"Bắc Dương thủy sư có rất nhiều thuyền, hạm trưởng thời đó gọi là quan đới, phó hạm trưởng gọi là hỗ mang, tiếng Nhật của tôi chính là do một hỗ mang họ Vương dạy cho. Những lúc không đánh nhau, họ thường tiếp xúc với người Nhật, nên ông ấy học được tiếng Nhật. Tôi sinh ra trong làng chài, hồi tôi còn bé, cha tôi từng cứu mạng Vương hỗ mang, sau này cha tôi ra biển đánh cá thì chết ngoài biển, Vương hỗ mang thường tới giúp đỡ thực phẩm cho gia đình tôi, sau đó dạy tôi học chữ, cũng dạy tôi tiếng Nhật." Tả Đăng Phong không muốn nghe thêm lời truy hỏi nào, nên nói rất tỉ mỉ.
"Tả chân nhân, tại sao Vương hỗ mang lại dạy ngài tiếng Nhật?" Đại Đầu thấy Tả Đăng Phong chịu giải thích, thái độ cũng mềm hẳn đi.
“Lúc đó tôi cũng không biết, sau này mới hiểu, vì trước đây ông ấy thường giao thiệp với người Nhật, biết người Nhật lòng muông dạ thú, ông ấy cũng biết thực lực của hải quân Nhật, biết sớm muộn họ cũng sẽ đến quấy nhiễu Trung Quốc, nhà tôi lại ở ngay vùng duyên hải, Vương lão gia tử dạy tôi tiếng Nhật là để lỡ khi người Nhật đánh qua, tôi cũng có được đường sống." Tả Đăng Phong cố gắng bình tĩnh.
Đại Đầu và Vạn Tiểu Đường liếc nhau, bán tín bán nghi.
“Tôi sinh năm sau công nguyên, năm bị đóng băng là , không tới ba năm tôi đã là tu vi tử khí đỉnh cao, ninja Nhật làm sao làm được điều ấy!" Tả Đăng Phong nói chậm rãi.
"Vậy tại sao ngài lại biết phép thuật Tử Dương quan?" Đại Đầu ấn mũi súng của Vạn Tiểu Đường xuống, đến lúc này y mới biết tuổi thật của Tả Đăng Phong chẳng lớn hơn hắn bao nhiêu.
Tả Đăng Phong khẽ cau mày, vấn đề này đơn giản, nhưng rất khó trả lời, muốn giải thích được phải kể rõ từ đầu mới được.
“Ngày xưa tôi làm về văn hóa, năm hai mươi bốn tuổi đắc tội với lãnh đạo, bị đày tới một đạo quan xa xôi, ở đó tôi gặp một cô gái, sau đó cưới cô ấy, rồi một lần vô tình gặp được con mèo này, lúc đó trên cổ con mèo này có đeo một cái vòng cổ bằng vàng. Lúc đó nó mới từ trong cổ mộ chạy ra, đói bụng gầy trơ cả xương, bị thôn dân bắt được, định chặt đầu để lấy vòng cổ, tôi với vợ tôi cứu nó, còn vòng cổ bị thôn dân bán cho Tế Nam phủ. Đại tá Đằng Khi của Nhật khi đó đang nỗ lực đi tìm mười hai địa chi để trị bệnh cho Thiên Hoàng của họ, thấy được vòng cổ thì dẫn người tới đạo quan của chúng tôi. Vợ tôi vì cứu tôi mà mất mạng, sau khi vết thương của tôi khỏi, tôi tìm thấy một bộ pháp môn tu chân của Xiển giáo là Âm dương Sinh Tử Quyết giấu trong đạo quan. Tu hành có chút thành tựu, tôi liền đi tìm Đằng Khi báo thù cho vợ, nhưng bị trưởng giáo của Thanh Lương động phủ Xiển giáo Ngọc Hành Tử phát hiện ra tôi dùng phép thuật của Xiển giáo nên ra tay huỷ bỏ linh khí tu vi của tôi. Lúc đó tôi đã đắc tội với rất nhiều người, lúc đang chạy nạn đến Hà Nam thì gặp được một đạo nhân của Tử Dương quan, ông ấy truyền thụ cho tôi phép thuật Tử Dương quan, nhưng những pháp môn và chân ngôn ông ấy truyền cho đều bị ông ấy làm cho sai lệch, cho nên đến bây giờ tôi vẫn chỉ dùng pháp môn hành khí của Tử Dương quan phối hợp với pháp môn luyện khí Luyện Huyết hóa khí, Chuyển Sơn Quyết cũng chỉ là hơi biết , còn Quan Khí Thuật và Ngự Khí quyết thì tôi căn bản là không biết." Tả Đăng Phong kể từng chút một, chọn lựa những cái lớn để kể, những chi tiết nào không liên quan thì lược bỏ hết.
"Tả chân nhân, mong ngài đừng trách chúng tôi, chúng tôi cũng là bị người Nhật dọa làm cho sợ quá." Đại Đầu sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng cúi thấp người xin lỗi.
"Đi thôi." Tả Đăng Phong vẫy gọi Thập Tam, xoay người bỏ đi, hắn không đáp lại câu xin lỗi của Đại Đầu, vì hắn đang rất tức giận, hắn rất không thích nhắc về quá khứ của mình, cũng chưa bao giờ lấy những chuyện đau khổ ngày xưa của bản thân để mong người khác đồng cảm cho mình, Đại Đầu và Vạn Tiểu Đường ép hắn phải kể ra những chuyện cũ mà hắn không muốn cho ai biết, nên trong lòng hắn rất khó chịu.
Đại Đầu và Vạn Tiểu Đường xấu hổ, hai người luôn nằm trong sự bảo vệ của Tả Đăng Phong, vậy mà lại lên giọng tra hỏi hắn, kết quả lại tra ra bao chuyện cũ đau thương của hắn, làm cho hai người vô cùng xấu hổ, không ngừng tự trách mình, vừa đi theo Tả Đăng Phong vừa luôn mồm xin lỗi. Vạn Tiểu Đường đem một nửa trách nhiệm quy cho Tả Đăng Phong, trách vì hắn không chịu nói rõ, làm cho mọi người mới hiểu lầm.
“Tôi tìm đồ cho các người, các người đưa tôi về nhà, đây chỉ là một giao dịch, các người không cần phải cố gắng kết bạn với tôi, tôi không có bạn, cũng không cần bạn." Tả Đăng Phong lạnh nhạt, hắn không thích hoàn cảnh sống bây giờ, cũng không thích những người này.
Hai người ngậm miệng, ngượng ngùng theo Tả Đăng Phong.
Máy bay của Quỷ Nhật xa hoa hơn máy bay trước rất nhiều, thậm chí có cả giường ngủ và phòng ăn, nhưng chất lượng máy bay thì lại không ổn, lớp sơn trên đỉnh chóp cabin đã bị nước mưa độc ăn mòn loang lổ.
Vạn Tiểu Đường ngồi vào ghế lái, hỏi ý nghĩa từng nút, cần điều khiển, Tả Đăng Phong trả lời đầy đủ. Nút cần trên máy bay rất nhiều, nhưng đa số chỉ là để phụ trợ, những nút thường dùng thì chỉ hơn hai mươi mấy cái, nhờ Tả Đăng Phong hướng dẫn, Vạn Tiểu Đường nhanh chóng kiểm tra được máy bay, khẳng định chỉ cần bổ sung xăng dầu là có thể bay được.
Tả Đăng Phong ra tay đẩy máy bay vào đường băng, Vạn Tiểu Đường và Đại Đầu đi tìm xe cấp nhiên liệu, lúc hai người cố gắng nổ máy xe nhiên liệu tới, người chết trong sân bay ào ạt đi tới tấn công, Đại Đầu vung búa tha hồ chém giết, sau người chết tới nhiều quá, Đại Đầu bắt đầu dùng cả hai tay, tay phải vung búa, tay trái bấm Trừ Ma quyết, nhưng vẫn không cản kịp cơn sóng người chết, được một lúc, thì tình thế bắt đầu trở nên nguy cấp.
Tả Đăng Phong nhìn thấy hết, nhưng hắn không tới giúp, mà giả bộ không nhìn thấy, tiếp tục công việc di chuyển máy bay của mình.
Hắn làm vậy không hẳn là để trả thù, mà còn có nguyên nhân khác. Lúc hắn gặp Đạo nhân áo tím lần đầu tiên, Đạo nhân áo tím đã từng sứ dụng Sưu Hồn quyết chế phục những người chết này, Đại Đầu là đệ tử của Đạo nhân áo tím, đương nhiên đã vượt qua thiên kiếp, đương nhiên cũng có thể dùng Sưu Hồn quyết, vậy sao y lại không dùng?
Chờ một lúc, Đại Đầu vẫn không hề dùng Sưu Hồn quyết để đối phó tử thi, đám tử thi đã tấn công tới buồng lái của Vạn Tiểu Đường. Tả Đăng Phong thấy vậy, phóng ra giúp đỡ, Huyền Âm chân khí liên miên vung ra, đông cứng những thi thể, vi khuẩn bên trong những thi thể không thích nhiệt độ thấp, vội vàng chui ra.
Đại Đầu chạy tới giúp đẩy ô tô, Vạn Tiểu Đường nổ máy, lái ô tô chạy về phía máy bay.
"Sao cậu không dùng Sưu Hồn quyết đối phó với chúng?" Tả Đăng Phong giả bộ vô ý thuận miệng hỏi.
"Sưu Hồn quyết sẽ làm giảm thọ dương hồn." Đại Đầu ngạc nhiên nhìn Tả Đăng Phong, đây là thường thức cơ bản, không ngời Tả Đăng Phong vậy mà không biết.
Tả Đăng Phong gật đầu, phất tay triệu hồi Thập Tam đang tấn công thi quần, xoay người lao đi.
Leo lên máy bay, Tả Đăng Phong lặng yên cau mày. Hắn không hiểu rõ phép thuật của Tử Dương quan, đối với hồn phách cũng hiểu biết có hạn, bây giờ nghe Đại Đầu nói chuyện hắn mới biết những người chết này hồn phách vẫn còn ở trong thân thể, chứ không phải giống như lời Đạo nhân áo tím bảo chỉ còn bảy phách, rốt cuộc là Đại Đầu không biết tình huống thi thể hay là Đạo nhân áo tím nói dối.
Nghĩ một hồi, Tả Đăng Phong cảm thấy Đạo nhân áo tím không cần phải nói dối chuyện này, nhưng Đạo nhân áo tím đã ra tay Sưu Hồn, như vậy là Đại Đầu không hiểu hết về người chết, tam hồn của họ có lẽ thực không còn ở trong cơ thể.
Tả Đăng Phong trầm ngâm một lúc lâu, thì bỏ không nghĩ nữa. Tam hồn có còn ở trong tử thi hay không chỉ ảnh hưởng đến việc những người chết này có thể cứu sống được hay không, chứ chẳng liên quan gì tới hắn.
Mọi người bận rộn hơn hai giờ, máy bay lại cất cánh, lần này Tả Đăng Phong bị yêu cầu ngồi bên cạnh phi công chính, để khi Vạn Tiểu Đường cần phiên dịch thì hỗ trợ.
Vạn Tiểu Đường và Đại Đầu đã hiểu lầm Tả Đăng Phong, nên không khí trong phòng lái rất là lúng túng, hai người dùng những cách đưa nước đưa cơm để biểu lộ sự áy náy của mình với Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cũng không từ chối, hai người không phải là bạn của hắn, nhưng cũng chẳng phải là kẻ thù của hắn, quan trọng nhất là hắn biết được người Trung quốc cực kỳ căm hận những người Nhật chẳng những tự giết mình mà còn mang tai vạ tới cho cả thế giới.
Vì Tả Đăng Phong không từ chối lời xin lỗi của hai người, nên bầu không khí bên trong buồng lái cũng dần nhẹ đi, hai người cũng thức thời không tới hỏi thăm việc riêng tư của Tả Đăng Phong nữa, mà chỉ hỏi hắn những chuyện Thời Dân quốc, Tả Đăng Phong không nói nhiều, hai người hỏi cái gì hắn cũng chỉ trả lời rất ngắn gọn giản lược, không một lời thừa thãi.
Hai người biết Tả Đăng Phong hồi trước đã từng đi tìm mười hai địa chi, hỏi hắn địa chi ở chỗ nào, Tả Đăng Phong thuận miệng nói ra mấy chỗ, nói đến chỗ La Bố Bạc, cả Đại Đầu và Vạn Tiểu Đường đều tròn mắt hứng thú, sôi nổi bàn luận những sự thần bí trong La Bố Bạc.
"Các người mới nói nhà địa chất học mất tích ở La Bố Bạc hồi những năm tên là gì? " Tả Đăng Phong đột ngột cắt ngang.
"Bành Thêm Mộc, ngài biết ông ấy à?" Vạn Tiểu Đường, trải qua lần hiểu lầm, cũng bắt đầu dùng từ "Ngài" đến biểu đạt sự tôn kính và áy náy với Tả Đăng Phong.
"Ông ta mất tích là năm nào, năm đó bao nhiêu tuổi?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Những năm đầu những năm , cụ thể năm nào tôi không nhớ rõ, hình như lúc mất tích là năm mươi mấy tuổi." Vạn Tiểu Đường trả lời.
"Năm A Mộc mười lăm tuổi, bốn mươi năm sau chính là năm mươi mấy tuổi, chắc là cậu ấy rồi." Tả Đăng Phong thở dài, Diệp Phi Hồng năm đó từng bảo hắn đặt tên cho A Mộc, lúc đó hắn thuận miệng có nói rằng 'Giữa họ và tên cho thêm một chữ vào!" bây giờ xem ra Diệp Phi Hồng đã giải nghĩa sai ý của hắn.
"Ngài biết nhà khoa học mất tích đó à?" Vạn Tiểu Đường mở to mắt.
"Cậu ấy không mất tích, chỉ là về nhà thôi." Tả Đăng Phong bình tĩnh đáp.
Hai người rất không hài lòng với câu trả lời của Tả Đăng Phong, nên hỏi tới nữa, nhưng Tả Đăng Phong nhắm mắt không trả lời, lúc trước hắn bị hai người tra hỏi như phạm nhân đã rất kìm nén rồi, bây giờ hắn cũng phải để cho hai người cũng nếm thử cảm giác đó...