Trước đó Tả Đăng Phong vẫn cho rằng bên trong trận pháp không xuất hiện con người, nhưng rõ ràng Thiết Hài đang nói chuyện cùng người khác, chẳng lẽ suy đoán trước đó đã sai ?
Tả Đăng Phong và Ngọc Phật liếc mắt nhìn nhau một cái, tăng tốc tiến về trước, đi không xa đã nghe được tiếng kinh hô của Thiết Hài, sau đó là tiếng động vật gầm gừ đáp trả, không hỏi cũng biết là Thiết Hài đang tấn công nó.
- A Di Đà Phật ! Mau đến xem, nhìn xem đó là thứ gì ?
Thiết Hài nhìn về hướng Ngọc Phát và Tả Đăng Phong hét lớn. Hai người nghe vậy liền chuyển đi thành chạy, nhanh chóng chạy đến vị trí của Thiết Hài, tới gần, hai người đồng thời nhíu màu, cả thân hình một cô gái trẻ té úp sấp vào đống lá khô không động đậy, Tả Đăng Phong là căn cứ vào màu da và mái tóc phủ đến thắt lưng để đoán nàng là một cô gái.
- Sao ông lại giết nàng ?
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Thiết Hài mặt trắng bệch hỏi.
- Đừng chạm vào, nó không phải người.
Thiết Hài cũng không trả lời Tả Đăng Phong, mà lớn tiếng ngăn cản Ngọc Phật đang muốn lật cô gái dưới đống lá khô lại, nhưng hắn đã chậm, Ngọc Phật đã lật cô gái ấy lên. Đợi khi Tả Đăng Phong quay đầu lại nhìn thì Ngọc Phật đã cau mày lui về sau vài trượng.
Ánh mắt người bình thường đầu tiên sẽ chú ý vào vật thể di động trước, vì vậy sau khi Tả Đăng Phong nhìn thấy Ngọc Phật lui lại mới đưa ánh mắt đến thi thể cô gái trẻ cách đó không xa, vừa nhìn lập tức hít sâu một hơi, lùi lại ba bước.
Thiết Hài nói rất đúng, thứ này mặc dù nhìn sơ giống người, nhưng căn bản không phải người, đầu nó mặc dù tương tự với đầu người, nhưng vị trí hai mắt không giống, hai mắt con người nằm cân xứng trên mặt, còn hai mắt của nó nằm chếch về hai bên. Cái mũi rất lớn, giống mũi chó to như mũi heo, miệng nhô ra ngoài rất nhiều, môi hở, răng nang lộ ra ngoài, trong miệng đa số toàn là răng nanh sắc nhọn, nó không có lỗ tai, chỉ ở vị trí của lỗ tai có hai cái lỗ tai đã teo nhỏ rất nhiều.
Nó không mặc quần áo, trước ngực có bốn vú, hai cái ở vị trí bình thường, ở chỗ giáp ngực với bụng có thêm hai cái, thân hình giống con người đến bảy phần, khác là hai cánh tay của nó dài hơn so với người một chút, ở giữa các ngón tay còn có thêm màng thịt, bàn tay giống tay khỉ, tay phải còn đang nắm một nửa con chuột đồng ăn chưa hết.
- Thứ này rốt cuộc là sói hay là người đây ?
Thiết Hài phản ứng đầu tiên, đi tới dùng chân đá vào con động vật kỳ lạ , con vật này đã bị hắn dùng nội công đánh chết rồi.
Tả Đăng Phong nghe vậy, lắc đầu không nói gì, thứ này có thể là một nhân loại bị biến dị.
- Thị lực của nó hầu như không có góc chết, lỗ tai nhỏ như vậy chứng tỏ thính giác đã thoái hóa, cái mũi lớn như vậy nhất định khứu giác cực tốt, miệng nhô ra trước chứng tỏ nó là loài ăn thịt, ở dưới hai cánh tay có màng thịt chứng tỏ nó có thể bay lượn trong cự ly ngắn.
Ngọc Phật ngồi xổm xuống cẩn thận đánh giác con quái vật này.
- Được rồi, người từ từ đánh giá, ta đi trước.
Thiết Hài vừa đánh chết quái vật, tự tin tăng cao, hơn nữa người điên gan đã lớn sẵn, cho nên lập tức bỏ rơi hai người lao lên trước. Tả Đăng Phong và Ngọc Phật cũng không ngăn cản, có hắn ở đây, nhiều lời không tiện nói.
- Căn cứ vào hình thể để xác định thì nó có thể là Cự Nhân biến dị.
Tả Đăng Phong gật đầu nói thêm.
- Người làm sao biến thành hình dạng này được, chờ tôi thử đã.
Ngọc Phật nói xong liền móc một lá bùa màu vàng trong người ra dán lên trán xác quái vật, miệng niệm thần chú : “Tam hồn đã về trần, thất phách chỉ dương khôn, nơi này phi cố hương, đứng dậy về rừng bia, Thái Thượng Lão quân cấp cấp như lệnh, lên!
Tương Tây cản thi đúng là pháp thuật cơ bản của phái Thần Châu, tu vị của Ngọc Phật cũng không thấp hơn chưởng giáo sư huynh nàng, cho nên nàng đuổi thi cũng không giấm đám cản thi tầm thường cần có Diêu linh ( chuông dẫn ), niệm xong thần chú, thi thể lập tức run rẩy liên tục, nhưng vẫn không đứng lên.
- Lên !
Ngọc Phật liền lộ vẻ nghi ngờ, quát khẽ một tiếng, tay phải phát linh khí cạm vào thi thể, cố gắng bắt nó đứng thẳng dậy, nhưng thi thể kia cuối cũng vẫn không đứng dậy được.
- Cậu nói rất đúng, là người, nhưng thất khiếu không đầy đủ.
Ngọc Phật sau khi thử, đành chấp nhận.
- Cận thân phồn thực cũng không thể khiến hình thể nhỏ lại.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói, thi thể quái vật này cao không quá một thước bảy, theo lý thuyết thì thân hình của Cự Nhân phải cao từ hai đến ba thước mới đúng.
- Quái vật còn chưa trưởng thành, vẫn đang ở thời kỳ phát triển.
Ngọc Phật đoán.
- Làm sao cô xác định như vậy ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Cậu nhìn bộ ngực của nó đâu có dấu vết từng nuôi trẻ nhỏ.
Ngọc Phật đỏ mặt nói tiếp :
- Cậu lại nhìn nơi đó của nó đi, đâu có dấu hiệu sinh dục.
Tả Đăng Phong tất nhiên biết “nơi đó” mà Ngọc Phật nói là gì, mặc dù con vật này giống sói hơn là người, nhưng thân thể vẫn khá giống với thân thể của nữ giới, lúc trước Tả Đăng Phong vì xấu hổ nên không xem xét hạ thể của nó, được Ngọc Phật nhắc nhở hắn liền chú ý tới phần thân dưới của quái vật, chỗ đó của nó không có lông.
- Đúng là một đứa bé, hèn gì một chưởng của Thiết Hài có thể đánh chết nó.
Tả Đăng Phong liền hiểu ra.
- Nó có đến bốn vú, như vậy khả năng sinh sản của chúng mạnh hơn so với người, chắc chắn loài quái vật này có số lượng không ít.
Ngọc Phật nhíu mày nói.
- Trước kia tôi vẫn không cho rằng Khương Tử Nha là người xấu, bây giờ xem xét kỹ thì đúng là Khương Tử Nha đã sớm tính trước, hắn bày ra trận pháp cũng không phải để bảo vệ mọi người ở đây, mà là để hại bọn họ.
Tả Đăng Phong trịnh trọng nói.
- Làm sao có thể xác định được ?
Ngọc Phật ngạc nhiên hỏi.
- Nếu như hắn chỉ muốn bảo vệ người nước Lô, thì bày ra một lớp trận pháp là đủ. Nhưng thực tế hắn ở khu vực này hạ xuống hai lớp trận pháp, ở bên ngoài còn có thêm một trận pháp ẩn hình, chỉ có tác dụng với động vật, ngăn cản động vật thoát ra ngoài. Điều này chứng tỏ lúc Khương Tử Nha bày trận đã tính được những người này vì cận thân phồn thực mà biến thành quái vật, quái vật tất nhiên không được xem là người, vì vật hắn mới hạ thêm một trận pháp bên ngoài, mục đích là để ngăn ngừa đám động vật này phá được trận pháp bên trong thoát ra ngoài.
Tả Đăng Phong liền nói.
- Hắn hạ xuống hai tầng để an toàn.
Ngọc Phật gật đầu đồng ý phân tích của Tả Đăng Phong.
- Không tốt, Thiết Hài không biết hắn đánh chết quái vật chỉ là đứa bé, nhất định sẽ khinh địch, mau gọi hắn quay lại.
Tả Đăng Phong đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Tả Đăng Phong muốn gọi Thiết Hài trở lại, nhưng chưa cần gọi thì Thiết Hài đã tự trở về, trên mặt còn mang vẻ hoảng sợ, chạy đến gần tưa tay chỉ về phía sau :
- Không tốt, một đám lớn đang đến.
Thực ra không cần hắn nói, Tả Đăng Phong và Ngọc Phật cũng đã một đám lớn Cự Nhân mặt sói đang chạy đến từ rừng cây phía xa, bộ dáng giống hệt với thi thể quái vật trước đó, khác là mỗi con đều lớn hơn ít nhất gấp đôi, trong lúc chạy tứ chi chạm đất, vừa chạy vừa phát ra tiếng kêu gào giận dữ, cho dù ba người đã chuẩn bị tâm lý, vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người, bởi vì số lượng Cự Nhân quá nhiều, đông nghịt, liếc nhìn một mảnh tràn khắp núi rừng.
- Ông đã làm gì ?
Tả Đăng Phong tức giận nhìn Thiết Hài nói.
- A Di Đà Phật ! Ta không làm cái gì cả.
Thiết Hài liền kêu oan.
- Đám Cự Nhân này khứu giác cực tốt, không thể trách Minh Tịnh đại sư được.
Ngọc Phật xua tay nói.
Tả Đăng Phong nghe xong cũng không trách móc nữa, mà thả rương gỗ xuống lấy ra lựu đạn ném về phía trước, trong người hắn có linh khí, cho nên lựu đạn bay xa hơn mười trượng, lựu đạn rơi xuống cạnh đám Cự Nhân mặt sói rồi nổ mạnh, tiếng vang rung trời, bụi đất tứ tung.
Tả Đăng Phong vẫn không chậm lại mà liên tục ném ra, hắn cực kỳ rõ, lúc này không thể lui về sau, cần phải đánh cho đối phương sợ thì thôi, nếu bọn họ bỏ chạy, đối phương sẽ cho rằng bọn họ mềm yếu dễ bắt nạt. Hôm nay nếu chạy, thì sau này đều chạy.
Ngọc Phật và Thiết Hài thấy vật vội vàng giúp đỡ, giúp hắn ném lựu đạn, Tả Đăng Phong vốn lo lắng Thiết Hài không biết cách dùng, ai ngờ Thiết Hài sử dụng lựu đạn rất thuần thục, canh rất chuẩn thời gian để ném, người điên khác với kẻ ngốc, người điên mặc dù làm việc rất lộn xộn, nhưng chỉ số thông minh của họ không thấp.
Sau khi có Ngọc Phật và Thiết Hài giúp, Tả Đăng Phong không ném lựu đạn nữa, mà tập trung quan sát phản ứng của đám Cự Nhân mặt sói, chúng nó chưa tưng gặp qua loại vũ khí có thể phát nổ, cho nên liên tục nổ mạnh làm chúng rất hoang mang, nhưng do bản tính hung tàn nên vẫn lao về về phía trước, chúng nó thính giác đều không tốt, mà lựu đạn cũng không thể giết chết hăn chúng, vì vậy liên tục nổ cũng không có một thi thể nào nằm xuống, như vậy có thể biết xương cốt của chúng thật sự khác với con người.
Trừ những thứ đó, Tả Đăng Phong còn phát hiện tất cả chúng đều là con đực, dưới nách đều không có màng thịt, như vậy có thể biết đám Cự Nhân mặt sói biến dị này phân làm hai loại, con đực cường tráng, con cái có thể bay.
- Xông lên !
Quan sát tình hình một chút, Tả Đăng Phong liền đeo rương gỗ xông lên trước, tình hình trước mắt có thể định đoạt một thời gian sau bên nào là kẻ mạnh, đám Cự Nhân mặt sói này chỉ số đều không cao, chỉ cần đánh chúng bỏ chạy, sau này trong lòng chúng sẽ sinh ra sợ hãi với ba người.
Đúng như dự đoán, đám Cự Nhân mặt sói đang lao đến thấy ba người chủ động tấn công về phía mình, lập tức hạ tốc độ, Tả Đăng Phong thấy vậy liền đem lựu đạn quăng ra liên tục, bây giờ không phải lúc tiết kiệm, cho dù có phải tốn hết số lựu đạn cũng phải đánh cho chúng bỏ chạy, nếu không ngày sau bên bị đuổi sẽ là bọn hắn.
Đến lúc lựu đạn chỉ còn ba khỏa, đám Cự Nhân cuối cùng cũng lui lại. Ba người thấy vậy liền đuổi theo không tha, đám Cự Nhân này mặc dù rất to lớn, sức lực cực khỏe, nhưng đối với đám người Tả Đăng Phong thì giết chúng cũng không khó, bởi vì đã biết xương cốt của chúng rất chắc chắn, nên ba người đều tập trung tấn công vào đầu của Cự Nhân, lúc này Tả Đăng Phong trở thành chủ công, Huyền Âm chân khí của hắn dễ giết địch hơn so với Tẩy Tủy Kinh của Thiết Hài và Kim Ti của Ngọc Phật.
Tả Đăng Phong và Ngọc Phật hiểu rõ trong lòng đám Cự Nhân đã nảy sinh sự sợ hãi, bọn hắn chỉ cần đem sự sợ hãi của đối phương càng tăng lớn thêm, cho nên liên tục truy đuổi giết chóc đám Cự Nhân khắp nơi, nếu có thể làm đám Cự Nhân sinh ra sợ hãi với bọn họ, thì đã đạt được hiệu quả mong muốn, không thể để chúng kịp phản ứng, nếu không sẽ có phiền phức lớn, nơi núi rừng này khắp nơi toàn là Cự Nhân mặt sói, nếu tất cả đều tập trung tấn công họ, ba người đúng là mãnh hổ khó địch quần lang.
Cự Nhân thân hình đa số đều cao trên ba thước, cân nặng ít nhất cũng năm trăm cân, cảnh tượng truy đuổi cực lớn, trong ba người thì Thiết Hài cao nhất, nhưng cũng chưa quá m, ba người đuổi đánh đám Cự Nhân số lượng gấp trăm lần chạy như điên, tình cảnh cực quái dị, nhưng lúc này ba người cũng không có cảm giác hãnh diện, việc bọn hắn cầm làm là khiến cho đám Cự Nhân này phải sợ hãi mình, tốt nhất là sau này mỗi khi thấy mình đều quay đầu bỏ chạy.