Tiễn đi một đám lại một đám hàng xóm đến xem náo nhiệt, Kim Sâm rốt cuộc mới có thể ngồi xuống ăn bữa cơm. Tú Tú cùng Kim gia nhị lão bận việc ở trong bếp, Kim Dục thì cầm một vò rượu ngon, ngồi xuống bên cạnh rót vào chén lớn cho mình và Kim Sâm.
“Đại ca, để đệ kính huynh.” Hắn bưng chén của mình lên, tự mình uống trước, sau đó lau khóe miệng, trên mặt mang ý cười mà nhìn Kim Sâm.
“Tiểu tử này, mấy năm không gặp, đệ cũng trưởng thành rồi, đến rượu cũng có thể uống. Nhớ năm đó, đệ mới đứng tới vai ta, dùng đũa chấm rượu cho đệ nếm thử mà đệ cũng ngủ được cả buổi trưa.”
Kim Sâm sang sảng cười với đệ đệ, sau đó nhanh chóng bưng chén rượu lên uống hết, sau đó quệt miệng, hơi hơi nhăn cánh mũi, tán thưởng nói, “Rượu ngon, nhưng đã lâu ta chưa uống rượu nên một chén này khiến bụng nóng rát.”
Kim Dục vội gắp đồ ăn bỏ vào đĩa nhỏ trước mặt hắn, “Đại ca vừa trở về mấy ngày, chỉ cần vài ngày nữa là lại tốt, đến lúc đó huynh lại là hảo hán vô địch trong thôn.”
Kim Sâm ăn đồ ăn, mắt lé mà nhìn đệ đệ nhà mình, “Tiểu tử đệ đọc sách nhiều, miệng cũng ngọt hơn. Hẳn là cha mẹ và tẩu tử đã không uổng công vất vả mà chiếu cố đệ. Thế nào, khi nào thì đệ chuẩn bị đi tham gia thi châu? Ta nghe tẩu tử đệ nói đệ đọc sách rất có thành tựu, tương lai nếu thi được tiến sĩ thì cũng coi nhưng có thể diệu tổ quang tông cho Kim gia.”
Kim Dục liên tục xua tay, “Đại ca, huynh cũng đừng giễu cợt đệ, đệ ở trong thôn thì còn có thể coi là ra gì, chứ ra ngoài nhân tài đông đúc, đệ còn không bằng cọng hành.”
Nghe vậy, Kim Sâm buông đũa, nghiêng đầu nhìn Kim Dục, trong đáy mắt có sự khó hiểu, “Tiểu dục, đệ…… Không muốn a ngoài đi thi sao? Không muốn làm quan sao? Hay đệ sợ cha mẹ và tẩu tử không có người chăm sóc nên mới cố ý ở lại? Nếu là vì thế thì ngươi có thể yên tâm, hiện tại đại ca đã về, những việc này ta sẽ xử lý, ngươi phải đọc sách thật tốt, không cần lo lắng chuyện khác.”
Kim Dục xấu hổ cười cười, “Đại ca, huynh nói gì thế? Đệ chỉ cảm thấy mình thích hợp ở nhà hơn thôi. Tương lai đệ có thể làm tiên sinh dạy học, tìm một người hiều tuệ như tẩu tử để cưới rồi sống cuộc đời bình đạm. Đệ không có chí hướng quá lớn, cuộc sống áo vải cũng đã khiến đệ bằng lòng. Còn huynh cũng không cần lo lắng cho đệ, huynh nên lo lắng cho mình thì hơn.”
Kim Sâm nhìn thoáng qua Tú Tú ở trong nhà bếp, vò đầu cười hắc hắc, “Ta có cái gì phải lo lắng, ba năm nay tẩu tử đệ vẫn một lòng với ta giống như lúc trước, ta đã thấy đủ rồi. Ta chỉ muốn bồi nàng qua ngày là tốt rồi.”
Ánh sáng trong mắt Kim Dục ảm đạm xuống, hắn nhìn khối đậu hũ trong đĩa, dùng đũa chọc nó tan xương nát thịt, sau đó mới nói, “Ca, huynh…… Thật sự không sợ sao?”
“Sợ? Sợ cái gì?”
“Chết đi rồi sống lại, chuyện này từ cổ chí kim chưa từng xảy ra. Đã nhiều ngày nay đệ lật giở thư tịch nhưng chưa từng thấy ghi lại chỗ nào, nhưng ca, huynh…… Còn có Quốc Giai đều thật sự sống lại, cái này thật là…… Thật sự khiến đệ nghĩ không ra.”
Kim Sâm lại buông đũa, than một tiếng, nhẹ giọng nói, “Tiểu Dục, từ nhỏ tâm tư của đệ đã nặng, ý tưởng cũng nhiều, đây là sở trường của đệ, cũng là nhược điểm. Đại ca cảm thấy, có một số việc nếu đã không thể nghĩ rõ ràng vậy dứt khoát đừng nghĩ. Dù sao hiện tại kết quả vẫn là tốt, người một nhà được đoàn tụ, sống cùng một chỗ, còn những thứ khác thì cũng đừng suy nghĩ nhiều.”
Nếp nhăn giữa mày Kim Dục vẫn không tản ra, hắn lai rót đầy rượu vào chén, bồi Kim Sâm uống, sau đó mới hạ giọng nói, “Ca, trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, huynh có nhớ không?”
Kim Sâm vừa muốn trả lời thì Tú Tú bưng một mâm thịt gà mới xào xong mang lên đặt trên bàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh Kim Sâm, hai tay đan vào nhau, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, “Sao thế? Vì sao lại nói đến chuyện này, có gì không thích hợp ư?”
Kim Sâm cầm lấy bàn tay hơi lạnh của nàng, nhìn Kim Dục cười nói, “Đệ xem, ta đã bảo đừng nói nữa, tẩu tử của đệ bị dọa đến rồi. Đệ không biết ngày đó ta tỉnh lại từ mộ phần, bị nghẹn suýt thì không thở được, thế là tay chân ta đào loạn, không nghĩ đến mộ mình không đào, lại đào sang mộ bên cạnh. Cũng may tẩu tử đệ nghe được động tĩnh bên dưới nên cầm cuốc đến đào đất ra nên ta mới không bị nghẹn chết. Được rồi, hiện giờ mọi việc đã qua, chúng ta chỉ nhìn về phía trước, những thứ khác cho qua đi.”
Nói xong, hắn liền há mồm hướng Tú Tú, lại chỉ chỉ vào đĩa gà còn đang bốc khói trên bàn. Tú Tú ngượng ngùng cười gắp thịt gà bỏ vào miệng hắn, sau đó giận liếc hắn một cái, sau đó mới đi vào nhà bếp.
Kim Dục nhìn bóng dáng thon thả của nàng thì đáy mắt có chút bóng đen. Hắn cũng gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong miệng, cười đạm mạc nói, “Tẩu tử đối với đại ca thật tốt, có lẽ là trời cao rủ lòng thương nàng một lòng say mê, cho nên mới để đại ca sống lại.”
Ăn cơm chiều xong, Kim Dục đi ra cửa, bộ dạng rất vội vàng, có mấy lần hắn gặp phải đường gập ghềnh còn rớt giày, không thể không cúi xuống sờ soạng trong bóng tối một lúc mới tìm được giày đi vào.
Nhưng dù thế hắn vẫn đến được hiệu thuốc trước khi nó đóng cửa.
Trưởng quầy của hiệu thuốc vẫn là nam nhân trung niên mập mạp ba năm trước, nhưng hiện tại Kim Dục đã trưởng thành, cao lớn cho nên ông ta không nhận ra hắn.
Kim Dục lau mồ hôi lạnh trên đầu, đi vào cửa hiệu thuốc, chưởng quầy thấy có người đến thì nhanh chóng đón, “Vị công tử này, ngươi muốn mua thuốc gì?”
Thấy Kim Dục không lên tiếng, ông ta liền nói, “Trong nhà ngươi có ai bị bệnh sao? Bệnh trạng là gì? Đã mời lang trung khám chưa?”
Kim Dục vẫn không nói lời nào, ánh nến mỏng manh chiếu lên mặt hắn lúc sáng lúc tối có chút quái dị.
“Vị công tử này……” Chưởng quầy có chút không kiên nhẫn, “Hiện tại chúng ta sắp đóng cửa rồi, rốt cuộc ngươi có mua thuốc không?”
“Trong nhà có chuột thì phải dùng cái gì diệt?” Kim Dục hự hự thực thực hỏi.
“Chuột hả?” Chưởng quầy nghe xong liền quay đầu, mở một ngăn kéo nhỏ trong cái tủ trăm ngăn, dùng muỗng đồng múc ít bột phấn màu trắng từ bên trong ra, đặt trên giấy bao lại.
“Đây, đem cái này về, để chỗ chuột hay chạyqua, bảo đảm không đến ba ngày là có thể nhổ cỏ tận gốc, toàn bộ chết hết. Nhưng thuốc này là kịch độc, ngươi nhớ kỹ ngàn vạn không được để hài tử ăn nhầm.”
Kim Dục cầm lấy gói giấy kia nhẹ lắc vài lần, đồ vật trong bao phát ra tiếng “Sàn sạt”, khiến tim hắn đập nhanh hơn.
“Thứ này dùng được sao?” Hắn buồn bực hờn dỗi hỏi lại.
“Không dùng được hả? Đừng nói độc chết chuột, chính là độc chết hổ cũng được. Chỉ cần nửa bao này là chết hết.” Chưởng quầy có chút không kiên nhẫn, trợn mắt nói tiếp, “Công tử, ngươi trở về thử xem, nếu không dùng được ngươi mang tới đây ta hoàn tiền cho ngươi, không thèm lấy một xu.”