Tần Cảnh Ký

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mà Tần Cảnh giờ phút này ngồi ở bên ngoài, nhíu mày nghiêm túc nghĩ về công việc tiếp theo, rốt cuộc có cái đề tài gì có thể làm sáng mắt người xem, mà trong thời gian ngắn kích thích rating và lượng tiêu thụ đây?

Ách, không sai, nhờ phúc của tiểu thuyết, cô biết Tập Vi Lam lần này tới đây định thương lượng gì với Lục Nhã.

Theo tiểu thuyết, Tập Vi Lam ngoài mặt tới đây an ủi Tần Cảnh, làm Lục Nhã đối xử với cô thật tốt, sau lưng lại bàn với Lục Nhã dùng cách nào lợi dụng Tần Cảnh để leo lên tổ chuyên mục "Tụ quang".

Sau đó đương nhiên là Tần Cảnh rất xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, kết quả phát hiện Lục Nhã lại mang tất cả công lao được điệu sang "Tụ quang", mà sau đó, "Tụ quang" cũng trở thành công cụ chuyên môn tâng bốc Tập Vi Lam.

Tần Cảnh ý thức được mình bị lừa, xấu hổ và giận dữ khó kiềm chế, từ đó bắt đầu trả đũa Tập Vi Lam.

Mà làm thế này là đúng trúng ý của Tập Vi Lam, cô ta chính là muốn nhìn Tần Cảnh bị cô ta chọc tức đến phát điên ra sao, cũng là làm cho mọi người nhìn thấy Tần Cảnh ác độc vong ân đến mức nào mà Vi Lam cô ta thiện lương đại độ ra sao.

Nhưng hiện tại, Tần Cảnh này không phải người kia nữa, sẽ không thèm nghĩ ngợi nhiều. Dù sao, "Tụ quang" với cô cũng chẳng phải có cảm tình gì đặc biệt, đối với Tập Vi Lam cũng không có gì để cho cô ta lợi dụng, ngược lại, cô quyết định "Chuyện ngôi sao" mới là nơi thực sự dành cho cô phấn đấu.

Từ góc độ này mà nói, Tập Vi Lam làm ra cái quỷ kế này, ngược lại cô sẽ có lợi. Chỉ cần cô nỗ lực làm thật tốt chương trình của cuối tháng này, tống khứ được Lục Nhã đến "Tụ quang", chuyên mục "Chuyện ngôi sao" này đương nhiên sẽ trở thành chuyên mục dưới quyền quản lý của cô.

Về phần "Tụ quang", nguyên là phó đạo diễn Tiêu Dao cũng là người rất có tài, hơn nữa lại còn là do một tay Tần Cảnh bồi dưỡng. Nếu như có thế làm cho anh ta thăng chức lên đạo diễn chủ nhiệm, loại bị rác như Lục Nhã có sang cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.

Vi Lam muốn sắp xếp người của mình ở "Tụ quang" thì có thể, nhưng muốn khống chế "Tụ quang", chỉ sợ không đơn giản như vậy, còn nếu nói muốn đẩy Tần Cảnh đến không thể chịu được mà tính toán cô ta, càng là không thể thực hiện được.

Tần Cảnh đã bắt đầu tính rồi, ở lại "Chuyện ngôi sao" làm phụ trách sản xuất và biên tập, đạo diễn, tích góp một ít kinh nghiệm, sao đó là đạo diện nghiệp dư, chờ cơ hội cạnh tranh đạo diễn thực tập đem ra tác phẩm tốt nhất của mình, chắc chắn có thể sang được bộ phận điện ảnh và truyền hình để trở thành đạo diễn chân chính!

Không phải video mạng, không phải chuyên mục giải trí, mà là điện ảnh thực sự!

Hơn nữa, Tần Cảnh hơi hơi híp mắt, hiện lên một tia thông minh lanh lợi, hiện tại trong tổ một cái động vật làm chạy vặt cũng không có, hẳn là rất cần một người có thể lực đến giúp?

Có lẽ, tiện thể có thể dạy Doãn tiểu cặn bã một cái nghề mưu sinh mới. Hiện tại người lao động chân tay bình thường kiếm được cỡ bao nhiêu tiền? đồng?

Chao ôi, tuy rằng cô cũng không muốn trêu chọc Doãn tiểu cặn bã, chỉ là vì % cổ phần của nhà hắn, cô sẽ quyết tâm vượt mọi chông gai bẻ tiểu cặn bã đó trở về con đường chính đạo.

Tập đoàn Doãn thị phát triển thịnh vượng như vậy, hệ thống bệnh viện, còn đài truyền hình, xưởng phim, truyền thông...

Đối với sự nghiệp đạo diễn sau này của cô, tuyệt đối là như đạp gió rẽ sóng mà đi lên a!

Tần Cảnh còn đang chìm trong suy nghĩ, Tập Vi Lam cùng Lục Nhã từ phòng trong đi ra. Vi Lam cũng không có chuyện gì nữa, chào mọi người rời đi.

Vi Lam vừa đi, Lục Nhã liền hưng trí bừng bừng đi đến trước Tần Cảnh, ý cười đầy mặt nói: "Tần Cảnh a, mọi người đều đã thành bằng hữu, hiểu lầm lúc trước sẽ không nhắ lại nữa, về sau hợp tác vui vẻ nhé!"

Tần Cảnh cười xán lạn: "Được!"

Lục Nhã lại nói: "Tần Cảnh, cô trước kia đã là biên đạo kiêm dựng phim cho "Tụ quang", kinh nghiệm thực chiến hẳn là hơn hẳn so với tôi. Hay là, chủ yếu những công việc trong tháng này, giao hết cho cô làm được không?"

Đường Quả, Trâu Manh mọi người đều quay ra nhìn, không biết Lục Nhã bị làm sao mà đột nhiên khách khí vậy?

Tần Cảnh vẫn chưa biểu hiện ra bộ dáng thụ sủng nhược kinh như Lục Nhã tưởng tượng, ngược lại có chút khó xử, từ chối: "Đừng nói như vậy, chị là người sản xuất, tôi chỉ là biên đạo, tất cả ý tưởng đều phải nghe theo chị thôi. Tôi chỉ là phụ trách thực hiện những yêu cầu của chị một cách hoàn hảo nhất có thể!"

Lục Nhã nghe xong, trách nhiệm chính không phải thành ra đổ hết trên đầu mình sao, hơn nữa cô ta làm gì có được cái ý tưởng gì tốt đẹp!

"Chủ yếu là..." Tần Cảnh cười cười, rất bình tĩnh, "Lúc tôi làm việc, tính khí cực kì không tốt, nếu chị đem hết quyền quyết định giao cho tôi, chắc chắn đến lúc đó sẽ xảy ra xung đột! Vẫn là không nên làm tổn hại hòa khí của phòng đi."

Lục Nhã lông mày run run, Tần Cảnh cô tính khí ác liệt thanh danh đã sớm lan xa đến bên ngoài rồi!

Cũng không biết làm sao, ai bảo cô ta lợi hại hơn mình, Lục Nhã nuốt xuống một hơi, nham hiểm nghĩ, chờ tôi đi đến "Tụ quang" rồi, lại trở về diễu võ dương oai với cô!

Chuyện nhỏ không nhẫn, sẽ loạn mưu lớn!

Cô không chút để ý khoát tay: "Nói là giao cho cô, tôi một câu cũng không nhiều lời! Tuyệt đối không can dự vào việc của côi! Ngay phòng làm việc của tôi từ giờ có thể cho cô dùng, dù sao khoảng thời gian này trong nhà tôi có nhiều việc, không thường xuyên đến công ty."

Advertisement / Quảng cáo

Đường Quả Trâu Manh ngồi bên mím miệng, "Chuyện ngôi sao" này vốn là đất không người quản, Lục Nhã thường xuyên trốn việc, có việc gì cũng giao hết cho mấy cô phải làm. Lần này có Tần Cảnh đến đây, Lục Nhã càng vui rồi, có thể phủi hết sạch mọi nhiệm vụ của cô ta!

"Vậy được rồi!" Tần Cảnh nhãn châu xoay động, lại thêm một câu, "Đúng rồi, tôi có một trợ lý, có thể bảo hắn đến đây giúp tôi không?"

Lục Nhã tự nhiên không để ý: "Nói đều giao cho cô mà!"

Buổi chiều năm giờ, chuông tan tầm vang lên.

Tần Cảnh khe khẽ mỉm cười: cô phải đi gặp trợ lý của cô rồi đây!

Tần Cảnh còn chưa đi đến cửa thang máy, đã nhìn thấy từ xa xa một nam nhân sạch sẽ soái khí vẫn mỉm cười với cô. Tần Cảnh có chút quẫn, sao nhiều người cô quen quá vậy, lại thêm một người nữa rồi!

Cô cũng mỉm cười đến gần, liếc nhìn bảng tên ngực trái anh ta, Tiêu Dao?

Nghĩ đến Tào Tháo Tào Tháo đến a!

Cô vừa muốn nói chuyện, từ sau người liền truyền đến một tiếng gọi sung sướng: "Tiêu Dao!" Theo sau, liền thấy Đường Quả chạy chậm lại nhảy qua, thân mật khoác tay anh ta.

...

Tiêu Dao nhìn Đường Quả cười ôn nhu, lại ngẩng đầu nhìn về Tần Cảnh đang đi tới, tươi cười ấm áp, lại có chút lo lắng: "Chị vẫn tốt chứ?"

Nguyên lai cái cô mặt lạnh lùng này vẫn có bằng hữu!

Tần Cảnh ngừng cơn uất ức, cười trong sáng: "Chị ở chỗ hỗn loạn thế nào cũng đều có thể tốt mà!"

Tiêu Dao yên tâm gật đầu.

Mà Đường Quả vừa rồi không chú ý Tần Cảnh, hiện tại sớm rút tay đang quấn trên tay tay của Tiêu Dao trở về, quy quy củ củ đứng, khuôn mặt hồng hồng: "Cấp trên củaTiêu Dao giờ biến thành cấp trên của em!"

Đi đến thang máy, Tần Cảnh hỏi Tiêu Dao: "Chị vừa rồi tra qua danh sách người ứng cử biên đạo và dựng phim của "Tụ quang", vì sao không thấy tên em?"

Tiêu Dao cúi đầu cười cười, lại không có hồi đáp.

Đường Quả nghiêng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: "Tiêu Dao nói vị trí đó là của chị, hơn nữa, chị là Bá Lạc của anh ấy, anh ấy không muốn chiếm vị trí của chị!"

(Bá Lạc: theo tích xưa, Bá Lạc là một người có tài xem ngựa và chăm ngựa, ở đây ý nói, Tần Cảnh là người nhìn ra được tài năng của Tiêu Dao, cũng như bồi dưỡng anh ý)

Nói xong, lại cười bồi thêm một câu: "Tần Cảnh, chị lợi hại thật đấy, bây giờ Lục Nhã lại đem vị trí người dựng phim giao cho chị. Lần này, nhất định chị có thể trở về "Tụ quang"."

Tần Cảnh sửng sốt, không phải vì thấy họ thật ngốc, mà bị sự đơn thuần của những người yêu quý này làm cảm động.

Cô trầm tĩnh nói: "Tiêu Dao, chị sẽ không trở về "Tụ quang" đâu, vĩnh viễn cũng không về nữa! Hơn nữa, chị nghĩ, hiện tại chỉ có em mới biết rõ con đường phát triển của nó sau này. Nếu như giao cho người khác, "Tụ quang" trước kia có lẽ sẽ bị phá hỏng."

Tiêu Dao nhíu mày trầm mặc nửa buổi, rốt cục nói: "Em đã rõ, cám ơn chị!"

Nghe được anh ta trả lời như thế, Tần Cảnh an tâm không ít.

Đi ra ngoài tòa cao ốc văn phòng, cô liền thấy ngay người đứng ở ven đường, Doãn Thiên Dã. Trừ việc thân hình và bộ dạng của hắn vô cùng xuất chúng, còn là vì hắn đang dựa vào một chiếc Ferrari xanh ngọc quá chói mắt!

Hắn buôn xe Ferrari đấy à? Đâm hỏng cái đỏ thì còn cái xanh, tên nhóc này sẽ không đến mức sưu tập cả bộ cầu vồng, đỏ cảm vàng lục lam chàm tím đấy chứ!

Tần Cảnh nhìn cái dạng Doãn Thiên Dã mang kính râm, biếng nhác dựa ở trước xe hưởng thụ ánh mắt người đi đường, từ chối cho ý kiến nâng nâng mày, cô cư nhiên quên xe hắn, tùy tiện bán một chiếc cũng đủ hắn tiêu xài một lúc.

Cô sờ sờ cằm, không phúc hậu nghĩ, lát nữa phải gọi cho Doãn bá bá...

Tuy rằng Doãn Thiên Dã mang kính râm, nhưng Tần Cảnh vẫn là cảm giác được, từ lúc cô bước ra khỏi cổng, mắt hắn vẫn liên tục nhìn chòng chọc vào cô. Nếu mà nói ánh mắt có thể thành dao, thì chắc giờ cô đã bị lăng trì (tùng xẻo).

Tần Cảnh không quan tâm ánh mắt lạnh như băng của hắn, bình chân như vại bước qua, ngẩng đầu cười một cái: "Có việc gì sao?"

Doãn Thiên Dã cúi đầu thấy mặt nàng cười tươi như hoa lộ lúm đồng tiền, lần đầu có một cảm giác muốn đem mỹ nữ đá bay. Tuy nhiên, từ bé đến lớn hắn đã khắc sâu đến xương một ý thức là, không đá được cô ta đâu, cho nên hắn chỉ có thể nắm tay càng chặt, càng chặt, cơ hồ bóp nát thứ gì đó.

Hắn nhìn chòng chọc cô, không biết nhịn bao nhiêu giây, nhưng sau đó, lại còn cực kì lập dị đi mở cửa xe cho cô, tuy rằng nói năng không được tử tế cho lắm, nhưng nội dung cực kì khách khí: "Nơi này không dễ nói chuyện, lên xe trước đi!"

Tần Cảnh nghe lời ngồi vào ghế lái phụ, thầm nghĩ, thói quen nhỏ của con người khi vô ý thức là vô cùng khó thay đổi.

Cho nên, hắn cứ việc cặn bã, nhưng trên một số phương diện hắn vẫn còn lưu giữ chút ít tốt đẹp.

Nhưng trái lại, muốn đem hắn bẻ thẳng, cũng là chuyện rất khó khăn!

Trên đường, hắn tăng tốc một cách vô cùng nhiệt tình.

Tần Cảnh nhớ Viên Tử có nói, xe tốt thường làm người ta không chú ý tăng tốc, nhưng Tần Cảnh vẫn cảm giác được, cái tốc độ này kỳ thực là do hắn vô cùng phẫn nộ.

Nhịn cả ngày, chắc hắn càng nóng tính hơn!

Tần Cảnh coi thường nhìn mu bàn tay hắn nổi hết cả gân xanh, gò má vì cắn chặt răng mà càng góc cạnh, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ về đề tài cho chuyên mục của mình.

Không lâu sau, Ferrari đi vào một nhà hàng trông rất xa hoa, Tần Cảnh nhìn bãi dỗ xe toàn xe xịn, hơi hơi nhướng mày:

Đi ăn cơm cũng ở nơi cao cấp như vây, Doãn Thiên Dã à, trong túi anh vẫn còn nhiều tiền vậy sao?

Nếu không, cầm cái xe này cũng vào được đấy!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio