“Anh đang nhìn gì vậy?” Diêu tỷ thấy Tả Đăng Phong vẫn hướng ra ngoài nhìn quanh, nghi ngờ lên tiếng hỏi.
“Xem tình hình trên đường thế nào.” Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời. Nơi này cách đội rất xa, với khoảng cách này, người bình thường không thể nhìn thấy gì.
“Anh ăn trộm của người ta thứ gì?” Diêu tỷ tò mò hỏi, trong mắt nàng, Tả Đăng Phong nhìn quanh bên ngoài là vì lo lắng bị người ta tìm tới tận cửa.
Tả Đăng Phong nghe vậy lắc đầu, không trở lời Diêu tỷ mà xoay người kéo cái ghế trong phòng lại gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
“Anh uống đi, nước không bẩn đâu.” Diêu tỷ thấy Tả Đăng Phong mấy lần cầm bình trà lên nhưng rồi lại để xuống, biết rằng Tả Đăng Phong thực sự muốn uống nước.
“Cô không ngủ được thì ra ngoài mua giúp tôi chén mì hoành thánh, mua thêm giấy và bút nữa.” Tả Đăng Phong lấy từ trong lòng ra mấy xu bỏ lên bàn.
“Được, anh chờ tí.” Diêu tỷ từ trên giường ngồi dậy mặc quần áo vào. Tả Đăng Phong ngại tị hiềm nên quay đầu đi. Diêu tỷ mặc quần áo tử tế rồi cầm lấy mấy xu đi ra ngoài, nhưng đi chưa tới cửa đã quay lại, kéo ngăn bàn trang điểm, lấy trong đó ra một cái túi vải nhỏ.
“Tôi không động tới tiền của cô đâu” Tả Đăng Phong hừ lạnh nói.
“Ai nói cho anh biết tiền ở đây?” Diêu tỷ mập mờ nhìn Tả Đăng Phong một cái rồi xoay người đi ra khỏi phòng
Tả Đăng Phong cau mày nhìn cô ta, rồi đưa tầm mắt chuyển ra ngoài cửa sổ.
Cũng không lâu sau, Diêu tỷ đã trở lại, ở hai bên phố kỹ viện đều có quán ăn ban đêm, buôn bán suốt đêm, chủ yếu là kiếm tiền từ những Diêu tỷ này.
“Ăn nhanh đi, sữa đậu nành thay nước uống.” Diêu tỷ một tay bê tô mỳ hoành thánh, một tay bưng chén sữa đậu nành. Nàng biết rõ Tả Đăng Phong ngại dơ bẩn do nàng đã dùng qua chén nước.
Tả Đăng Phong nhận lấy tô mì, ăn một miếng, cảm giác khi ăn mì vào có chút đăng đắng, trong một thời gian dài hắn vẫn luôn gặm bánh ngô, đã sớm quên mất mùi vị của mì hoành thánh.
Ăn mì xong, Tả Đăng Phong từ trong ngực lấy ra một cái bánh ngô cùng với chén sữa đậu nành mà nuốt vào. Sau đó cầm lấy giấy bút mà Diêu tỷ mang về, bắt đầu ghi chép những tình hình xung quanh mình quan sát được.
“Anh có tiền như vậy sao không ăn uống tốt hơn một chút?” Diêu tỷ ngồi trên giường ngậm thuốc lá hỏi.
“Tôi thích ăn cái này.” Tả Đăng Phong cũng không quay đầu lại, lúc này trong đội lái ra một chiếc quân xa, căn cứ phương hướng ánh đèn xe di động, thì có thể nhận ra chiếc xe là nhằm hướng Bắc thành mà đi.
“Bình thường, người nghèo đói mới ăn bánh ngô, anh có tiền sao lại thích ăn cái này.” Diêu tỷ tò mò, tiếp tục hỏi.
“Tôi không có tiền.” Tả Đăng Phong chờ chiếc quân xa đi xa, mới thu hồi ánh mắt, ghi chép lại trên giấy.
“Ai da, anh lại viết chữ đẹp như vậy.” Diêu tỷ cầm điều thuốc đi tới.
“Cô biết chữ à?” Tả Đăng Phong khép vở, quay đầu nhìn lại, lúc này phần lớn là người không biết chữ. Nhất là đối với nữ nhân, khi còn nhỏ rất khó có cơ hội được học hành.
“Không biết, chỉ là tôi có cảm giác đẹp mắt.” Diêu tỷ lắc lắc thân thể giả vờ nũng nịu nói. Nếu là lúc trước, hành động này của nàng nhất định sẽ khiến Tả Đăng Phong xem thường, nhưng lúc này, Tả Đăng Phong cảm giác trên người cô gái này đưa đến khí tức mãnh liệt của phụ nữ, cùng lúc đó, đan điền dưới bụng lại xuất hiện khí nóng lưu chuyển
Tình hình này làm Tả Đăng Phong âm thầm cau mày, nhanh chóng ngưng thần cảm giác khí tức đang dị động trong cơ thể, vừa bắt đầu hắn cho là dương khí trong cơ thể quá dư thừa, sau đó lại phát hiện linh khí trong đan điền khí hải vẫn cân bằng âm dương, cổ nhiệt lưu này chính là từ “hai quả trứng” mà xông ra.
“Trong bát mì hoành thánh, cô đã làm cái gì hả?” Tả Đăng Phong bình tĩnh hỏi Diêu tỷ, lúc này hắn mới nhớ đến cảm giác đắng đắng của bát mì hoành thánh.
“Chỉ là một chút đồ trợ hứng trân quý của tôi.” Diêu tỷ nghe vậy liên tục cười quyến rũ.
“Tôi không có hứng thú với nữ nhân, sau này không cần phải vẽ rắn thêm chân làm gì, lên giường ngủ đi.” Tả Đăng Phong lạnh lùng nhìn Diêu tỷ một cái, hắn biết Diêu tỷ đã bỏ vào bát mì hoành thánh một loại dược vật trợ hứng, bất quá hắn cũng biết Diêu tỷ không có ác ý, chẳng qua chỉ là cảm giác cầm tiền mà không làm việc thì thấy áy náy mà thôi.
Diêu tỷ nghe vậy thu hồi nụ cười quyến rũ, ngạc nhiên dụi tắt điếu thuốc rồi lên giường.
Tả Đăng Phong nhíu mày, cảm nhân được nhiệt lưu trong cơ thể. Dược vật trợ hứng thực ra chính là dược vật có tính dương, làm cơ thể tăng thêm dương khí, khiến âm dương mất cân bằng, từ đó sản sinh ra dục vọng muốn giao hợp. Nói trắng ra là sẽ tiêu hao tinh nguyên của bản thân, bản chất không khác gì mổ gà lấy trứng. Tình huống này, Tả Đăng Phong hoàn toàn có thể dựa vào bao tay hàn khí để điều hòa, cho nên hắn cũng không khẩn trương, bất quá hắn lại sợ hãi bởi tính chủ quan của mình. May nhờ lần này Diêu tỷ chỉ bỏ chút dược vật, chứ nếu là độc dược thì xong rồi.
“Đắp mền kín vào, tôi muốn mở cửa sổ cho bay hết khói thuốc”. Tả Đăng Phong tiện tay mở cửa sổ ra. Mục đích hắn làm vậy không phải là thông khí gì, vì cái bao tay hàn khí một khi lấy từ trong hộp sắt ra sẽ làm nhiệt độ xung quanh hạ xuống, Tả Đăng Phong mở cửa sổ chính là giả hiện tượng nhiệt độ hạ xuống do khí lạnh bên ngoài tràn vào.
Tả Đăng Phong đưa lưng về phía Diêu tỷ, lặng lẽ lấy ra bao tay hàn khí đeo lên, hút lấy khí âm hàn trung hòa dương khí. Dược vật trong tô mì cũng không mạnh mẽ gì, hàn khí sau khi vào cơ thể đã nhanh chóng trung hòa dương khí bên trong.
“Tại sao cô bỏ thuốc vào cho tôi?” Sau khi âm dương trong cơ thể được điều hòa, Tả Đăng Phong thu hồi bao tay, đóng cửa sổ lại, rồi đi tới bên giường lạnh lẽo nhìn Diêu tỷ hỏi.
“Tôi thấy hàng anh không được tốt, chỉ nghĩ là muốn giúp đỡ.” Diêu tỷ cười nói. Nữ nhân trải qua phong trần có quá nhiều kinh nghiệm vô lại và vô sỉ.
Lời của Diêu tỷ khiến Tả Đăng Phong cau mày trợn mắt, mặc dù hắn không cần biết Diêu tỷ trông hắn như thế nào, nhưng mà bị người khác nói thành người vô năng, làm hắn cực kỳ tức giận, bởi vì… điều này đã chạm đến giới hạn cuối cùng của người đàn ông.
“Ai nói là ta không có khả năng? Nếu như lão tử ta mà cam tâm thì có thể đâm chết cô.” Tả Đăng Phong cũng không có nói câu này ra miệng mà chỉ lạnh lùng nhìn cô ta vài lần rồi quay lại bên cửa sổ.
Trải qua những việc như vậy, Diêu tỷ không dám nói thêm nữa, Tả Đăng Phong có thể an tĩnh quan sát tình hình trong doanh trại quân đội . Lúc khoảng hai giờ đêm, chiếc quân xa kia đã quay trở lại, mấy tên lính Nhật xuống xe trước, sau đó từ trên xe kéo người xuống. Những người bị bắt kia có nam có nữ, có trẻ có già, đều bị trói hai tay sau lưng. Căn cứ vào quần áo thì đều là nạn dân lưu lạc.
Sau khi nạn dân xuống xe, quỷ tử đưa bọn họ về ngôi lầu ba tầng. Trên đường đi, có một nam nạn dân định chạy trốn, lao ra khỏi đám người. Quỷ tử không có sốt ruột đuổi theo, cũng không thèm nổ súng, để mặc cho hắn chạy về phía tường rào. Tường cao chỉ có hai thước, dù nạn dân kia bị trói hai tay nhưng vẫn cố gắng nhảy được lên đầu tường. Một chuỗi tia điện lóe lên, nam nạn dân đã ngã vào bên trong tường, trên mặt đất không ngừng giãy dụa co quắp. Đến lúc này mới có một tên lính Nhật chạy đến kéo hắn trở về.
Tình hình này làm đôi mày Tả Đăng Phong nhíu chặt. Sở dĩ quỷ Nhật không bắn súng là vị trí của quân doanh cũng không vắng vẻ, nếu như tùy tiện nổ súng sẽ làm cho dân chúng khủng hoảng, cũng khiến cho dân chúng chú ý. Khi gã nạn dân bỏ chạy, những con chó săn kia cũng không lao tới cắn xé hắn… điều này chứng tỏ những con chó săn kia nếu không được quỷ tử ra lệnh thì cũng không chủ động tấn công. Quỷ Nhật chính là dựa vào hàng rào điện bao quanh phía trên tường viện.
Kỷ Toa và Cổ Chánh Xuân từng nói qua, người Nhật lợi dụng người sống để làm thí nghiệm. Những nạn dân bị bắt này chứng tỏ bọn hắn đã nói thật. Bọn họ vẫn muốn tiến vào quân doanh tìm kiếm chứng cứ quỷ Nhật dùng người sống làm thí nghiệm. Có nên hay không liên thủ hành động với bọn họ một lần?
Trong đầu Tả Đăng Phong đang tự hỏi có thể dùng biện pháp này được không? Rất nhanh, một cái kế hoạch đã hiện ra. Chính hắn sẽ giả vờ làm nạn dân bị quỷ Nhật bắt vào. Sau khi quân xa tiến vào quân doanh, thì bọn Kỷ Toa sẽ chính diện tấn công. Quỷ tử gặp phải công kích, nhất định sẽ toàn lực chống cự, lúc này tất nhiên sẽ nới lỏng mà không phòng bị với những nạn dân bị bắt kia.
Theo quỷ tử nhận xét, những nạn dân đã bị bắt vào quân doanh thì không ai có thể xuyên qua hàng rào điện mà thoát ra ngoài. Cho nên khi đám người Kỷ Toa rút lui, quỷ cũng sẽ không quản những nạn dân kia. Lúc này sự chú ý của lính Nhật đều đặt ở bên ngoài, hắn có thể thừa dịp loạn mà từ sau lưng hạ thủ, từng bước sẽ giết cừu nhân của mình, đồng thời cũng giúp cho nhóm người Kỷ Toa tìm được chứng cứ quỷ tử sử dụng người sống làm thí nghiệm.
Mặc dù đã có kế hoạch, nhưng Tả Đăng Phong cũng không nóng lòng áp dụng. Thứ nhất, cái kế hoạch này muốn áp dụng thì đầu tiên phải liên lạc được với Kỷ Toa. Thứ hai, kế hoạch này còn có rất nhiều chi tiết vấn đề cần cân nhắc.
Khoảng năm giờ sáng, Tả Đăng Phong chợp mắt trong chốc lát, tỉnh dậy lại tiếp tục quan sát. Đến giữa trưa, phía ngoài truyền đến tiếng gõ cửa đánh thức Diêu tỷ dậy, đó là đồng nghiệp của nàng gọi nàng đi dạo phố.
Diêu tỷ vội vàng rời khỏi giường, mặc quần áo tử tế rồi theo các nàng rời đi, để lại chìa khóa phòng cho Tả Đăng Phong. Mọi người đi rồi, Tả Đăng Phong cũng rời đi, ra ngoài cửa hàng mua một cái ấm nước cũ, sau này ăn cơm uống nước cần phải cẩn thận gấp bội lần.
Đến đông thành, Tả Đăng Phong mua một con gà trống đến thăm Thập Tam. Khi đến ngôi miếu đổ nát, phát hiện Thập Tam đang phơi nắng, bụng căng tròn tới cổ. Không hỏi cũng biết là Thập Tam tự mình đi săn, Thập Tam nhìn thấy Tả Đăng Phong thì rất vui mừng. Tả Đăng Phong ngồi với nó trong chốc lát, hơn một giờ chiều thì đứng dậy rời đi.
Trở lại căn nhà, Diêu tỷ cũng vừa trở về, lại mua cho Tả Đăng Phong một bọc điểm tâm. Tả Đăng Phong cũng không có nhận đồ điểm tâm mà lấy ra một đồng đại dương đưa cho nàng.
“Anh sợ tôi bỏ thuốc trong đồ điểm tâm à?” Diêu tỷ nhìn Tả Đăng Phong đang ngồi bên cửa sổ hỏi.
“Đúng” Tả Đăng Phong cũng không quay đầu lại
“Tiểu huynh đệ, anh bao nhiêu tuổi rồi?” Diêu tỷ đi tới gần đánh giá Tả Đăng Phong. Dơ bẩn trên khuôn mặt của Tả Đăng Phong cũng không phải là rất dày, đại khái vẫn còn nhìn ra được hình dạng.
Tả Đăng Phong nghe vậy cau mày nhìn nàng một cái không nói gì.
“Có phải anh đang nhìn cái trạm phòng dịch của người Nhật hay không?” Diêu tỷ căn cứ vào phương hướng tầm mắt của Tả Đăng Phong mà suy đoán, bởi vì Tả Đăng Phong không phải là đang nhìn xuống đường cái mà là nhìn thẳng.
“Sao cô biết nơi đó chịu trách nhiệm phòng dịch?” Tả Đăng Phong cau mày hỏi ngược lại. Hắn không có dấu diếm Diêu tỷ, hắn biết vì còn ở lâu dài nơi này cũng sẽ không dấu giếm được.
“Các cô gái ở Bát Quái Lâu nói, cũng là từ các tên lính Nhật ở trong đó mà biết. Cách một thời gian ngắn, những bác sĩ người Nhật cũng sẽ tới Bát Quái Lâu mà chính thuốc phòng bệnh hoa liễu cho các nàng.” Diêu tỷ đưa tay về phía nam chỉ.
“Thật hay giả?” Tả Đăng Phong cau mày hỏi ngược lại.
“Chích là thật, phòng bệnh hoa liễu là giả, nếu như có thể phòng được, thì giờ ta cũng không mang bệnh rồi”. Diêu tỷ nói được một nửa rồi vội vàng ngừng lại.
“Tốt nhất cô đừng để bọn họ chích nữa. Nếu không, chết cũng không biết vì sao mà chết.” Tả Đăng Phong hừ lạnh nói.
Diêu tỷ thấy Tả Đăng Phong không muốn nói, thì cũng thức thời không quấy rầy hắn nữa, mở cửa phòng đi ra ngoài, gọi những Diêu tỷ khác đánh bài cho hết thời gian.
Mười ngày sau đó, Tả Đăng Phong vẫn một mực quan sát tình hình đội , cứ mỗi hai ngày sẽ có một lần quân Nhật đi bắt nạn dân. Nửa đêm h xuất phát, chừng hai giờ sau sẽ trở về, nhân số bị bắt không đều nhau. Lúc nhiều thì bắt về hai, ba mươi người, ít thì cũng mười mấy người. Sau khi trở về đều dẫn hết vào tiểu lâu, những người này sau khi đi vào cũng không có trở ra. Ống khói trong sân mỗi sáng sớm tầm ,h đều có khói bay ra, lúc này trời chưa sáng, có bay ra khói đen cũng không làm người ta chú ý.
Trong lúc Tả Đăng Phong thăm dò quy luật hoạt động của quỷ tử đã xong, định rời đi thì Diêu tỷ ngã bệnh: sốt cao, ho khan. Các Diêu tỷ bên cạnh cũng không có ai tới thăm. Tả Đăng Phong thấy thế liền ra ngoài mua thuốc tây cho nàng. Chiến tranh khiến thuốc tây vô cùng khan hiếm, cộng thêm bị người Nhật khống chế, nên giá thuốc tây tăng vọt lên. Một thỏi vàng nhỏ chỉ đổi được mười viên aspirin
Lúc Tả Đăng Phong lấy thuốc tây và nước nóng đưa tới tay Diêu tỷ, Diêu tỷ ngây ngẩn cả người. Nàng biết thuốc tây trân quý nên không thể tin được Tả Đăng Phong vì nàng mà mua đồ quý giá như vậy.
Do dự hồi lâu, Diêu tỷ nhận lấy viên thuốc, rồi uống.
Hiệu quả của thuốc tây rất nhanh, lúc sẩm tối cơn sốt của Diêu tỷ đã lui xuống, Tả Đăng Phong thấy tình hình nàng có chuyển biến tốt liền cáo từ rời đi.
“Ở đây còn có viên, cô hãy uống cho khỏe, tôi phải đi rồi, cô hãy bảo trọng.” Tả Đăng Phong lấy túi giấy chứa thuốc nhét vào tay Diêu tỷ, xoay người đi ra cửa.
“Đợi một chút, Anh là người tốt, tôi trả lại tiền phòng cho anh.” Diêu tỷ thấy thế vội vàng từ trên giường ngồi dậy.
“Cô giữ đi.” Tả Đăng Phong cũng không quay đầu lại. Sở dĩ Diêu tỷ muốn trả lại tiền phòng là vì trong lúc nàng bệnh, Tả Đăng Phong đã vì nàng mà đi mua thuốc.
“Đợi một chút, anh đợi một chút.” Diêu tỷ nghe vậy vội vàng xuống giường, đi chân trần mà chạy lại kéo Tả Đăng Phong.
“Tôi vốn định để lại cái này cho chồng của tôi sau này, nhưng giờ cho anh….” Diêu tỷ vừa nói vừa cởi đai lưng ra
“Cô làm cái gì vậy?” Tả Đăng Phong cau mày ngăn nàng lại.
“Không phải anh không thích nữ nhân sao? Trên người của tôi chỉ có nơi này là còn trong sạch thôi.” Nước mắt Diêu tỷ tràn ra mi. “Nếu như anh không ngại…”
Rốt cuộc Tả Đăng Phong lúc này mới hiểu ý nghĩa cử động vừa rồi của Diêu tỷ, đồng thời cũng cảm nhận được nội tâm của nàng. Nàng bị bệnh nằm trên giường nhận được thuốc, cũng giống như tâm tình của hắn khi nhận được bao thuốc từ lão Trịnh què vậy.
“Hoàn lương đi.” Tả Đăng Phong trầm ngâm chốc lát rồi lấy một thỏi vàng lớn nhét vào tay Diêu tỷ, xoay người đi về phía cửa phòng.
“Tôi rất bình thường, nhưng tôi chỉ thích nữ nhân đã chết kia thôi.”