Chung Mẫn thở hồng hộc mà chạy hai dặm rồi mới dừng lại trong một ngõ nhỏ, lưng dựa trên mặt tường đầy rêu xanh thở hổn hển.
Nhưng vừa mới thư hoãn nàng ta lại bỗng nhiên cảm thấy bi thương. Nàng ta biết, lần này ám sát Trình Mục Du không thành, vậy sẽ đánh mất mọi cơ hội, từ đây hắn tất nhiên sẽ đề phòng, tuyệt đối không để mình tới gần nửa bước.
Nghĩ đến đây, nàng ta ngồi xụp xuống mặt đất lạnh băng, hai tay ôm mặt khóc rống lên. Nàng ta nhớ tới những lời đồn đại liên quan đến phụ thân mà nàng ta nghe được trên đường: Bọn họ nói lúc phát hiện ông ta chỉ còn là một bộ xương trắng, giống như bị ai dùng dao lóc thịt, bọn họ còn nói Trình Mục Du tra ra việc phụ thân chủ mưu cướp thuyền muối, vì thế ông ta mới phải vội vàng thoát thân, cuối cùng rơi vào kết cục đó.
Chung Mẫn nắm chặt tay, bỗng nhiên đấm lên mặt tường, cùng với một tiếng vỡ vụn, máu tươi theo khe hở ngón tay ào ạt chảy xuống. Thế nhưng nàng ta lại không thèm để ý, chỉ ngơ ngác nhìn máu tươi càng chảy càng nhiều trên mặt đất, mở miệng oán hận nói: “Trình Mục Du, ngươi hại phụ thân ta chết thảm như thế, hại Chung gia ta bị xét nhà, Chung Mẫn ta chỉ cần còn sống sẽ không bỏ qua cho ngươi, nhất định sẽ phải bắt ngươi đền mạng.”
Nói xong lời tàn nhẫn này, trong lòng nàng ta tựa hồ thoải mái một chút, vừa muốn chống đỡ đứng lên thì chợt nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng thé thê lương chói tai. Nàng ta sợ tới mức chân nhất thời lảo đảo, lại ngồi xuống đất, đôi mắt mê mang nhìn quanh ngõ nhỏ âm u, muốn tìm ra nơi phát ra tiếng thét kia.
Một lúc lâu sau nàng ta cũng không phát hiện ra một người nào trong hẻm, vì thế hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không thì tiếng thét thứ hai lại truyền đến, so với tiếng thứ nhất còn thê thảm hơn.
Lần này Chung Mẫn nghe rõ, thanh âm này đến tường đá phía sau lưng nàng, hơn nữa tiếng kêu gào thê lương còn kèm theo tiếng chửi bậy của nam nhân, ngoài ra còn có không ít tiếng “Bang bang” đánh nhau.
Tinh thần Chung Mẫn hơi định, đem lỗ tai dán lên mặt tường, cẩn thận nghe, sau một lúc nàng ta rốt cuộc đã hiểu hóa ra đây là một đôi vợ chồng đang đánh nhau. Nhưng nam nhân kia cũng quá thô bạo, đem nữ nhân kia đánh đến kêu thảm liên tục, ngay cả nàng ta cũng hãi hùng khiếp vía, giống như hắn ta đang nện nắm đấm lên người mình vậy.
“Bà nương chết tiệt, không cho ngươi ra cửa, ngươi lại càng muốn đi ra ngoài xuất đầu lộ diện, sao hả, muốn câu dẫn kẻ khác, trộm lén lút hả?”
“Ta không có, Vương Tinh, ngươi năm lần bảy lượt nghi ta, vì việc này còn đánh ta, vì sao không dứt khoát hưu ta cho rồi? Chúng ta từ đây không liên quan, không bao giờ lui tới……”
Giọng nói của nữ nhân kia thật ra lại bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh lại lô ra thê lương, thoạt nghe giống như đã không còn lưu luyến.
“Muốn ta hưu ngươi để ngươi tự do tự tại đi ra ngoài qua lại với kẻ khác sao? Ta nói cho ngươi biết, đừng có hòng, ta nhốt ngươi cả đời, vĩnh viễn ngươi cũng đừng nghĩ ra khỏi cửa nhà này một bước.”
Dứt lời, lại là một loạt tiếng đánh người khiến người ta hoảng vía, nam nhân kia hình như dùng thứ gì đó đánh xuống, càng lúc càng tàn nhẫn, đến nỗi nữ nhân mới vừa rồi còn kiên cường lúc này phải xin khoan dung, muốn nhặt một cái mệnh từ trong tay hắn.
Chung Mẫn run lập cập, đáy lòng bỗng nhiên nổi lên một cỗ hàn ý, nàng ta co rúm cả người, dán mặt tường đi ra khỏi hẻm, muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng chưa đi được vài bước thì đã thấy phía sau có một cơn gió nhào tới, ngay sau đó trên vai có thêm một bàn tay lạnh lẽo.
“Sợ sao?”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, cả người Chung Mẫn giật mình, muốn xoay người nhưng lại bị một bàn tay khác đè lại cổ khiến nàng ta căn bản không thể động đậy. Khớp hàm trên dưới vật lộn mất vòng, cuối cùng nàng ta mới ổn định hơi thở, từ kẽ răng phun ra hai chữ, “Là ngươi……”
Yến Nương nhoẻn miệng cười, “Chung đại tiểu thư hiện giờ cũng biết sợ sao? Thật đáng tiếc, chẳng lẽ năm đó ngươi không đánh thì mắng đám nha hoàn hạ nhân, thậm chí đánh gãy cả xương sườn người khác sẽ vì gia đạo sa sút mà trở nên yếu đuối sao?”
Chung Mẫn rùng mình, nhưng vẫn không muốn chịu thua nói, “Nếu ta đã rơi vào tay ngươi thì sẽ không thể chạy trốn, ngươi cũng chớ có nhiều lời, mau đưa ta đến Tân An phủ.”
Nghe lời này, Yến Nương bĩu môi cười, “Tân An phủ? Nếu ta muốn đem ngươi đến quan phủ thì chỉ cần thông báo cho Tưởng cô nương là được, cần gì phải tự mình đi một chuyến, Chung Mẫn, ngươi không khỏi đánh giá ta cao quá rồi.”
Chung Mẫn chợt thấy cả người mình lạnh từ đầu đến chân, nàng ta sững sờ bất động, cổ họng giống như bị một bàn tay cứng đờ bắt lấy, nửa chữ cũng không nói ra lời, thẳng đến khi Yến Nương mang theo nàng ta nhảy lên, rơi xuống phía sau bức tường cao kia thì mới hồi phục tinh thần.
Nàng ta nhìn cản phòng có ngói đen trước người, giọng nói run run, mãi mới nghẹn ra được một câu, “Ngươi muốn…… Ngươi muốn làm gì?”
Yến Nương không trả lời, nàng bắt lấy Chung Mẫn kéo đến gần căn phòng kia, giống như không phải đang kéo một người mà là kéo một cái túi.
Đến ngoài cửa rồi, nàng nhìn qua khe cửa, phát hiện Vương Tinh đã đi rồi, cả căn phòng to như thế chỉ có một nữ nhân miệng mũi đổ máu đang nằm ngã trên đất, không nhúc nhích.
Yến Nương duỗi tay nhẹ nhàng gỡ cái khóa đồng trên cửa, tùy ý ném rơi trên mặt đất, sau đó một chân đá văng hai cánh cửa phòng rắn chắc.
Nửa tháng sau, Trình Mục Du đang ở thư phòng làm việc thì chợt thấy Tưởng Tích Tích vội vàng từ ngoài phòng đi vào, trên mặt thần thần bí bí, giống như rất có thâm ý.
“Chuyện gì?” Hắn buông cuốn sách nhìn nàng.
Tưởng Tích Tích nuốt một ngụm nước miếng, “Đại nhân, Vương Tinh của cửa tiệm vải giết người.”
Trình Mục Du ngẩng đầu, “Cửa tiệm vải? Vương chưởng quầy kia sao? Phu thê bọn họ không phải từng vì khuất tử điểu mà nháo đến tận công đường ư?”
Tưởng Tích Tích gật đầu, “Đại nhân nhớ đúng rồi, chính là Vương Tinh đó. Sáng sớm hôm nay hắn điên điên khùng khùng chạy từ nhà mình ra, gặp người nào cũng nói mình đã giết người, giết chết nương tử nhà mình……”
Trình Mục Du nắm tay nhẹ đập xuống bàn, “Ngày đó ta đã thấy Vương Tinh kia lòng dạ hẹp hòi, lòng nghi ngờ rất nặng, nhưng không nghĩ tới hắn thực sự có thể ra tay tàn nhẫn với nương tử nhà mình như thế.”
Tưởng Tích Tích tiến lên một bước, mặt lộ vẻ do dự, “Đại nhân, vừa rồi thuộc hạ đã tới Vương gia, xác thật có thấy một nữ nhân nằm ngã trong viện, trên bụng còn cắm một cái kéo. Nhưng nữ nhân kia căn bản không phải nương tử của Vương Tinh, mà là…… Chung Mẫn…….”
Trình Mục Du bật dậy, “Chung Mẫn? Sao có thể?”
“Vương Tinh kia tuy đã có biểu hiện điên khùng, nhưng vẫn có thể nói, hắn nương tử nhà mình nhốt trong nhà nửa tháng hơn, mỗi ngày đều đánh mắng nàng ta, trách móc ngược đãi nặng nề. Không nghĩ tới hôm nay Vương nương tử kia nhân lúc hắn đưa cơm dùng kéo muốn tấn công hắn. Nhưng sức lực nam nữ khác biệt, lại bị Vương Tinh ngộ sát. Nhưng sau khi giết người, hắn lại nhìn thấy người ngã trên mặt đất không thở nữa kia căn bản không phải nương tử nhà mình, mà là một nữ nhân hắn chưa gặp bao giờ vì thế mới sợ tới mức hồn vía lên mây, lao ra khỏi cửa.”
Nghe vậy, Trình Mục Du sửng sốt một lúc lâu, rốt cuộc ngã ngồi về trên ghế, thật lâu không nóihồi ghế trung, thật lâu cũng chưa lại lời nói.
Gió thu nổi lên bốn phía, Hữu Nhĩ nhảy nhót đi từ bên ngoài vào, trong tay còn cầm một bao giấy dầu. Yến Nương đang thêu, nghe thấy động tĩnh thì cũng không ngẩng đầu dậy, chỉ hỏi, “Đã gặp nàng ta chưa?”
Hữu Nhĩ ngồi xổm xuống nói, “Cô nương yên tâm, Vương gia nương tử kia hiện tại sống rất tốt, còn nhờ ta mang theo chút điểm tâm tự tay nàng làm cho cô nương.”
Yến Nương nhếch môi, trên mặt lóe lên một nụ cười nhạt, “Vậy thì tốt, hiện giờ Vương Tinh cũng bị bắt, mấy ngày nữa, nàng ta đã có thể trở lại.