Bệnh viện đa khoa quốc tế kèm theo dòng chữ tiếng Anh gắn trên tấm pano nổi bật giữa phố. Trong một phòng bệnh, các tiện ích bên trong cho thấy đây là một phòng tiêu chuẩn đặc biệt cao cấp. Nam ăn nhồm nhoàm một cái cánh gà, Đại ngồi bên nhìn ái ngại.
-Từ từ thôi mày. Nghẹn bây giờ. – Đại nhắc.
-Ngon quá! – Nam nói với cái miệng bóng nhẫy, lớp gia vị chiên gà nâu nâu giòn giòn dính trên má. – Thật chưa bao giờ thấy KFC thế này. Còn nữa không? Hết rồi à?
-Hết rồi. Trước mày cứ dài mõm chê nên tao chỉ mua thế thôi. Mà sao ăn lắm thế, mua phần to như thế rồi mà.
-Ôi giời, mày có biết cả ngày qua tao cứ phải bánh mỳ cùng nước lọc với nó không. Vừa đói vừa mệt, tao phải rên rỉ mãi nó mới chịu vào hàng phở đấy. Thế mà, tao thì lùa phát hết bát, còn nó cứ ngơ ngơ đến trương cả phở vì em.
-Khùng.
-Giờ thế đấy. Mày bảo làm thế nào? – Nam nói và quơ cái giấy lau tay, lau miệng. Chợt cửa phòng mở, Phúc bước vào.
-Thế nào? dậy được rồi à, đỡ chưa? – Phúc lo lắng nhìn Nam.
-Hơ… đỡ nhiều rồi – Nam luýnh quýnh với cái giấy ăn.
-Mày vừa ăn cái này đấy à? – Phúc chau mày nhìn túi giấy bọc đồ ăn trên bàn mang thương hiệu KFC.
-Đâu có, tao… tao… - Nam ngắc ngứ.
-Tao ăn, tao ăn mà. – Đại đỡ vội.
-Đừng có bịp. Mặt còn dính thịt gà kia kìa.
-Ơ… làm gì có. – Nam sờ tay xoa má, chạm ngay một miếng vụn nhỏ xíu – À, cái này là… cái này là… là … hì hì… - Nam cố làm hòa trước cái lừ mắt xuyên thấu ruột gan của Phúc – Thôi, tao thèm quá, có ăn một tí.
-Mày nhớ mày còn nằm đây ít nhất hai ngày đấy, mày ăn thế này thì còn nằm thêm cả tuần. – Nói rồi Phúc quay sang Đại - Thằng này nữa, tao đã dặn mày chỉ được mua cháo thịt nạc cho nó, thế mà đem cái này đến cho nó ăn à.
-Đâu có, tao đem đến tao ăn, tao đang đói, mang vào ăn cùng nó cho vui. – Đại liến thoắng.
Phúc lấy cái cặp lồng trên mặt tủ mở nắp ra, giơ lên, bên trong sạch bóng.
-Thế cháo đâu? Chưa mua à? – Phúc ngạc nhiên.
-À ờ ờ… Tại…tại tao chưa tìm được chỗ bán.
-Đã bảo bán ở căng tin còn gì. – Phúc cáu kỉnh.
-À ừ nhỉ, tao quên mất… - Đại gãi đầu.
-Vậy mày mua mỗi mày ăn, còn thằng này thì không có gì, mày chăm người ốm kiểu gì đấy? – Phúc trợn mắt hỏi Đại.
-Thôi, có sao đâu, tao chả đói. – Nam xua tay.
Phúc bực bội liếc Đại rồi đi ra cửa.
-Đi đâu? – Nam hỏi.
-Mua cháo. – Phúc cộc lốc, mở cửa bước ra. Cánh cửa khẽ đóng lại.
-Lại sắp sửa được ăn cháo nữa, chúc mừng chú em. – Đại vỗ vai Nam, rồi bịt mũi cười.
-Mày ơi, làm thế nào cứu tao. – Nam mếu máo – Cháo thịt, tao sợ lắm rồi.
Nhà hàng Phượng Hoàng đang giờ vãn khách, lúc này là đầu giờ chiều, vài tốp khách công sở đang đi ra, mặt mũi no nê vui vẻ.
Phúc chậm rãi thả bước yên lặng đi khỏi phòng tiệc buffet, anh lững thững ghé chân qua phòng rửa bát, rồi cuối cùng lưu chân tại góc sân để đồ đồng nát của nhà hàng. Mọi thứ vẫn như cũ, nhân viên bận rộn và khách khứa vào ra, nhưng lòng anh chết lặng vì nơi đây đã không còn có Thảo.
Cô đơn một mình, anh đã tới tất cả những nơi Thảo đã từng lưu dấu. Không những ở nhà hàng Phượng Hoàng mà còn cả nhà hàng trước đó cô đã làm, anh tới căn phòng trọ nhà tập thể mà cô mới đi khỏi, và cả cái chỗ dơ bẩn mà cô đã biến khỏi đời anh lần đầu tiên.
Anh cứ quay lại từng nơi, từng nơi như vậy. Biết rằng sẽ không thể nào gặp lại cô ở những chỗ này, nhưng anh vẫn muốn được hoài niệm. Thảo tuy giờ chỉ còn trong trái tim anh, nhưng cô ấy đã từng hiện hữu. Anh đã dừng xe trước cổng nhà Đại rất lâu. Cánh cổng này cô ấy đã một mình đứng lau và hình ảnh ấy giờ với anh là những giây phút thiêng liêng kỷ niệm.
Tiếp tục trên con đường gần đó, nơi cô đã từng ngất xỉu hay đã giả vờ ngất xỉu, nhưng anh đã được bồng cô ấy trong tay và đưa về. Lặng người trên con đường ban trưa thưa vắng, anh cố ảo ảnh và hưởng thụ cái cảm giác bồng cô hôm nào. Lần ấy anh đã từng để mất cô và may sao gặp lại được.
Lần này thì sẽ thế nào? Anh tuyệt vọng khi nghĩ tới những gì đã gây ra cho Thảo. Trước mặt anh là đống thùng các tông bị đổ lộn xộn, đó chính là bằng chứng của một lần cãi nhau kịch liệt, là một lần trong không biết bao nhiêu lần… và lần nào ngòi nổ cũng xuất phát từ anh.
Phúc nghẹn ngào nhớ rằng đây cũng là nơi cô đã quyết định từ bỏ nhà hàng, từ bỏ anh, là nơi mà anh đã đánh mất cô một lần nữa. Tim anh đau đớn đã đến nghìn lần từ lúc đó, dẫu chỉ trong có mấy ngày ngắn ngủi.
Nhưng trái tim đau đớn chưa phải là cái hành hạ anh nhất, anh chỉ sợ không tìm được Thảo, anh không hình dung được nỗi đau của anh sẽ lớn đến đâu khi sự thật sẽ đúng thế này. Anh không muốn mất Thảo, dù mất bao nhiêu công sức, dù mất bao nhiêu thời gian, anh cũng phải tìm ra.
-Thôi… mọi chuyện rồi sẽ tốt mà. – Thông đã đến từ lúc nào và ngậm ngùi vỗ vai Phúc.
-Anh… - Phúc chào buồn.- Anh nói tốt ở chỗ nào, thằng đó đã chịu chưa?
-Chưa. Giờ anh gọi là nó không nghe máy.
-Vậy em gọi thử.
-Chẳng ăn thua. Anh bảo nhiều người gọi rồi. Hỏi thế nào thì hỏi, nó vẫn nói một câu như niệm kinh phật. Rằng Thảo là cháu một bà bạn của mẹ nó, mẹ nó bảo thì nó giúp, chứ nó chẳng biết cái đứa ấy là ai.
-Hừ. Thế mà cũng gọi là bảo với chả lãnh.
-Không phải là anh sơ hở, mà không có lý do gì để gọi cho nó. Thảo đã nghỉ và không vi phạm. Vậy đúng là nó chẳng còn trách nhiệm gì hết.
-Khỉ thật.- Phúc sầm mặt.
-Hay anh bịa ra Thảo vi phạm cái gì nhé, có thế nó mới xuất hiện.
-Em không thể làm như vậy với Thảo. – Phúc trầm giọng – Cứ để thám tử lo.
-Không biết bên thám tử sẽ làm gì với loại cứng đầu này? – Thông thắc mắc.
-Họ có cách đấy.
-Vậy thì em còn lo cái gì. Kiểu gì cũng tìm được cô bé mà.
-Thôi em đi.
Phúc bước nhanh qua mặt Thông, anh phải giấu đi phút nghẹn ngào, lòng anh đang khóc, anh sợ nước mắt sẽ vượt ra ngoài mất… Thảo của anh, sự thật là tệ lắm, anh đắng lòng vì không thể nói ra. “Với một người đã cố tình bỏ đi biệt tích, thì kể cả có lai lịch, việc tìm kiếm cũng không thể nào có chắc câu trả lời. Chúng tôi chỉ có thể cam kết sẽ nỗ lực hết sức. Còn về thời gian, sẽ có thể là một tuần, một tháng, một năm, hay mười năm, và hơn thế nữa…”. Đó là câu trả lời của bên thám tử.
Xe tà tà lăn bánh trên đường. “Thảo ơi, anh không muốn như vậy đâu!” Phúc thấy ngực mình nghẹn lại, anh không biết đi đâu về đâu, nỗi ân hận đang tràn ngập. Bây giờ, nếu có cách gì chuộc lỗi thì khổ mấy anh cũng không từ.
Chợt có điện thoại. Là Phan, có chuyện gì đây? Hắn rất hiếm khi gọi cho anh thế này, Phúc chau mày nghe dù tâm trạng đang chìm trong đau khổ.
-Alo?
-Sếp ạ.
-Chuyện gì?
-Dạ. Ruby đã được chấp thuận. Sở xây dựng cũng đã có công văn trả lời. Thành công rồi sếp.
-Biết rồi.
-Dự toán D đã xong, gửi vào mail của sếp rồi ạ.
-Ok.
-Chiều nay sếp có lịch họp, vậy sếp có họp được không?
-Không. Giao cho anh đấy.
-Vâng. À… sếp ơi, ngày mai tôi nhà tôi có việc, tôi muốn xin nghỉ một ngày. Được không ạ?
-Cái gì? Xin nghỉ? Anh có biết lúc này là lúc nào không?
-Dạ, dạ… tôi chỉ là…
-Nhà anh có việc gì nói tôi xem nào! – Phúc nổi cáu - Có quan trọng tới mức để việc công ty phải hoãn lại không!
-Ơ… không ạ. Mà việc của tôi đã hoàn thành trước thời hạn. Vậy tôi mới…
-Không nghỉ được! Mai tôi vẫn chưa đến công ty! Anh phải tiếp tục!
-Vâng, vâng. Thưa sếp. Tôi sẽ không nghỉ. Không nghỉ. Vậy thôi chào sếp ạ.
Tiếng tút cúp máy sau giọng nói đầy nhẫn nhịn. Phúc quẳng máy lên trốc xe, chợt áy náy khi nghĩ đến Phan từ lâu đã trở thành cánh tay phải của mình. Từ khi tiếp xúc hắn trong công việc, quả thực càng ngày càng thấy hắn là nhân viên sáng giá. Ngoài kiến thức chuyên môn khủng, hắn còn rất chăm chỉ, trách nhiệm và cầu tiến. Những ngày qua vắng mặt, hắn đã thay anh điều hành công việc ngon trớt.
Bụng Phúc sôi réo, nhưng lại không muốn ăn. Phải ra khỏi trạng thái tệ hại này. Vì nó không giúp mình tìm ra cô ấy. Phúc nhớ đến thể trạng mình khá suy kiệt. Giờ chỉ có Sơn, nhà hàng Sơn Đông Quán và cái đầu mưu mẹo của nó.