Ánh nắng ấm áp dạt dào, gió nhẹ mơn man, Bạch Mạn Điệp tiểu thư đứng trên cánh đồng cỏ vùng ngoại ô, cười đến giống hồ ly.
“Nàng cưỡi thử con này trước xem.” Đông Phương Vũ chỉ vào con ngựa kế bên Truy Nguyệt. Không biết nàng rốt cuộc có thể cưỡi ngựa hay không, hắn chỉ có thể lựa ra con hiền lành nhất.
“Tốt.” Nàng có điểm không vừa lòng, Truy Nguyệt cao to cường tráng, còn ngựa của nàng vừa lùn vừa nhỏ, không biết còn tưởng rằng chưa trưởng thành.
“Trước cứ cưỡi thử xem.” Đông Phương Vũ chỉ nàng lên ngựa, cũng tiến tới gần, sợ nàng phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Động tác của nàng thành thục lưu loát, nhảy lên lưng ngựa. Con ngựa hí vang một tiếng, nàng hoảng sợ, lập tức ghìm chặt dây cương, cúi người, theo bản năng kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa quả nhiên đi phía trước đi.
Đông Phương nhìn nàng, biểu tình cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên lắm. Hắn đã sớm nghĩ là nàng chách chắn biết, nàng có thể dễ dàng phi ngựa hoàn toàn trong dự tính của hắn. Nàng là Vô Ảnh La Sát, không biết cưỡi ngựa mới là lạ.
Con ngựa tựa hồ thực thích Bạch Mạn Điệp – vị tân chủ nhân này, phi thường phối hợp. Bạch Mạn Điệp chưa từng cưỡi ngựa, nhưng dựa vào bản năng, cư nhiên có thể thoải mái chỉ huy con ngựa.
Ngồi trên lưng ngựa, gió nhẹ thổi qua bên người, ấm áp, phi thường thoải mái. Nàng chưa bao giờ biết, cưỡi ngựa có thể chơi vui như vậy.
Nàng sớm đã quen với Truy Nguyệt, tốc độ đó rõ ràng có thể làm cho nàng hưởng thụ khoái cảm rong ruổi tự do. Nàng biết chính mình hoàn toàn có thể khống chế con ngựa, biết chính mình nhất định cưỡi được ngựa, được một tấc lại muốn tiến một thước quất roi, càng lúc càng nhanh.
Nàng chưa bao giờ biết, cảm giác cưỡi ngựa lại vui như vậy. Không có phiền não, không có sầu lo, nàng tựa hồ lại nhớ lại thời thơ ấu, thích gì làm nấy. Nàng ở trên lưng ngựa cười duyên, đách ý vênh váo.
Đông Phương Vũ thấy nàng càng lúc càng nhanh, sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cưỡi Truy Nguyệt tức tốc đuổi theo. Truy Nguyệt đương nhiên không phải là ngựa bình thường, rất nhanh đã đuổi kịp nàng.
“Chậm một chút.” Khẩu khí hắn thực sự không ổn, nữ nhân này luôn lỗ mãng như vậy. Rõ ràng biết nàng không phải nữ tử nhu nhược, nhưng hết lần này tới lần khác đều nhịn không được lo lắng.
“Biết rồi.” Đừng coi nàng như khuê nữ được không. Bạch Mạn Điệp trả lời một tiếng, kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa lại bắt đầu chạy nhanh.
Đông Phương Vũ vừa định đuổi theo, đột nhiên nhớ tới cái gì, cực kì sợ hãi,“Nàng chạy chậm một chút, phía trước là vách núi đen đó.”
“Ngươi nói cái gì?” Bên tai từng trận gió gào thét, nàng căn bản nghe không rõ cho lắm.
“Quay lại mau, xung quanh là vách núi đen đó.” Hắn một mặt đuổi theo, một mặt lo lắng hô to.
“Không nghe rõ, ai nha, ngươi yên tâm, ta sẽ chú ý. Ha ha, Truy Nguyệt của ngươi bất quá cũng như vậy thôi, đến truy ta a.” Nếu là Truy Nguyệt đuổi không kịp nàng mới là chơi vui nhất, Đông Phương Vũ không thể không tức chết. Vừa nghĩ như vậy, nàng cưỡi càng nhanh hơn, cơ hồ như liều mạng.
Ngay lúc nàng đang đách ý, chợt nghe tiếng Đông Phương vũ đang đuổi tới quát to một tiếng,“Cẩn thận.”
“Cái gì?” Nàng theo bản năng quay đầu lại.
Vừa quay đầu, chỉ thấy Đông Phương Vũ sách mặt khó coi, thốt ra,“Cẩn thận.”
“A?” Nàng quay đầu lại nhìn trước mặt, nhất thời hoa dung thất sách. Trời ạ, đây là vách núi đen.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, con ngựa đã muốn lao xuống vách núi. Bạch Mạn Điệp hét lên một tiếng, hạ thân nhất thời trụy xuống. Nàng cắn răng, theo bản năng thi triển khinh công trụ trên nham thạch. Nàng đạp trên khối nham thạch kia xem chừng không được ổn lắm, tảng đá dưới chân buông lỏng, cả người nàng lần thứ hai rơi xuống.
Còn chưa kịp tìm điểm dừng chân, thân mình đã bị ôm chặt. Đông Phương Vũ ôm lấy thân thể nàng, nắm lấy một càng cây, tìm được một chỗ trụ lại.
Ở giữa vách núi đen có một hang động, bọn họ hai người lập tức tiến vào sơn động.
Bạch Mạn chưa kịp hoàn hồn vỗ vỗ ngực,“Làm ta sợ muốn chết.”
“Nàng mà biết sợ.” Sợ tới mức nghiêm trọng nhất e chính là hắn. Ngay khi nàng rớt xuống vách núi đen, hắn sợ từ nay về sau sẽ mất nàng, liền liều lĩnh nhảy theo.
Bạch Mạn Điệp khiêm tốn cười cười,“Thực xin lỗi, ta rất cao hứng.” Đối với một người chưa từng cưỡi ngựa lần nào, nhưng khả năng kị mã lại rất tốt, đương nhiên dễ dàng đách ý vênh váo, cũng thực dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đông Phương Vũ trừng nàng liếc mắt một cái, khẩu khí tức giận, đứng ở miệng hang nhìn thấy vực sâu không đáy,“Xuống tiếp được không?” Nghe nói vô ảnh la sát khinh công được xem là đệ nhất thiên hạ, không biết nàng có thể đi xuống hay không.
“Này…” Nàng thực chột dạ, cũng không biết mình có thể sử dụng võ công hay không.
Nhìn thấy bộ dạng khó xử của nàng, Đông Phương Vũ coi như đã biết đáp án,“Ôm chặt ta.” Hắn đã thấy qua khinh công của nàng, quả thực đã đạt đến đỉnh cao, xuống vách núi đen hẳn không thành vấn đề, tại sao lại ra vẻ khó xử như vậy?
“Ờ.” Nàng không hề kháng nghị, ngoan ngoãn ôm lấy thắt lưng của hắn. Kỳ thật nàng thực không muốn ôm hắn, nhưng là nàng đoán được hắn muốn gì, cho nên mới không phản kháng.bg-ssp-{height:px}
Đông Phương Vũ bắt lấy một cành cây, dùng sức kéo vài cái, kiểm tra độ cứng của nó.
Đột nhiên, trên trời vang lên mấy tiếng nổ, không cần đoán cũng biết trời sắp mưa. Bạch Mạn Điệp trừng mắt, vận khí bọn họ thực sự là xui xẻo.
Nàng buông hắn ra, đi đến ngồi lên một tảng đá lớn, miễn cưỡng nói,“Trời sắp mưa.” Nàng không muốn bị biến thành ướt sũng.
Đông Phương Vũ không nói được một lời, ngồi ở bên người nàng. Nữ nhân này luôn thích cùng hắn đối nghịch, cứ như vậy mà đi xuống, hắn ít nhất giảm thọ mười năm.
“A.” Bạch Mạn Điệp đột nhiên kêu lên,“Truy nguyệt làm sao bây giờ?” Con ngựa quý kia không chừng bị cảm mạo.
“Nó tự tìm chỗ đụt mưa được.” Sau đó trở lại chõ cũ chờ hắn.
Nàng nói thầm,“À, đúng là ngựa khôn.” Truy nguyệt cảm mạo sẽ phiến toái lắm.
Lát sau, quả thật trời đổ mưa to, sơn động chỉ còn lại một cỗ khí lạnh. Bạch Mạn Điệp co người lại, trốn ở trong góc.
Đông Phương Vũ không nói gì, cởi quần áo ra choàng lên người nàng. Bạch Mạn Điệp bị hành động bất ngờ của hắn làm cho hoảng sợ, kéo sát y phục mang theo mùi của hắn, một cỗ nước ấm theo đáy lòng dâng lên.
“Cám ơn.” Nàng nói câu cảm ơn này một cách không tự nhiên.
Khẩu khí hắn vẫn khó nghe như cũ,“Không cần.”
Bạch mạn điệp không khỏi nhíu mày, Đông Phương Vũ có phải điên rồi không, thái độ của hắn đối với nàng gần đây rất xấu. Cho dù là có quan tâm nàng, cũng không nguyện ý nói ra ngoài miệng. Chẳng lẽ…. Hắn đã muốn chán ghét nàng, chán ghét nàng? A, đúng vậy, hắn có nhiều mỹ nhân như vậy, nàng đã tính là gì. Có lẽ lúc đầu hắn đối với nàng cũng có chút hứng thú, nhưng ở chung lâu ngày, cảm giác mới mẻ tự nhiên cũng biến mất. Lòng nàng đột nhiên trống rỗng, chóp mũi bỗng cay cay.
“Đông Phương Vũ, ta phát hiện thái độ của ngươi gần đây đối với ta rất khó chịu.” Nàng rốt cục vẫn là nhịn không được nói ra. Giống như chất vấn hắn, cũng như đang lẩm bẩm một mình.
“Vậy sao?” Đến lúc Bạch Mạn Điệp nhắc tới, hắn mới cảm thấy thái độ của hắn đối với nàng thật đúng là khó chịu thật.
“Đúng vậy đúng vậy, ngươi là không phải là bắt đầu chán ghét ta rồi chứ?”
“Không phải.” Không phải chán ghét, mà là bởi vì thích, cho nên mới khó chịu như vậy.
Hắn biết bản thân thích Bạch Mạn Điệp, mà bộ dáng của Bạch Mạn Điệp, dường như hắn đối với nàng có cũng như không. Vừa nghĩ đến thái độ của nàng đối với mình, một cơn tức giận khó hiểu trong lòng lan ra, nên thái độ đối với nàng tự nhiên khó chịu.
“Ờ.” Nàng xem ra rất buồn bực.
Hắn trầm mặc một phen, cuối cùng khó khăn thốt một câu,“Thực xin lỗi.” Muốn hắn giải thích cũng không dễ như vậy.
Bạch Mạn Điệp thật không ngờ hắn lại giải thích, ngây cả người,“Không có việc gì.” Kỳ thật nàng đối hắn cũng không được tốt.
“Tiểu điệp…” Hắn đột nhiên dừng lại, không muốn nói tiếp.
“Ách, đại ca, chúng ta hẳn nên nói chuyện rõ ràng.”
“Nói chuyện gì?”
“Đại ca, ngươi xác định mình thật sự thích ta sao?” Nàng thật sự vẫn hoài nghi hắn, rốt cuộc cảm giác hắn đối với nàng là như thế nào?
Đông Phương Vũ nhất thời nghẹn lời, hắn có yêu nàng sao? Hắn biết chính mình đã động tâm, trong đầu đều là hình ảnh của nàng, như vậy nghĩa là hắn yêu nàng sao?
Nhìn hắn nghẹn lời, Bạch Mạn Điệp nở một nụ cười tuyệt diễm,“Ngươi không yêu ta phải không? Ngươi ngay cả tươi cười với ta còn không được, thì làm sao nói là yêu ta? Ngươi đưa ta đi cùng, là vì ngươi áy náy. Từ từ thấy có hứng thú với ta, vì ta không giống như những nữ nhân khác, nên ngươi thưởng thức ta. Hai năm trước tình cờ gặp nhau một lần, ngươi đem Vô Ảnh La Sát không giống người thường để trong lòng. Kỳ thật ngươi không thích nàng, đối nàng chính là thưởng thức. Các ngươi đều là đồng đạo, nên ngươi cho rằng nàng với ngươi chính là một đôi. Ngươi đem thưởng thức gộp chung với khát vọng muốn chinh phục, cho rằng đó chính là tình yêu. Ngươi thưởng thức Vô Ảnh La Sát, cũng thưởng thức Bạch Mạn Điệp. Khi ngươi biết thân phận thật sự của ta, đương nhiên cho rằng ngươi thật sự yêu ta, thích ta, nhưng kỳ thực ngươi đối với ta chính là thưởng thức, đúng không? Hai phần thưởng thức gộp chung một chỗ, cũng khó trách ngươi ngộ nhận.” Bạch Mạn Điệp hỏi rất nhẹ nhàng, giọng nói hòa lẫn yếu ớt cùng bất đắc dĩ. Nàng không rõ cảm giác thật sự của Đông Phương Vũ, nhưng nàng đoán chách là như vậy. Hắn đúng là thưởng thức, ngộ nhận thưởng thức với tình yêu. Nếu hắn thật sự yêu nàng, thì nàng đã về được thời hiện đại rồi.
Đông Phương Vũ không nói gì, lời nói của nàng đến cùng đúng là có vài phần đạo lý, hắn thật sự là thưởng thức nàng sao? Không, trừ bỏ thưởng thức, còn có tình cảm. Có lẽ nàng nói rất đúng, hắn đối nàng là thưởng thức. Nhưng trong thưởng thức, có một phần tình cảm. Thế nhưng hắn đối của nàng là yêu sâu đậm, thưởng thức nhiều hơn tình ý, hay là tình ý nhiều hơn thưởng thức?
Thấy hắn không nói lời nào, Bạch Mạn Điệp cười chua xót, lặng lẽ gục đầu. Quả nhiên, bị nàng nói trúng rồi.