Yến Nương nhìn bóng dáng hai người vội vàng rời đi thì ấn đường hơi hơi nhăn lại: án của Chung Chí Thanh đã chuyển cho Đại Lý Tự xử lý, Tân An phủ vì sao vẫn điều tram vội vã tìm ra thủ hạ của Chung Chí Thanh chứ? Người nọ tuy rằng đã trói phụ tử Trình Mục Du ở trên thuyền nhưng lấy tính tình hắn thì sẽ không để việc tư ảnh hưởng việc công, vì tiết hận thù cá nhân mà một hai phải đem hắn bắt lấy không tha.
Nghĩ đến đây, nghi hoặc hỗn độn chưa tiêu tán trong lòng nàng lại dâng lên: Chung Chí Thanh nếu muốn hủy diệt chứng cứ phạm tội thì giết chết Đỗ Chí Dũng là được rồi, vì sao phải làm điều thừa, đem Trình gia phụ tử bắt đi chứ? Sở dĩ ông ta làm như vậy, khẳng định không phải chỉ vì chuyện thuyền muối, hẳn là còn vì một chuyện khác nữa, mà hiện nay Trình Mục Du sở dĩ muốn tìm được thủ hạ của ông ta khẳng định cũng là vì cùng một nguyên nhân.
Chỉ là, nó rốt cuộc là cái gì chứ?
Nghĩ đến đây, Yến Nương bước nhanh về Tễ Hồng tú trang, đi đến trước bàn cơm, ôn nhu sờ sờ đầu Tấn Nhi, sau đó lại nhéo Hữu Nhĩ đang ăn uống thỏa thích đem nó kéo đến dưới giàn nho.
“Cô nương, có chuyện gì tốt xấu chờ ta ăn xong hẵng nói.” Hữu Nhĩ vội vàng nuốt xuống đồ ăn trong miệng, bất mãn mà hướng Yến Nương oán giận nói.
“Chờ ngươi cơm nước xong thì việc đã qua rồi.” Yến Nương vừa ném cho Hữu Nhĩ một cái khăn tay vừa nói, “Đem miệng lau khô đi, giúp ta tìm một người.”
“Hiện tại?”
“Hiện tại.”
“Người nọ là ai?”
“Thủ hạ của Chung Chí Thanh, nhưng phải nhanh lên, trước khi đám Sử Kim giành trước.”
Nửa tháng sau, vào một buổi cuối thu mát mẻ, Tấn Nhi đứng ở trong đình viện của Tân An phủ, một tay chắp phía sau, làm bộ lão thành, rung đùi đắc ý mà niệm một câu thơ: “Một ngọn núi cao, hai ngọn núi cao, núi xa nước lạnh, gió thổi tương tư, hoa cúc mở, hoa cúc tàn, nhạn đã bay cao người vẫn chưa về, một mảnh phong nguyệt nhàn tản.”
Thấy hắn đọc được bài thơ một cách rõ ràng như thế, Trình Mục Du không khỏi mỉm cười nói, “Tiên sinh trong thư viện chẳng lẽ cũng dạy cái này sao?” Tấn Nhi dừng lại, xoay thân nhìn về phía phụ thân, “Đây không phải do tiên sinh dạy ta, ta là nghe Yến Nương thi thoảng đọc lên thì nhớ trong lòng. Nàng còn nói, nàng quen người làm bài từ này.”
Trình Mục Du ngạc nhiên nói, “Yến cô nương nói nàng quen Lý Dục ư?” Tấn Nhi gật đầu, “Đúng vậy, nàng nói người khác đều nói Lý Dục kia là kẻ yếu đuối vô năng, chỉ tinh thông thi từ âm luật, đối với việc trị quốc không biết gì hết, kỳ thực là hiểu lầm ông ta. Yến Nương nói Lý Dục tuy là ông vua mất nước nhưng tính cách cứng cỏi, năm đó từng chiêu mộ quân đội, toàn lực chống cực, nhưng mạnh yếu khác quá xa nên mới binh bại như núi. Có điều ông ta mạnh hơn Mạnh Sưởng của đất Thục nhiều.”
Nghe vậy, Trình Mục Du kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì lại nở nụ cười tự giễu: Nàng là loại người nào chứ, cho dù nàng có nói mình quen Tần hoàng Hán Vũ thì hắn cũng chẳng nên kinh ngạc.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, phụ tử hai người đang nói chuyện thì chợt nghe ở cửa truyền đến một loạt tiếng cười nói, không bao lâu đã nhìn thấy Tưởng Tích Tích mang theo Yến Nương đi vào, trên mặt hai người đều là ý cười, dưới ánh chiều tà chiếu rọi có vẻ hết sức diễm lệ.
“Đại nhân, Yến cô nương mang đồ đến cho Tấn Nhi.” Thấy phụ tử hai người đều ở đó, Tưởng Tích Tích liền cười hướng Trình Mục Du nói rõ mục đích Yến Nương tới đây.
Trình Mục Du nhướng mày, “Tặng đồ? Gần đây tiểu tử này đến tú trang ăn trực rõ nhiều, Trình mỗ đã không biết xấu hổ nào dám nhận đồ của cô nương?”
Yến Nương liếc hắn một cái, “Ta là đưa cho Tấn Nhi, cũng không phải đưa cho đại nhân ngài, đại nhân sao có thể thay người khác từ chối chứ?” Nói tới đây, nàng lấy từ trong cổ áo ra một cái túi hương, nhét vào trong tay Tấn Nhi, “Nhạ, nhìn xem có thích hay không?”
Tấn Nhi thấy cái túi kia vô cùng tinh xảo thì cao hứng mà nâng trong lòng bàn tay cẩn thận ngửi ngửi, “Dễ ngửi, Yến Nương ở bên trong đút cái gì thế?”
Yến Nương hướng hắn cười mỉm, “Cũng chỉ là ít ngọc lan, linh hương, có thể phòng gió, trừ lạnh, thông mũi, mùa thu mang là thích hợp nhất.”
Tưởng Tích Tích cầm cái túi hương nói, “Cô nương thật sự là thận trọng, đại nhân cùng ta đều không nghĩ tới, cô nương thế nhưng lại nghĩ tới.” Nói tới đây, nàng ý vị thâm trường nhìn Trình Mục Du, “Tấn Nhi thật sự là tốt phúc khí, có thể cùng cô nương làm bạn, nếu tương lai hắn có thể càng gần cô nương hơn chút thì…” Nói tới đây, cửa viện bỗng nhiên bị đẩy ra, Sử Phi người đầy mồ hôi vội đi từ bên ngoài vào, thấy Yến Nương ở đó thì mặt lập tức cứng lại, cấp tốc đi đến bên người Trình Mục Du, nhỏ giọng nói thầm một câu gì đó.
Thấy vậy Yến Nương biết điều thi lễ nói, “Đại nhân còn có chuyện quan trọng muốn làm, ta xin cáo từ trước, ” dứt lời, nàng lại nhìn về phía Tấn Nhi, “Cua mập đã có, ngày mai Hữu Nhĩ sẽ làm thịt cua, ngươi nhớ qua ăn.” Tấn Nhi hưng phấn mà gật đầu, lôi kéo Yến Nương đi ra ngoài, miệng nhanh nhảu nói, “Ta đưa Yến Nương đi ra, ta đưa Yến Nương đi ra.”
Thấy bóng dáng hai người biến mất cuối hàng lang, Trình Mục Du lúc này mới thu hồi tươi cười trên mặt, xoay người nhìn Sử Phi, đè thấp giọng nói, “Ngươi mới vừa nói đã tìm được thủ hạ của Chung Chí Thanh sao?”
Sử Phi trầm trọng gật đầu, “Người đã tìm thấy nhưng chỉ còn là một thi thể, hơn nữa đã thối rữa, chết ít nhất cũng nửa thàng rồi.”
“Đã chết sao?” Tưởng Tích Tích không nhịn được thốt ra, “Hắn chết như thế nào?”
Trên mặt Sử Phi có khó xử, “Lúc ta tìm được hắn thì thi thể hắn đã hủ bại, biến thành màu đen, hơn nữa trên người cũng không có vết thương, cho nên nhìn không ra chết vì cái gì. Nhưng có thể xác định hắn không phải trúng độc, cũng không phải bị siết cổ, bởi vì nếu chết theo hai cách này thì phải để lại dấu vết.”
“Không phải bị siết chết, cũng không phải vị trúng độc, lại không có ngoại thương, ” Tưởng Tích Tích sờ cằm nhẹ giọng lẩm bẩm, “Đại nhân, vậy hắn vì sao lại chết?”
Ánh mắt Trình Mục Du xa xăm, trên mặt nổi lên một tầng vẻ mặt người khác nhìn không thấu, “Cái này không quan trọng. Quan trọng là hắn bị ai giết? Người giết hắn có mục đích gì?”
Nói tới đây, hắn nhìn hai người đang trầm tư suy nghĩ kia, nhẹ giọng nói, “Hai người đi trước đi, ta còn có chút việc phải xử lý.”
Sử Phi cùng Tưởng Tích Tích sửng sốt, vội hành lễ sau đó đi ra ngoài. Tới bên ngoài, Tưởng Tích Tích mới vừa nhéo cằm, vừa lẩm bẩm, “Đến bây giờ ta cũng chưa suy nghĩ cẩn thận vì sao đại nhân lại phải tìm được người kia, lại còn chỉ để vài người chúng ta đi tìm, không cho người khác biết? Thần thần bí bí như thế, luôn khiến ta cảm thấy việc này không đơn giản.”
Sử Phi đập lên vai nàng một cái, hắc hắc cười hai tiếng, “Không nghĩ được thì thôi, dù sao đại nhân giao việc chúng ta làm là xong, cho dù đoán được thì cũng không cần nhắc đến với người khác, bớt chuyện.”
Tưởng Tích Tích sửng sốt, “Chuyện? Sẽ có chuyện gì chứ?”
Sử Phi than nhẹ một tiếng, hướng Tưởng Tích Tích lắc đầu cười cười, không nói một lời mà đi lên hành lang.