- Tại sao có thể như vậy?
Ngọc Phật nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong
- Trận pháp ở đây hẳn là do Khương Tử Nha bày ra nhưng sau đó lại có người mở ra rồi xây dựng miếu thờ ở bên trong, sau khi xây xong người này đã khôi phục lại trận pháp, nên trận pháp này sẽ có trận phù, tấm kim bài này chính là trận phù thứ do người xây dựng miếu thờ này lưu lại.
Tả Đăng Phong giải thích.
- Cẩn thận một chút.
Ngọc Phật gật đầu.
- người đi về bờ Tây chờ tôi.
Tả Đăng Phong nói xong, vận chuyển Linh khí tiến vào bên trong.
Sau khi rơi xuống đất, Tả Đăng Phong lập tức xông thẳng vào miếu thờ, hắn phát hiện được đại điện của miếu thờ này không có cửa, hướng chính là hướng Bắc, toàn bộ hướng Nam đều được xây bằng đá xanh, ở giữa có một vách tường hoàng kim to lớn, bên cạnh cách tường này có một lỗ thủng to bằng quả đấm, dường như đang xiềng xích một con vật nhỏ gì đó, xiềng xích này dài khoảng trượng, ở bên dưới có một con vật nhỏ màu u lam, con vật này nhỏ gần chừng xích, mắt to sắc sảo, má có râu, lông của nó màu lam, con mắt màu hồng, trảo màu trắng, trong trảo có màng, giống như một con chuột.
Tình huống của nó không giống như Thập Tam, năm đó Thập Tam bị nhốt mấy ngàn năm cũng không có gì ăn. Mà mỗi năm con này đều có cơm ăn cho nên bộ dạng của nó không có gầy yếu, lúc này nó đang nhai con nai mà con rắn mối kia mang đến, phía Nam trừ hài cốt của động vật ra thì không có vật gì khác.
Ngay tại khi Tả Đăng Phong xem xét con Háo Tử này thì con rắn mối kia đã phát hiện hắn đến, lập tức xông thẳng về phía Tả Đăng Phong.
- Cút qua một bên.
Tả Đăng Phong ngưng khí vào chân phải, đợi con rắn mối kia tới gần liền đá nó, làm nó văng xa ra mấy trượng.
Con Háo Tử kia nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, con mắt trừng to lên làm cho Tả Đăng Phong tò mò, cùng lúc đó con rắn mối kia lại đánh đến.
Làm cho Tả Đăng Phong không nghĩ tới chính là sau khi bị đá văng ra, con rắn mối kia cũng không có tiếp tục nhào lên nữa mà là nằm sấp xuống, cùng lúc đó con Háo Tử kia nhìn về phía Tả Đăng Phong, làm ra một động tác giống như là đang cười.
Nó cười lộ ra chiếc răng trắng, Tả Đăng Phong cảm thấy nó đáng yêu.
- Xì xào.
Háo Tử thấy Tả Đăng Phong không có ác ý gì, nó lại phát ra tiếng kêu gì đó.
- Oh, có ý tứ.
Tả Đăng Phong thấy thế, cười một tiếng. Con Háo Tử này tuy rằng đáng yêu nhưng mà nụ cười nó lộ ra lại giống như là đang nịnh nọt, mục đích là làm Tả Đăng Phong vui lòng.
Con Háo Tử thấy Tả Đăng Phong bật cười thì nó bắt đầu cười cười, đi vào vòng rồi thầm thì cái gì đó.
- Ta cứu ngươi thoát khốn, như thế nào?
Tả Đăng Phong hỏi Háo Tử.
- Xì xào.
Háo Tử nghe vậy càng tỏ ra vui sướng.
Tuy rằng con Háo Tử này nở ra nụ cười nịnh nọt nhưng Tả Đăng Phong cũng không chán ghét nó, nó bị nhốt ở đây đã lâu, gặp được người giống như là gặp cứu tinh, làm ra những động tác này cũng lý giải được.
- Để nó ở một bên không được vọng động, ta nhất định sẽ cứu ngươi.
Tả Đăng Phong nó với Háo Tử.
Tả Đăng Phong vừa dứt lời Háo Tử kia liền gật đầu liên tục.
Tả Đăng Phong thấy thế, bước nhanh về phía nó, Háo Tử thấy Tả Đăng Phong đến gần liền lộ vẻ khẩn trương, nhưng mà nó vẫn cười cười. Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của con Háo Tử này, Tả Đăng Phong lại bật cười, tuyệt đối Thiết Hài sẽ thích tên gia hỏa này.
Tả Đăng Phong quan sát một chút rồi đưa tay nâng nó lên, con rắn mối ở bên ngoài thấy thế liền lộ vẻ tức giận, đứng thẳng lên, Tả Đăng Phong thấy thế cũng không để nó vào mắt.
Con Háo Tử này cũng không nặng hơn kg, giờ phút này Tả Đăng Phong mới chú ý con Háo Tử này không có đuôi, không phải là nó bị người ta chặt đứt mà là trời sinh ra nó đã không có.
Thấy bộ dạng của nó, Tả Đăng Phong lại cảm thấy buồn cười nhưng mà Tả Đăng Phong lại rõ ràng tên gia hỏa này cũng không phải là đồ tốt gì, nó làm vậy chỉ là muốn Tả Đăng Phong cứu nó ra khỏi chỗ này, cũng không ai biết được sau khi cứu nó ra nó có tạp ngược lại hay không, cho nên Tả Đăng Phong vẫn đề phòng con vật nhỏ này.
Trên cổ nó cũng có một cái vòng giống như Thập Tam, Tả Đăng Phong cầm vào thì thấy được chữ “ Nhất Thủy Dương Mâu”, vậy nó chính là Địa chi của Mâu quốc năm đó.
Thả con Háo Tử này xuống, Tả Đăng Phong cầm lấy sợi xiềng xích này lên phát hiện sợi xích này cũng không phải làm từ kim loại mà do một loại nam thạch nào đó làm ra. Trong Ngũ Hành Thổ khắc Thủy, Tử Thử là Thủy nên mới dùng sợi xích Thổ để khắc chế nó.
Tuy rằng xiềng xích làm bằng đã nhưng lại vô cùng chắc chắn, có thể thấy được trên cái khóa này có nhiều vết cào và cắn, điều này nói lên Háo Tử cùng con rắn mối kia cũng đã từng cắt đứt xiềng xích này nhưng cuối cùng vẫn không được.
Tả Đăng Phong đứng dậy, đánh giá bức tường hoàng kim này.
Trên tường có viết bằng chữ Khải thư, chữ Khải thư được dùng vào thời Ngụy Tấn Bắc Triều, trên này ghi lại một đoạn lịch sử mà hiếm ai biết đến.
Đoạn lịch sử này phát sinh ở Thập Tam năm trước, khi đó khu vực này xuất hiện, bộ lạc rất lớn là Hứa, Lữ, Thân, Tề. Trong đó Hứa, Lữ cùng Tề đã từng theo Bắc Chu hộ quốc chân nhân chịnh phạt Bắc Tề xây dựng nhà Tùy. Sau khi nhà Tùy được dựng nên hộ quốc chân nhân đắc đạo phi thăng, bộ lạc kia được nhận phong thưởng rất lớn, từng bộ lạc đều có vô số kim ngân châu báu, ngoài ra mỗi bộ tộc còn nhận được miễn tử kim bài. tộc trưởng của tộc được phong thành vương hầu, sau khi trở về cố thổ, tộc Thân, Lũ liền liên thủ tiêu diệt Tề tộc, Thân tộc công thành triệt binh, đất đai do Lữ tộc tiếp quản.
Nhìn đến đây Tả Đăng Phong cảm thấy ngạc nhiên, khi viết sách sử người cổ đại thường hay khoác lác thêm nhưng mà văn tự trên này lại có thái quá, trong đó về Thân tộc” Tam Phục Phi Tuyết” cùng Lữ tộc” Di Thổ vạn trượng” lại có chút nói ngoa.
Dựa theo văn tự trên này ghi lại, trước kia khu vực này là ranh giới của Tề tộc, sau khi chiếm được nơi này Lữ tộc mới phát hiện ra phong thủy vô cùng tốt, liền thi triển Di Sơn Đảo Hải thuật, cố gắng cải tạo nơi này làm lăng tẩm bàn tộc, trong quá trì cải tạo đã phát hiện được Tiên cảnh dưới nước cùng với Bất tử thần vật này vì thế càng thêm tin tưởng rằng nếu chôn ở chỗ này sẽ trở nên trường sinh, cuối cùng được cao nhân chỉ điểm kiến tạo lăng tẩm ở dưới nước, để ổn định người trong tộc liền phong miễn tử kim bài cùng với Bất tử thần vật cho hậu duệ quý tộc.
Xem hết văn tự trên vách tường, Tả Đăng Phong nhíu mày trầm tư, khu vực này cách đây năm là lãnh thổ của Mâu quốc nhưng mà năm sau lại xuất hiện một đám người khác, một khu vực xuất hiện nền văn minh, làm cho manh mối trở nên nhỏ hơn. Hành vi của hậu nhân đã che đi dấu chân của tổ tiên, làm cho hắn không đoán được những người sau này là hậu duệ của Mâu quốc hay không. Điều mà hắn có thể xác định chính là khu vực này chính là nơi mà Khương Tử Nha đã bày ra trận pháp, sau này bị người ta cải tạo lại, năm, xuất hiện tình huống này cũng không phải là ngẫu nhiên.
cái tên trên vách tường cũng không phải toàn là họ Lữ, trước khi đại nạn buông xuống những người này đã tách nước sông, nắm lấy miễn tử kim bài để mở tường rồi tiến vào lăng tẩm trong này. Tả Đăng Phong cũng không có đem cái miễn tử kim bài này gắn vào tường bởi vì hắn biết đây là trận phù của trận pháp, nếu mất đi hắn cũng không ra trận được.
- Để nó ra ngoài trước.
Sau một lúc, Tả Đăng Phong thu hồi suy nghĩ, chỉ vào con rắn mối kia, nói với con Háo Tử kia.
- Xì xào.
Háo Tử nghe vậy lại cười nhe răng.
- Để nó đi ra ngoài, ta mang ngươi ra khỏi đây.
Tả Đăng Phong nói.
Háo Tử nghe vậy cũng không nói gì, mà còn rắn mối khổng lồ kia liền nhảy lên khỏi tắm chắn rồi đi về phía Tây bờ sông.
Huyền Âm Chân Khí trên tay trái của Tả Đăng Phong phóng vào xiềng xích, làm nát xiềng xích, sau đó nắm lấy Háo Tử rồi nhảy lên.
Tử Thử vốn là trận nhãn của trận pháp, mất đi trận nhãn trận pháp liền bị phá, nương theo một tiếng nổ ầm, tấm chắn bị mất đi, nước sông đổ vào.
Ngọc Phật cùng Thiết Hài đứng đợi ở bên ngoài, giờ phút này tỏ ra cảnh giác nhìn vào con rắn mối ở đằng xa, sau khi thấy Tả Đăng Phong xuất hiện thì liền quay đầu lại.
- Anh/cậu cầm cái gì vậy?
Ngọc Phật cùng Thiết Hài trăm miệng một lời.
- Tên gia hỏa này rất có ý tứ, Minh Tịnh đại sư, tặng cho ông.
Háo Tử = con chuột