Tàn Bào

chương 38: mỹ nữ đặc công

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hồi trước xông vào Thanh Thủy đạo quan có mười tên quỷ tử, bộ dáng bọn chúng Tả Đăng Phong đều nhớ rõ, và nhớ rất kỹ. Đặc biệt tên giả làm xa phu nói chuyện khá nhiều, nên Tả Đăng Phong còn ghi nhớ cả thanh âm của hắn. Nếu Tả Đăng Phong không biết tiếng Nhật thì có lẽ hắn không phân biệt được thanh âm của chúng, nhưng hắn lại biết, đối với một người biết tiếng Nhật, âm hơi và thói quen phát âm của người Nhật cũng không khó để phân biệt.

Tả Đăng Phong kích động tới mức cả người run rẩy, không ngờ có thể nhanh như vậy gặp được cừu nhân. Cảnh trong Thanh Thủy đạo quan lại hiện lên trong óc hắn, hắn không tự chủ được nắm chặt nắm tay.

Nhưng chỉ trong vài giây, Tả Đăng Phong đã đổi ý. Không thể lỗ mãng, tuyệt đối không thể lỗ mãng, căn cứ tiếng bước chân có thể biết số quỷ tử rất nhiều. Bọn chúng đang đuổi theo mục tiêu, súng đương nhiên đã lên nòng. Hồi trước mình vì sốt ruột báo thù, Âm dương sinh tử quyết mới luyện tới tam cảnh đã chạy ra, đánh lén thì còn được, còn chính diện thì tuyệt đối là dữ nhiều lành ít.

Thập Tam cũng thò vuốt ra, thần sắc giận dữ, chứng tỏ nó cũng đã nhận ra thanh âm của tên quỷ tử xa phu.

Tên hắc y đã chạy tới chỗ Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong khẽ nghiêng người tóm lấy tay phải của hắn, đoạt lấy súng lục.

“Tôi cứu anh.” Tả Đăng Phong lại nhét khẩu súng vào tay hắc y nhân, rồi kẹp hắn vào nách chạy nhanh. Thập Tam nghi hoặc, do dự rồi cũng chạy theo.

Ban đầu Tả Đăng Phong muốn đoạt súng là sợ người kia sợ quá bắn nhầm mình, sau trả lại cho là muốn biểu đạt thiện ý, cho thấy mình đang thực muốn cứu người.

“Anh là ai?” hắc y nam tử khẽ hỏi.

“Đi rồi nói.” Tả Đăng Phong vừa chạy vừa đáp, đám quỷ tử cách sau lưng không xa, bây giờ không phải lúc nói chuyện.

Màn đêm che chở cho Tả Đăng Phong, nam nhân kia thể trọng không nặng, chỉ khoảng một trăm ba bốn mươi cân, sức nặng nhỏ nhoi ấy đối với Tả Đăng Phong chẳng coi vào đâu, nên hắn kẹp người mà chạy cực nhanh vào trong ngõ nhỏ, quanh quẹo mấy lần, tiếng quỷ tử sau lưng càng lúc càng xa.

Quân Nhật chiếm Tế Nam cũng chưa lâu, lúc trước công thành khiến nhiều phòng ốc bị sụp đổ, Tả Đăng Phong lập tức tìm được một phế phòng đặt nam tử kia xuống.

“Đa tạ tiên sinh đã ra tay cứu giúp, xin hỏi tiên sinh cao tính đại danh?” nam tử kia thoát hiểm, lập tức khom người bái tạ Tả Đăng Phong.

“Không cần cảm ơn, tôi cứu anh là có mục đích.” Tả Đăng Phong lắc đầu.

“Xin cứ nói, chỉ cần Cổ mỗ làm được nhất định hết sức.” người kia gật đầu.

“Tại sao quỷ tử muốn bắt anh?” Tả Đăng Phong hỏi. hắn sở dĩ phải cứu nam tử này vì muốn lấy tin tức từ trong miệng hắn.

“Tôi xông vào doanh địa của họ, bị phát hiện.” nam tử kia chần chừ một lúc rồi đáp.

“Quân của chúng đóng ở đâu, tôi với một tên trong đám đó có cừu oán, tôi muốn đi giết hắn.” Tả Đăng Phong nói, tuy ở đây không có ánh sáng, nhưng Tả Đăng Phong thấy trong mắt người kia có tia cảnh giác và nghi ngờ, nên mới quyết định nói thật.

“Từ đây ra đường lớn về phía nam, con phố thứ ba phía tây, ngõ thứ tư có một tiểu lâu ba tầng, trong có sân nhỏ diện tích khoảng mười mẫu.” nam tử kia đáp lại rất nhanh.

“Được.” Tả Đăng Phong vẫy tay gọi Thập Tam trên nóc nhà rồi xoay người đi ra.

“Tiên sinh, chỗ đó phòng thủ chặt chẽ, tiên sinh chỉ có một người khó vào lắm.” nam tử vội đi theo. Ánh sáng không đủ, lại thêm tóc Tả Đăng Phong dài che mặt nên người kia không đoán ra được tuổi của Tả Đăng Phong, chỉ có thể gọi hắn là tiên sinh.

“Tôi biết.” Tả Đăng Phong cũng không dừng bước, hắn chỉ cần biết bọn quỷ tử ở chỗ nào là được. xác định được chỗ ở, sau này có rất nhiều cơ hội.

“Tiên sinh, hay là hợp tác với chúng ta đi. Chúng ta có tổ chức, có cả súng nữa.” nam tử giơ tay kéo Tả Đăng Phong. Hồi nãy Tả Đăng Phong kẹp hắn chạy rất nhanh, hắn tự nhiên biết Tả Đăng Phong có tuyệt nghệ.

“Các ngươi là đội du kích?” Tả Đăng Phong cau mày.

“Đúng vậy.” nam tử do dự rồi mới đáp.

Tả Đăng Phong cau mày tính toán chỗ lợi và hại khi hợp tác với đội du kích. Trong lòng hắn không muốn hợp tác với ai, vì hắn cho rằng hợp tác chính là lợi dụng lẫn nhau.

“Tiên sinh, trong đó có hơn trăm tên Nhật, canh gác rất kỹ, chỉ riêng súng máy đã có ba cây. Võ công của tiên sinh có lợi hại cũng không thể một mình xông vào hang hổ được.” nam tử kia thấy Tả Đăng Phong do dự lập tức ra sức thuyết phục.

“Anh có ý kiến gì không?” Tả Đăng Phong hỏi.

“Chỗ này không phải chỗ nói chuyện, đi theo tôi.” Nam tử kia kéo Tả Đăng Phong ra ngoài. Tả Đăng Phong ra dấu với Thập Tam trên nóc nhà, ý bảo nó thầm đi theo. Nam tử kia tuy nhìn thấy Thập Tam, nhưng chỉ nghĩ nó là mèo hoang mà thôi.

Vì trên đường thỉnh thoảng lại có quân Nhật tuần tra, nên hai người vừa đi vừa dừng, đến hơn mười giờ mới tới một ngôi nàh dân bình thường ở phía đông thành. Nam tử ra hiệu Tả Đăng Phong ở bên ngoài chờ, rồi đi tới gõ cửa, vài phút sau, một cô gái đi ra mở cửa.

“Xin chào, xin hỏi xưng hô như thế nào?” cô gái chìa tay về phía Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong đánh giá cô, thấy chỉ khoảng hai lăm hai sáu tuổi, mặc áo tây, tóc dài xõa vai, chân mang một đôi hài màu hồng, mặt trái xoan, mắt xếch, rất là đẹp.

“Các người không phải đội du kích.” Tả Đăng Phong không bắt tay cô. Cô gái này trên mặt có dấu son phấn hóa trang, đội du kích không có kiểu phụ nữ như vậy. nhưng điều Tả Đăng Phong nghi hoặc là cô gái này có tư thế rất thẳng, nói chuyện dứt khoát, giơ tay nhấc chân rất có khí chất quân nhân.

“Đúng vậy, thực sự chúng tôi không phải đội du kích, mà là lãnh đạo của đội du kích.” Cô gái gật đầu.

“Tôi không nghĩ phải báo tên cho các người, chỉ muốn cùng hợp tác với các người để giết quỷ tử thôi.” Tả Đăng Phong chỉ về phía tây. “Tôi chỉ quan tâm tới bọn quỷ tử, những chuyện khác tôi không bận tâm.”

Cô gái nghe vậy chỉ cười, móc thuốc lá ra khỏi túi quần, hít vài hơi rồi ra dấu mời Tả Đăng Phong vào.

Tả Đăng Phong liếc cô, bước vào trong sân. Cô gái này đốt thuốc là giả, nhờ ánh lửa dò xét hắn mới là thật. chỉ một động tác này cũng khiến Tả Đăng Phong biết cô không đơn giản.

“Tôi muốn biết tình hình trong tiểu các đó, tất cả đều phải biết. các người muốn tôi làm cái gì?” Tả Đăng Phong vào sân nhưng không đi vào trong nhà. Trước mặt hắn có một phòng chính và một đông phòng. Phòng nào cũng có người. tuy không nhìn thấy người trong phòng nhưng thính lực gấp ba lần người thường của Tả Đăng Phong giúp hắn nghe thấy rõ tiếng hít thở của họ.

“Anh có thể làm gì?” cô gái hỏi.

“Trong này có bảy người, đông phòng năm người, chính phòng hai người.” Tả Đăng Phong đi tới giữa sân, ở đây có một cái bàn đá và vài ghế đá, Tả Đăng Phong nhấc chân đá bay một cái ghế đá văng vào tường.

“Chậm trễ, mời tiên sinh vào trong.” Cô gái thấy hắn thể hiện được năng lực hơn người, lập tức thay đổi thái độ.

“Có chuyện gì cứ nói ở đây, ta muốn biết tình hình trong tiểu các ba tầng.” Tả Đăng Phong lắc đầu.

“Mời vào trong hãy nói, ngoài này vừa lạnh vừa tối.”

“Nếu cô muốn thấy bộ dạng của tôi cứ việc đốt thêm mấy cây diêm.” Tả Đăng Phong lạnh lùng. Thực ra mục đích hợp tác của hắn với những người này rất rõ ràng, nếu thông tin họ cung cấp không có giá trị, hắn sẽ lập tức đi ngay.

“Đóng trong tiểu lâu là đội quân Nhật số . Họ tuyên bố họ chỉ là đội phòng dịch bệnh về nước mà thôi. Bên ngoài họ cũng chỉ đi kiểm tra nguồn nước và phòng dịch bệnh, nhưng trên thực tế là làm thí nghiệm trên cơ thể người, nghiên cứu các loại bệnh truyền nhiễm. Vì việc họ làm là phi nhân đạo, nên chỗ của họ bảo vệ rất kỹ.” cô gái do dự một hồi rồi mới nói.

“Tên đứng đầu tên là gì?” Tả Đăng Phong nhíu mày.

“Thiếu tá Liễu Điền. Người hôm nay dẫn đầu toán truy đuổi tôi chính là hắn.” nam tử áo đen xen vào.

“Đám lính này có thượng cấp cao hơn không?” Tả Đăng Phong lại hỏi. Thiếu tá Liễu Điền theo lời nam tử áo đen chắc là quỷ tử xa phu.

“Hiện giờ chưa biết. Bọn tôi cũng là mấy hôm trước phát hiện có nhiều nạn dân trong thành bị mất tích, theo dõi mới tìm tới đội đó, thông tin biết được cũng có hạn.” cô gái lắc đầu đáp.

“Các người thực ra là ai?”

“Tôi tên Kỷ Toa, đây là đồng sự Cổ Chính Xuân. Bọn tôi là nhân viên của Cục thống kê, thuộc Ủy ban điều tra quân sự quốc dân.” Kỷ Toa nghĩ nghĩ rồi đáp.

Cổ Chính Xuân ngạc nhiên nhìn Kỷ Toa, vì trời tối, Kỷ Toa không nhìn thấy dáng vẻ đó của Cổ Chính Xuân, nhưng Tả Đăng Phong lại thấy, ánh mắt của Cổ Chính Xuân cho thấy Kỷ Toa đang nói dối.

“Các người là đặc vụ của Quốc dân đảng?” Tả Đăng Phong đã từng làm việc ở phòng văn hóa, đối với chính phủ quốc dân cũng biết một ít.

“Đặc công.” Kỷ Toa chỉnh lại.

“Cảm ơn về thông tin. Sắp tới tôi sẽ luôn hoạt động ở gần tòa tiểu lâu đó, cần gì cứ tới đó tìm tôi.” Tả Đăng Phong xoay người bỏ đi. Hắn có ấn tượng rất không tốt với Quốc dân đảng, một quốc gia bình thường dưới tay thống trị của họ mà biến thành như thế này, có ấn tượng tốt với họ mới là lạ.

Tả Đăng Phong xoay người đi, nghe thấy trong phòng chính và đông phòng truyền ra tiếng latinh, hắn còn đang ngạc nhiên, Kỷ Toa đã đi theo: “Tôi tiễn tiên sinh.”

Tả Đăng Phong không đáp, mở cửa ra khỏi sân, Kỷ Toa đi theo.

“Đám lính thủ vệ ở đó đều đã được huấn luyện đặc biệt, không phải như quân Nhật bình thường, tiên sinh tốt nhất đừng có tới gần.” Kỷ Toa tới sát bên cạnh Tả Đăng Phong.

“Tôi biết.” Tả Đăng Phong kéo dài bước chân, tạo ra khoảng cách với cô gái.

“Tiên sinh họ gì?” Kỷ Toa nhẹ nhàng.

“Chúng ta không quen.” Tả Đăng Phong không nói tên, cả họ không nói, vì họ của mình khá hiếm.

“Tôi là thành tâm đối đãi, sao tiên sinh lại đáp như thế?” Kỷ Toa cũng không tức giận.

“Tôi không muốn lừa dối cô.” Tả Đăng Phong lắc đầu.

“Chúng ta sẽ còn làm việc chung, sau này tôi cũng sẽ biết tên anh. Nếu chúng ta có hành động, sẽ tới khu vực gần tiểu lâu để tìm anh, hy vọng anh có ở đấy.” Kỷ Toa dừng bước.

“Tôi sẽ ở đấy.” Tả Đăng Phong không dừng bước chân.

“Tiên sinh, hẹn gặp lại.”

Tả Đăng Phong không đáp, lúc này trong đầu hắn chỉ nghĩ tới manh mối từ tin tức của Kỷ Toa. Thông tin của Kỷ Toa có lẽ là thật. Đằng Khi lúc ở Thanh Thủy đạo quan, khi đâm vào đùi hắn có nói một câu ‘chỗ này dây thần kinh cảm giác rất là nhiều’, rồi tên lính Nhật kia chỉ một đấm đã làm trật khớp hàm của hắn, chứng tỏ bọn Đằng Khi rất hiểu biết về kết cấu cơ thể con người. nếu bọn chúng chuyên nghiên cứu cơ thể con người, vậy bọn chúng muốn bắt Thập Tam chắc chắn cũng là để phục vụ cho cái gọi là nghiên cứu khoa học.

Đại tá Đằng Khi tuy không ở đây, nhưng tên xa phu Liễu Điền ở đây, thế là đủ. Chỉ cần bắt được Liễu Điền, nhất định sẽ ép hỏi ra được chỗ của Đằng Khi.

Nghĩ vậy, Tả Đăng Phong tâm tình nhẹ nhõm, đi thẳng tới chỗ đóng quân của đội mà Cổ Chính Xuân đã chỉ. Đi được nửa đường, hắn đổi ý, hướng ra ngoài thành. Bọn Liễu Điền biết Thập Tam, tuyệt đối không thể để bọn chúng nhìn thấy nó, nếu không khác gì đưa thịt tới miệng…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio