"Lương Tử, em đi làm cơm, nhanh đi." Tăng nhân trung niên kéo tay vợ.
"Vâng." Người phụ nữ sợ hãi trả lời.
"Thù Mộ Vũ, cậu đi hỗ trợ." Tả Đăng Phong nói bằng cả tiếng Hán lẫn tiếng Nhật.
Đại Đầu biết Tả Đăng Phong muốn y đi giám thị người phụ nữ, lập tức gật đầu, đi theo người kia. Tăng nhân trung niên căng thẳng nhìn theo, Đại Đầu dù thân hình nhỏ bé, nhưng cái búa y xách theo không nhỏ bé chút nào.
“Tôi nói rồi, sẽ không làm hại các người, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi, anh trả lời càng rõ ràng, tôi càng đi sớm." Tả Đăng Phong chỉ băng ghế dưới cây anh đào.
Tăng nhân trung niên gật đầu, căng thẳng đi tới băng ghế. Tả Đăng Phong đưa tay ra hiệu cho ông ta ngồi xuống, nhưng ông ta liên tục xua tay, không dám ngồi.
"Trong chùa trừ hai người còn có ai khác không? " Tả Đăng Phong ngồi xuống, lấy nước trong rương gỗ ra uống một hớp.
"Chùa này là trưởng bối của tôi truyền lại cho tôi, chỉ có tôi với vợ ở đây, xin ngài đừng làm hại cô ấy." Tăng nhân trung niên rất khép nép.
Tả Đăng Phong gật đầu, đến giờ hắn mới biết chùa ở Nhật là cha con truyền lại cho nhau.
"Các người sinh sống thế nào?" Để đối phương không sợ quá mà xỉu, Tả Đăng Phong cố gắng làm dịu bầu không khí.
"Xung quanh chùa đều là đất của chúng tôi, chúng tôi nhờ vào chuyện bán đất nghĩa trang để sống, nếu ngài cần tiền, tôi sẽ đưa cho các người." trán tăng nhân trung niên rịn mồ hôi.
“Tôi không cần tiền, chỉ muốn hỏi anh mấy vấn đề, anh là tăng lữ Phật giáo, theo tôi được biết Phật giáo , năm trước, lúc thời đại phi điểu đã từng có xung đột rất kịch liệt với Thần Đạo giáo, anh có biết chuyện này không?" Tả Đăng Phong hỏi, tướng mạo cho thấy người trung niên này là thứ người đàng hoàng, người đàng hoàng thường tạp niệm ít, tạp niệm ít thì có thể tĩnh tâm tìm hiểu lịch sử.
"Biết, lúc đó Phật giáo truyền tới Nhật chưa lâu, Thần Đạo giáo rất bài xích chúng tôi." Tăng nhân trung niên gật đầu.
"Thời đó, Thần Đạo giáo xuất hiện một vị hộ pháp vô cùng lợi hại, vị hộ pháp này không phải người bình thường, mỗi khi xuất hiện sẽ dẫn tới khô hạn, anh có biết vị hộ pháp như thế hay không?" Tả Đăng Phong thuận miệng hỏi, khi nói chuyện, nếu nhìn thẳng vào mắt đối phương, sẽ gây nên áp lực cho người đó, nên Tả Đăng Phong chỉ cúi đầu uống nước.
“Tôi không nghe trưởng bối nói, nếu ngài có thể đợi, tôi sẽ đi xem thêm sách sử, chắc trong đó có ghi chép." Tăng nhân trung niên đáp.
"Khổ cực cho anh." Tả Đăng Phong gật đầu.
Tăng nhân trung niên xoay người bước đi. Tả Đăng Phong đi theo phía sau, tăng nhân trung niên sợ Tả Đăng Phong ra tay sau lưng mình, nên đi nghiêng nghiêng, Tả Đăng Phong thấy vậy bước nhanh mấy bước, trở thành đi trước.
Chùa có hai tầng, kiến trúc chủ yếu bằng gỗ, chủ thể kiến trúc đều là màu xám của gỗ, không giống chùa Trung Quốc thiếp vàng sơn đỏ, cửa sổ cũng làm bằng gỗ, có dán giấy dán cửa sổ, cửa lớn khá hẹp, không tới bảy thước, kiến trúc bên trong chính điện cũng rất cổ điển, không có rường cột chạm trổ như chùa Trung Quốc, chính bắc thờ một vị Bồ Tát cầm pháp trượng, nhìn tướng mạo hẳn là Địa Tạng vương Bồ Tát, trên thần đàn có dây giật, trước tượng thần có lư hương, cống phẩm đã không còn ở trên bàn, sớm đã bị Lâm Tùng và Dương Chỉ quét vào ba lô.
"Tả chân nhân, cho ngài." Lâm Tùng thấy Tả Đăng Phong vào cửa, lập tức đi tới đưa quả táo cho hắn.
"Ra ngoài xem xét tình hình, tí nữa ăn cơm." Tả Đăng Phong nhận quả táo cắn một cái, đệ tử đạo gia không tin phật tổ, ăn cống phẩm cũng không bị xem là bất kính, hơn nữa táo đối với một người đã lâu không được ăn rau quả tươi thì có sức hấp dẫn rất là mê hoặc.
"Được." Lâm Tùng và Dương Chỉ thấy Tả Đăng Phong cầm quả táo, thì cảm thấy thân thiết với hắn hơn, lãnh đạo thật sự nên như vậy, không thể xa rời quần chúng.
Tăng nhân trung niên vẫn nghiêng người cúi đầu đứng ở ngoài cửa, chờ hai người đi ra ngoài mới nghiêng người vào nhà, thấy cống phẩm bị lấy đi, thì chắp tay trước ngực xá tượng thần một cái, rồi mới xoay người đi.
Sát tường bên phải có cầu thang gỗ đi lên lầu hai, tăng nhân trung niên đi trước dẫn đường, Tả Đăng Phong đi theo lên lầu.
Lầu hai chia làm hai khu, ở giữa có hai cột gỗ, phía đông có bàn cờ và đồ uống trà, phía tây có một giá sách, trên giá có rất nhiều sách, đa số sách đã ố vàng, cho thấy đã có từ rất xa xưa.
Sàn lầu cũng làm bằng gỗ, tăng nhân trung niên cởi giày ra mới đi, Tả Đăng Phong đương nhiên không cởi giày, cứ thế đi theo tăng nhân.
Tăng nhân trung niên lục tìm sách trên giá, Tả Đăng Phong tiến lên hỗ trợ. Sách ở đây đều được cuốn tròn như những bức tranh, bên ngoài có ghi năm, Tả Đăng Phong tuy biết tiếng Nhật, nhưng không biết gì về lịch sử Nhật, nên không nhìn năm ghi trên sách để chuyển thành năm công nguyên được, đành phải chờ tăng nhân trung niên tìm.
Tăng nhân trung niên nhanh chóng tìm ra quyển sách cổ, ngoài bìa ghi "Minh ký", phía dưới có dòng chữ nhỏ "Chiến quốc đính."
Người Nhật quen ngồi bệt dưới đất, nơi này không có bàn, Tả Đăng Phong cảm thấy rất không quen, liền giơ tay dời cái bàn đặt bàn cờ tới. Hắn cách không dời vật làm cho tăng nhân trung niên kinh hãi tới biến sắc, ngơ ngác mà nhìn.
Vì thời gian cấp bách, Tả Đăng Phong bèn tự mình lật xem, chỗ nào không hiểu thì nhờ tăng nhân trung niên giải thích. quyển sách này đều là ghi chép lịch sử vào thời Minh trị, do Minh Thiên Hoàng cai trị, cũng là quân chủ của thời phi điểu, tương đương với thời Tùy Đường của Trung Quốc, và thời kỳ chiến quốc, thời kỳ chiến quốc của Nhật tương đương với thời Minh triều của Trung Quốc.
Tiếng Nhật thời cổ cũng rất khác biệt, Tả Đăng Phong xem rất vất vả, may mà đa số nội dung trong sách đều có có liên quan, chủ yếu là ghi chép về lịch sử phát triển của Phật giáo từ khi truyền tới Nhật, Tả Đăng Phong lật vèo hết cuốn thứ nhất, không có chút thu hoạch nào. Quyển thứ hai vừa mở ra, hắn đã thấy có vấn đề, sau khi Minh Thiên Hoàng chết, trong triều xảy ra nội chiến tranh giành vương vị, cuộc nội chiến này quy mô rất lớn, do hai gia tộc có thực lực mạnh nhất lúc đó đấu với nhau, "Đại Liên" Vật bộ thị và "Đại thần" Tô tôi thị. "Đại Liên" là quan chức triều đình lớn nhất của Nhật thời đó, tương đương với tể tướng ở Trung thổ, "Đại thần" là người đại thần đứng hàng thứ hai, Vật bộ thị và Tô tôi thị đều có quan hệ thân thích với Thiên Hoàng, Vật bộ thị ủng hộ em trai của Thiên Hoàng, nhánh này thờ Thần Đạo giáo bản thổ, Tô tôi thị ủng hộ con trai của Thiên Hoàng, nhánh này thờ Phật giáo, nội chiến kết thúc với chiến thắng của "Đại thần" Tô tôi thị, Hoàng đệ bị giết, Hoàng tử kế vị, nhờ đó Phật giáo ở Nhật mới đứng vững được bước chân.
Tả Đăng Phong không hề hứng thú với việc đấu tranh quyền lực của Nhật, hắn chỉ quan tâm tới ghi chép về tình hình cuối trận chiến. Năm đó chị gái của Tô bồ thị là hoàng hậu, nên dù ông ta là đại thần xếp hàng thứ hai, nhưng có rất nhiều thân tín trong triều đình, còn nhiều hơn cả Vật bộ thị, ông ta liên hợp với những đại thần đó thảo phạt Vật bộ thị. Thời đó, đất phong của Vật bộ thị ở quận Thiệp Xuyên, liên quân của Tô bồ thị ba lần công thành, tấn công đất phong của Vật bộ thị đều bị đánh bại, nguyên nhân là do bên phe Vật bộ thị có một "Ô Diện Quỷ Mị", đao thương bất nhập, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Cuối cùng Tô tôi thị hết cách, bèn đi tới Cao Ly xin Chính Đức cao tăng tới giúp hàng phục Quỷ Mị, ở Hắc Thạch sơn dùng bảo tháp tám tầng áp chế, Quỷ Mị bị áp chế rồi, Tô tôi thị mới tiêu diệt được Vật bộ thị.
Đây là đầu mối duy nhất, quyển sách cổ thứ ba chỉ ghi chép một ít chuyện, về việc vì sao Phật giáo không được giai cấp thống trị của Nhật chấp nhận do giai cấp thống trị muốn cưỡng chế tín ngưỡng của nhân dân.
"Quận Thiệp Xuyên hiện giờ ở đâu?" Tả Đăng Phong hỏi.
" Phía Đông Osaka." Tăng nhân trả lời.
"Bảo tháp tám tầng ở Hắc Thạch sơn có còn ở đó hay không." Tả Đăng Phong lại hỏi.
"Hắc Thạch sơn cũng ở Osaka, nhưng nằm trong khu vực quản lý của Thần Đạo giáo, tôi chưa từng tới đó, không biết ở đó có bảo tháp hay không." Tăng nhân trung niên lắc đầu trả lời.
Đám Lâm Tùng Dương Chỉ bưng cơm lên lầu, có cơm trắng, canh thịt, có cải trắng, thịt viên.
Tả Đăng Phong trả quyển sách cổ cho tăng nhân trung niên, mọi người ngồi vây quanh ăn cơm, tăng nhân trung niên cất sách đi, hai vợ chồng nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh, không dám gây ra một tiếng động nào.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không giết các người." Tả Đăng Phong phóng Huyền Âm chân khí Đóng băng hai người. Hai người này biết quá nhiều, cách tốt nhất là giết diệt khẩu, nhưng đã ăn cơm của người ta, không thể vừa ăn xong đã giết họ, nhưng dù không thể giết cũng không thể để họ tiết lộ phong thanh.
"Mộ Vũ, Osaka ở đâu?" Tả Đăng Phong nhanh chóng ăn xong cơm.
"Ở phía đông bắc, là một thành phố rất lớn." Đại Đầu lấy bản đồ ra xem.
"Phía Đông Osaka có Hắc Thạch sơn, đó là chỗ chúng ta cần phải tới." Tả Đăng Phong nói.
"Tả chân nhân, Thi Hống ở Hắc Thạch sơn?" Lâm Tùng vừa ăn vừa hỏi.
"Không phải, Hạn Bạt năm xưa bị phong ở chỗ đó." Tả Đăng Phong lắc đầu, nếu không có manh mối Thi Hống, thì muốn tìm hiểu nguồn gốc, trước tiên phải tìm Hạn Bạt.
"Cậu biết Hắc Thạch sơn ở đâu à?" Dương Chỉ buông bát đũa hỏi Đại Đầu.
"Không biết, tôi bị mù." Đại Đầu liên tục bị làm phiền không ăn cơm được, bỏ luôn buông đũa xuống.
"Đừng nhìn tôi, tôi có biết tiếng Nhật, nhưng chưa bao giờ tới Nhật." Tả Đăng Phong thấy Dương Chỉ nhìn mình, phẩy tay.
"Vậy chẳng phải chúng ta trở thành người mù cưỡi ngựa mù à?" Dương Chỉ móc từ trong túi một củ cà rốt cắn một cái, quá lâu không được ăn rau củ tươi, dù có là người tu hành cũng bị vàng da, hư táo nóng người.
"Ngựa mù thì chắc rồi, nhưng người mù thì chưa chắc nha." Đại Đầu cười, bốn người đều là cao thủ tử khí, dù một mình thâm nhập cũng không phải sợ ai, huống chi đội ngũ tới bốn người hầu như có thể ở Nhật hoành hành vô kỵ.
"Hướng đông chính là nội thành, chúng ta phải tận lực ẩn giấu hành tung, một khi bại lộ hành tung, truy binh sẽ càng ngày càng nhiều, lực cản sẽ càng ngày càng lớn." Tả Đăng Phong tuy tự tin nhưng không lạc quan mù quáng, hắn chưa bao giờ xem nhẹ mình, nhưng tuyệt không đánh giá thấp đối thủ.
Ba người gật gù, ra vẻ đã hiệu.
Lâm Tùng quét sạch sẽ đồ ăn, mọi người thu dọn rồi rời khỏi chùa, bay về hướng đông, tiến về phía nội thành . . .