Nhưng dù khó cũng phải làm được. Phá trận cực kỳ khó khăn, lấy một địch chín cũng cực kỳ khó khăn, hai chuyện này nhất định phải tách ra, tuyệt đối không thể thực hiện và lúc, tập trung tinh thần còn chưa chắc giải quyết được một chuyện, nếu phân tâm làm cả hai chuyện thì chính là muốn chết.
"Các người làm sao tìm được cổ mộ này?" Tả Đăng Phong hỏi đại hán vạm vỡ.
"Không cần chúng tôi phải tìm, cái nghề này của chúng tôi đương nhiên ai biết dưới nghĩa trang này có cổ mộ, chỉ có điều nơi này quá quỷ quái, người khác không dám đến đào." Đại hán vạm vỡ xoa nắn bùn đất trên tay.
"Quỷ quái gì?"
"Nghĩa trang này trước kia là chỗ để người chết, người chết để ở đây đều không bị mục nát, dù là mùa hè cũng có thể để được nửa tháng." Đại hán vạm vỡ nói.
"Thực sự là đạp phá thiết hài không tìm thấy, đến khi tìm được lại chẳng phí chút công." Tả Đăng Phong nhíu mày cười gằn.
"Tả chân nhân, ý của ngài là?" Mã Anh khó hiểu nhìn Tả Đăng Phong.
"Thi thể để ở đây chẳng những không mục, mà cũng sẽ không bị biến thành cương thi, đúng không?" Tả Đăng Phong hỏi đại hán vạm vỡ.
"Đúng vậy a, làm sao ngài biết?" Đại hán vạm vỡ gật đầu.
"Nghĩa trang này được xây hồi nào? " Tả Đăng Phong nhìn chung quanh. Nghĩa trang tuy rất tàn tạ, nhưng chủ thể lại nghiêm cẩn và kiên cố, đây là phong cách kiến trúc thời Minh triều trung kỳ, trong nghĩa trang có vết tích sửa chữa, nhưng có phải do thợ mộc Lưu Thắng sửa chữa trị hay không thì không biết chắc.
"Cụ thể lúc nào thì không biết, nhưng có trước thời Thanh. " Đại hán vạm vỡ đáp.
Tả Đăng Phong gật đầu. Hắn xác định nơi này chính là lăng mộ Khương Tử Nha là vì linh khí âm tính do âm chúc địa chi phát ra có tác dụng duy trì thi thể không hư thối, những nơi cực âm sinh ra cương thi tuy cũng có thể làm cho thi thể không hư, nhưng thi thể phải được vùi sâu vào trong lòng đất mới được, chứ để trên mặt đất thì không có tác dụng, huống hồ địa thế nơi này cho thấy nơi đây không phải nơi cực âm.
"Tại sao XXX các người theo nghề này đều biết phía dưới này là cổ mộ?" Tả Đăng Phong nhìn đại hán vạm vỡ.
"Hồi nãy tôi đang nói thì bị ngài cắt ngang, tử thi để ở đây không mục nát không có đáng sợ, đáng sợ chính là nơi này có chuyện ma quái." Giọng đại hán run run.
"Nói rõ ràng, nói từ đầu." Tả Đăng Phong xua tay.
Đại hán vạm vỡ ngồi xuống, bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện. Hồi Thanh triều, nơi này không có nhiều đội ngũ đào mộ nghiệp dư như vậy, đến thời Dân quốc sau nhiều năm liên tục bị thiên tai cộng với nước ngoài xâm lấn, quân phiệt hỗn chiến, dân chúng lâu ngày bị khổ sở, cách gì để thoát đói người tôi cũng làm. Đội ngũ đào mộ nghiệp dư bắt đầu xuất hiện, lúc đầu đi đào mộ ai cũng sợ sệt, nhưng đào một thời gian thì nhận ra chẳng có quỷ cũng chẳng có cương thi, nên lá gan cũng dần to ra.
Đội ngũ đào mộ ở đây rất nhiều, đội nào cũng có đầu lĩnh. Khi đào mộ càng nhiều, những đầu lĩnh này gặp phải quỷ, không phải gặp trong mộ cổ, mà là gặp ở bên ngoài. Chỗ gặp không giống nhau, nhưng lúc gặp thì luôn là những lúc các đầu lĩnh đó chỉ có một mình, và họ và gặp chung một con quỷ, là một ma nữ cực đẹp.
Thường quỷ đều thè dài lưỡi ra để hù dọa người ta, nhưng ma nữ xinh đẹp kia chỉ dụ các đầu lĩnh trộm mộ đi theo mình. Ma nữ này đẹp lắm, dáng vóc tuyệt vời, các đầu lĩnh trộm mộ không biết nó là ma nữ, nên đi theo nó, cuối và ma nữ dẫn họ tới nghĩa trang này.
Đám đầu lĩnh trộm mộ không ngốc, nhìn thấy nghĩa trang đều tỉnh ra ngay, không ai dám chạy theo chân nó vào trong nghĩa trang, mà đa số đều quay đầu lại chạy mất, cũng có vài người lá gan lớn, đứng ngay ngoài nghĩa trang mắng, nhưng nữ quỷ không giận, mà còn nói cho họ biết dưới nghĩa trang này có một cổ mộ, trong mộ cổ có rất nhiều kim ngân tài bảo.
Lá gan con người không có kích thước lớn nhất, chỉ có kích thước lớn hơn, trong đám có một đầu lĩnh trộm mộ thuộc loại người hung ác, lúc trộm mộ khi gặp phải những thi thể nữ chưa mục nát đều thò sát tới xem, nhìn thấy ma nữ này tướng mạo đẹp đẽ, vóc người tuyệt hảo thì sinh dục tâm, nữ quỷ cũng thỏa mãn nguyện vọng của hắn, cởi hết quần áo cho hắn mở mang tầm mắt, nhưng nó không cho đầu lĩnh kia chạm vào người, bảo sợ âm khí quá nặng làm hắn bị thương, còn bảo hắn chỉ cần đào ra cổ mộ nơi này, tìm được thi thể của nó, là nó có thể hoàn dương gả cho hắn.
Gia hoả này khi quay về đem chuyện này kể cho đám đầu lĩnh nghe, những người kia chẳng những không cản, mà còn giật giây xúi hắn đi đào. Đàn ông thích nhất hai thứ là tiền và đàn bà. Bị tiền tài và sắc đẹp mê hoặc, tên đầu lĩnh to gan kia hoàn toàn bị váng đầu, suất lĩnh đội người của mình suốt đêm đến nghĩa trang này để đào. Một đội đào mộ khác biết chuyện, sáng hôm sau tới xem, thì thấy công cụ, quần áo đều vẫn còn, nhưng người thì không.
Người đào mộ không phải không tin tà, mà là bị tiền tài và thiếu ăn làm cho bí quá hóa liều, khi biết được nơi này có quỷ, không ai muốn tớichịu chết nữa, từ hôm đó không còn ai dám đến nghĩa trang.
"Làm sao anh biết những chuyện ?ày." Tả Đăng Phong nhìn người đàn ông đang chùi nước bọt trên mép.
"Chuyện này nhiều người gặp phải, nhiều người biết, đương nhiên chúng tôi làm nghề này đều biết, chỉ người ngoài không biết mà thôi."
"Nữ quỷ đó mặc quần áo màu gì?"
"Cái này còn tôi thật không biết, chuyện này xảy ra đã mười mấy năm, tôi không được thấy tận mắt." Đại hán vạm vỡ lắc đầu trả lời.
"Tả chân nhân, ngài thấy chuyện này thế nào?" Mã Anh ưỡn mặt chen vào.
"Các người đào từ hồi nào, đào được bao nhiêu rồi? " Tả Đăng Phong xua tay hỏi lại, trong đầu của hắn đã có đáp án, nhưng không muốn cho người ngoài biết.
"Từ chiều qua, đã được sâu ba trượng, có hai vị đạo trưởng ở chỗ này tọa trấn, mọi người vẫn bình an." Đại hán vạm vỡ chắp tay với Mã Anh và Chu Hùng.
"Họ là người tu hành, có họ tọa trấn đương nhiên không cần phải kiêng kỵ gì." Tả Đăng Phong cầm bình rượu lên uống một hớp, tiện tay nắm một nắm đậu phộng lên nhai.
"Chút đạo hạnh của chúng tôi so với Tả chân nhân khác gì ánh sao sáng trên bầu trời với đom đóm dưới mặt đất." Chu Hùng tưởng Tả Đăng Phong đang khích lệ họ, mặt lộ vẻ tự mãn, giở giọng tâng bốc.
Tả Đăng Phong cười nhạt lắc đầu. Tên ngố này mất tai chắc chắn là có lý do, không biết sư phụ hắn bị hư dây thần kinh nào mà đi thu nhận một thằng ngu như vậy, nhưng tâm tình của hắn hiện giờ rất tốt, nên không thèm tính toán.
Hắn đã từng nhìn thấy âm chúc Kim Kê biến ảo hình người, nên nếu độc vật do âm chúc thổ ngưu diễn sinh có thể biến hóa hình người hắn không có thấy có gì kỳ quái. Ma nữ kia chắc chắn là do con độc vật biến ảo mà thành, nó dụ đám đầu lĩnh trộm mộ chắc là muốn nhờ tay họ đào lăng mộ để cứu âm chúc thổ ngưu, nó không cho đối phương đến gần là vì cả người nó mang kịch độc, kết hợp các manh mối có thể xác định âm chúc thổ ngưu đang ngay khi phía dưới.
"Tả chân nhân, ngài nếu đào mộ, xác chết bên trong có thể sống dậy hay không? " Mã Anh tò mò hỏi.
"Cái gì gọi là xác chết sống dậy, bên trong đó chính là một bộ cương thi ngàn năm." Tả Đăng Phong nghiêm nghị nói dối, nhất định phải hù dọa những người này, nếu không sẽ không có cớ ở lại.
"A." Mọi người đều kinh hãi thốt lên, nông phu đứng ngay mép hố kéo ròng rọc sợ đến mức thả tay ra, cái sọt đã lên được nửa đường lại rớt xuống, người đang ở dưới hố đào đất kêu lên đau đớn, làm mọi người sởn cả tóc gáy.
"Sư huynh, hay là… tôi lại đi mua chút gạo nếp?" Chu Hùng liếc mắt nhìn Mã Anh đang há to miệng.
"Mua gạo nếp cái gì, có Tả chân nhân ở đây, cương thi vạn năm không có sợ." Mã Anh lấy lại tinh thần, lên tiếng nịnh hót Tả Đăng Phong.
"Muốn lấy tiền của người tôi là các người, mắc gì tôi phải xen vào?" Tả Đăng Phong bĩu môi.
"Đây là hai mươi đồng đại dương, lão gia ngài nếu không chê xin nhận lấy." Mã Anh vội rút tiền ra đưa tới trước mặt Tả Đăng Phong.
"Tiền chẳng là cái gì đối với tôi, mấy đồng bạc cắc đó ông cứ cất đi đi, tôi cũng không uống không rượu của các người, đào đi, để tôi xem dưới đó là cái gì." Tả Đăng Phong móc trong ngực ra một tấm kim phiếu ngàn lạng quơ quơ trước mắt ba người.
"Đa tạ Tả chân nhân, có ngài tọa trấn, tất nhiên đại sự sẽ thành." đám Mã Anh đều vui mừng, họ đều biết Tả Đăng Phong là cao thủ tà phái đệ nhất thiên hạ, có hắn ở chẳng cần phải sợ cái gì cả.
"Các người cũng là chuyên gia, hẳn phải biết gạo nếp và chu sa có thể áp chế cương thi, tôi cảm thấy ở dưới đó nhất định có rất nhiều chu sa, chẳng bao lâu nữa các người sẽ đào lên được." Tả Đăng Phong vẫy tay Thập Tam đang đứng ở mép hố trở về.
"Nhanh đào đi, đừng để Tả chân nhân đợi lâu." Mã Anh giục đại hán vạm vỡ.
Tả Đăng Phong bĩu môi cười nhạt, dưới đó làm gì có cương thi, nhưng hắn biết ở dưới đó có chu sa là vì nguyên nhân khác. Độc vật do âm chúc thổ ngưu diễn sinh không ở trong lăng mộ, nếu nó muốn cứu âm chúc thổ ngưu thoát vây, hoàn toàn có thể tự mình ra tay, nhưng nó không tự mình ra tay mà lại đi mượn tay người khác, chắc chắn là vì xung quanh lăng mộ có cái gì đó ngăn cản nó, nó là độc vật tính kim, chu sa là dương vt tính hỏa, vừa vặn khắc nó, nên nó mới không thể tự mình ra tay.
Hơn nữa, thời Thương Chu lăng mộ đều lấp không sâu, đều không sâu quá bảy trượng, cổ mộ thời Thương Chu cũng hiếm có cơ quan ám khí, nên đám dân quê nghiệp dư này mới dám ra tay. Đến thời Đường xuất hiện cơ quan bảo vệ mộ, nếu gặp phải loại cổ mộ này, những người này không thể nào sống nổi.
"Đạo trưởng, các anh em đã đào một đêm, nghỉ ngơi một chút lại đào tiếp có được không?" Đại hán vạm vỡ hỏi Mã Anh.
Mã Anh nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong gật đầu, Mã Anh lập tức bảo mọi người nghỉ ngơi.
Khổ sở tìm mấy ngày rốt cuộc cũng tìm được lăng mộ Khương Tử Nha, lại may mắn đúng dịp được một đám miễn phí giúp đỡ, lại có âm chúc thổ ngưu ở ngay trong lăng mộ, tất cả đều làm Tả Đăng Phong vô và khoan khoái, nhưng hắn biết tìm ra được lăng mộ không khó, khó là lúc phá trận kia.
Con độc vật kia đã có thể biến ảo hình người, đây là con độc vật do địa chi diễn sinh đầu tiên có thể biến ảo hình người, điều này cho thấy tu vi của nó không phải tầm thường, cũng may nó cũng chỉ là muốn cứu âm chúc thổ ngưu, nên thời gian đầu hẳn là sẽ không ra tay công kích.