- Con cua dơ bẩn, ta mới không ăn ?
Thiết Hài liền lắc đầu.
- Thân của con Cự Giải kia dài trượng, giáp xác quanh thân vô cùng cứng rắn, lại có kịch động.
Ngọc Phật giải thích.
- trượng? trượng, thước, , trượng….
Thiết Hài đưa mắt nhìn về phía trước để tính chiều dài của con Cự Giải, sau đó chỉ vào cây đại thụ cách đó, hỏi:
- Lớn như vậy sao?
- Đúng, lát nữa ông hãy dẫn nó đi, người chúng ta phụ trách đốt lửa ở trước động.
Tả Đăng Phong gật đầu nói.
- Vì sao lại để ta dẫn?
Thiết Hài bĩu môi.
- Bởi vì trong người, ông có thân pháp giỏi nhất.
Tả Đăng Phong nhân cơ hội tâng bốc Thiết Hài.
- Dẫn nó đi đâu?
Thiết Hài nhếch miệng cười hỏi.
- Càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng mang nó về.
Tả Đăng Phong cười nói.
Thiết Hài nghe vậy gật gật đầu, sau đó nhìn vào trong hồ, hồ nước trong hồ dần dần chảy ra, không qua bao lâu quả nhiên là làm xói lở cả ngọn núi phía nam.
Xen lẫn trong nước hồ là vô số cá chết cùng rùa chết, trong đó cũng có vài chục con ếch, ếch ở đây đều có màu đỏ, khác xa với ếch bên ngoài.
Đợi cho nước chảy khỏi hồ cũng là lúc màn đêm buông xuống, khoảng h tối, dưới đáy hồ liền hiện ra một cửa hang lớn, một cái động khẩu xuất hiện trong tầm mắt người, chiều rộng khoảng thước, cao gần trượng.
- Con cua ở trong động sao?
Thiết Hài nhìn xung quanh cũng không phát hiện Cự Giải, nhưng mà hắn phát hiện ở đáy hồ có một cái cửa động.
- Đúng, chỉ sợ là ở trong này.
Tả Đăng Phong nhíu mày mở miệng, hắn muốn tháo nước trong hồ là hy vọng Cự Giải có thể xuôi dòng nước để chạy trón, kết quả là nó không có chạy trốn, mà là vào động.
- Ở trong nước con cua chạy nhanh, nhưng khi lên bờ thì nó lại di chuyển chậm chạp, để tôi vào dẫn nó ra.
Ngọc Phật vẫy phất trần trong tay, cất bước đi trước.
- Ở trên đất bằng, con cua chạy nhanh hơn.
Tả Đăng Phong kéo Ngọc Phật lại, hắn lớn lên ở bờ biển cho nên biết được tập tính của loài cua, tại bờ cát trên bờ biển, con cua có thể chạy nhanh khiến cho người trưởng thành không thể nào đuổi kịp.
- A di đà Phật, Phật tổ có lời ta không xuống Địa Ngục thì ai xuống Địa ngục, để lão nạp vào đó.
Thiết Hài xung phong nhận việc.
- Ông cũng đừng đi, Thập Tam, mày vào đi.
Tả Đăng Phong hướng về phía Thập Tam rồi nói, Thập Tam nghe vậy lập tức hưng phấn nhanh chân chạy vào sơn động.
- Thật sự là một con mèo ngoan, thật nghe lời a.
Thiết Hài có chút ghen tỵ nhìn vào Thập Tam đang chạy vào sơn động.
- Tại sao lại để nó mạo hiểm?
Ngọc Phất không hiểu hỏi.
- Lúc trước Thập Tam luôn ngẩng đầu nhìn tôi, điều này nói lên nó không e ngại con Cự Giải kia, để nó dẫn Cự Giải ra rồi chúng ta sẽ tính toán sau.
Tả Đăng Phong bình tĩnh nói.
- Nhưng mà con Cự Giải kia có độc.
Ngọc Phất vẫn là không yên lòng.
- Thập Tam bách độc bất xâm.
Tả Đăng Phong cười cười, lúc trước ở vùng núi Hồ Nam, Thập Tam ăn không biết bao nhiêu là nhiêu rắn rết độc trùng, Tả Đăng Phong đã sớm biết nó bách độc bất xâm.
Ngọc Phất nghe vậy gật gật đầu, Thập Tam có năng lực gì chỉ có Tả Đăng Phong rõ ràng nhất.
Thập Tam chạy vào sơn động liền không động tĩnh. Sơn động này thông với kim tháp nằm cách đó tới dặm nên chắc chắn lòng hang rất sâu!
- Cậu đang suy nghĩ cái gì?
Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong luôn trầm ngâm không có nói chuyện, liền hỏi.
- Tôi có nghi vấn, thứ nhất, nước này là Dương Thủy, loại nước này không nên sinh ra con cua, bởi vì con cua thuộc tính hàn, là Âm vật, Âm vật không nên thích Dương Thủy. Thứ , nếu nó là Âm vật thì nước tiểu của Thập Tam có thể khắc chế nó, nhưng mà lúc nào Thập Tam đi tiểu cũng phải xem tâm tình của nó, tôi không có biện pháp ra lệnh cho nó.
Tả Đăng Phong nghiêm trang mở miệng, nước tiểu của Thập Tam có uy lực như thế nào thì Tả Đăng Phong đã từng thấy qua, nó có thể khiến Dương khí trong Thiết Hài trở nên cường thịnh, cũng có thể làm cho cương thi…..
- Để nó vào đó quả thật là quá nguy hiểm, hay là để lão nạp vào trước.
Thiều Hài nói xong không đợi Tả Đăng Phong đáp ứng liền thả người nhảy tới cái động khẩu, rồi tiến vào.
- Cùng vào chung.
Ngọc Phật cũng nóng lòng muốn thử.
- Không bao lâu thì bọn hắn sẽ ra, nếu chúng ta đi vào, sẽ chặn đường bọn hắn.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
Ngọc Phật nghe vậy gật gật đầu, Tả Đăng Phong là một người tỉ mỉ, nên nàng rất tin tưởng hắn.
- Cửu Dương Hầu của cô có điểm đặc biệt gì?
Chốc lát sau Tả Đăng Phong mở miệng hỏi.
Vấn đề này của Tả Đăng Phong vừa mới ra khỏi miệng, Ngọc Phật lập tức nhíu mày, nàng biết Tả Đăng Phong không phải là đang nói chuyện phiếm, cũng không phải là Tả Đăng Phong hỏi mạo muội, nếu nghĩ kỹ sẽ thấy Cửu Dương hầu của nàng có rất nhiều chỗ giống với Thập Tam của Tả Đăng Phong.
- Không sợ Âm độc, Dương khí rất nồng có thể trừ tà, móng tay có thể phá vỡ Linh khí hộ thể của người tu đạo.
Ngọc Phật tổng kết trả lời.
- Âm độc?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi lại.
- Độc vật phân làm Âm-Dương, Cửu nhi không sợ độc vật Âm tính.
Ngọc Phật giải thích.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật gật đầu, địa chi phân thành loại Âm-dương, địa chi Âm tính không sợ Dương độc, địa chi Dương tính không sợ Âm độc, mà Thập Tam không có hạn chế này, độc vật gì thì nó cũng không sợ.
- Cô có cảm giác là địa chi này có thực lực hơi yếu không?
Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát mở miệng nghiên cứu thảo luận. Ngọc Phất nói những đặc điểm cửa Cửu Dương hầu này, Thập Tam lại có hết.
- địa chi là để thay đổi địa khí, bản thân nó cũng không nhất định là mãnh tướng thiện chiến.
Ngọc Phất gật đầu nói.
- Lần trước tôi đã từng nói suy đoán của tôi, tôi cảm thấy ở chỗ của địa chi này đều có xen lẫn một con độc vật, độc vật này là do địa chi diễn sinh ra, mục đích là bảo vệ địa chi, bù lại những năng lực mà địa chi không có.
Tả Đăng Phong phân tích.
- Có khản năng này, bản thân địa chi cũng không lợi hại, nếu không có ai bảo vê, chúng nó thật dễ đối phó.
Ngọc Phất gật đầu đồng ý.
- Cho nên sau này chúng ta không chỉ đối mặt với địa chi Âm tính, mà còn đối mặt với loại độc vật Dương tính, địa không đáng sợ nhưng độc vật lại khó đối phó, hơn nữa những độc vật Dương tính này sẽ không công kích vào địa chi. Lấy chỗ này làm ví dụ, con Kim Kê sẽ không sợ con Cự Giải này.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
Ngọc Phất nghe vậy nhoẻn miệng cười, mỉm cười gật đầu, một câu “ Sau này” của Tả Đăng Phong đã bộc lộ ý tưởng trong lòng hắn, thông qua chữ này Ngọc Phật cảm thây được trong tiềm thức của Tả Đăng Phong, hắn không muốn để nàng rời đi.
- Con cua đều thích những nơi có nước, dưới tình huống hồ nước khô thì con cua sẽ chạy ra thế nhưng mà con cua này lại không có chạy trốn, mà chui vào trong động, cái này nói lên nó làm vậy là để bảo vệ Kim Kê.
Tả Đăng Phong tiếp tục phân tích.
- Cũng có khả năng là nó sợ chiến, co đầu rút cổ.
Ngọc Phật nói ra khả năng khác.
- Lúc trước chúng ta dùng đá đập nó, hạ độc nó, ngay cả lựu đạn cũng ném ra, cũng khong làm nó sợ, nó có gan lớn như thế làm sao có thể sợ chiến được?
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Có lẽ là phản ứng chậm chạp, cuối cùng nó không phải lén vào đáy nước sao?
Ngọc Phật vẫn cho rằng Tả Đăng Phong phân tích quá mẫn tuệ, lo lắng hắn vì quá tự tin mà có hại.
- Diệu võ dương oai khoe khoang đủ rồi dĩ nhiên là phải trở về, cô nghĩ qua chưa, hồ sau như thế, nếu Kim Kê không có sự giúp đỡ của Cự Giải thì làm sao nó từ dưới đáy hồ chạy lên được, nó là Chim, không phải là Cá.
Tả Đăng Phong nghiêm mặt phân tích.
- Ý của cậu là con Cự Giải kia sẽ không rời khỏi động?
Ngọc Phật hỏi.
- Chẳng những không rời khỏi, mà nó còn cố gắng bảo vệ Kim Kê.
Tả Đăng Phong gật đầu nói.
- Có lý, con Kim Kê kia biết điểm này cho nê mới trốn vào Kim tháp để tìm kiếm sự che chở.
Trong lòng Ngọc Phật chợt hiểu ra.
- Bất quá thông minh bị thông minh hại, Kim Kê phạm vào một sai lầm trí mạng.
Tả Đăng Phong nở nụ cười,:
- Kỳ thật nó không cần Cự Giải bảo vệ, tòa trận pháp kia chính là chỗ bảo vệ tốt nhất cho nó, sau khi vào tòa trận pháp này thì chúng ta có thể nhảy cao nhưng không thẻ xoay người hay dừng lại, đây chính là thứ mà Khương Tử Nha để lại bảo vệ nó. Khương Tử Nha có thể dự liệu được sau này Kim Kê sẽ rời khỏi Kim tháp, cũng lo lắng có người vào trận pháp bắt Kim Kê, vì thế mới đặt một đạo giam cầm trong phạm vi dặm này, trong này Kim Kê có thể tùy ý bay loạn né tránh, không ai bắt được nó nhưng mà hiện tại nó đã rời khỏi tòa trận pháp này, nó lựa chọn để Cự Giải bảo vệ cho nó, đây là sai lầm trí mạng. Chúng ta chỉ vào Kim tháp là có thể bắt được Kim Kê.
- Lý luận suông là không được.
Ngọc Phật bội phục lối suy nghĩ của Tả Đăng Phong, nhân cơ hội giột cho hắn một gáo nước lạnh.
- Tôi sống là vì chuyện này, tất cả tinh lực đều đặt lên chuyện này, tự nhiên là suy nghĩ nhiều.
Tả Đăng Phong cười.
- Yên lăng, Cự Giải ra rồi.
Nhưng vào lúc này, Ngọc Phật nghe được tiếng kêu la thất thanh của Thiết Hài từ trong động truyền ra.
- Nhất định Cự Giải sẽ đuổi theo Thiết Hài, nó lao ra nhất định sẽ có quán tính, loại quán tính này sẽ làm cho nó tạm thời rời khỏi động, tôi nhân cơ hội này vào động, cô và Thiết Hài ở bên ngoài dẫn dụ nó, tôi đi vào một mình, Thập Tam cũng lưu lại.
Tả Đăng Phong cầm rương gỗ giao cho Ngọc Phật:
- Thập Tam thấy cái rương gỗ này thì nó sẽ biết tôi có thể trở lại, nếu không nó sẽ nóng nảy.
- Thiết Hài có thể bị thương.
Ngọc Phật cầm lấy rương gỗ, nghiêng tai nghe được những tiếng “ Ai, ui” của Thiết Hài.
- Trong lúc hỗn loạn bật cao nên đụng phải đá ở trên đầu.
Thính lực của Tả Đăng Phong vượt qua Ngọc Phật, nghe được trước tiếng “ Ai, ui” của Thiết Hài còn có những tiếng nhỏ “ Bịch bịch”
Tả Đăng Phong nói xong liền nghiêng người nhảy về phía bên phải của động, Thiết Hài vừa ôm đầu chạy ra, sau đó là Cự Giải, lúc này Thập Tam đang đứng ở trên thân của Cự Giải, lắc lắc đầu để xem chừng.
Tả Đăng Phong tính toán vô cùng chính xác, Cự Giải đuổi theo Thiết Hài liền rời khỏi động, mắt thấy đã đến lúc Tả Đăng Phong lập tức lắc mình vọt vào sơn đọng, nhưng mà lúc trước hắn không để ý đế một chỗ quan trọng, mắt của cua là mọc ở trên đỉnh đầu, tầm mắt của nó rất rộng, căn bản là không có điểm mù.
Cự Giải thấy Tả Đăng Phong vào động, dưới tình thế cấp bách lập tức phanh lại ( Cái này để dừng lại thì hơi chuối, nên để phanh lại ), trở lại động để truy đuổi.