâu hơn xuống bên dưới, phá khai đống đất đá thô ráp cùng rễ cây, đôi mắt trừng thật lớn, thân mình trên dưới quay cuồng đem đám đá sỏi chất cứng mấy ngàn năm đều đánh tan xương nát thịt.
Nhưng tìm suốt trong một chén trà nhỏ mà vẫn không thấy gì hết. Cái gì cũng không có.
Dưới bia mộ kia chẳng có gì hết, chỉ có một mảnh đất đai cứng rắn khô cằn, không có quan tài, không có di thể, thậm chí đến một bộ quần áo lúc còn sống của người chết cũng không có.
Đây vốn dĩ chỉ là một mảnh bia mộ được dựng lên để che giấu ánh mắt người đời mà thôi.
Yến Nương chui từ trong cái hố ra, trên mặt trên đầu đều là bùn đất và rễ cây, nhưng giờ phút này nàng lại không có tâm trí để ý những thứ đó. Dưới ánh trăng, khuôn mặt tiếu lệ nhỏ nhắn của nàng còn lạnh hơn trời mùa đông giá rét vài phần.
Đứng lặng trong chốc lát, nàng thoáng thả lỏng đầu vai, dùng tích trượng trong tay khẽ đập một cái, đống đất đá kia lại tụ lại, lấp đầy hố sâu. Ánh mắt nàng sáng quắc, lại lần nữa nhìn lên mấy chữ to khăc trên bia mộ, lắc đầu cười lạnh nói, “Từ Trình gia, Đoạn thị chi mộ? Thật là châm chọc, Trình gia vì che giấu hành vi phạm tội mà đem thi thể ngươi đều tiêu hủy, lại còn muốn ở trên bia mộ của ngươi viết tên của bọn họ.”
Vừa mới xoay người muốn đi, thân mình nàng lại đột nhiên cứng đờ, năm ngón tay nắm chặt cây tích trượng, cơ hồ muốn đem nó bóp nát, “Còn có một kiện vật chứng, bọn họ hẳn là còn chưa tới tiêu hủy.”
Nghĩ đến đây, nàng bước nhanh ra ngoài mộ viên, dáng người mạnh mẽ như một đạo tia chớp.
Nàng chạy một đường theo ngự đạo, không đến nửa khắc đã đến trước một tòa phủ viện uy nghiêm, trước cửa sơn đỏ, phía trước còn có một đôi sư tử đá oai nghiêm, khiến cả tòa phủ đệ có thêm một tia chí khí nghiêm minh.
“Khai Phong Phủ.”
Nàng đọc ra ba chữ trên tấm bảng vàng, người đồng thời lặng yên vòng ra phía sau, nhân lúc không có người nhìn liền thả người nhẹ nhàng biến mất bên trong tường.
Hiện tại là đêm khuya, Khai Phong Phủ tự nhiên là một mảnh yên tĩnh, Yến Nương công phu lợi hại, ra vào thiên lao đối nàng mà nói chẳng có gì khó khăn, nhưng nàng tìm ba tầng trên dưới của thiên lao vài vòng mà vẫn không tìm được thi thể Hà Tư. Chân mày nàng càng nhíu chặt lại, “Án còn chưa phá, xác của Hà Tư sao lại không có ở đây? Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ mình lại đến chậm một bước sao?”
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lại có vạn ý niệm sinh ra, cố chống đỡ tinh thần, nàng theo đường cũ mà trèo tường ra ngoài, trong lòng lại cực kỳ bi thương, lơ đãng đến mức không phát hiện ra phía sau cây đại thụ có một người đang đứng, người nọ tay quấn băng trắng, lẳng lặng hòa vào bóng cây, đem toàn bộ hành vi ra vào Khai Phong Phủ của nàng thu vào trong mắt.
Nghênh đế thần, điện ngọc và tơ lụa, dâng mâm, đầu tiên hiến lễ, sau đó dâng tặng lễ vật, triệt soạn, đưa đế thần, vọng liệu, một loạt các nghi thức tế thiên được cử hành xong, Thái Tông hoàng đế khoác áo bào từ Quốc Khánh điện ngẩng đầu đi ra, cùng các cung phi tần đến Văn Đức Điện.
“Hoàng Thượng, vị phu nhân của điện Lục Thường kia đã mất tích mấy ngày, ngài xem, có cần phái người đi tìm không?” Một vị quan nội thị ở một bên cẩn thận xin chỉ thị.
“Ta đã biết.”
“Vậy?” Nội thị không hiểu hàm nghĩa của những chữ này là gì, lại không dám nhiều lời, do dự mà “Kia” một tiếng, liền không biết nói gì, làm gì nữa.
“Để cho nàng đi thôi.”
Các vị nương nương liên tiếp đi qua bên người hắn, lúc này vị nội thị kia mới bừng tỉnh đại ngộ, đáp một tiếng rồi cười nịnh nọt đi xuống.
Ánh chiều tà dừng ở thềm đá khắc rồng bay phía trước Quốc Khánh điện, nhưng chỉ trong chốc lát rồi lại lui đi.
Trời tối đen.